Tiêu Kình cung kính đáp: "Bệ hạ nói quá lời, đây là nhóm Ti chức nên làm, cũng mất công bệ hạ chỉ đạo anh minh, mới để chúng ta đánh trận này thuận lợi như thế."
...
Thương Lam Nguyệt ngồi trước tịch, nhìn trên thủ tịch, người thong dong bình tĩnh, đôi mắt có chút phức tạp, tựa hồ có chút đồ vật thoát khỏi khống chế của hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới muốn ngồi trên cái vị trí kia, nhưng hắn thích chơi quyền lộng thuật, thích đem mọi người đùa bỡn bên trong lòng bàn tay.
Chính là, đột nhiên phát hiện con rối của mình, tựa hồ không chịu sự khống chế của mình. Hơn nữa, hắn giống như một chút biện pháp đều không có. Chuyện này làm cho hắn thực bực bội.
Tiệc rượu là chuẩn bị vì Tiêu Kình, là Quân vương nàng đương nhiên không thể vắng mặt.
Tán tịch sau khi trở lại cung điện của mình, đã là đêm đã khuya.
Quân Mặc Nhiễm ngồi ở cửa cung điện, tựa hồ đang đợi nàng trở về.
Thời điểm Vô Dược đến gần mới phát hiện, hắn đã dựa vào cây cột cạnh cửa ngủ rồi.
Lúc trước nói rõ chỉ ngủ cùng một tháng, kết quả qua một tháng, hắn luôn có ngàn vạn lý do tìm nàng ngủ cùng, dần dần nàng cũng lười quản hắn. Dù sao cũng không phải chưa từng ngủ chung.
Nàng không có đánh thức hắn, đem hắn bế lên, thả lại trên giường. Chuẩn bị tốt hết thảy mới đi tắm.
Quân Mặc Nhiễm mơ mơ màng màng nghe được âm thanh, sau đó xoa xoa nhập nhèm mắt buồn ngủ, theo âm thanh đi đến.
Sau khi lướt qua bình phong, phát hiện nàng đang tắm, nhìn bóng dáng nàng trắng tinh, đầu nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng rút lui.
Rõ ràng đều là nam tử, hắn không nên hoảng loạn, nhưng mà hắn theo bản năng luống cuống. Theo bản năng rời đi.
Coi như cái gì cũng đều không biết, phảng phất chính mình cái gì cũng không có làm.
Hắn che lại trái tim nhảy loạn của mình, ai ngờ khuôn mặt của mình đã đỏ lên.
Trong lòng và trong đầu chỉ có một ý tưởng, hoàng huynh thật gầy, nhưng mà thật đẹp.
Hậu tri hậu giác, sau khi biết mình suy nghĩ cái gì, bản thân đều hoảng sợ, vội vàng nói với chính mình: Hoang đường, hoàng huynh há là người mình có thể mơ ước.
Không biết hết thảy việc vừa mới phát sinh - Vô Dược, rất tự nhiên mặc quần áo của mình.
Sau khi thổi ngọn đèn dầu, liền bò lên giường, duỗi tay một cái, đem hắn ôm trong lòng ngực của mình.
Quân Mặc Nhiễm dán vào ngực nàng, nghe tiếng tim đập của nàng, mặt càng ngày càng hồng, tựa hồ giống như thiêu đốt.
Cũng mệt Quân Cửu Thanh mỗi lần tắm gội xong đều có thói quen buộc tơ lụa vào ngực, cho nên sau khi Vô Dược kế thừa thân thể của nàng, cũng tự nhiên làm theo thói quen của nàng, nói cách khác Quân Mặc Nhiễm không thể phát hiện ra nàng thân là nữ nhi.