Thanh niên bò dậy, tung ta tung tăng đi theo, bị Linh Quỳnh ngăn lại ở cửa.
"Anh làm gì vậy?"
"Tiểu tỷ tỷ, không thể thấy chết mà không cứu được!!" Ngôn ngữ hình thể của thanh niên rất khoa trương "Tôi thật sự không phải cố ý!!"
Vì sao cô không thể.
Dù sao bọn họ cũng không thân.
"Vào trước đi." Khương Tầm Sở lên tiếng: "Zombie sắp lên đến nơi rồi."
Thanh niên lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng đúng đúng, anh trai cô nói không sai, zombie sắp lên rồi, tiểu tỷ tỷ cho tôi vào trước đi."
...
Linh Quỳnh nhét đống đồ vật lung tung vào một cái bao, đưa cho Khương Tầm Sở, kéo hắn ra cửa.
"Các người đi đâu vậy!" Thanh niên kinh ngạc.
Linh Quỳnh không để ý tới hắn, đi thẳng về phía cuối hành lang.
Cuối hành lang có một cánh cửa, đẩy cửa ra, bên ngoài còn có một thiết kế cầu thang xoắn ốc.
Khương Tầm Sở sững sờ, lúc trước sao hắn không biết ở đây còn có cầu thang?!!
Nhưng cái cầu thang này hình như chỉ thông với lầu trên cùng, không có liên quan gì đến các tầng lầu khác, không biết dùng để làm gì.
Xe của họ dừng ở cách đó không không xa.
Linh Quỳnh và Khương Tầm Sở lên xe, thanh niên chạy như một cơn gió tới, mở cửa ra ngồi lên ghế sau xe.
Hắn chạy ra từ một góc có zombie, Linh Quỳnh không có thời gian đuổi hắn đi, chỉ có thể lái xe rời đi trước rồi tính tiếp.
Zombie đuổi không kịp xe bốn bánh, rất nhanh đã bị ném lại phía sau.
"Đm, làm người ta sợ muốn chết." Thanh niên nằm ườn ra trên ghế sau.
Xe kẽo kẹt một tiếng dừng lại.
Thanh niên lập tức kinh hãi ngồi dậy "Tiểu tỷ tỷ, dừng lại làm gì thế? Chúng ta vừa mới cách zombie một đoạn không xa mà!"
Tiểu cô nương lái xe quay đầu, khóe miệng câu lấy độ cong nhàn nhạt: "Mời anh xuống xe."
Thanh niên: "......"
Giọng nói ấm áp như thế, lời nói ra lại vô tình như vậy.
"Tiểu tỷ tỷ......"
Cùm cụp!
Vũ khí đen tuyền chĩa thẳng vào trán thanh niên, biểu cảm của hắn lập tức cứng ngắc lại.
Người cầm súng, còn đặc biệt lễ phép hỏi: "Bây giờ có thể xuống xe chưa?"
"Anh đẹp trai, tôi còn chưa muốn chết đâu." Thanh niên nuốt nuốt nước miếng, tránh né vũ khí, cầu cứu Khương Tầm Sở "Anh nói với em gái anh, nói nói...... Tôi có thể đánh nhau, bảo đảm sẽ không cho kéo chân mọi người."
Khương Tầm Sở: "......"
Là một thành viên bị ' nhặt ' về, hắn cảm thấy mình không có quyền phát biểu gì ở đây.
Khương Tầm Sở không nói lời nào, thanh niên liền trở nên lo lắng.
Đằng sau xe mơ hồ có tiếng zombie chạy tới, nếu bây giờ bị đuổi xuống, chẳng phải là bắt hắn chờ chết sao?
Trong chớp mắt, một ý tưởng lóe lên trong đầu thanh niên.
"Nghe khẩu âm hai người, hẳn không phải là người của thành phố B đúng không? Hai người quen với nơi này không? Hiện giờ hầu hết các con đường ra khỏi thành phố đều đã không đi được, người không quen sẽ rất dễ bị mắc kẹt ở đây, nhưng mà tôi biết cách ra ngoài."
Thanh niên đã vắt kiệt não bô rồi.
Nếu bọn họ biết đường ra khỏi thành phố, vậy hắn chắc chắn phải xuống làm một trận với zombie rồi.
Linh Quỳnh: "......"
Thanh niên nhìn tiểu cô nương ném vũ khí cho nam sinh bên cạnh, khởi động xe, tiếp tục đi về phía trước
Cảm ơn tổ tiên đã phù hộ!
Trái tim thanh niên dần dần đập nhẹ lại.
Tiểu nha đầu này nhìn còn vô hại hơn cả nam sinh bên cạnh, làm sao lại dọa người như vậy.
Khương Tầm Sở bị vũ khí đập trúng, kinh ngạc thốt lên "Cô đưa cho tôi làm gì?"
Khương Tầm Sở không biết trên người Linh Quỳnh còn mang theo vũ khí.
Quan trọng hơn là bây giờ cô trực tiếp cho mình......
"Phòng thân."
Khương Tầm Sở: "Nhưng mà tôi sẽ không......"
"...... Không sao, anh cứ cầm, đem dọa người cũng được, chờ khi nào rảnh tôi dạy cho anh."
"......"
"Tôi tên là An Trường Kình." Thanh niên yếu ớt tự giới thiệu một chút.
Hắn vào tòa nhà đó là vì bị thương.
An Trường Kình bị thương trên vai, là do lúc chạy trốn zombie, nhảy xuống từ trên tường xuống bị thương.
Ở gần đây không có bất kì một cái tiệm thuốc nào, hắn liền nghĩ, người sống trong chung cư chắc cũng sẽ có một ít thuốc cầm máu.
Trong thời tiết này mà không băng bó, khử trùng kịp thời, khả năng nhiễm trùng sẽ rất cao.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~