Mục đích của thần rừng chính là muốn phong ấn hắn đời đời kiếp kiếp.
Tiền cùng quyền, đều có ma lực giống nhau.
Con người sống trên đời, ai có thể chống cự được hai loại dụ hoặc này?
Cho đến khi hắn rơi vào tay hoàng thất Thái Dương Quốc.
Ngày nào tên vương tử buồn cười kia cũng đeo hắn trên cổ, nghĩ rằng chỉ cần ngày ngày thành kính cầu nguyện sẽ cảm hóa hắn, khiến hắn tự nguyện giúp hắn ta.
Lần đó khi tên vương tự kia gặp nạn, không biết tại sao lại được tiểu giao nhân này cứu.
Lúc hắn được thả ra thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ bản thân sẽ được một giao nhân tàn nhẫn giảo hoạt giải trừ phong ấn.
Sino duỗi tay, kéo Nam Nhiễm vào lòng mình.
Sau đó cúi đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hắn mở miệng: "Lần đầu tiên nhìn thấy viên dạ minh châu kia, có suy nghĩ gì?"
Nam Nhiễm nghe hắn hỏi.
Bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau trên bờ cát.
Cùng lúc đó, giọng nói của Tiểu Hắc Long bỗng vang lên: [ký chủ, trời sắp sáng rồi.]
Nam Nhiễm cúi đầu, vừa sờ chiếc khăn tay đen trên tay mình, vừa không chút chú ý tùy tiện đáp một câu: "Ừ."
Trời sáng thì mặc kệ trời sáng.
Trong tay cô có nhiều dạ minh châu như vậy, cho dù trời không sáng cũng có thể làm cho nó sáng.
Hệ thống thấy thế, ở một bên nhọc lòng nhắc nhở: [ký chủ, có phải cô đã quên những lời con giao nhân kia nói không? Đợi đến khi trời sáng cô sẽ không thể nói chuyện. Mà nếu cô không thể nghe được một câu nói "thích cô" thực lòng từ người khác trước khi trời tối thì cô sẽ chết.]