Tần Hoan hỏi, "Vì sao hôm nay phải đến nha môn Lâm An?"
Yến Trì chau mày, "Hôm qua sau khi điều tra thì vẫn không hề có tiến triển gì, có điều Mạnh Nguy vẫn không thay đổi suy nghĩ ban đầu, nhất định cho rằng Mạnh Huy đã giết Mạnh Tân. Vì thế cho nên hôm nay ở nha môn Lâm An, Trịnh Đại nhân muốn thẩm vấn toàn bộ người trong Mạnh phủ."
Tần Hoan gật đầu rồi hỏi tiếp, "Định thẩm vấn thế nào?"
"Trước đây đã tách từng vị chủ tử và hạ nhân Mạnh phủ ra thẩm vấn riêng biệt, hôm nay định để cho mọi người cùng nhau đối chứng, xem xem có khẩu cung của người nào sai sót không. Đây là nội thẩm, chỉ có Trịnh Đại nhân và Lý Đại nhân ở đó."
Tần Hoan vừa nghe thấy thế trong lòng liền có chút chờ mong, hiện tại cục diện có chút bế tắc nên cùng nhau đối chứng cũng coi như là một biện pháp. Thế nhưng khi biết Lý Mục Vân cũng ở đó thì Tần Hoan hơi chau mày.
Yến Trì thấy thế liền hỏi, "Sao vậy?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không sao, chỉ là đột nhiên ta nhớ đến hôm qua tình cờ gặp một người."
Yến Trì chau mày, Tần Hoan liền kể lại chuyện hôm qua gặp người hầu của Mạnh phủ rồi nói, "Người đó đến để rút tiền, thế nhưng lại không có tín vật, hắn còn đặc biệt hỏi lại rằng nhi tử cũng không được lấy tiền của phụ thân sao. Cho dù hầu nô đó có là quản sự trong phủ thì cũng không thể nào có số tiền lớn đến như vậy, chỉ có một giải đáp duy nhất chính là hắn đến rút tiền thay cho chủ tử. Mà chủ tử của hắn chính là Mạnh Nguy."
Tần Hoan lắc đầu, "Không, Mạnh Nguy là người báo quan, cũng chính hắn nói phụ thân bị hại chết nên ta hoàn toàn không cảm thấy hắn tự hại phụ thân mình. Ta chỉ nghĩ đến chuyện nhà hắn bị lừa và chuyện Tứ thúc hắn náo loạn chuyện ra ở riêng. Nếu như cái chết của Mạnh Tân có liên quan đến sự tranh giành gia sản thì đi điều tra thực hư về gia sản là chuyện quan trọng nhất.
Yến Trì lập tức suy nghĩ xâu xa, "Ta đã phái người đi điều tra, thế nhưng không tra ra được Mạnh Tân có gửi tiền trong tiền trang Tường Phúc."
Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Nếu như ông ta không dùng tên của mình thì sao?"
Yến Trì gật đầu, "Ta hiểu ý nàng rồi."
Nói đến đây, Yến Trì gõ gõ lên thành xe, tốc độ xe ngựa chậm lại, hắn liền phân phó Bạch Phong đi điều tra tiền trang Tường Phúc. Vì thế nên Bạch Phong xuống xe dọc đường, chỉ còn lại Bạch Anh đánh xe đến nha môn Lâm An phủ.
Xe ngựa đi thẳng đến nha môn, đương nhiên Bạch Anh cực kỳ quen thuộc với đường xá trong kinh thành, chỉ 2 khắc sau đã đến cửa sau của nha môn Lâm An phủ. Ở đó đã có thị vệ áo đen chờ sẵn, vừa thấy xe ngựa của Yến Trì đến liền tiến lên hành lễ, Tần Hoan theo Yến Trì xuống xe, vừa vào trong liền gặp được Triển Dương.
Triển Dương hành lễ sau đó cung kính nói, "Điện hạ, Cửu cô nương, mọi người trong Mạnh phủ đã đến đây rồi."
Yến Trì gật đầu, Triển Dương liền dẫn Yến Trì và Tần Hoan đến tiền đường.
Nha môn Lâm An phủ diện tích không hề nhỏ, đi dọc theo đường mòn đến tiền đường lại tốn thêm 1 khắc nữa mới đến. Triển Dương dẫn Yến Trì và Tần Hoan đến bên cửa hông, bước vào một căn phòng liền kề.
Bên trong phòng Lý Mục Vân đã ngồi đó từ lâu, Triển Dương mời mấy người Tần Hoan ngồi xuống rồi lại mang một bình trà nóng lên. Lúc này Lý Mục Vân mới bước ra cúi người hành lễ với Yến Trì rồi gật đầu với Tần Hoan.
Ba người ngồi xuống, cũng không nói chuyện lớn tiếng, rất nhanh ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ ngoài công đường.
"Mạnh Nguy, ngươi kể lại chuyện đêm hôm đó một lần đi."
Giọng nói Trịnh Bạch Thạch trầm tĩnh nghiêm nghị, ngoài đó chỉ cách phòng liền kề này một bức tường mà thôi.
Tần Hoan nghe thấy thế liền đi ra cửa chỗ mà ban nãy Triển Dương rời đi, nàng vén rèm cửa lên nhìn thoáng qua bên ngoài.
Bên ngoài là chính đường của nha môn, Trịnh Bạch Thạch ngồi trên chủ vị, bên cạnh là Triển Dương cùng một vị nam tử trung niên có vẻ là sư gia. Hai bên dưới cạnh bàn xử án là hai tiểu lại, đang ghi chép lại toàn bộ sự việc diễn ra trên công đường.
Bên dưới hai tiểu laaji này là một nam tử khoảng 40 tuổi mặc áo bào màu xanh đậm, người này mặc dù không phải quỳ thế nhưng trên mặt tràn ngập u sầu và mỏi mệt. Tần Hoan biết, người này chính là Mạnh Châu, Tả thị lang của Hộ bộ.
Dưới công đường, người quỳ gối ở hàng đầu tiên là một nam tử trẻ tuổi khoảng hơn 20 tuổi, Trịnh Bạch Thạch hỏi câu nào thì hắn trả lời câu đó, đương nhiên hắn chính là Mạnh Nguy. Ở bên trái Mạnh Nguy là một đôi phu thê khoảng trên dưới 40 tuổi, vị phu nhân kia thì không sao nhưng nam tử lại trợn mắt nhìn Mạnh Nguy, trong mắt cực kỳ tức giận, đương nhiên người này chính là Mạnh Huy, người mà Mạnh Nguy cứ khăng khăng ông ta chính là hung thủ.
Bên phải Mạnh Nguy cũng có một phu nhân trên dưới 40 tuổi đang quỳ, toàn thân bà mặc y phục đơn giản, trên tay lần một chuỗi tràng hạt. Mặc dù giọng điệu của Mạnh Nguy cực kỳ khẩn thiết thế nhưng hai mắt bà vẫn luôn nhắm hờ lại mà không có phản ứng gì. Tần Hoan chau mày lại, người này là ai?
"Bên cạnh Mạnh Nguy chính là mẫu thân của hắn, Vưu thị, phu nhân của nạn nhân."
Chẳng biết từ bao giờ Yến Trì đã đến đứng cạnh Tần Hoan rồi, thấy ánh mắt nàng dừng lên trên người vị phu nhân kia rất lâu nên hắn mới lên tiếng giải thích.
Tần Hoan gật đầu sau đó nhìn ra đằng sau người Mạnh Nguy, đằng sau hắn còn có mấy người nữa quỳ, trong đó có một vị phu nhân cũng đã ngoài 40 tuổi. Nếu so sánh vị phu nhân này với Vuu thị thì bà ta trông tiều tụy và có phần già hơn, bên cạnh bà ta lại quỳ một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nữ tử khẽ cúi đầu, dung mạo thanh tú, còn nam tử bên cạnh thân hình có hơi gầy yếu, vẻ mặt cũng hơi trắng vì bệnh tật, có lẽ vì không quen lên công đường cho nên trông hắn có chút lo lắng. Nhưng điều mà Tần Hoan chú ý đến, mặc dù trông hắn rất lo lắng nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nữ tử bên cạnh, nàng ta cũng hơi nghiêng người về phía hắn, chắc hẳn là nàng cực kỳ tín nhiệm với nam tử này.
Quỳ ở một bên khác của vị phu nhân này là một cô nương tuổi trẻ vẻ mặt hơi trắng vì bệnh tật, nhìn dáng vẻ cũng chỉ khoảng 16-17 tuổi, hiện tại quỳ dưới đất nên trên người phải khoác áo choàng rất dày, nhìn dáng vẻ cực kỳ ốm yếu.
"Tam lão gia của Mạnh phủ mất sớm, đây là quả phụ của Tam phòng, Tưởng thị. Bên cạnh bà ta là nhi tử Mạnh Tử Nghị cùng phu nhân hắn Hứa thị, còn bên kia là tiểu thư của Đại phòng, Mạnh Dao. Đại phòng còn có một nam đinh 7 tuổi nữa, nhưng vừa vào đông là cứ bị bệnh suốt cho nên hôm nay không đến." Nói xong Yến Trì lại nhìn sang mấy người quỳ đằng sau, "Những người ở phía sau, đầu tiên là 2 di nương của Mạnh Tân, bên cạnh là 2 thị thiếp của Mạnh Nguy, còn những người khác đều là quản sự cùng với đại nha hoàn, đến để làm chứng cho chủ tử của mình."
Quỳ ở đằng sau phu nhân Tam phòng có hơn 10 người, hai người dẫn đều vừa mới 20, dung mạo cực kỳ xinh đẹp thanh tú. Bọn họ một người mặc y phục gấm màu đỏ nhạt, còn một người mặc váy tơ màu xanh nhạt, nữ trang trên đầu cũng cực kỳ đẹp đẽ và quý giá, đương nhiên chính là 2 di nương của Mạnh Tân. Nhìn ra được Mạnh Tân chết đi không tạo cho 2 người này bao nhiêu bi thương mà chỉ khiến họ đầy rẫy lo lắng, hiện tại quỳ gối dưới công đường, ánh mắt họ càng căng thẳng đến nỗi đảo liên hồi cộng thêm tay chân luống cuống. Còn 2 thị thiếp của Mạnh Nguy, một người dáng vẻ duyên dáng môi đỏ quyến rũ, một người mặt mộc không trang điểm nhưng lại khiến người ta phải yêu thương, cả 2 đều cực xinh đẹp và phong tình. Tần Hoan nhìn lướt qua từng người, cẩn thận quan sát vẻ mặt các nàng sau đó mới lùi về phía sau. Sau khi quan sát, có vẻ như Mạnh Huy bị Mạnh Nguy khăng khăng xác nhận là hung thủ lại không có quá nhiều hoài nghi, nếu so sánh thì vẻ mặt của hai vị di nương cùng với Mạnh Tử Nghị của Tam phòng kia lại căng thẳng hơn nhiều.
Mạnh Nguy kể lại chuyển xảy ra đêm đó, "... Vốn dĩ mọi người đang cùng nhau ăn cơm vui vẻ, Tứ thúc liền nhắc đến chuyện muốn tách ra ở riêng. Không chỉ có như vậy còn nói đến chuyện buôn bán là do Nhị phòng làm, bị lừa gạt cũng chỉ là Nhị phòng nên khi ra ở riêng rồi thì Nhị phòng cũng đừng mơ mà lấy được một lượng bạc từ Tứ thúc. Phụ thân nghe như vậy thì tức giận không chịu nổi, Mạnh phủ được như ngày hôm nay có hơn một nửa nhờ vào công sức của Nhị phòng, còn Tứ phòng không hề làm gì cả. Hiện tại Nhị phòng lâm vào cảnh khó khăn thì Tứ phòng lại muốn chiếm giữ lấy toàn bộ gia sản?"
Nói xong Mạnh Nguy quay đầu lại hung ác nhìn vào Mạnh Huy. Mạnh Huy cũng tức đến mức lồng ngực phập phồng, "Ngươi còn có mặt mũi nói à, nếu không phải phụ thân ngươi lòng tham không đáy thì bao nhiêu bạc của Mạnh gia sao có thể bị lừa ra ngoài như vậy? Bao nhiêu năm nay, phụ thân ngươi đã hại bọn ta đủ thảm lắm rồi..."
Mạnh Nguy sao có thể nhịn được, nghe thấy thế liền mắng ngược lại, "Lòng tham không đáy? Ông vẫn không biết xấu hổ mà nói phụ thân ta lòng tham không đáy? Nếu không nhờ có phụ thân thì làm sao ông có nhiều thị thiếp đến vậy? Sao có thể ra ngoài ăn chơi đàng điếm? Lúc ông vung tiền ra sao không biết ơn, đến giờ mới trách phụ thân ta cái này không tốt cái kia không tốt?"
Mạnh Huy nghiến răng nghiến lợi, còn đang định cãi lại thì Mạnh Châu đã vỗ mạnh vào tay ghế, "Làm càn! Đây là trên công đường, hai người các ngươi chỉ trả lời câu hỏi của Trịnh Đại nhân là được rồi, sao lại chửi đổng lên giống đám đàn bà ngoài chợ thế? Thật sự là vứt hết mặt mũi của ta đi rồi!"
Dù gì Mạnh Châu cũng là quan lớn tòng Tam phẩm, ngay cả Trịnh Bạch Thạch cũng phải nể mặt, ông ta vừa lên tiếng thì Mạnh Huy và Mạnh Nguy không dám nhiều lời nữa. Mạnh Nguy lại nói tiếp, "Lúc đó sau khi cãi nhau xong, Tứ thúc còn đẩy phụ thân ta 2 cái, sau đó bị Đại bá kéo ra, bữa cơm cũng tan rã trong bất hòa. Phụ thân ta vẫn còn tức giận nên sai người chuẩn bị đồ ăn và rượu mang đến viện của bọn ta, ta và phụ thân vừa ăn uống vừa nói chuyện..."
Lời Mạnh Nguy nói cũng giống như lời Yến Trì kể lại với Tần Hoan, Tần Hoan cẩn thận lắng nghe, đột nhiên nàng cảm thấy ngay lúc Mạnh Nguy nhắc đến chuyện uống rượu với Mạnh Tân thì ánh mắt hắn trở nên hơi mơ hồ.
Tần Hoan chau mày, nàng vội vàng quay vào trong phòng, nhất thời tìm được giấy bút, nàng viết vào đó mấy chữ rồi bảo Bạch Anh mang đến đưa cho Trịnh Bạch Thạch.