Ta cười tinh nghịch, phủi nhẹ mái tóc mai lòa trước trán:
“Nếu không nguyện, ta sẽ lấy ơn ép ngài, bắt ngài cưới ta cho bằng được.”
Tạ Hạc Vũ ngẩng đầu, đồng tử đen láy đối diện với ánh mắt ta, môi cong lên, giọng khàn khàn:
“Được.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trải qua bao sóng gió, người ở lại Tạ phủ đều là tâm phúc, việc gì cũng đâu ra đấy.
Đến chập tối, trong phủ đã treo đầy đèn kết hoa.
Lụa đỏ đung đưa theo gió trên cây, cửa sổ dán đầy chữ hỷ, đèn lồng đỏ treo cao.
Chúng ta bái đường trước linh vị song thân Tạ Hạc Vũ.
Đúng lúc ấy, một đám người tràn vào.
Người dẫn đầu — chính là phụ thân ta.
04
Ông vừa vào cửa liền túm lấy cổ tay ta, kéo ta bước nhanh ra ngoài.
“Vũ Miên, con thật khiến phụ thân thất vọng. Phụ thân hối hận vì ngày xưa không nghe lời chính thê của ta, nuông chiều con quá mức, mới gây ra họa lớn thế này. Mau theo ta về, đến từ đường nhận lỗi trước liệt tổ liệt tông.”
Ta mạnh mẽ hất tay phụ thân ra, động tác quá lớn, tua ngọc trên trâm cài đầu quất trúng đuôi mắt, đau đến nỗi nước mắt nóng hổi lăn dài.
“Phụ thân, con không làm gì sai. Con đã gả vào Tạ phủ, còn chưa tới ngày tam triều hồi môn, quay về lúc này là trái lễ giáo.”