Quyến Miên Miên

Chương 4



06

 

Tạ Hạc Vũ đưa ta chìa khóa các thư tịch các của Tướng quân phủ.  

Bên trong là đầy rẫy y thư quý giá, không hề kém cạnh với tàng thư của phụ thân ta.  

 

Quản gia, Tào ma ma, mỉm cười nói:  

“Trong các thư tịch ấy, toàn bộ là điển tịch quý báu do ba đời nhà họ Tạ lưu lại. Trước kia ngay cả quét dọn, tướng quân cũng không để ai động vào. Nay lại để phu nhân tùy ý ra vào, đủ thấy tướng quân thật sự sủng ái phu nhân.”  

 

Ta ngượng ngùng cúi đầu đọc sách, trái tim đập thình thịch không yên.  

Khi còn ở nhà, ta toàn phải lén lút lẻn vào thư phòng của phụ thân để học y.  

Một khi bị chủ mẫu phát hiện, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.  

 

Chủ mẫu nói, nữ tử thì chỉ cần đọc Nữ huấn, Nữ giới, Nữ tắc là đủ, những sách khác có xem cũng uổng công.  

Bà bắt ta quỳ ở từ đường, tay cầm thước trừng phạt, hỏi ta có biết sai chưa.  

Ta nắm chặt tay, im lặng không nói. Ta vốn không cảm thấy mình sai — tại sao nam nhân được học y, còn nữ tử thì không?  

 

Những nữ nhân bị bệnh khó nói nếu vì e ngại chuyện nam nữ mà không chịu khám, chẳng phải chỉ còn con đường chếc sao?  

Thế nhưng chủ mẫu không cho phép ta cãi lý, bắt người mở tay ta ra, cây thước phạt rơi xuống từng nhát khiến lòng bàn tay bỏng rát.  

 

Những ngày tháng như vậy, lặp đi lặp lại, khiến ta sống vô cùng khổ sở.  

Cho đến khi Lâm Chiêu Vũ mang hôn thư đến cầu hôn.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhà họ Lâm nhiều đời làm quan, thuộc hàng danh môn thanh lưu.  

Phụ thân ta từng chữa khỏi chứng bệnh khó nói cho tổ phụ của hắn.  

Hai nhà vốn đã có hôn ước, hắn vừa đến đã nói người hắn muốn cưới là ta.  

 

Ta chưa từng được ai chọn một cách dứt khoát như vậy.  

Suýt chút nữa ta đã bị lớp vỏ ngụy trang của hắn đánh lừa.  

 

Nghĩ đến đây, lòng không khỏi cảm khái.  

Ta gấp sách y lại, nhẹ gõ cửa phòng Tạ Hạc Vũ.  

Từ đêm tân hôn đến nay, hắn đều ngủ ở tây sương phòng.  

 

Tạ Hạc Vũ cụp mắt nhìn ta, cảm xúc trong đáy mắt bị hàng mi rậm che lấp gần hết.  

“Hôm nay cũng muốn châm cứu à?”  

 

Ta khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống xem xét đôi chân hắn.  

 

Dạo gần đây, ta thường nghe hạ nhân trong phủ kể chuyện cũ của Tạ Hạc Vũ.  

Mười lăm tuổi ra trận, mười bảy tuổi dẫn hai vạn tinh binh đánh bại mười vạn quân địch.  

Năm ấy, Tạ Hạc Vũ tự tay lấy đầu tướng địch, mặc giáp sắt cưỡi ngựa trở về kinh thành, oai hùng như chiến thần.  

 

Ta thật sự rất muốn được thấy dáng vẻ rực rỡ ấy của hắn.  

 

Tạ Hạc Vũ khẽ cười: “Có thể giúp cô nương rèn luyện y thuật, đôi chân tàn phế này cũng không vô dụng hoàn toàn.”  

 

Ta ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn hắn:  

“Không được nói bậy. Chàng vì nước vì dân mà bị thương. Chàng không phải là phế vật, ta nhất định sẽ chữa khỏi, giúp chàng đứng dậy lần nữa.”  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai chúng ta chẳng đầy một gang tay.  

Ta có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn ngày một nặng nề.  

 

Bất chợt, hắn đưa tay, dùng tay áo khẽ lau mồ hôi trên trán ta.  

Ngón tay lành lạnh lướt qua làn da trán mịn, một cảm giác ngưa ngứa lan khắp lồng ngực.  

Ta đỏ bừng mặt, tim đập loạn, vội vàng đứng dậy — nhưng vì hành động quá nhanh, choáng váng một trận, ta ngã thẳng vào lòng hắn.  

 

Tạ Hạc Vũ khẽ rên lên một tiếng, đưa tay giữ lấy vai ta đang định đứng dậy, gương mặt tuấn tú từng chút một tiến sát lại gần, hơi thở ấm áp phả vào má ta:  

“Cô nương chăm học quá độ, e rằng ta phải thu lại chìa khóa thư tịch các rồi.”  

 

Ta ngẩn người nhìn hắn, tim run lên khe khẽ:  

“Đừng…”  

 

Môi hắn khẽ lướt qua bên tai ta:  

“Ta có một yêu cầu, không biết cô nương có bằng lòng không?”

 

07

 

Hô hấp của ta khựng lại.

 

Ánh mắt của Tạ Hạc Vũ sâu thăm thẳm, khiến ta không khỏi suy nghĩ miên man.  

Những ngày qua hắn luôn giữ lễ độ, ngay cả cách xưng hô cũng chưa từng vượt quá giới hạn.  

Chắc không phải... muốn đưa ra yêu cầu quá đáng gì đấy chứ?

 

Ta nhẹ giọng đáp: "Được."  

Hắn dần buông lỏng cơ thể, nói:  

"Mỗi ngày không được ở lại thư tịch các quá hai canh giờ."

 

Ta vừa định mở miệng, hắn lại tiếp lời:  

"Không thể để vì ta mà khiến phu nhân phải ngày ngày vất vả."

 

Trong khoảnh khắc, tim ta bỗng siết lại.  

Hắn gọi ta là phu nhân.  

 

Mặt càng lúc càng nóng ran, ta vội tránh ánh mắt hắn, lại nghe hắn nói với giọng đầy trêu ghẹo:  

"Sao vậy? Phu nhân thích tư thế này sao?"

 

Ta giật bắn, bật dậy, giận dữ quát:  

"Tạ Hạc Vũ, chàng quá đáng!"

 

Dứt lời liền bước nhanh ra ngoài.  

Phía sau là tiếng cười sảng khoái của hắn.

 

Trần ma ma trong viện thở dài cảm khái:  

"Lâu lắm rồi mới thấy tướng quân vui vẻ như vậy."

 

Tối đó ta nằm trên giường, trong đầu toàn là những lời nói và cử chỉ của Tạ Hạc Vũ khi nãy.  

Trằn trọc lăn qua lộn lại, nghĩ đến ngày mai phải tiến cung dự yến, đành cố gắng ép mình nhắm mắt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com