Sau đó Niên gia phụ tử, thập phần bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Vô Dược giải thích nói: "Từ lúc cháu tám tuổi sống cùng cha ở F quốc, gần đây mới trở về sống với mẹ, nhưng cháu cảm thấy chỉ cần là lựa chọn của cháu cha cũng sẽ tôn trọng."
"Nga!" Niên mẫu lên tiếng, sau khi hiểu quan hệ của bọn họ lại giống như nhớ tới cái gì, một cái xưng hô buột miệng nói: "Tiểu công chúa!"
Sau đó nhìn đến khuôn mặt của Niên Tứ Thần mới nhớ tới: "Con làm sao vậy? Vì sao đã quay về?"
Niên Tứ Thần lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là gặp phải cái nữ nhân bị điên. Ảnh hưởng tâm tình không muốn đi học."
Nghe được anh nói xong Niên mẫu cũng không hỏi thêm gì. Con trai của cô, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì đều là chính mình giải quyết. Đương nhiên, trừ bỏ việc của ai đó.
Lúc này Niên phụ nói một câu: "Gọi bác sĩ lại xử lý một chút đi."
Niên Tứ Thần vẫy vẫy tay, tựa hồ có chút không thèm để ý mà nói: "Không có việc gì, tí nữa tìm thuốc đắp một lát là tốt rồi."
Vô Dược nhìn mặt anh, lại nghĩ tới việc buổi sáng, đau lòng mở miệng: "Em giúp anh đắp đi!"
Đáy mắt Niên Tứ Thần xẹt qua một tia đắc ý, nhưng vẻ tươi cười lại thực ôn hòa vô hại: "Được!"
Niên Tứ Thần mang cô về phòng của mình, sau đó đem thuốc tìm được đặt lên tay cô.
Vô Dược cẩn thận giúp anh bôi thuốc, tối tăm trong ánh mắt càng ngày càng thâm. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở miệng: "Tứ Thần... Về sau không cần như vậy. Em sẽ đau lòng."
Thân thể Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, sau đó cười cười trả lời: "Được!"
Anh không nghĩ tới cô có thể nhìn ra anh là cố ý chịu một cái tát kia, bất quá cũng đúng, tiểu công chúa của anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đâu?
Anh sở dĩ nhận một cái tát kia, chỉ vì để nói cho chính mình đến tột cùng có bao nhiêu vô năng. Nếu tới muộn một bước, một cái tát kia liền có thể rơi trên người cô.