"Bích Nhi, sao con lại ở trong này?"
Phùng Linh Tố tràn đầy kinh ngạc hỏi một câu, còn Phùng Trầm Bích thấy Thái hậu và Hoàng thượng đều đã ở đây rồi thì không dám nói dối nữa, chỉ cực kỳ e lệ nói, "Là Thành vương Điện hạ muốn con đến đây, lấy quân cờ làm tin."
Phùng Trầm Bích nói xong liền nhìn thoáng qua quân cờ đen đặt trên bàn.
Hôm nay là cung yến, nàng cũng biết hôm nay phải tuyển phi cho tavg và Thái tử. Thái tử thì nàng tuyệt đối không dám nghĩ đến nhưng Thành vương lại lớn lên cùng nàng. Ngày bé nàng cũng thường xuyên đến ở lại trong Trường Tín cung cho nên cũng coi như là thanh mai trúc mã với Thành vương. Điều tiếc nuối nhất chính là cô cô của nàng có vẻ như không hề có ý định thân càng thêm thân, nhưng nàng không thể tưởng tượng được hôm nay Thành vương lại hẹn nàng đến đây.
"Lấy quân cờ làm tin?" Triệu Thục Hoa nhìn thoáng qua quân cờ đen kia, bà nhận ra được đây rõ ràng là quân cờ trong tay Yến Tuy. Bà lập tức hiểu ra được cái bẫy này thiết kế ra giành cho Tần Hoan, nhưng hiện tại sao lại trở thành Phùng Trầm Bích rồi?
Triệu Thục Hoa nhìn lướt qua vẻ mặt Thành vương và Phùng Linh Tố, bà càng lúc càng không nhịn cười nổi nửa. Mặc dù không phải là Tần Hoan thế nhưng hôm nay Phùng Trầm Bích xuất hiện có vẻ nhưng càng khiến bà vui vẻ hơn. Hay cho một mưu kế của Thành vương và Phùng Linh Tố, tính tới tính lui cuối cùng lại lấy được một người là Phùng Trầm Bích, đây quả thực là khiến cho bà cực độ vui sướng!
"Người trẻ tuổi đúng là thú vị thật, ngay cả cách thức hẹn ước nhau cũng nhã nhặn như vậy. Thành vương và Phùng Trầm Bích lớn lên bên nhau từ nhỏ, từ sớm đã có người nói muốn thân càng thêm thân rồi, hiện giờ xem ra lại thật sự không thể tốt hơn được nữa!"
Yến Hoài cứ tưởng là ai, hiện tại nhìn thấy là Phùng Trầm Bích thì cũng không còn tức giận nữa, nhưng cũng chẳng lấy gì làm mừng vui, "Hai đứa các con... Sao không nói sớm? Hôm nay như thế này, chẳng phải là lén lút gặp mặt nhau sao?"
Nói xong ông nhìn sang Phùng Linh Tố, "Tố Nhi nàng cũng vậy, sao chưa từng nhắc đến với ta?"
Phùng Linh Tố ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không nói được, làm gì còn có thể thanh minh cái gì nữa nên chỉ cố nở nụ cười gượng để cho qua. Cả 2 đều không biết tại sao Tần Hoan không đến mà người đến lại là Phùng Trầm Bích, mà trước mặt bao nhiêu người bà cũng không tiện hỏi. Còn Phùng Trầm Bích lại thật sự cho rằng Thành vương hẹn ước nàng cho nên ra vẻ cực kỳ thẹn thùng...
Phùng Linh Tố giận đến mức ngay cả móng tay cũng sắp vặn đứt hết rồi, bà vừa ngước mắt lên nhìn thì liền bắt gặp nụ cười chói mắt của Triệu Thục Hoa!
Phùng Linh Tố trợn trừng mắt, lập tức biết rõ được ai đang làm trò quỷ!
Trong chốn thâm cung này, người có thể phá tan cạm bẫy của mẫu tử 2 người bọn họ, lại còn tiện thể đạp thêm một cú nữa ngoại trừ Hoàng hậu thì còn có thể là ai khác? Nhất định là Hoàng hậu đã biết được mưu kế này cho nên mới không muốn bọn họ thực hiện được!
Phùng Linh Tố hít sâu một hơi, cảm giác phổi mình cũng sắp nổ tung rồi!
Cùng lúc này, Thành vương cũng chú ý đến vẻ mặt của Triệu Thục Hoa, không chỉ có như vậy hắn còn nhìn lướt qua sau lưng bà tay thấy được Yến Triệt. Yến Triệt cũng giống hệt Triệu Thục Hoa, trên mặt đều là nụ cười vừa khinh bỉ vừa vui sướng. Thành vương siết chặt nắm đấm, hắn cũng nghĩ y hệt như Phùng Linh Tố, ở trong hậu cung này, có thể lừa được Phùng Trầm Bích qua đây thì nhất định phải là người có thủ đoạn thông thiên và quyền lực không hề nhỏ. Ngoại trừ Hoàng hậu và Thái tử thì còn có thể là ai khác được chứ?
Thành vương nghiến chặt răng, hắn vừa quay lại liền thấy Phùng Trầm Bích tràn đầy thẹn thùng, thế nhưng lọt vào trong mắt lại khiến cho hắn cực kỳ chán ghét, chỉ muốn mắng chửi cái kẻ ngu xuẩn này! Lúc Phùng Trầm Bích vừa mới xuất hiện thì hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, nhưng theo bản năng cảm thấy không đúng lắm nên hắn mới bảo Phùng Trầm Bích rời đi trước. Vậy mà Phùng Trầm Bích lại đầy mặt uất ức rồi nói ra tâm ý của mình đối với hắn...
Ngu xuẩn! Thật sự là một kẻ cực kỳ cực kỳ ngu xuẩn!
"Quân cờ này... Hình như là cờ trong tay của Tiểu Cửu..."
Bất thình lình, đột nhiên Thái hậu lên tiếng, bà nghi hoặc nhìn sang Thành vương, "Quân cờ này ngươi lấy được ở đâu?"
Thành vương thầm kêu một tiếng không tốt, quân cờ này vốn là dùng để dụ Tần Hoan mắc câu, bởi vì Tần Hoan nhất định sẽ cực kỳ quan tâm đến những thứ liên quan đến Yến Tuy. Nhưng hiện tại người đã biến thành Phùng Trầm Bích, vậy thì quân cờ này nên giải thích thế nào đây?
"Ban nãy con nhặt được ở bên ngoài, thấy quân cờ này trơn bóng đáng yêu, không biết là ai đánh rơi nên con mới có lòng nhặt lấy. Sau này nhớ lại thấy biểu muội thích đánh cờ cho nên mới dùng cái này để chọc cho muội ấy vui."
Thành vương ngoài cười nhưng trong không cười, trước mắt mọi người hắn chỉ dám diễn ra dáng vẻ không được tự nhiên sau khi bị bắt quả tang mà thôi.
Thái hậu nghe vậy liền thở dài, "Chắc chắn là Tiểu Cửu mải chơi nên làm rơi mất, sao đến giờ thằng bé còn chưa về chứ."
Thái hậu nói như vậy Yến Hoài liền biết bà quan tâm đến Yến Tuy, cộng thêm đã biết rõ chuyện của Thành vương rồi nên giờ cũng chẳng còn hứng thú nữa, ông chỉ lườm hắn một cái rồi đỡ Thái hậu ra ngoài, "Mẫu hậu không cần lo lắng, có khi bây giờ Tiểu Cửu đã ở Thiên Âm đài rồi."
Mặc dù người ở bên ngoài không đến gần thế nhưng lời nói thì vẫn có thể nghe được, cuối cùng cũng biết người mà Thành vương hẹn gặp là ai. Có thể nói nhìn thấy Phùng Trầm Bích ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người, vì thế liền có mấy người nhao nhao chen lên chúc mừng Vu thị, khiến cho Vu thị cũng có chút mù mờ không xoay sở kịp.
Thái hậu và Yến Hoài rời khỏi rồi, Phùng Trầm Bích vẫn thẹn thùng đứng yên một chỗ, "Điện hạ..."
Nàng vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt tàn độc của Thành vương nên lập tức sửng sốt. Thành vương phất tay áo, mặc kệ nàng rồi đi ra ngoài khiến cho Phùng Trầm Bích hơi uất ức. Nhưng nàng quyết không từ bỏ, nghĩ nghĩ một lúc rồi nàng vẫn chạy đuổi theo ra ngoài.
Lúc đoàn người cùng đến Thiên Âm đài thì quả nhiên Tần Hoan đã dắt theo Yến Tuy chờ sẵn ở bên dưới sân khấu.
"Cửu nha đầu, Tiểu Cửu, hai đứa đến rồi!"
Thái hậu vui vẻ cực kỳ, Tần Hoan dẫn Yến Tuy đến hành lễ rồi nói, "Cửu Điện hạ chơi một mình ở ngã rẽ bên cạnh Ngự hoa viên, con phải đi tìm 2 vòng mới nhìn thấy. Thái hậu nương nương không cần lo lắng, Cửu Điện hạ vẫn ổn."
Thái hậu lập tức hài lòng, kéo Yến Tuy và Tần Hoan lại sát bên cạnh mình. Vị trí chỗ ngồi vốn đã được thiết lập tức đâu, nhưng vì thế nên đành phải đặt thêm 2 cái ghế nhỏ bên cạnh chủ vị của Thái hậu để Tần Hoan và Yến Tuy ngồi.
Thành vương và Tố Quý phi quan sát Tần Hoan, thấy trên mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh, tuyệt đối không phải người đã biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cho nên bọn họ càng khẳng định chắc chắn Hoàng hậu và Thái tử đã ở sau tác quái, lập tức âm thầm ghi thêm một mối thù sâu nặng nữa cho Hoàng hậu và Thái tử.
Mà Hoàng hậu và Yến Triệt cũng đang âm thầm quan sát Tần Hoan, Tố Quý phi và Thành vương đã bày ra cạm bẫy này thế nhưng vì sao Tần Hoan lại không sa vào? Không chỉ thế lại còn đổi lại thành Phùng Trầm Bích... Là Tần Hoan may mắn hay có người tương trợ? Nếu như có người tương trợ thì là Thái hậu sao? Hay lại là một người hoàn toàn khác nữa? Trăm nghìn nghi vấn dâng lên trong lòng nhưng ngược lại càng khiến cho Hoàng hậu đánh giá cao Tần Hoan hơn một chút. Nàng không chỉ có không trúng kế mà lại còn khiến cho Tố Quý phi và Thành vương ác giả ác báo. Chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến cho bà mãn nguyện rồi!
Mọi người lần lượt ngồi xuống, nhóm hầu nô dâng trà bánh lên, rất nhanh trên sân khấu liền bắt đầu biểu diễn.
Triệu Thục Hoa tâm tình cực tốt, nhưng đúng lúc này thì Vân Nhạn bước vội vào với vẻ mặt kỳ quái, "Hoàng hậu nương nương, bên Khâm thiên giám truyền tin đến, nói..."
Vân Nhạn thì thầm mấy câu với Triệu Thục Hoa, nhất thời khiến cho vẻ mặt phấn khởi của Triệu Thục Hoa lập tức trở nên tối sầm lại.
Nhưng bà cũng không hề quên đây là đâu cho nên rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó khẽ căn dặn Vân Nhạn hai câu rồi bắn ánh mắt u ám qua cho Yến Triệt.
Yến Triệt, quả là một nhi tử tốt không khiến cho bà thất vọng! Hôm nay vậy mà lại phạm phải một sai lầm lớn!
Hắn dám tự tiện viết tên Tần Hoan lên trên danh sách!
Chỉ trên cùng một danh sách mà lại xuất hiện tên của cả hai tỷ muội, hắn phải biết rõ ngay từ đầu bà đã không đồng ý cho hắn cứu Tần Hoan rồi! Như vậy thì Tần Triều Vũ chắc chắn sẽ chẳng vui vẻ gì, Tần Thuật cũng sẽ không vui, đến lúc để cho Thái hậu và Hoàng thượng nhìn thấy rồi cũng sẽ cảm thấy hắn đây là có ý định chiếm hữu cả hai tỷ muội, làm gì còn tác phong mà một bậc hiền quân nên có chứ?
Trên mặt Triệu Thục Hoa tuy vẫn nở nụ cười nhưng hai tay lại bóp chặt vào tay ghế dựa. Yến Triệt hôm nay thật sự khiến cho bà quá mức thất vọng rồi!
Cũng may mà bà vẫn còn cơ hội để xoay chuyển/
Thành vương có thêm tên Tần Hoan vào vị trí Chính phi thì sao chứ, hôm nay trước mặt mọi người mà hắn và Phùng Trầm Bích lại có tư tình, nhưng tên của Phùng Trầm Bích lại không xuất hiện trên danh sách kia. Như vậy thể hiện cho Hoàng thượng thấy Thành vương là hạng người gì chứ?
Rõ ràng ái mộ biểu muội của bản thân, lại còn có tư tình, nhưng vì quyền lực cho nên căn bản không hề có ý định cầu thú nàng ta. Bà thật sự muốn nhìn xem Hoàng thượng và Thái hậu sau khi chứng kiến loại hành vi này của Thành vương rồi thì sẽ cảm thấy thế nào!
Yến Triệt thấy Vân Nhạn nói nhỏ cùng với Triệu Thục Hoa xong lại bắt gặp ánh mắt thất vọng của bà thì trong lòng bàn tay hắn lập tức thấm đẫm mồ hôi. Nhất định là Triệu Thục Hoa đã biết hắn thêm tên Tần Hoan vào rồi...
Nhìn Vân Nhạn rời đi, đáy lòng Yến Triệt hơi lạnh xuống.
Có lẽ Triệu Thục Hoa sẽ xử lý bằng cách lại xóa bỏ tên Tần Hoan đi...
Cục diện hiện giờ, Thành vương và Phùng Trầm Bích có tình, như vậy cho dù Thành vương có viết tên Tần Hoan thì Thái hậu cũng sẽ không đồng ý. Không chỉ có như vậy, ngược lại nếu biết bà sẽ càng thêm chán ghét Thành vương. Còn bản thân Yến Triệt, cho dù hắn có viết tên Tần Hoan hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, nhưng không biết tại sao khi Yến Triệt nghĩ đến việc Triệu Thục Hoa sẽ xóa tên Tần Hoan đi thì trong lòng hắn lại thấy hơi tiếc nuối và buồn bã.
Trên sân khấu hiện rõ sự náo nhiệt, bởi hôm nay là Tết Nguyên tiêu cho nên những vở diễn được hát lên cũng đều mang ý cái tường suôn sẻ. Rất lâu rồi Thái hậu chưa được trải qua náo nhiệt như vậy cho nên tâm tình cũng tốt lên nhiều. Còn Tần Hoan cũng vì có chút hiểu biết về mấy vở diễn này cho nên có thế nói chuyện với bà một chút. Tần phủ không phải đích nữ của Hầu phủ, lại không có phụ mẫu nên vốn là không có tư cách đến tham dự buổi cung yến này, vậy mà nàng không những được Hoàng hậu đích thân mời đến mà còn được ngồi ở sát bên cạnh Thái hậu. Chính vì vậy nên lập tức có đủ loại ánh mắt của mọi người bắn đến đây.
Chẳng bao lâu sau, Yến Triệt và Yến Ly cũng cùng nhau đến Thiên Âm đài.
Hai người họ đến muộn nhất nhưng cũng không khiến người ta hoài nghi. Thái hậu cực kỳ yêu thương 2 người bọn họ, hận không thể kéo hết đến ngồi bên cạnh mình. Nhưng vị trí chỗ ngồi đã sắp xếp xong cho nên không thể ngồi chen chúc hết ở đây được. Hai người Yến Trì hành lễ xong rồi tự về chỗ của mình ngồi xuống, còn bên này Yến Hoài cũng nhìn nhìn bọn họ, "Nói ra thì hai đứa này cũng đã đến tuổi nghị thân rồi nhỉ."
Thái hậu nghe thế cũng lập tức hứng thú, "Đúng vậy, khó khăn lắm Yến Trì mới về kinh thành được 1 lần, cũng nên bàn bạc chuyện hôn sự một chút, chỉ là không biết ý phụ vương nó thế nào. Còn Yến Ly thì suốt ngày chẳng nên cơm cháo gì, nếu như tìm được một nhà tốt, có người quản thì có lẽ nó sẽ tốt lên một chút. Đến lúc đó, mẫu thân nó cũng có người bầu bạn, Hoàng thượng liệu đã chọn được ai chưa?"
Yến Hoài nghe xong cũng gật đầu, "Mẫu hậu nói không sai, đặc biệt là Yến Ly, thành thân rồi có lẽ sẽ khá lên."
Nói đến đây, ông nhìn về phía Tần Hoan đang ngồi bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu thấy thế thì cũng không nhịn được mà nhìn sang Tần Hoan.
Tần Hoan lập tức ngồi thẳng lên, Hoàng thượng... đây là có ý gì?