Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 606: Cơ hội cuối cùng



Sáng sớm hôm sau, Bạch Phong đến đón Tần Hoan đi nha môn Tri phủ, nhìn thấy Bạch Phong thì Tần Hoan biết quả nhiên Yến Trì đã đến nơi rồi. Bạch Phong lên tiếng, "Quận chúa, Thế tử Điện hạ đã đến nha môn Tri phủ, tiểu nhân đến đây đón người."

Lên xe rồi Tần Hoan liền vén rèm ra hỏi Bạch Phong đang cưỡi ngựa ở bên ngoài, "Mấy hôm nay Điện hạ có ổn không?"

Hôm qua gặp Yến Trì không được bao nhiêu thời gian, trong xe ngựa lại tối nên nàng không nhìn ra được gì cả, chuyện của Sóc Tây quân không phải là nhỏ nên Tần Hoan luôn luôn lo lắng. Bạch Phong đánh ngựa đi sát lại rồi lắc đầu nói, "Mấy ngày nay Điện hạ vẫn luôn đợi tin tức từ phía Tây, có điều xa xôi nên tin tức qua lại rất chậm, Điện hạ cũng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi. Hiện tại hướng gió trên triều đình càng lúc càng bất lợi cho Sóc Tây quân rồi."

Mặc dù đã ở trong dự liệu thế nhưng lòng dạ Tần Hoan vẫn luôn trĩu nặng, Bạch Phong nói tiếp, "Đã hơn 10 ngày nay Điện hạ không mấy khi được ngủ yên, hiện tại vẫn phải đợi tin tức của Vương gia truyền về."

Chờ đợi luôn là thứ ăn mòn lòng người nhất, khoảng cách từ Sóc Tây đến kinh thành xa xôi nghìn dặm.

Tần Hoan liền nói, "Ngươi đi theo Điện hạ, bình thường phải dặn dò đốc thúc hắn nghỉ ngơi nhiều mới tốt."

Bạch Phong gật đầu nhưng lại khó xử nói, "Đương nhiên thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực, có điều Điện hạ nói 1 không nói 2, đôi khi tiểu nhân có khuyên thì cũng là vô dụng..." Bạch Phong nói xong lại nhìn Tần Hoan với vẻ cực kỳ chờ mong.

Đương nhiên Tần Hoan hiểu được ý của Bạch Phong, "Được, để ta thử xem..."

Bạch Phong khẽ cười, Tần Hoan liền buông rèm xe xuống không nói gì nữa. Xe ngựa đi khoảng 2 khắc liền đến trước cửa nha môn Tri phủ, Triển Dương đã đứng chờ sẵn, thấy Tần Hoan đến hắn liền vội vàng tiến lên hành lễ.

Tần Hoan khoát tay, mấy người cùng nhau đi vào trong nha môn.

"Thế tử Điện hạ đã đến rồi, Trương đạo sĩ tính ra được thời gian địa điểm tiếp theo, hiện tại đang tự mình nói ở bên trong. Biết Quận chúa sắp đến nên ta mới ra ngoài đón người..."

Tần Hoan gật đầu, "Chuyện trước kia của Huệ Tín đã điều tra ra được chưa?"

Triển Dương liền nói, "Tra ra được 1 chút, bọn ta đến chùa Pháp Hoa ngoài thành hỏi, bọn họ nói là hơn 2 tháng trước có người đến chùa hỏi bọn họ mấy năm nay có đuổi đi đệ tử nào không. Thường thì đệ tử xuất gia rất ít khi bị đuổi đi, mà một khi đã bị đuổi thì đa phần là do không tuân thủ quy củ mà phá giới trong chùa. Lúc ấy hòa thượng kia nói có 3 người, trong đó 2 người hiện tại không ở kinh thành, chỉ còn mỗi mình Vương Tín ở lại kinh thành mà thôi."

Tần Hoan chau mày, "Hung thủ muốn tìm được đúng mục tiêu cũng không đơn giản, nên đến chùa hỏi như vậy là dễ dàng nhất."

Triển Dương thở dài, "Đáng tiếc, hòa thượng được hỏi bị mù cho nên không biết người đó dáng vẻ thế nào."

Hòa thượng mù? Tần Hoan nheo mắt lại, tên hung thủ này đúng là rất thông minh.

Đến hậu đường liền nhìn thấy Yến Trì đang nói chuyện với Trịnh Bạch Thạch, Trương đạo sĩ đứng ở bên cạnh, ánh mắt ông ta luôn luôn có vẻ đánh giá khi nhìn sang Yến Trì. Mọi người nghe được tiếng bước chân nên đều quay sang nhìn Tần Hoan.

Trịnh Bạch Thạch đứng dậy, "Quận chúa đến rồi..."

Tần Hoan gật đầu, "Nghe nói đã tính ra thời gian địa điểm rồi."

Trương đạo sĩ liền nói, "Phải, Quận chúa mời qua đây..."

Trên án thư sát tường có đặt một tấm bản đồ kinh thành, Trương đạo sĩ bước đến bên cạnh, cầm bút lông lên khẽ điểm vào 3 vị trí, "Buổi tối ngày kia, 3 địa điểm này đều có khả năng."

Tần Hoan tập trung nhìn vào thấy 3 nơi này cực kỳ gần với Hoàng thành, nằm ở thành Bắc.

"Đây là 3 nơi nằm trong thành Bắc, tương ứng với chòm Huyền Vũ phương Bắc, có 3 ngôi sao là Đấu, Ngưu, Hư."

Triển Dương bước lên nói, "Ba nơi này có một nơi là mặt Bắc của phường Hưng Lạc ngay ngoài Hoàng thành, một chỗ là nha môn Hình bộ, nơi thứ 3 là nơi duy nhất hung thủ có thể ra tay chính là 2 con đường lớn sầm uất này, bên trong đa phần là sòng bạc và tửu quán nổi danh. Nếu so sánh với 2 vị trí còn lại thì chỗ này là nơi thích hợp nhất để hung thủ động thủ."

Tần Hoan nhìn sang Yến Trì, hắn nói, "Hung thủ không thể nào động thủ trong nha môn Hình bộ, còn bên khu dân cư kia thì đa phần là các phủ đệ của Thân vương và Hầu tước, nhà nào cũng canh gác rất nghiêm ngặt và nhiều tôi tớ nên về lý thì hung thủ sẽ không đi vào đó."

Tần Hoan gật đầu, "Có điều hung thủ đã biết bọn ta bố trí đề phòng, hiện tại còn có thể động thủ không?"

Trương đạo sĩ lên tiếng, "Ta đoán hung thủ vẫn sẽ động thủ, không vì cái gì khác mà bởi vì cơ hội thứ 7 này không hề có nhiều, nếu hiện tại bỏ qua thì hắn nhất định là sẽ buông bỏ hoặc trở thành cá trong chậu của nha môn. Ta thấy hung thủ đã giết quá nhiều người, hắn nhất định là một kẻ điên cuồng nên chắc chắn không thể dừng tay được."

Triển Dương nói, "Phải, cơ hội còn rất nhỏ nên hắn không thể nào buông bỏ được."

Tần Hoan nhìn Yến Trì nói, "Hiện tại có phải điều chuyển Tuần phòng doanh không?"

Yến Trì lắc đầu, "Tạm thời không cần, lần này dùng người của ta. Điều chuyển Tuần phòng doanh gây ra động tĩnh rất lớn nên hung thủ có thể sẽ đề phòng cao độ. Lần này ta và Triển Dương an bài."

Vẻ mặt Yến Trì trầm ổn, đôi mắt đen láy lại sáng ngời khiến người ta nhìn vào liền lập tức thấy cực kỳ yên tâm. Chỉ nhìn vào dáng vẻ bên ngoài của hắn, ai biết được hắn vẫn luôn phiền muộn vì chuyện của Sóc Tây quân chứ?

...

Lúc Ngô Du ra khỏi nha môn thì sắc trời không còn sớm nữa, chức quan của hắn không hề cao, mà danh hiệu quý tộc của Uy Viễn Bá phủ từ lâu đã trở thành hữu danh vô thực rồi, đặc biệt là tất cả mọi người đều biết hắn không phải nhi tử thân sinh của Uy Viễn Bá gia. Bởi vậy, ánh mắt các đồng liêu khi nhìn hắn cũng tràn đầy ẩn ý.

Ngô Du thấy trong lòng cực kỳ buồn bực, lại nghĩ đến bệnh tình của mẫu thân thì hắn lại cảm thấy lo lắng đến mức cáu kỉnh.

Đi đến bên cạnh xe ngựa của mình, Ngô Du vốn phải về phủ nhưng nghĩ nghĩ xong lại nói, "Đi đến tòa nhà phía Tây."

Xa phu bên ngoài đáp lời, xe ngựa từ từ lăn bánh đi về hướng Tây.

Sắc trời dần tàn, Ngô Du nhìn vào đèn đuốc 2 bên phố xá cực kỳ náo nhiệt thì lông mày lại càng nhíu chặt. Vẻ mặt vốn dĩ trầm ổn nay đột nhiên sinh ra chút hung ác nham hiểm, hắn buông rèm xe xuống, cả người cứ như hòa tan hẳn vào trong bóng tối.

Đi rất lâu, xe ngựa mới dừng lại trước cửa tòa nhà, Ngô Du bước xuống xe rồi cũng không cho xa phu tiến vào, chỉ bảo hắn tự mình quay lại Uy Viễn Bá phủ. Hiện tại, trước cửa tòa nhà này chỉ còn lại có một mình Ngô Du mà thôi.

Ngô Du đứng trước cửa, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh một chút sau đó mới mở khóa bước vào trong.

Hắn bước thẳng đến phòng chính rồi đốt đèn, ngọn đèn sáng lên xua tan hoàn toàn sự lạnh lẽo và hiu quạnh trong phòng. Ngô Du mặt mày nặng trĩu ngồi xuống ghế, cả người cứ như tiến vào nhập định, yên lặng không hề nhúc nhích.

Qua nửa canh giờ, bên ngoài phòng mới vang lên tiếng bước chân, cửa vừa mở ra thì Ngô Du mới thu lại biểu cảm ban nãy lập tức đứng dậy. Người đến cung kính bước đến trước mặt Ngô Du, "Thiếu gia, đã làm xong rồi!"

...

Mấy hôm nay ngày nào Ngô Du cũng chạy đến họa quán, sau khi hỏi xong chuyện tranh vẽ thì cũng không đi tìm Tần Hoan mà lại tìm Nhạc Ngưng. Hôm đó Nhạc Ngưng rảnh rỗi không có gì làm nên mới cùng Ngụy Kỳ Chi đến họa quán xem tranh.

Ninh Bất Dịch đã sớm biết Ngụy Kỳ Chi muốn đến nên mới không rời khỏi họa quán mà tự mình ở lại tiếp đãi 2 người.

Ngụy Kỳ Chi vừa bước vào cửa liền trợn mắt lên nhìn Ninh Bất Dịch, Ninh Bất Dịch thấy thế bật cười, tiến lên hành lễ rồi nói, "Quận chúa, mấy ngày nay hôm nào Ngụy công tử cũng đến đây để hỏi tranh, không ngờ lại là vì Quận chúa."

Nhạc Ngưng chau mày, "Cũng không phải là vì ta, vì Vĩnh Từ Quận chúa mà."

Ninh Bất Dịch cười, "Vậy sao hôm nay lại là 2 người đến đây?"

Vẻ mặt Nhạc Ngưng có chút không được tự nhiên quay sang nhìn Ngụy Kỳ Chi. Ngụy Kỳ Chi lại chỉ cười mà không nói gì nên nàng đành phải trả lời, "Mấy hôm nay Tần Hoan bận giúp đỡ nha môn tra án, ta rảnh rỗi không có gì làm nên chỉ giúp đỡ nàng mà thôi."

Ninh Bất Dịch cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không bóc trần. Ngụy Kỳ Chi lại nói, "Vĩnh Từ Quận chúa không đến thì Quận chúa người đến cũng như nhau thôi, bọn ta cứ xem tranh trước đi. Lần trước ngươi đã mua 'Thương Tùng đồ' rồi, chắc hẳn cũng đánh giá được đồ của Ninh sư phụ."

Nhạc Ngưng gật đàu, "Lần trước mời sư phụ của họa quán đến phủ vẽ tranh, tổ mẫu và mẫu thân cực kỳ hài lòng."

Nói đến đây mọi người đã tiến đến nhã gian trên tầng 2, Ninh Bất Dịch đi lấy tranh nên trong phòng chỉ còn Ngụy Kỳ Chi và Nhạc Ngưng. Ngụy Kỳ Chi cười châm trà cho Nhạc Ngưng, tác phong cực kỳ ân cần, Nhạc Ngưng thấy hắn như vậy liền chau mày nhưng thật sự không biết phải nói gì. Lúc Ninh Bất Dịch mang tranh đến thì thấy Ngụy Kỳ Chi đang cười tít mắt nói chuyện với Nhạc Ngưng, tuy hắn không phải công tử thế gia nhưng xuất thân cũng không phải là thấp. Đây là lần đầu tiên Ninh Bất Dịch thấy dáng vẻ hắn như vậy.

"Đây là 2 bức tranh thật sự của Từ Đạo Tử, các ngươi xem trước đi..."

Ngụy Kỳ Chi nghe thấy thế liền cầm cuộn tranh mở ra cho Nhạc Ngưng xem, Nhạc Ngưng thấy thế liền nói, "Ta nhìn thì cực kỳ thích, nhưng không biết ý Tần Hoan thế nào, nàng ta thích tác phong uyển chuyển ẩn dụ, Thái Trưởng Công chúa cũng như vậy."

Ngụy Kỳ Chi cười nói, "Không sao, ngươi thích là được, chúng ta lại chờ đến mai đi. Ngày mai có một bức tranh từ nơi khác đưa đến chỗ này của Ninh sư phụ, ngày mai bọn ta lại tiếp tục đến xem."

Ninh Bất Dịch không nhịn được cười, "Hai vị yên tâm, tạm thời cũng không có ai cần tìm 2 bức tranh thật này nên chắc hẳn sẽ không bị người khác đoạt mất. Quận chúa cứ để Ngụy công tử dẫn đến đây xem tranh nhiều một chút, bức tranh ngày mai chính là 'Sơn thủy đồ' của Tề Thiên Sơn."

Ngụy Kỳ Chi liền nói, "Được, vậy coi như đã hẹn xong rồi, ngày mai bọn ta sẽ quay lại."

Ninh Bất Dịch cười đáp lại, Ngụy Kỳ Chi lại nói với Nhạc Ngưng, "Quận chúa, bên thành Tây còn một họa quán nữa, chúng ta đến đó xem không?"

Nhạc Ngưng thản nhiên, "Cũng được, bên kia ngươi cũng đã hỏi xong rồi à?"

"Đương nhiên rồi, không hỏi kỹ thì sao có thể dẫn ngươi đến đó được?"

Nhạc Ngưng có vẻ rất hài lòng, "Nếu đã vậy thì lại đi một chuyến thôi."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Ninh Bất Dịch đi theo phía sau tiễn 2 người ra tận cửa. Ngụy Kỳ Chi cùng đến xe ngựa với Nhạc Ngưng, tự mình vén rèm rồi đỡ Nhạc Ngưng lên xe. Phần chăm sóc tỉ mỉ này Nhạc Ngưng là người qua loa đại khái nên có lẽ không nhận ra điều gì, nhưng Ninh Bất Dịch lại nhìn thấy rất rõ ràng, hắn lắc lắc đầu, nụ cười hơi bất đắc dĩ.

...

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Ngụy Kỳ Chi dẫn Nhạc Ngưng đến họa quán, Ninh Bất Dịch vẫn luôn chờ 2 người, nhìn thấy bọn họ đến đúng hẹn thì không khỏi cười nói, "Cứ tưởng rằng các ngươi sẽ đến muộn 1 chút, không ngờ lại đến sớm như vậy."

Ngụy Kỳ Chi cười nói, "Hôm nay từ sớm ta đã đến đón nàng rồi, nên đương nhiên là đến đây sớm."

Nếu so sánh với sự thân thiện của Ngụy Kỳ Chi thì vẻ mặt Nhạc Ngưng vẫn luôn thờ ơ. Ninh Bất Dịch mời Nhạc Ngưng đến nhã gian ngồi trước, sau đó nói muốn đi lấy tranh cùng với Ngụy Kỳ Chi nên 2 người liền đi đến hậu viện. Ninh Bất Dịch nói, "Xem thái độ của Quận chúa thì có vẻ ngươi vẫn chưa tỏ rõ lòng mình với nàng?"

Ngụy Kỳ Chi khoát tay, "Ninh huynh, về mặt này thì ngươi không lão luyện bằng ta đâu. Một tiểu cô nương như Quận chúa, nếu ngay từ đầu ngươi đã tỏ lòng mình với nàng thì chắc chắn Quận chúa sẽ đánh giá ngươi, không chỉ không đáp lại ngươi mà có lẽ còn đuổi ngươi đi. Như vậy thì ngay cả cơ hội đến gần nàng ngươi cũng sẽ không có..."

Ninh Bất Dịch hơi buồn cười, "Vậy ngươi mong muốn thế nào?"

Ngụy Kỳ Chi bí hiểm nói, "Tâm tính Quận chúa đơn thuần, yêu ghét rõ ràng, ta lấy cớ Hầu phủ có ân với ta để mang lễ vật tạ ơn đến, Quận chúa thấy ta như vậy liền cho rằng ta là người biết báo đáp ân tình nên sẽ có hảo cảm với ta. Ta tặng lễ vật 1 lần chắc chắn sẽ không đủ nên đương nhiên phải tặng lần 2, Quận chúa cũng không tùy tiện nhận lễ vật của ta nhiều như vậy nên trong lòng sẽ cảm động và nhớ nhung. Sau đó ta lại tặng lần thứ 3, ngươi đoán xem thế nào?"

Ninh Bất Dịch nhìn Ngụy Kỳ Chi, "Thế nào?"

"Tặng đến lần 3 thì Quận chúa cũng sẽ tặng lễ lại cho ta!" Ngụy Kỳ Chi cực kỳ đắc ý nói, "Ví dụ như trước đây Quận chúa đưa cho ta vài cuốn binh thư, từ đó lại mở ra 1 con đường khác. An Dương Hầu chinh chiến để lập nghiệp nên Quận chúa cũng cực kỳ yêu thích chuyện này, ta thể hiện ra ta rất có hứng thú với binh thư nên đương nhiên Quận chúa sẽ cảm nhận được ta và nàng có chung sở thích, từ đó thái độ đối với ta sẽ thân cận hơn. Ta đã tán gẫu với Quận chúa rất nhiều, lại coi chuyện của nàng như của chính mình, sau đó đối xử với nàng ân cần trong mọi tình huống. Mặc dù tâm tính Quận chúa đơn giản nhưng vẫn không phải người vô tình, dần dần nàng sẽ cảm kích ta, tiếp theo đó là cảm động, cuối cùng chắc hẳn sẽ động lòng với ta..."

"Đợi đến lúc đó ngươi sẽ tỏ lòng mình với Quận chúa?" Ninh Bất Dịch chờ không nổi nên liền vội vàng hỏi.

Nào ngờ Ngụy Kỳ Chi lại lắc đầu, vẻ mặt sâu thẳm khó lường, "Không không không, đến lúc đó vẫn chưa nên nói..."

Ninh Bất Dịch cười khổ, "Ngươi đã hao tổn nhiều công phu như vậy, Quận chúa cũng động lòng với ngươi, sao ngươi vẫn chưa nói ra? Vậy phải đợi đến bao giờ?"

Ngụy Kỳ Chi nhếch môi, "Đương nhiên là đợi nàng mở lời trước."

Ninh Bất Dịch chau mày, "Ngươi nói là đợi Quận chúa mở lời với ngươi trước? Chuyện này sao có thể?"

Ngụy Kỳ Chi cười ha hả, "Ý của ta đương nhiên không phải là chờ Quận chúa nói ra miệng, ta muốn chờ nàng thể hiện hành động rõ ràng thì mới nói, đó cũng là lúc nàng rễ tình đâm sâu với ta rồi thì ta mới dám nói rõ ra được. Ngươi phải biết rằng nữ tử trên đời này đều luôn luôn ỷ sủng ái mà kiêu ngạo, nếu như ta vẫn luôn ân cần chủ động thì chỉ sợ sẽ chiều chuộng nàng đến mức mất phương hướng, lúc đó ta làm gì còn quyền chủ động nữa? Ta muốn hành động chứ không nói suông, khiến cho nàng cảm động, nhưng khi nàng động tâm rồi lại rơi vào thế không xác định, chờ cho nàng sa chân vào vũng lầy rồi ta mới có thể bàng quan. Đến lúc đó chính là nàng luôn lưu luyến si mê ta, còn ta lại muốn nàng làm cái gì nàng sẽ làm cái đó!"

Ninh Bất Dịch nghe vậy thì vẻ mặt khẽ biến, hắn xoay người lại nhìn phía sau, cũng may là không có ai sau đó liền cười khổ nói, "Ngụy huynh, ngươi nói lời này chẳng lẽ ngươi đối xử với Quận chúa không hề thật lòng? Sao lại vòng vo trắc trở như vậy?"

Ngụy Kỳ Chi đĩnh đạc cười to, "Thật lòng? Hiện tại ta thật lòng với nàng mà, chẳng qua là... thật lòng của ta có rất nhiều, ta không biết người tiếp theo khiến cho ta thật lòng đối đãi là ai. Có điều, bất kể xuất thân hay tính cách của Quận chúa thì đều cực kỳ thích hợp để làm thê tử của ta." Nói xong Ngụy Kỳ Chi lại trợn mắt nhìn Ninh Bất Dịch, "Ninh huynh, biện pháp này luôn luôn hữu dụng với bất cứ cô nương nào trên đời, đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là nàng phải có ấn tượng không tệ với ngươi ngay từ đầu..."