Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 75: Cẩu nữ nữ ghê gớm ha



Cung Trĩ im lặng bước về phía trước, nhà họ Cung chiếm một vùng đất rất rộng, lần này tổ chức yến tiệc, tuy náo nhiệt nhưng lại không có nhiều không khí Tết. Thỉnh thoảng gặp những vị khách khác, khi nhìn thấy Tống Chỉ, có người ánh mắt liền sáng lên, lập tức bước nhanh đến chào hỏi.

Lúc này Cung Trĩ sẽ ân cần đứng sang một bên. Còn Tống Chỉ chỉ cần dăm ba câu lại dẫn câu chuyện quay về phía Cung Trĩ. Những vị khách sẽ có chút lúng túng, rồi lại khen mấy câu về Triều Sinh.

Dù sao thì ngoài Triều Sinh ra, Cung Trĩ cũng thật sự chẳng có gì đáng để khen ngợi. Mà ngay cả Triều Sinh, công lao trong đó có bao nhiêu phần thuộc về Cung Trĩ, e rằng cũng khó mà nói cho rõ.

Nhưng người trong thương trường, dù không có chuyện gì cũng phải cười xã giao vài phần, ra vẻ như rất thân thiết với Cung Trĩ. Cũng có người vin vào mình lớn tuổi hơn, mượn giọng dạy dỗ mà nói đôi câu.

Nếu chỉ là hậu bối bình thường thì thôi, Cung Trĩ nghe thấy trăm ngàn chỗ hở chỉ biết bất lực. Đợi người kia đi khuất, cô mới khẽ nói với Tống Chỉ: "Chị Tống, đừng kéo em vào mấy chuyện đó nữa."

Tống Chỉ nhìn Cung Trĩ: "Nhỏ vô tình, cuối cùng cũng chịu để ý đến chị rồi à? Trước đây chẳng phải lúc nào cũng thờ ơ với chị sao?"

Cung Trĩ thật sự hơi ngại, nàng lắc đầu: "Nào có, chỉ là hôm nay em ngủ không ngon thôi."

Thật là như thế, tối qua Thẩm Dĩnh muốn thử trò mới, kích thích quá đà, cuối cùng lại là nàng không thỏa mãn, quấn lấy Thẩm Dĩnh đến tận khuya.

Cuối cùng... Giấc ngủ không đủ, lúc lên xe còn mệt.

Tống Chỉ chăm chú nhìn vết thâm không rõ lắm dưới mắt của Cung Trĩ. Da Cung Trĩ trắng, chỉ cần chút đen cũng rất dễ nhận ra. Nhìn kỹ mới biết nàng đã đánh khá nhiều phấn, miễn cưỡng che đậy, nhưng vẫn còn dấu vết.

"Em không phải làm việc và nghỉ ngơi..." Tống Chỉ hơi do dự, rồi chợt nghĩ đến điều gì, à một tiếng, giọng nói nhỏ xuống: "Vậy thì chúng ta đi thôi."

Cung Trĩ lờ mờ cảm thấy Tống Chỉ đang giận, nàng sờ mũi, giả vờ như không biết gì, bước vào phòng tiếp khách.

Khách đến gặp riêng, sẽ là ai?

Phía phòng khách, Cung Chính Kỳ đang trò chuyện với một người trẻ tuổi. Cung Trĩ khẽ gõ cửa, Cung Chính Kỳ quay lại, vẫy tay với hai người. Khi đến gần, nhìn thấy đó là một chàng trai mặc vest lịch lãm, gương mặt đoan chính, chỉ là thân hình hơi gầy, dáng người rất cao, mặc chiếc quần tây mang một cảm giác thùng thình. Màu tóc nhạt hơn người thường, khuôn mặt rất nữ tính, ở khóe mắt có nốt ruồi lệ, càng làm tăng thêm vẻ nữ tính ấy.

Cung Trĩ không có ấn tượng gì về người này, chỉ gật đầu chào anh ta. Chàng trai mỉm cười, nhìn nàng vài lần với vẻ dò xét, khi ánh mắt chuyển sang Tống Chỉ thì lộ ra chút ngạc nhiên.

Tống Chỉ nhận ra vẻ ngạc nhiên đó, ngẩng đầu nhìn chàng trai, rồi quay sang cười nói với Cung Chính Kỳ: "Bác, lâu rồi không gặp, xin phép chúc tết bác sớm."

Cung Chính Kỳ gật đầu, cũng mỉm cười: "Là cô bé nhà họ Tống, đúng là nhiều năm không gặp rồi."

Ông quay đầu nhìn sang chàng trai, chàng trai hiểu ý của Cung Chính Kỳ, liền cung kính nói: "Vậy ông Cung, tôi xin phép đi trước."

"Được, được, thành phố A có được nhân tài mới nổi như cậu, cũng thật hiếm có."

Nói dăm câu khách sáo, chàng trai mỉm cười, khi đi ngang qua Cung Trĩ thì khẽ gật đầu với cô, lại mỉm cười với Tống Chỉ, rồi mới rời đi.

Thấy anh ta đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khuất bóng, Cung Trĩ quay đầu lại, lúc này Cung Chính Kỳ mới lên tiếng: "Đó là Đổng Thanh, tổng giám đốc của Cực Quang. Trước đây cậu ta nổi lên như một hiện tượng, thâu tóm phần lớn sản nghiệp của nhà họ Ông. Lần này... xem như đã đứng vững ở thành phố A rồi."

Nghe vậy, ánh mắt Cung Trĩ khẽ dao động, lại nhớ đến Thẩm Dĩnh.

Người này...

"Tiểu Tống, lại đây, ngồi đi. Cha cháu dạo này thế nào rồi?"

Cung Trĩ không nghĩ quá nhiều, Cung Chính Kỳ đã nhiệt tình vẫy tay gọi Tống Chỉ. Ông không nịnh nọt Tống Chỉ như với những người khác, dù sao cũng là đầu sỏ chiếm cứ thành phố A nhiều năm, nên có được sự tự tin nhất định. Tống Chỉ cũng thu lại vẻ cao ngạo thường thấy trước mặt người khác, mỉm cười như một cô gái bình thường: "Cha cháu và mọi người đều khỏe, ông ấy cũng hay nhắc đến bác lắm."

Cung Trĩ định quay người muốn chạy, nhưng bị Cung Chính Kỳ liếc một cái, đành ngoan ngoãn đứng một bên thu dọn bộ ấm chén.

Cung Chính Kỳ thích pha trà, khi có khách đều tự tay pha.

Nhìn tàn cuộc lúc này, có thể thấy hai người đã nói chuyện khá lâu. Có thể khiến lão gia nhà mình tự tay pha trà, chắc hẳn bên kia có điều gì khiến lão cha rất để ý? Cung Trĩ nghĩ vậy, tay chân vẫn nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong. Đây là bài học từ nhỏ của anh em nhà họ Cung, cha mẹ vừa pha trà vừa bàn chuyện làm ăn, bọn trẻ đứng bên cạnh phụ giúp, nghe người lớn nói chuyện.

Cuối cùng còn phải nói ra một hai ba điều.

Đây từng là chuyện rất đau khổ đối với Cung Trĩ, vừa phải giả vờ không hiểu, lại không được tỏ ra quá dốt nát, mà còn phải tuần tự nhi tiến*.

(*tuần tự nhi tiến: nghĩa là làm việc theo đúng trật tự, từng bước một, dần dần tiến bộ, không nóng vội, không nhảy cóc. Thường được dùng trong học tập, luyện tập, làm việc, hoặc phát triển kỹ năng, nhấn mạnh việc phải đi từ dễ đến khó, từ thấp đến cao.)

Bây giờ, trong lòng nàng đang suy nghĩ miên man, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn.

Dọn xong, vô thức đứng sang một bên, cuối cùng vẫn là Tống Chỉ kéo nàng lại, bảo nàng ngồi xuống, đừng đứng như người hầu trà nữa.

Cung Chính Kỳ cười khẩy nhìn Cung Trĩ: "Con bé này, gần đây thật là ngỗ nghịch, cho nó đứng cũng tốt. Để xem một tiểu thư khuê các đúng nghĩa nên như thế nào. Cả ngày chẳng biết nghĩ gì."

"Bác, cháu nghe nói thành tích của Cung Trĩ khá tốt, năm nay Triều Sinh ở trong tay em ấy, phát triển cũng thuận lợi. Cháu vừa về đã nghe nói. Có lẽ bác đặt yêu cầu quá cao."

Cung Chính Kỳ nghe thế, trong mắt cuối cùng cũng lóe lên chút niềm tự hào của người cha, ông cũng mỉm cười, lại nói thêm vài câu về Cung Trĩ. Nhìn thấy Cung Trĩ hồn như trên mây, ông định mắng vài câu.

Cuối cùng vẫn chịu thua trước ký ức về gương mặt tiều tụy, từng có lúc ngừng thở của con gái, thở dài một tiếng, mọi lời nói đều gói gọn trong tiếng thở dài đó.

Còn Tống Chỉ thấy vậy, cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Tiểu Tống lần này đến, định phát triển hướng nào?"

Tống Chỉ đè xuống ý nghĩ trong lòng, trả lời: "Bây giờ tình hình trong nước tốt, trong nhà cũng có ý định muốn thử sức một chút. Nhà cháu trước đây tham gia nhiều ngành nghề, xem thử trước."

Cô nói chuyện rất tự tin, cũng không giấu giếm tham vọng, dù sao nhà có cơ, vả lại còn có mối quan hệ nhiều đời với nhà họ Cung. Cung Chính Kỳ gật đầu, trao đổi thêm vài câu với Tống Chỉ.

Trò chuyện xong đi ra ngoài, trời cũng đã nhá nhem.

Trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc, những người trẻ tụ tập thành từng nhóm, nhìn qua là thấy một khung cảnh phồn hoa.

Tống Chỉ và Cung Trĩ đứng ở một góc, Cung Trĩ nhìn thấy Khương Nhiên, thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nhìn quanh khắp nơi, có lẽ đang tìm mình. Bên cạnh ông Khương thì có một người đàn ông trẻ tuổi, chừng hai mươi, lớn hơn Khương Nhiên một chút, có thể chính là người con riêng trong lời đồn đãi kia.

Cung Trĩ không khỏi thở dài trong lòng, xem ra lão Khương đã chọn được người thừa kế rồi.

"Đó là bạn em à?" Tống Chỉ để ý đến ánh mắt của Cung Trĩ, chỉ về phía Khương Nhiên hỏi.

Cung Trĩ gật đầu: "Đó là Khương Nhiên."

"Khương Nhiên... À, nhà họ Khương." Tống Chỉ gật đầu, khi cô xuất ngoại đã gần hai mươi tuổi, người trong thành phố A cũng nhận ra phần nào. Cô ngay lập tức nhìn về phía lão Khương, nói: "Chị còn nhớ, ông ta trên danh nghĩa chỉ có một đứa con gái."

Cụm từ "trên danh nghĩa" làm Cung Trĩ bật cười, nàng hạ giọng: "Đúng vậy."

Tống Chỉ à một tiếng, hiểu hết mọi chuyện.

Hai người im lặng đứng một lúc, Tống Chỉ mới nói: "Cung Trĩ, có muốn chị giúp bạn em không?"

Cung Trĩ đương nhiên hiểu ý Tống Chỉ, nàng ngạc nhiên nhìn cô, đồng thời mang theo chút do dự. Trong giới này, bề ngoài hào nhoáng, nhưng phía sau còn tàn khốc hơn cả người thường.

Khương Nhiên là con gái ruột của lão Khương, cũng là như thế, huống chi Tống Chỉ với Khương Nhiên thực ra không có nhiều mối quan hệ thân thiết.

Vậy Tống Chỉ muốn gì?

Cung Trĩ không đoán ra được, nhưng nàng biết đằng sau tình tính tùy tiện của Khương Nhiên là sự liều lĩnh ăn được cả ngã về không. Chỉ cần Tống Chỉ nhúng tay, Khương Nhiên nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng điều nàng lo lắng là, sau đó Khương Nhiên có thể sẽ phải trả một cái giá mà cô ấy không gánh nổi.

"Em nha, tưởng tôi là mãnh thú ăn thịt người chắc?" Tống Chỉ có chút bất đắc dĩ, đưa tay chọc nhẹ vào trán Cung Trĩ. Nhìn dáng vẻ Cung Trĩ đưa tay ôm trán, cô khẽ lắc đầu cười, chỉ là ánh mắt lại dần trầm xuống.

"Chỉ là chị rất ghét cái trò con riêng trèo lên đoạt vị thôi. Mình là ai thì nên ở đúng vị trí đó, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình."

Cung Trĩ xoa trán, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là vậy.

Sự cố chấp ẩn sâu trong lòng Tống Chỉ, Cung Trĩ không hề xa lạ, bởi Thẩm Dĩnh cũng như vậy. Loại khuynh hướng hủy diệt kỳ lạ này ẩn mình sau một lớp mặt nạ dịu dàng.

Thẩm Dĩnh và Tống Chỉ giống như hai mặt trong - ngoài phản chiếu lẫn nhau.

Chẳng lẽ... đây cũng là thiết lập của cốt truyện chăng?

[Hệ thống, có thể tra được thân thế của Tống Chỉ không?] Cung Trĩ có chút nghi hoặc. Tống Chỉ là người thừa kế không thể tranh cãi của nhà họ Tống, từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ lời đồn nào về việc vị trí này từng xảy ra biến động.

[Xin ký chủ vui lòng đợi một chút.]

Cung Trĩ hết nói nổi, hiệu suất thế này, e là tất cả điểm thiên phú đều bị dồn vào phần "nhân cách hóa" mất rồi. Vậy thì có ích gì chứ?

Mà Tống Chỉ chờ mãi không thấy Cung Trĩ phản hồi, bèn nghiêng đầu nhìn sang, có vẻ hơi thất vọng: "Tiểu Cung Trĩ vẫn không yên tâm về chị sao?"

"Nào có..." Cung Trĩ khẽ lắc đầu.

Mà lúc này Khương Nhiên cũng đã trông thấy Cung Trĩ, cô bước nhanh tới, vỗ nhẹ lên vai Cung Trĩ: "Không phải chứ, Cung đại tiên, cậu đem bé tình nhân của cậu..."

"Bé tình nhân gì?"

Tống Chỉ kịp thời chen vào, Khương Nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Tống Chỉ có nét giống Thẩm Dĩnh, nhưng khí chất hai người lại không hề giống nhau. Đặc biệt là Khương Nhiên từng chứng kiến sự tàn nhẫn như sói ẩn sau vẻ ngoài dịu dàng của Thẩm Dĩnh. Nên chỉ sau cái nhìn đầu tiên giống nhau, cô đã dễ dàng phân biệt được Tống Chỉ và Thẩm Dĩnh.

Cũng chính vì thế mà cô rất dễ đoán ra người đang đứng trước mặt là ai. Dù sao trong giới này từ lâu đã truyền khắp, Thẩm Dĩnh chỉ là thế thân của vị đại tiểu thư nhà họ Tống kia.

"À... à..." Khương Nhiên vội lùi lại một bước, "Xin lỗi, cô Tống."

Tống Chỉ cười, quay sang nhìn Cung Trĩ: "Tiểu Cung Trĩ, bạn của em đều thú vị thế sao?"

Khương Nhiên nghe thấy, lén nhìn Cung Trĩ rồi nháy mắt với cô, Cung Trĩ không nhìn cũng hiểu ý Khương Nhiên. Ngoài Khương Nhiên ra, Cung Trĩ còn có bạn khác sao? Thứ hai là, tại sao Cung Trĩ lại thân thiết với Tống Chỉ đến vậy?

Hai người cách nhau tận mười tuổi!

Cung Trĩ không có cảm xúc gì, giả vờ như không nhìn thấy, chỉ lễ phép giới thiệu hai người với nhau. Mà Tống Chỉ mỉm cười với Khương Nhiên: "Tôi nghe nói em có một công ty nhỏ khá thú vị. Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian chúng ta có thể tâm sự."

Khương Nhiên e dè, đưa hai tay nhận lấy.

Nhưng Tống Chỉ không ở lại lâu, đây là màn trình diễn đầu tiên của cô ở thành phố A, cũng không thể ở lại với Cung Trĩ quá lâu. Khi có tiếng gọi từ xa, cô gật đầu với Khương Nhiên, mỉm cười với Cung Trĩ: "Đi chung? Triều Sinh giờ cũng đi lên, em không thể cứ mãi ngồi ở góc này được."

Cung Trĩ cười: "Không sao, em còn nhiều cơ hội. Hôm nay là sân khấu của chị Tống mà."

Tống Chỉ thở dài: "Nhỏ vô tâm."

Cô chậm rãi đi xa, hòa vào đám đông và ánh đèn. Còn Cung Trĩ và Khương Nhiên vẫn đứng ở góc, Khương Nhiên nhìn theo bóng lưng Tống Chỉ rồi quay sang nói với Cung Trĩ: "Tớ nghĩ là..."

"Tớ không cần cậu nghĩ, để tớ nghĩ. Tớ nghĩ chúng tớ chẳng có gì cả." Cung Trĩ ngắt lời Khương Nhiên rồi đi ra ngoài.

Khương Nhiên vội hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Đi gọi điện cho bạn gái." Cung Trĩ vẫy tay nói.

Khương Nhiên: "... Cẩu nữ nữ ghê gớm ha!"