Linh Quỳnh lái xe đưa người về, đem đến cửa phòng, cô đá rơi giày cao gót, kéo mạnh quần áo để thoát khí: "Cậu chết chắc rồi."
Giang Lạc Mộc trở mình, ngủ thật ngon.
"...."
Tại sao ba ba tức giận như vậy?
Linh Quỳnh phồng má, thở phì phò thay quần áo cho hắn.
Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng vẫn chịu mệt mỏi tắm rửa sạch sẽ cho hắn, lúc này mới bước vào phòng khách chuẩn bị ngủ.
Nằm được hai phút, Linh Quỳnh ôm gối đầu trở về phòng, nhìn chằm chằm người trên giường.
"Phòng của ta, dựa vào cái gì mà ta phải đi ra!"
"Ta mới không đi!"
Linh Quỳnh nằm lên giường, ôm Giang Lạc Mộc vào trong lồng ngực.
...
Hôm sau Giang Lạc Mộc tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm Linh Quỳnh, cũng không sợ, cái này cũng không phải lần đầu tiên.
Nhưng mà...
Giang Lạc Mộc cảm thấy có chút không ổn.
Giang Lạc Mộc xốc chăn lên nhìn một cái, sau đó lại đè trở về, đáy mắt chỉ còn lại khiếp sợ.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Hắn hoàn toàn không nhớ.
Lúc Giang Lạc Mộc còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được người trong ngực động, đầu tóc bù xù, tay sờ dọc lên theo eo hắn.
Giang Lạc Mộc: "!!!"
Giang Lạc Mộc đẩy tay cô ra, tiểu cô nương tỉnh táo không ít, nâng con ngươi mơ màng lên: "Mấy giờ rồi?"
Giang Lạc Mộc nuốt nước miếng xuống: "... hơn chín giờ."
"Vẫn còn sớm." Linh Quỳnh nói thầm một tiếng, định ngủ thêm một chút nữa.
Giang Lạc Mộc: "Đêm qua tôi... làm cái gì?"
"Nên làm đều đã làm." Linh Quỳnh giả vờ rớt chăn cho hắn xem: "Tự cậu nhìn."
"...." Giang Lạc Mộc ấn chăn lại: "Tôi... không đúng, tôi uổng rượu, không có khả năng..."
Hắn không biết bản thân say thành cái dạng kia, còn có thể làm được gì.
"Cậu lại gạt tôi?"
Linh Quỳnh đúng lý hợp tình: "Vậy cậu cũng đã sờ soạng."
"...."
Cái này không có cách nào phủ nhận.
Dù sao bây giờ người vẫn ở trong lồng ngực hắn.
Linh Quỳnh tránh khỏi tay Giang Lạc Mộc, một lần nữa đặt lên eo hắn: "Bây giờ cậu tỉnh rượu rồi đúng không?"
"...."
Giang Lạc Mộc cảm thấy mình đã tỉnh rượu.
Bả vai hơi hơi nóng lên, Linh Quỳnh kéo chăn qua đỉnh đầu hai người, thanh âm con gái ở bên tai hắn: "Tối hôm qua tôi đem cậu về mệt chết được, hiện tại cậu nên trả thù lao."
"???"
....
Giang Lạc Mộc cảm thấy thù lao này có hơi lâu, trả tiền cũng không chỉ một lần.
Lúc này tiểu cô nương còn đang đắp chăn nằm trên ghế sopha, đang nhìn hắn với vẻ mặt thích thú.
Giang Lạc Mộc bị nhìn đến không tự nhiên, tránh đi tầm mắt của cô, nhanh chóng dọn dẹp phòng và phòng tắm.
Nhân tiện đem tất cả ga trải giường và quần áo đi giặt.
Ngay cả mấy bộ qυầи ɭóŧ của tiểu cô nương mặc đều giặt sạch sẽ, rồi đem ra phơi nắng.
Hắn lấy một ít đồ ăn về, đưa cho Linh Quỳnh ăn một ít.
Linh Quỳnh cầm thìa, vừa ăn cháo, vừa hỏi hắn: "Bình thường cậu có hay rèn luyện không?"
"Thỉnh thoảng." Giang Lạc Mộc nói.
Lông mày và mắt Linh Quỳnh hơi cong lên, giọng nói trong trẻo: "Về sau tôi cùng cậu rèn luyện, sẽ không để cậu tự mình làm."
Hắn nghĩ đến rèn luyện của cô, là thật- rèn luyện.
Linh Quỳnh nghi ngờ: "Cậu kích động vậy làm gì?"
Giang Lạc Mộc: "...."
Đây là hắn kích động sao?
Hắn bị dọa.
"Cậu nói chuyện có thể chú ý một chút không?" Giang Lạc Mộc chậm rãi cẩn thận đề nghị một câu.
"Em thế nào mà phải chú ý?" Cô nói câu nào có vấn đề à? Sao lại kêu cô chú ý một chút?
Giang Lạc Mộc mệt tim: "Không sao, ăn cơm đi."
Lâu lâu cô lại nói ra một hai câu không mấy hài hòa, cứ quen rồi quen thôi.
Cũng may, cô chỉ nói trước mặt mình, còn trước mặt người ngoài, cô vẫn cư xử rất tốt và lễ phép.
Đôi mắt Linh Quỳnh đầy mong đợi: "Vậy anh có muốn rèn luyện không?"
"Cậu ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói sau."
"Tập thể dục buổi sáng rất tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần." Linh Quỳnh vẫy vẫy thìa, "Nếu anh không thích tập thể dục buổi sáng, anh cũng có thể chạy vào buổi tối."
"..."
Giang Lạc Mộc kéo Linh Quỳnh qua, ngăn cái miệng đang nói lảm nhảm của cô lại.
Giang Lạc Mộc thấy cô yên tĩnh lại, mới thả lỏng cô ra: "Ăn cơm xong, được chứ?"
Tiểu cô nương giống như ngơ ngác lúc được hôn, ngốc lăng gật gật đầu, nói một tiếng được.
....
Linh Quỳnh tốt nghiệp đại học mới rút hết tất cả thẻ, sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Lạc Mộc vào công ty của Giang gia.
Giang Lạc Mộc bây giờ, đã không còn bộ dạng chật vật trong mưa vào năm đó nữa.
Hắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành chững chạc.
Học được cách gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Điều duy nhất không thay đổi là, ở trước mặt Linh Quỳnh, hắn vẫn giống như thiếu niên của nhiều năm trước.
——Vạn vật đều có khoảng cách——
Vé tháng~
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~