Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 598: Tần Sương xuất giá (1)



Trong xe ngựa, Lâm thị nghiến chặt răng, lệ rơi đầy mặt. Vũ ma ma ở bên cạnh thở dài, "Tam phu nhân, người không cần phải quá thương tâm, người là phụ mẫu cho dù thế nào cũng đều hy vọng nữ nhân mình được sống cuộc đời tốt đẹp. Mặc dù Ngũ tiểu thư như vậy, nhưng hôm nay nhìn vào thì thấy đúng thật là rất ổn, nàng tự chọn con đường này rồi, người chỉ nên mong rằng nàng ngày một tốt hơn chứ đừng nghĩ những điều gì khác nữa."

Lâm thị hút sâu một hơi rồi lau nước mắt trên mặt đi, dù gì Vũ ma ma cũng không phải người nhà mình, chuyện cho đến bây giờ, mặc dù mặt mũi đã mất hết nhưng bà vẫn muốn lấy lại chút thể diện, "Là ta dạy dỗ không tốt, hiện tại nó trở thành thế này thì đều là do ta."

Vũ ma ma thở dài, "Chuyện này không thể trách người được, trước kia Ngũ tiểu thư là thịt trên đầu tim của Tam phu nhân, phu nhân nào dám nặng lời một câu. Chỉ là có những hài tử do tuổi còn nhỏ nên mới không chịu đựng nổi."

Vũ ma ma có an ủi thì cũng vô dụng, cộng thêm bà đi theo Hồ thị vốn dĩ đã bực bội Tần Tương rồi nên cũng hơi chướng mắt Lâm thị. Nhưng dù gì Lâm thị cũng là Tam phu nhân nên Vũ ma ma vẫn giữ phép tắc.

Lâm thị lắc đầu không nói thêm gì nữa, nhưng lại ép bản thân mình ra quyết định ngay lập tức.

Tần Tương đã trở thành thiếp thất của Thành vương phủ, nếu thiếp thất tự ý bỏ trốn, bị người trong Thành vương phủ bắt trở về thì có đánh chết cũng không hết tội. Trước đây lúc Thành vương đến đón người chính là cơ hội duy nhất của Tần Tương nhưng tự bản thân nàng ta lại không muốn chịu thua kém. Từ nay về sau Tần Tương và Tần thị chỉ có thể mỗi người một ngả, mà Lâm thị bà cũng không thể ở lại kinh thành nữa. Không nói đến mình còn có thân phận Tam phu nhân, mà nữ nhi nhà mình đi làm thiếp cho người ta thì bà cũng không thể nào cứ công khai mà ở lại để cho người ta chỉ trích!

Xe ngựa đi thẳng trên con đường chính về phía Đông, cực nhanh đã đến trước Trung Dũng Hầu phủ. Lâm thị lau lau mặt, lúc bước xuống xe thì ít nhất trên mặt cũng không còn nước mắt nước mũi nữa. Vũ ma ma và Lâm thị đi đến chính viện, ở đó Hồ thị đã chờ sẵn hai người rồi.

Thấy Lâm thị trở về, Hồ thị lập tức ra ngoài nghênh đón, "Đệ muội, có gặp được Tương Nhi không?"

Hốc mắt Lâm thị lại đỏ lên, bà gật gật đầu, "Gặp được rồi, cũng nói chuyện được mấy câu. Cho đến bây giờ ta cũng không có cách nào dẫn con bé đi nữa, nó... đương nhiên cũng không muốn đi cùng ta. Đại tẩu, chuyện này thật sự đã gây thêm phiền toái cho các ngươi rồi."

Hồ thị lập tức kéo Lâm thị ngồi xuống, "Không sao cả, đều là người một nhà cả, đệ muội đừng quá khách khí."

Lâm thị ngồi xuống, hầu tỳ dâng trà nóng lên, Hồ thị lại nói, "Đệ muội không cần phải tức giận, cũng đừng thương tâm nữa. Bất kể Tương Nhi có lựa chọn thế nào thì cũng là nữ nhi của muội, có điều hiện tại bị ngăn cách bởi Thành vương cho nên muội có muốn lui đến gặp mặt con bé cũng có nhiều bất tiện."

Đâu chỉ là không tiện, Lâm thị nghĩ đến bản thân mình bị buộc phải đi cửa hông, nghĩ đến phòng chờ của người gác cổng tối tăm kia thì trái tim lại bắt đầu đau đớn. Cũng may Hồ thị là người biết cách cư xử cho nên mới nói dễ nghe như vậy. Thấy bà im lặng thì Hồ thị lại lên tiếng, "Nếu đệ muội đã đến đó rồi thì đừng nghĩ đến chuyện này nữa, muội đã rất nhiều năm không vào kinh thành rồi cho nên cứ nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể vài ngày đi. Ngày kia là đại hôn của Sương Nhi rồi, muội vẫn còn phải nhận lễ của con bé nữa, sau đại hôn rồi muội lại nghỉ ngơi cho tốt rồi ta lại dẫn muội ra ngoài đi dạo. Đến tháng 5 thì hậu viện của Tĩnh Anh đường ngoài thành sẽ có hoa đỗ quyên nở rộ, bọn ta đến Tĩnh An đường thắp nén nhang sau đó lại đi ngắm hoa."

Lâm thị nở nụ cười chua sót, bà mấp máy môi mấy lần mới thốt ra lời, "Đại tẩu, ta không ở đây lâu đâu."

Hồ thị kinh ngạc, "Đệ muội có ý gì?"

Lâm thị nói tiếp, "Nếu như ta ra mặt vào hôn sự của Sương Nhi thì sẽ khiến cho tất cả mọi người nhớ đến chuyện của phụ thân nó, như thế sẽ cực kỳ bất lợi đối với con bé. Lần này ta đến đây vốn cũng không có nhiều người biết, cho nên ta định sáng sớm mai sẽ quay về Cẩm Châu. Sương Nhi là ta nhìn nó lớn lên, mặc dù ta đối xử với nó không được bằng Tương Nhi nhưng cũng đều là thịt trong tim, hôn sự của con bé cứ giao cho Đại tẩu và Đại ca lo liệu là tốt nhất. Tiết gia nể mặt mũi Hầu phủ nên chắc chắn sẽ không đối xử tệ với nó, hiện tại ta ở thêm 1 ngày thì chính là thêm 1 ngày phiền toái cho con bé."

Hồ thị không ngờ Lâm thị lại rõ ràng dứt khoát đến như vậy, "Nhưng mà đệ muội à, muội..."

Lâm thị lắc đầu, "Ta chỉ nói vậy thôi nhưng chắc chắn Đại tẩu cũng sẽ hiểu được. Sương Nhi từ xa đến kinh thành vốn để tránh đi tội ác của phụ thân nó, ta ở lại đây đúng thật là rất phiền toái. Đại tẩu, chuyện này vẫn làm phiền tẩu nói với Đại ca 1 câu, sáng sớm mai ta lập tức lên đường. Còn nữa, nha đầu Vãn Hà kia cũng định quay về Cẩm Châu nên lần này ta cũng dẫn nó cùng đi."

Thấy vẻ mặt Lâm thị kiên quyết như thế thì Hồ thị liền thở dài, "Vậy cũng được, lát nữa ta sẽ đi nói với Hầu gia."

Lâm thị gật gật đầu, bà lau lệ trên khóe mắt rồi đứng dậy cúi người thi lễ với Hồ thị sau đó mới quay về khách viện.

Lâm thị vừa đi khỏi thì Hồ thị liền nhìn sang Vũ ma ma, Vũ ma ma lập tức kể lại toàn bộ những chuyện vừa rồi xảy ra trong Thành vương. Hồ thị nghe xong tức giận đến mức vỗ ngực bôm bốp, "Chẳng trách bà ta tức giận thành ra thế này, một ngày cũng không muốn ở lâu. Tần Tương này sao đến giờ vẫn còn không phân biệt được tốt xấu, lại còn muốn sỉ nhục Hầu phủ như vậy. Giỏi lắm! Nó khiến ta vừa thấy giận dữ mà lại thấy buồn cười!

Vũ ma ma cũng bất đắc dĩ nói, "Tần Tương còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dùng đủ mọi loại trang sức kim quang lấp lánh trên người, chỉ sợ người khác không biết Thành vương tặng nàng đồ tốt. Nàng ta không biết tự ngẫm nghĩ lại mà xem, dù có tặng nhiều đồ hơn nữa thì nàng ta cũng chỉ là Cửu di nương trong Thành vương phủ mà thôi. Nô tỳ thấy Tam phu nhân cũng là một người hiểu chuyện, chỉ đánh Tần Tương một cái tát sau đó liền chạy lấy người, cũng là một người quá đáng thương."

Hồ thị nghĩ đến Lâm thị liền thở dài, "Muội ấy vốn dĩ có cả nhi tử lẫn nữ nhi, nhưng hôm nay... Haizz, tuổi tác muội ấy còn nhỏ hơn ta 2 tuổi, hiện tại nhìn bên ngoài còn thấy già hơn ta nhiều nữa. Đúng thật là đáng thương."

Hồ thị trầm ngâm giây lát, "Nếu như muội ấy đã quyết tâm rời đi rồi thì bọn ta cũng không giữ lại nữa, ngươi mau chóng đi an bài đi, phải chu đáo một chút. Sau chuyến đi này không biết muội ấy còn có cơ hội quay trở lại kinh thành nữa không."

Vũ ma ma lập tức đáp lời rồi xoay người ra ngoài thu xếp chuẩn bị để ngày mai Lâm thị rời đi.

Lâm thị quay về khách viện một lúc mới ổn định lại thần trí, bà gọi Vãn Hà đến, thấy thế Vãn Hà liền hỏi, "Phu nhân đã đến gặp tiểu thư rồi sao? Hiện tại tiểu thư thế nào? Tiểu thư có nói gì với người không?"

Dù sao Vãn Hà cũng có tình cảm chủ tớ lâu năm với Tần Tương, Lâm thị bị nàng hỏi như vậy thì bi thương lại nổi lên rồi bắt đầu rơi lệ. Vãn Hà thấy thế liền biết không ổn, cũng lập tức khóc theo. Lâm thị không muốn nhắc đến những điểm không tốt của Tần Tương, chủ tớ 2 người khóc một hồi rồi bà mới lên tiếng, "Ta định rằng sáng sớm mai liền rời khỏi kinh thành, ngươi đi về Cẩm Châu cùng ta là được."

Vãn Hà hơi kinh ngạc nhưng không dám hỏi nhiều, Lâm thị lại nói, "Ta chuẩn bị vài thứ, ngươi đưa đến cho Lục tiểu thư đi."

Nói xong bà gọi một nha đầu lấy ra 2 bao đồ lớn, Vãn Hà vừa nhìn đã biết toàn bộ bên trong đều là trang sức quý trọng cùng với ngân phiếu. Vãn Hà kinh ngạc nói, "Nhiều như vậy sao..."

Lâm thị cười khổ, "Những thứ này vốn dĩ đưa cho Ngũ tiểu thư, nhưng hiện tại không cần thiết nữa rồi, mấy thứ này của ta chỉ sợ không lọt vào nổi mắt xanh của con bé. Ta là mẫu thân của Sương Nhi, mấy thứ này tạm thời coi là của hồi môn của ta cho nó, ngươi đưa qua đó đi."

Vãn Hà nhìn Lâm thị dùng lý do này liền biết nhất định là Lâm thị gặp Tần Tương rồi nhưng chẳng vui vẻ gì mà ra về, cho nên nàng không dám hỏi nhiều nữa, chỉ cầm bao đồ đưa đến cho Tần Sương. Hôm qua Tần Sương vừa gặp Lâm thị, nhìn thấy Vãn Hà mang của hồi môn Lâm thị cho nàng đến thì trong lòng cũng chấn động. Nàng nghe nói ngày mai Lâm thị phải đi cho nên liền lập tức chạy đi tìm Tần Hoan cùng đến thăm Lâm thị. Nhưng vừa đến khách viện thì Lâm thị lại từ chối không muốn gặp mặt 2 người.

"Quận chúa, Lục tiểu thư, phu nhân về phòng liền đi ngủ rồi, sáng sớm mai phu nhân đã phải lên đường nên các ngươi cũng không cần thiết phải đến đưa tiễn. Hiện tại Quận chúa không cần phải nói, còn Lục tiểu thư, người sắp xuất giá rồi, phu nhân sợ ở lại đây sẽ gây phiền toái cho ngươi nên phu nhân đi sớm một chút cũng sẽ tốt hơn. Ngươi là phu nhân nhìn mà lớn lên, phu nhân nói hy vọng sau khi ngươi xuất giá sẽ sống được những ngày tháng an nhàn."

Tần Sương đỏ bừng mắt, mặc dù Lâm thị đối xử với nàng không thể sánh bằng Tần Tương nhưng chỉ là do nàng không phải con ruột của Lâm thị, Lâm thị làm đích mẫu thế này cũng không hề tệ bạc rồi, "Thân thể mẫu thân thế nào rồi? Hôm nay chẳng phải người đi gặp Tần Tương sao?"

Nha đầu kia nghe xong liền thấy khó xử, "Ngũ tiểu thư khiến cho phu nhân thương tâm, phu nhân thứ nhất là đau lòng, thứ 2 cũng không muốn gây thêm phiền toái cho hôn sự của ngươi bởi vậy mới quyết định rời đi vào sáng sớm mai. Có điều Lục tiểu thư yên tâm, có bọn ta chăm sóc phu nhân rồi nên thân thể phu nhân cũng không có gì trở ngại cả. Chỉ là lúc này... thật sự không thể gặp ngươi và Quận chúa."

Tần Sương thở dài, "Lần này mẫu thân đi rồi cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại, nếu mẫu thân không gặp bọn ta thì ta liền dập đầu với mẫu thân ở chỗ này, coi như bái biệt người..."

Tần Sương nói xong thì quả thật quỳ xuống đất, nàng dập đầu 3 cái hướng về phía cửa phòng đóng kín, nha đầu kia nhìn thấy thế cũng cảm thấy buồn bã. Tần Sương đứng dậy, dặn dò mấy câu rồi mới xoay người rời khỏi. Lâm thị ngồi trong phòng lệ rơi đầy mặt, lần đến kinh thành này thật sự đã mài mòn hết hoàn toàn tôn nghiêm cùng thể diện của bà rồi. Cho dù là vì cái gì thì bà cũng chỉ còn cách lập tức rời khỏi đây mà thôi.

Tần Sương vừa đi vừa thở dài, "Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân chưa bao giờ để cho ta phải thiếu thốn thứ gì, cũng không hề quá mức khắt khe với ta. Nhưng bà cũng không hề muốn nhìn thấy ta thành tài hay ưu tú gì nên mới dung túng và mặc kệ ta, cộng thêm Tần Tương luôn ở bên cạnh xúi giục nên ta lại càng không phép không tắc gì cả. Nhưng nếu so sánh với các cao môn đại hộ khác đối xử độc ác với nữ nhi của thị thiếp thì mẫu thân lại hoàn toàn không như vậy. Bà cũng là một người cao ngạo, lần này hành động của Tần Tương chẳng khác nào đánh mạnh vào mặt bà, sau hôm nay chỉ sợ không còn bao nhiêu cơ hội mà gặp lại nữa rồi."

Tần Hoan nghĩ đến Tần Sương trước đây liền cảm thấy buồn cười, "Ngày đó lúc nào ngươi cũng chỉ tâm tâm niệm niệm Hoắc ca ca của ngươi..."

Nghĩ đến Hoắc Ninh thì Tần Sương lại đỏ bừng mặt, nỗi bi thương trong lòng cũng phai nhạt bớt đi, sau đó nàng đột nhiên nhìn về phía Tần Hoan, "Ơ, nói ra thì lúc đó ngươi cũng thích Hoắc Ninh mà, sao đột nhiên lại thay đổi vậy..."

Tần Hoan trợn trừng mắt, "Ai nói ta thích hắn? Lúc đó ta còn chưa gặp được nam tử nào khác cho nên khi gặp hắn mới nhìn nhiều hơn một chút mà thôi. Trong mắt ngươi ta như vậy chính là thích hắn? Một tên lúc nào cũng ra dáng thư sinh nho nhã yếu ớt như hắn thì ta mới không thèm."

Tần Hoan nói hợp tình hợp lý khiến cho Tần Sương cảm thấy đúng là bản thân mình đã hiểu lầm rồi, những vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nàng tiếp tục đuổi theo Tần Hoan hỏi dồn dập, náo loạn đến tận khi quay về Tùng Phong viện.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng mà Lâm thị đã rời khỏi Hầu phủ, từ lúc Lâm thị vào kinh thành đến lúc rời đi vỏn vẹn không đến 3 ngày. Trong 3 ngày này bà cũng cực kỳ đau khổ, Tần Sương và Tần Hoan có lòng muốn đưa tiễn nhưng không ngờ rằng Lâm thị lại lên đường quá sớm. Chỉ có Hồ thị và Tần Thuật nghe thấy người gác cổng đến bẩm báo thì mới vội vàng thức dậy đi đưa tiễn Lâm thị một đoạn đường mà thôi. Tần Sương không tiễn được người thì trong lòng lại buồn bực không thôi.

Nhưng chỉ còn có 1 ngày nữa là đại hôn rồi, Tần Sương không biết buồn bực trong bao lâu đã bị người trang trí khuê phòng đến náo loạn một trận thật lớn. Theo phong tục của Đại Chu thì trước khi xuất giá 1 ngày thì tân nương phải để cho bạn bè thân thiết cùng với tỷ muội nhà mình cùng nhau trang trí khuê phòng. Tần Sương không quen biết những tiểu thư quyền quý trong kinh thành cho nên Tần Hoan liền gọi Nhạc Ngưng và Mạnh Dao đến đây. Tần Triều Vũ không đến nhưng cũng cho người tặng lễ vật đến. Người thật sự đi trang trí khuê phòng đều là hạ nhân, còn mấy vị tiểu thư đều ngồi cùng một chỗ vừa dùng trà vừa chọc ghẹo tân nương.

"Tiết công tử là người tốt, phụ thân ta cũng biết đến hắn. Đám tiểu bối trẻ tuổi trong kinh thành có rất nhiều, nhưng đa phần đều là con cháu quý tộc chỉ thích cưỡi ngựa ngắm hoa, hết ăn lại nằm, chơi bời đàng điếm, chẳng qua do trong nhà có chút vốn liếng mà thôi, chứ người thật sự có tài năng thì cực kỳ hiếm. Mặc dù Tiết gia không phải cao môn đại hộ gì nhưng một nơi như kinh thành này thì hắn thật sự có tài, đa phần những quý nhân gặp hắn xong rồi đều đánh giá rất cao, ngươi gả đến đó rồi thì sau này nhất định có thể hưởng phúc."

Mặc dù trước khi xuất giá không nên nói lời khó nghe, nhưng câu này của Mạnh Dao là cực kỳ chân thành. Đáy mắt Tần Sương sáng lên, "Thật như vậy sao? Ta cũng không biết nữa, trong kinh thành đâu cũng là nhà quyền quý, địa vị thấp một chút chỉ sợ không tiện ra mặt..."

Nhạc Ngưng cười nói, "Quyền quý trong kinh thành có nhiều nhưng cơ hội cũng rất nhiều, chỉ cần hắn không chịu thua kém ai thì cũng không có gì phải lo lắng cả."

Tần Sương nghĩ lại thấy cũng đúng, ở kinh thành đúng là dễ thăng chức hơn so với các châu huyện xa xôi. Nhưng ở đây ai ai cũng chen chúc đấu tranh, nếu như muốn trở nên nổi bật thì phải thật sự có bản lĩnh rồi.

Tần Sương không hiểu biết gì về Tiết Thanh Sơn, nhưng tất cả mọi người đều nói hắn có tiềm năng, đương nhiên sẽ không khiến cho nàng thất vọng.

"Ha ha, ta cũng không cầu đại phú đại quý, kỳ thật phủ đệ của hắn như vậy lại khiến cho ta cực kỳ hài lòng."

Tần Sương vừa nói vừa châm trà cho mọi người, Nhạc Ngưng thấy nàng như vậy liền mỉm cười. Lục tiểu thư Tần gia này trước đây cực kỳ khiến người ta chán ghét, nhưng hiện tại lại đáng yêu hơn rất nhiều rồi. Mạnh Dao không biết trước đây Tần Sương thế nào, nhưng ngay lần đầu tiếp xúc đã cảm thấy Tần Sương là người có phúc khí, "Ngươi không cầu gì không tranh giành gì như vậy chắc chắn sẽ có thể vui vẻ tươi vui mà sống. Nếu như ai ở kinh thành cũng có suy nghĩ như ngươi thì có phải cực kỳ tốt không."

Tần Sương thở dài, "Chủ yếu là do ta không có tướng mạo, không có xuất thân, thậm chí cũng chẳng có chút học thức nào, cái gì cũng không biết cho nên dù ta có muốn tranh thì cũng tranh không nổi. Bởi vậy ta đây cũng chỉ thế này mà thôi..."

Mạnh Dao cũng cảm thấy Tần Sương thật sự đáng yêu, Tần Hoan lại chế nhạo nói, "Tỷ dám nói vậy à, tỷ không phải cái gì cũng không biết đâu, tỷ biết ăn đó! Nửa đêm hôm qua là ai đột nhiên tỉnh dậy xong đòi ăn hẳn một đĩa bánh nếp?"

Mạnh Dao và Nhạc Ngưng cười to, mặt mày Tần Sương đỏ bừng muốn nhào lên cấu xé Tần Hoan, "Ơ cái người này! Sao ngay cả chuyện này cũng kể ra thế!"

Mấy người trong phòng cười lăn cười bò, nói chuyện đến tận xế chiều rồi Mạnh Dao và Nhạc Ngưng mới cùng nhau cáo từ. Tần Hoan và Tần Sương đích thân tiễn 2 người ra cửa, tiễn xong định quay vào thì lại nhìn thấy một nha sai trong nha môn Tri phủ cưỡi ngựa chạy đến. Tần Hoan nhìn kỹ lại thì thấy đúng là Đông Du...

Đông Du cưỡi ngựa đến đây, vừa đến cửa đã thấy Tần Hoan nên liền xuống ngựa hành lễ, "Quận chúa! Bái kiến Quận chúa!"

"Sao ngươi lại đến đây? Là Triển bổ đầu bảo ngươi đến à?"