Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 424: Tấm lòng của Hoàng hậu



Yến Trì lắc đầu, "Việc này ta cũng đã hỏi qua, sau khi Tấn vương phủ xảy ra chuyện thì đám người quản sự bên trong cũng bị định tội rồi tống đi sung quân nên không còn ở kinh thành nữa."

Tần Hoan gật đầu, "Vậy thì chẳng còn cách nào nữa."

Yến Trì nhìn Tần Hoan, "Nàng định làm cái gì?"

Tần Hoan cười khổ, "Chỉ là đột nhiên nghĩ đến vụ án của Tấn vương mà thôi, hiện tại ta đã về kinh rồi, đặc biệt lần trước nghe thấy lời Cửu Hoàng tử nói thì nghi vấn trong lòng càng tăng thêm một chút."

Vẻ mặt Yến Trì cũng tối lại, trong mắt có vẻ đăm chiêu.

Tần Hoan thấy Yến Trì như vậy liền vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, "Lúc không ở kinh thành thì cảm thấy chỗ này phồn hoa đô hội, nhưng đến đây rồi mới biết mấy nhà quyền quý này đều rối như tơ vò, đâu đâu cũng cần phải thận trọng."

Yến Trì thở dài, hắn vuốt ve đỉnh đầu Tần Hoan, hắn luôn nhớ kỹ nàng đã từng nói nàng còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành. Mặc dù hắn không biết tâm nguyện của nàng là gì, thế nhưng theo bản năng, hắn cảm thấy chuyện đó có liên quan đến việc nàng biết y thuật cùng với nghiệm thi.

Hắn biết nàng tài năng vượt bậc, cũng biết tâm tính của nàng không như nữ tử bình thường, cho nên hắn sẽ tận dụng mọi cơ hội để cho nàng ra tay. Hắn muốn để cho người trong thiên hạ này biết được nàng là một người phi phàm thoát tục đến cỡ nào, mà hắn càng rõ hơn là, chỉ cần để cho nàng đi tiếp trên con đường mà nàng mong muốn này thì hắn sẽ dần dần biết được tâm nguyện kia của nàng là gì.

"Có ta ở đây bên cạnh nàng, nàng không cần phải thận trọng." Yến Trì vuốt ve mái tóc mềm mại của Tần Hoan, "Nàng chỉ cần làm những chuyện nàng muốn làm, cho dù có là chuyện khó như lên trời."

Tần Hoan quay đầu lại, "Khó như lên trời thì làm thế nào được?"

Yến Trì khẽ cười, "Y thuật của nàng lợi hại hơn nhiều so với những đại phu lão luyện đã tu tập vài chục năm, bởi vậy để có được y thuật như của nàng chẳng phải rất khó sao? Nàng còn có thể nghiệm thi nữa, nàng là nữ tử đầu tiên giúp nha môn nghiệm thi trong hơn 200 năm nay của triều Đại Chu, chuyện này không khó sao? Tất cả đều rất khó, vậy mà nàng làm được, cho nên có thể thấy chuyện có khó như lên trời thì chắc hẳn nàng cũng sẽ làm được."

Tâm tư trĩu nặng của Tần Hoan được lời nói của Yến Trì làm cho ấm áp hẳn lên, nàng hỏi lại, "Nếu như có chuyện không chỉ khó như lên trời, mà lại kèm theo rất nhiều nguy hiểm thì sao?"

Yến Trì nghe xong lại nở nụ cười, "Nàng cứ làm thôi, nguy hiểm giao cho ta."

Trái tim Tần Hoan đập lỡ mấy nhịp, nàng mấp máy môi, "Nhưng nếu như phải làm chuyện đó, cần phải có quyền lực, phải chờ thời cơ thì sao?"

Nụ cười trên mặt Yến Trì không hề tan đi, hắn nắm chặt lấy tay nàng, "Quyền lực thì phải đi tranh giành, thời cơ thì có thể tạo ra, toàn bộ tranh đấu nơi kinh thành này đều không ngoài hai chữ 'quyền lực', tất cả nhân tình thế thái cũng không ngoài hai chữ 'lợi ích'. Hiểu được ý nghĩa thật sự của mọi việc rồi thì chỉ cần đáp ứng đúng sở thích người đó là được."

Tần Hoan nhìn Yến Trì, trong đầu nàng đột nhiên lại nảy lên một suy nghĩ.

Đột nhiên nàng khẽ cười rồi hỏi Yến Trì, "Sóc Tây có khó khăn không?"

Tay Yến Trì đặt trên vai Tần Hoan, cả người lại dựa vào thành xe phía sau nên càng tạo ra cảm giác cao lớn tuấn tú, "Khó!"

Hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của Tần Hoan, sau đó như sợ nàng không tin nên hắn tiếp tục nói, "Ta gia nhập quân doanh lúc 10 tuổi, mới đi theo đám lão binh rèn luyện được nửa năm đã bị phụ vương ta ném lên Hàn Nguyên để tuần tra. Hàn Nguyên ở Sóc Tây quanh năm đóng băng, đương nhiên không một bóng người lui tới, lại còn thường xuyên có bão tuyết. Ta cùng với mười mấy người khác phải tuần tra trên Hàn Nguyên ròng rã một tháng trời."

"Trong 1 tháng này, một nửa thời gian bọn ta phải ngủ ở trong kẽ nứt của băng tuyết, chỉ có mỗi bánh mì khô lót dạ. Lúc nào thật sự không nhịn được thì cùng nhau đi săn gấu đen trên Hàn Nguyên, đói thì nướng thịt gấu ăn, khát thì uống máu gấu."

"Nếu không tìm được kẽ nứt băng tuyết thì đi tìm hang sói, có một lần ta bị đông lạnh trong tuyết suýt chút nữa thì đã không thể tỉnh lại được nữa. Những người khác trong vòng một năm tối đa chỉ ra ngoài 2 lần, riêng mình ta thì 1 năm phải ra 4 lần. Mặc dù vậy, ta cũng chỉ là một viện binh tiếp viện có cấp bậc thấp nhất, còn chẳng có tư cách làm quân tiên phong ra trận chém giết. Cứ như vậy qua 2 năm, đến lúc 14 tuổi ta mới thật sự được lần đầu tiên lên chiến trường giết địch. Người Tây Nhung còn hung ác hơn nhiều so với gấu đen và chó sói trên Hàn Nguyên, lúc bọn họ rơi vào ranh giới sinh tử thì sẽ giết chết những binh sĩ bị thương trong đội ngũ mình để ăn thịt uống máu, đương nhiên là nếu lúc đó bọn chúng bắt được tù binh thì kẻ bị giết chính là những tù binh này."

Ngón tay Tần Hoan run rẩy một hồi, mặc dù Yến Trì kể lại với vẻ nhẹ như lông hồng, cứ như đang nói đến mấy chuyện bình thường hàng ngày, nhưng Tần Hoan lại có thể tưởng tượng ra sự khổ sở và nguy hiểm trong đó, chưa kể, năm đó hắn vẫn chỉ là một hài tử choai choai.

Tần Hoan nhìn đôi mắt đen như mực của Yến Trì, hoàn không có chút nào oán hận hay đau khổ gì. Nhắc lại chuyện này thì trong mắt hắn chỉ có sự dứt khoát vững vàng, đội trời đạp đất, như thể bầu trời có sập xuống thì hắn cũng có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân mà chống đỡ được.

Tần Hoan nắm chặt lấy tay Yến Trì, "Chẳng trách Sóc Tây quân luôn toàn thắng."

Yến Trì cười cười, ôm lấy Tần Hoan vào lòng, "Sóc Tây quân vẫn sẽ luôn luôn toàn thắng."

Nhắc đến Sóc Tây quân, trong giọng nói Yến Trì mang theo một khí thế hào sảng mãnh liệt, hắn lại nói, "Bất kể là ở Sóc Tây quân hay ở kinh thành, nàng đều có thể yên tâm. Nếu như nàng muốn ta giúp nàng làm gì thì cứ nói cho ta biết là được."

Tần Hoan mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại chỉ ghé vào lòng hắn khẽ nói, "Ta biết!" Dứt lời nàng liền nói sang chuyện khác, "Hôm nay đã không thể giúp được gì, không biết có cơ hội để ta gặp những người khác trong Mạnh phủ hay không?"

Yến Trì cúi xuống nhìn nàng, "Nàng muốn giúp bọn ta tra án?"

Tần Hoan gật đầu, "Chủ yếu là đến gặp Tứ lão gia Mạnh phủ."

Yến Trì suy nghĩ giây lát, "Đợi ta thu xếp xong xuôi rồi sẽ đưa tin tức đến cho Bạch Anh."

Tần Hoan lập tức gật đầu, hiện tại đã không còn sớm nữa, hai người không nói gì thêm mà chỉ chờ cho đến Hầu phủ.

...

Ngày hôm sau, Tần Hoan vẫn như thường lệ qua nửa giờ Tỵ liền vào cung. Hôm qua đã không thể đi xem cửa hàng, nàng chỉ bảo phụ tử Hàn Đống về trước để chiều nay nàng đến.

Đến Thọ Khang cung, vừa vào nội thất đã thấy Triệu Thục Hoa ngồi ở cạnh giường Thái hậu.

Tần Hoan thấy Triệu Thục Hoa thì vội vàng hành lễ, "Bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Triệu Thục Hoa cười cười đỡ nàng đứng dậy, "Mau đứng lên, mau đứng lên. Con ngoan, thân thể Thái hậu nương nương thế nào rồi?"

Thái hậu tựa lên gối rồi cười nói, "Ta cảm thấy mình khỏe lên nhiều rồi, đứa nhỏ này thật sự rất tuyệt, mới chỉ mấy ngày thôi mà cơ thể ta đã mạnh mẽ hơn rồi."

Tần Hoan vội nói, "Do Thái hậu nương nương có phúc khí, đây chẳng qua là bệnh nhẹ thôi." Nói xong nàng lại nhìn Triệu Thục Hoa, "Hoàng hậu nương nương yên tâm, thân thể Thái hậu nương nương chỉ cần điều trị tiếp là được, nguy hiểm trước đây đã không còn nữa."

Triệu Thục Hoa nghe thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm, "Tốt quá rồi, tốt quá rồi." Vừa nói bà vừa tránh ra, "Đến đây, con mau đến đây bắt mạch cho mẫu hậu đi. Mấy hôm nay Bản cung biết con ngày ngày vào cung nhưng vì không muốn quấy nhiễu chuyện chữa bệnh của Thái hậu nên giờ ta mới đến đây."

Lúc này Tần Hoan mới tiến lên, trước tiên nàng bắt mạch, rồi hỏi bình thường Thái hậu ăn uống cái gì, sau đó mới nói chuyện với Triệu Thục Hoa, "Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương uống thuốc đã có chút hiệu quả rồi, người yên tâm là được."

Nói xong nàng nhìn sang Thái hậu, "Thái hậu nương nương, nếu người cảm thấy mình có sức để đi lại thì tốt nhất lên xuống giường đi lại một chút. Ban đầu chỉ đi khoảng 1 khắc thôi là được, sau này đi nhiều hơn một chút, như thế mới khiến cho tốc độ khỏi bệnh nhanh hơn."

Thái hậu liền nhìn Trần ma ma, "Nghe thấy chưa? Đừng có lúc nào cũng bắt ta nằm nữa."

Trần ma ma lập tức cười nói, "Đã biết, đã biết, tất cả đều nghe lời Cửu cô nương. Lát nữa người ngủ trưa xong tỉnh dậy liền xuống giường đi đi lại lại."

Triệu Thục Hoa ở bên cạnh cười cười, "Vậy sau này mỗi ngày thần thiếp cũng đến đây đi dạo vườn cùng mẫu hậu."

Thái hậu khoát tay, "Sao thế được, con còn bận rộn việc của con, mọi người đừng quản ta, cứ để ta tự làm là được. Tiểu Cửu đâu rồi? Bảo thằng bé đi với ta là được."

Triệu Thục Hoa nhìn nhìn ra cửa, "Đúng vậy, sao không thấy Tiểu Cửu đâu?"

Trần ma ma bật cười, "Hiện tại Cửu Hoàng tử bắt đầu học chữ rồi, hôm nay là mùng 5, Điện hạ đến chỗ phu tử rồi."

Triệu Thục Hoa như nhớ đến cái gì liền cười cười, "Đúng rồi, hiện tại Tiểu Cửu đã bắt đầu học chữ, vậy mà ta lại quên mất chuyện này. Nếu như vậy thì để thần thiếp ở lại chỗ này lâu hơn một chút với mẫu hậu."

Có vẻ như Thái hậu không muốn phiền toái đến Triệu Thục Hoa, "Không cần phải đi theo ta, mấy người trẻ tuổi các con ở chung một chỗ với lão thái bà này cũng chẳng có gì thú vị cả. Các con tự đi làm việc của mình đi, ta hơi mệt rồi."

Trần ma ma nghe thế liền nói, "Mấy hôm nay Thái hậu nương nương uống thuốc xong sau giờ Ngọ đều phải ngủ một lúc, Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, bọn nô tỳ sẽ chăm sóc tốt cho Thái hậu nương nương."

Triệu Thục Hoa thở dài, "Một khi đã như vậy thì thần thiếp chỉ đành ngày mai mới quay lại thôi."

Tần Hoan vốn cũng không định ở lại lâu trong Thọ Khang cung, nghe Thái hậu muốn ngủ trưa nên đương nhiên cũng chuẩn bị cáo từ, Triệu Thục Hoa liền nói, "Đi thôi, đi cùng Bản cung, Bản cung tiễn con đến cửa Chính Dương."

Tần Hoan vội nói, "Không dám phiền toái Hoàng hậu nương nương."

Triệu Thục Hoa trực tiếp cầm lấy tay Tần Hoan đi ra ngoài, "Con cứu tính mạng Thái hậu nương nương, đối với Hoàng thượng và Bản cung thì con cũng chính là ân nhân cứu mạng của bọn ta, có cái gì mà phiền hay không?"

Tay Hoàng hậu có hơi lạnh, Tần Hoan bị bà nắm lấy thì cảm thấy không được tự nhiên, thế nhưng cũng không dám rụt tay lại.

Bên ngoài Thọ Khang cung, kiệu liễn của Hoàng hậu đặt lặng lẽ chờ sẵn, Hoàng hậu nắm tay Tần Hoan lên kiệu ngồi xuống rồi mới buông ra, "Nghe nói có người tìm đến Hầu phủ nhờ con xem bệnh?"

Tần Hoan khẽ cười, "Vâng, Vũ An Hầu phu nhân cùng với tiểu thư nhà Tả thị lang Hộ bộ."

Triệu Thục Hoa chau mày, "Tả thị lang Hộ bộ? Là nhà mà gần đây xảy ra án mạng ư?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, vốn là Mạnh tiểu thư nói mùng 3 đến Hầu phủ thế nhưng bởi vì chuyện này nên không thể đến đây rồi."

Triệu Thục Hoa gật đầu, "Nghe nói hôm trước con bị Phùng Chương bắt nạt ngoài cửa cung?"

Tần Hoan hơi do dự, "Phùng Thế tử có chút vô lễ, sau đó đúng lúc Trì Điện hạ đi ngang qua..."

Triệu Thục Hoa thở dài, "Con không cần phải bao che cho Phùng Chương, từ trước đến nay Phùng Chương ỷ vào uy thế của Trung Quốc công phủ nên hành sự không hề e dè ai cả. Trong kinh thành này có thể nói hắn làm rất nhiều việc ác, cũng may hôm đó gặp được Yến Trì, nếu không thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì."

Triệu Thục Hoa nhìn Tần Hoan giây lát rồi lại nói, "Mấy hôm nay con vào cung đã gặp được Quý phi nương nương chưa?"

Tần Hoan lắc đầu, "Tần Hoan chưa từng gặp được Quý phi nương nương."

Triệu Thục Hoa có vẻ như thở phào, "Thế thì tốt." Bà dừng một chút rồi nói tiếp, "Sau này ở trong cung, nếu như bà ta có chỗ nào gây khó dễ cho con thì cứ đến nói cho Bản cung biết là được."

Tần Hoan mở to mắt nhìn Triệu Thục Hoa, bà hơi lo lắng nói với Tần Hoan, "Dựa vào tính cách của Phùng Chương thì chắc chắn hắn sẽ ghi nhớ chuyện này, hắn không có cách nào với Yến Trì thế nhưng với con thì có. Cũng vì chuyện này mà Hoàng thượng đã lạnh nhạt với Tố Quý phi 2 ngày nay rồi, chỉ sợ trong lòng bà ta không còn bình tĩnh nữa. Tóm lại, sau này con nên cẩn thận vẫn hơn."

Bất luận Triệu Thục Hoa có ý đồ gì, nhưng ít nhất ở ngoài mặt thì câu này chính là muốn tốt cho Tần Hoan. Đương nhiên Tần Hoan đáp lời, "Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, Tần Hoan đã hiểu rồi."

Triệu Thục Hoa cực kỳ hài lòng nhìn Tần Hoan, "Ta gặp tỷ tỷ con đã cực kỳ yêu thích rồi, hiện giờ xem ra Tần phủ quả nhiên là một chốn địa linh nhân kiệt, tỷ muội các con đều bất phàm. Tết Nguyên tiêu trong cung có yến tiệc, đến lúc đó con và tỷ tỷ cùng nhau đến dự đi."

Hôm nay là mùng 5, còn 10 ngày nữa mới đến cung yến Tết Nguyên tiêu, Tần Hoan lập tức đồng ý.

"Nghe nói cùng về kinh với con còn có 2 tỷ tỷ nữa?"

Kiệu liễn chậm rãi đi về hướng cửa Chính Dương, Triệu Thục Hoa tiếp tục hỏi chuyện.

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, là Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ."

Triệu Thục Hoa cười cười, "Đại bá mẫu con phải lo chuẩn bị hôn sự cho 2 tỷ tỷ con rồi đúng không?"

Nói đến đây đột nhiên Tần Hoan hơi căng thẳng, nhưng nàng cũng biết không gì có thể giấu được Triệu Thục Hoa nên liền gật đầu, "Đại bá mẫu đang chuẩn bị rồi, hình như Đại bá mẫu còn có ý muốn nhờ Vũ An Hầu phu nhân hỗ trợ."

Triệu Thục Hoa nghe thế liền nói, "Bản cung biết Tống lão phu nhân, bà ấy đúng là đã từng thúc đẩy thành công rất nhiều mối hôn sự tốt."

Tần Hoan phụ họa một câu, Triệu Thục Hoa lại tiếp, "Sau 2 vị tỷ tỷ con chính là Bát tỷ tỷ và con rồi."

Tần Hoan cúi đầu xuống ra vẻ thẹn thùng, Triệu Thục Hoa thấy thế liền cười, "Con đã chọn được người vừa ý chưa?"

Đương nhiên Tần Hoan lắc đầu, "Đại sự thế này, đương nhiên con phải chờ Đại bá phụ và Đại bá mẫu an bài rồi."

Triệu Thục Hoa cười gật đầu, rồi lại hỏi đến những chuyện khác. Chẳng bao lâu sau đã đến trước cửa Chính Dương, Tần Hoan xuống khỏi kiệu liễn bái biệt Triệu Thục Hoa. Nhìn thấy kiệu liễn của Triệu Thục Hoa đi xa rồi nàng mới đi ra ngoài cửa cung.

Phục Linh thở dài, "Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương hóa ra lại hòa ái thân thiện như vậy?"

Đáy mắt Tần Hoan lóe lên một tia sáng, "Phải, xem ra là cực kỳ hòa ái thân thiện."

Chủ tớ hai người đi ra khỏi cửa Chính Hoa liền thấy Tần Nghiệp chờ ở bên ngoài. Lên xe ngựa rồi Tần Hoan liền nói, "Tứ ca đưa muội đến cửa hàng ở phố Dương Giác phía Tây đi, muội đến tìm Hàn Đống."

Tần Nghiệp gật đầu, hộ vệ vung roi, xe ngựa lập tức chuyển động.

Để không làm chậm trễ thời gian, Tần Hoan không về phủ nữa mà đi thẳng đến chỗ cửa hàng. Tần Hoan có yêu cầu gì thì Tần Nghiệp đều làm theo, mà lại không hề nói gì. Đi dọc theo đường chính về phía trước rồi rẽ sang hướng Tây, khoảng 2 khắc sau liền đến phố Dương Giác. Ở đây có một cửa hàng trang sức vàng bạc rất lớn, chính là cửa hàng lớn nhất dưới tên Tần Dật. Hàn Đống làm công việc của Tổng quản sự nên bình thường đều bận rộn trong cửa hàng này. Đợi đến khi xe ngựa dừng lại ổn định trước cửa tiệm trang sức này, Tần Hoan lệnh cho một thị vệ tên là Phó Thanh đi vào bẩm báo.

Nhưng Phó Thanh vào trong một lúc rồi dẫn theo một người làm đi ra.

Người làm kia đến trước xe ngựa của Tần Hoan rồi cung kính nói, "Bái kiến tiểu thư, bái kiến thiếu gia, ông chủ Hàn hiện tại không ở đây, trước khi đi ông ấy có dặn là nếu tiểu thư có đến thì cứ vào trong cửa hàng ngồi tạm giây lát."

Tần Hoan vén màn xe lên, "Ông chủ Hàn đi đâu rồi?"

Người làm vốn đang cúi đầu, nghe vậy hắn liền ngước lên theo bản năng, vừa ngẩng lên đã thấy được dung mạo của Tần Hoan nên hắn lập tức mở to mắt, nhất thời trở nên ngây dại. Phó Thanh đứng bên cạnh dùng khuỷu tay thúc thúc vào người hắn mấy cái thì mới kéo hồn hắn quay về.

"Ông, ông chủ Hàn đến tiền trang ở phố bên cạnh để gửi tiền hàng hôm qua rồi."

Người làm phục hồi lại tinh thần, lúc này mới cảm thấy bản thân mình vừa thất thố nên lập tức cúi đầu xuống. Phục Linh nhìn nhìn, thấy gương mặt hắn đỏ bừng lên, vốn định trách cứ hắn vô lễ nhưng thấy thế liền có chút bất đắc dĩ, nàng bật cười rồi không mắng hắn nữa.

Tần Hoan cũng không hề thấy bất mãn mà chỉ hỏi, "Tiền trang ở phố bên cạnh? Tên là gì?"

Người làm vội trả lời, "Tên là tiền trang Tường Phúc."

Tần Hoan gật đầu rồi nhìn sang Tần Nghiệp, "Hay là chúng ta qua đó tìm ông chủ Hàn?"

Tần Hoan không biết bao nhiêu lâu nữa Hàn Đống mới quay về, nàng không muốn lãng phí thời gian cho dứt khoát đi tìm Hàn Đống, dù sao cũng không xa lắm.

Tần Nghiệp không dị nghị gì, hắn lập tức cưỡi ngựa đằng trước đi sang con phố bên cạnh. Đoàn người đi đến cuối phố, rẽ sang một con phố dài khác, vừa đi không xa đã nhìn thấy biển hiệu to lớn của tiền trang Tường Phúc. Còn chưa đi đến cửa thì bóng dáng Hàn Đống đã lọt vào mắt mọi người, hắn đi chung với hai người làm nữa, bọn họ đều đang nhìn không chớp mắt vào gói đồ nhỏ trên tay, hiển nhiên đây là bao đựng tiền hàng. Hàn Đống đi tới đi lui, hắn lập tức nhìn thấy Tần Nghiệp đang đi đến, còn bên này Phục Linh cũng vén rèm lên, Hàn Đống mới biết là Tần Hoan đến đây. Tần Hoan ra lệnh một tiếng, xe ngựa từ từ dừng lại ở ven đường.

"Bái kiến tiểu thư, bái kiến Tứ thiếu gia..."

Hàn Đống đi đến bên cạnh xe ngựa, cung kính cúi người thi lễ.

Tần Hoan khẽ cười, "Ta vừa mới đến cửa hàng, biết ngươi ở đây nên liền đến xem thử, công việc đã xong rồi à?"

Hàn Đống lập tức gật đầu, "Đúng vậy, không biết lúc này tiểu thư đến cho nên..."

Tần Hoan cười nói, "Ta không hẹn giờ cụ thể với ngươi, nên đương nhiên không trách ngươi. Hàn bá còn ở trong thành không?"

Hàn Đống gật đầu, "Còn, còn, hôm qua tiểu thư nói nên phụ thân vẫn còn ở lại trong thành. Hiện tại phụ thân ở bên thành Nam, tiểu thư là muốn gặp phụ thân à?"

Tần Hoan khẽ cười, "Hôm nay trong cửa hàng không có gì bận rộn chứ?"

Hàn Đống lập tức trả lời, "Không bận, không bận, tiểu thư có gì căn dặn cứ nói là được."

Tần Hoan nói luôn, "Ta muốn đến gặp Hàn bá, ngươi dẫn chúng ta đi," Dứt lời Tần Hoan lại nói, "Lên xe ngựa ngồi đi."

Hàn Đống vội vàng xua tay, "Không dám cản trở tiểu thư, tiểu nhân đi bộ là được rồi."

Tháng Giêng thời tiết rất lạnh, mà chỗ này cách thành Nam cũng không gần, đương nhiên không thể đi bộ được rồi. Tần Hoan bật cười, "Chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy đâu, lên xe đi, ta còn có việc muốn hỏi ngươi."

Hàn Đống thấy vẻ mặt Tần Hoan nghiêm túc nên mới sai hai tên người làm kia về cửa hàng trước rồi bản thân mình bước lên xe ngựa.

Tần Hoan cười cười, đang định thả rèm xe ngựa xuống thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc bước ra từ bên trong tiền trang Tường Phúc, nàng lập tức nhíu mày. Hàn Đống sau khi lên xe thì ngồi vào một góc ở gần cửa, thấy Tần Hoan nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ thì hắn cũng nhìn theo nàng. Hàn Đống thấy người mà Tần Hoan đang nhìn chính là một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hơn 20 tuổi liền hỏi, "Tiểu thư quen biết người này?"

Tần Hoan đang định gật đầu nhưng cuối cùng lại lắc đầu, "Không quen biết, chỉ cảm thấy người này có vẻ tức giận, hơi kỳ lạ."

Tần Hoan nói xong, ánh mắt nàng lại nhìn qua đó, đương nhiên nàng nhận ra người này, thậm chí còn vừa mới gặp hôm qua. Người này chính là một trong hai nam bộc mà chiều hôm qua nàng gặp trong Mạnh phủ.

Hàn Đống nghe thấy thế liền nở nụ cười, "Hắn không lấy được tiền cho nên tức giận."

Tần Hoan chau mày, "Sao ngươi biết?"

Hàn Đống ung dung nói, "Ban nãy tiểu nhân đang gửi tiền hàng thì người đó cũng vừa bước vào. Hắn nói muốn rút tiền nhưng lại không phải rút tiền của bản thân hắn, hắn báo tên xong, ông chủ nói đã có giao hẹn với chủ nhân khoản tiền, nếu muốn rút thì chắc chắn phải có tín vật, nói cái gì mà nhi tử ruột cũng không rút được tiền của phụ thân gì đó gì đó. Tiểu nhân cũng không nghe rõ lắm, thế nhưng đoán chắc hẳn khoản tiền hắn muốn rút không ít, thấy hắn cực kỳ sốt ruột..."

Tần Hoan nghe thấy thế thì trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.