Sau khi xong việc, Phong Thiển lại nhìn thoáng qua chiếc giường.
Thiếu niên có dung nhan tuyệt thế vô song yên lặng nằm ở trên giường .
Tư thế bình tĩnh và thanh thản.
Phong Thiển nói thầm trong lòng.
Xin lỗi, Tiểu Bạch.
Ta hứa sẽ sớm quay lại.
Phong Thiển đặt bức thư đã viết sẵn lên bàn.
Này xem như, tiền trảm hậu tấu.
Cô lặng lẽ đi ra khỏi phòng, sau đó đi ra cửa sau của phủ Quốc sư.
Cửa sau có người canh gác.
Phong Thiển trốn ở một bên để âm thầm quan sát một lúc, sau đó thừa dịp trong chớp mắt người canh gác không để ý từ bức tường bên kia đi ra ngoài.
Cô hạ cánh an toàn.
Phong Thiển vỗ vỗ váy, quay đầu lại nhìn thoáng qua phủ Quốc sư, sau đó đi phía trước đi một đoạn.
Không bao lâu liền nhìn thấy Mặc Giang.
Mặc Giang cũng nhìn thấy Phong Thiển, nhanh chóng vẫy tay với Phong Thiển.
Phong Thiển bước tới.
Một chiếc xe ngựa đậu bên cạnh Mặc Giang.
Nhìn thấy Phong Thiển đến gần, Mặc Giang nghển cổ nhìn về phía sau Phong Thiển.
Không có ai.
Aizz.
Hắn liền biết.
Làm sao công chúa có thể thành công trói Quốc sư của Thiên Vinh quốc.
"Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Phong Thiển thắc mắc.
Mặc Giang lộ ra vẻ mặt lão cha, sốt sắng nói: "Công chúa điện hạ, trên đời này cỏ nào chả có, ngài có dung mạo vô song, tương lai sẽ có rất nhiều nam nhân ưu tú đến cầu thân với người." "
Phong Thiển vẻ mặt không thể hiểu được: "?"
Cô thần sắc cổ quái liếc nhìn hắn, sau đó mới từ từ leo lên xe ngựa.
Sau khi ngồi xuống, Phong Thiển không chút để ý hỏi: "Còn bao lâu nữa mới đến nơi?"