Tần Hoan vội hỏi, "Ninh sư phụ? Có chuyện gì?"
Mạnh Dao hồi tưởng giây lát rồi nói, "Cuối năm ngoái bọn ta muốn vẽ tranh, trước đây Ninh sư phụ cũng đã quen biết với Nhị thúc, hắn còn từng cùng Nhị thúc đi đến Phượng Thê lâu. Việc này ta nghe gã sai vặt bên cạnh Nhị thúc nhắc đến 1 lần, lúc ấy ta còn cực kỳ chướng mắt Ninh sư phụ này. Có điều nghĩ lại hắn là người làm ăn, mà Nhị thúc ta cũng giỏi chuyện đó cho nên mới không nghĩ nhiều nữa."
Tần Hoan liền hỏi, "Vậy trong chuyện làm ăn thì Nhị lão gia có dính dáng gì đến Ninh sư phụ không?"
Mạnh Dao lắc đầu, "Chuyện này chắc là không, Ninh sư phụ không hề chen chân vào chuyện gì khác mà chỉ chuyên chú vẽ tranh mà thôi. Có điều lúc trước chuyện hắn cùng Nhị thúc đi đến nơi trác táng kia bị ta biết được thì có chút ngoài ý muốn, dù sao nhìn bên ngoài vào thì Ninh sư phụ hoàn toàn không giống người sa chân vào chuyện trăng hoa..."
Tần Hoan chau mày, đôi mắt trong trẻo của nàng lại lóe lên chút suy nghĩ sâu xa.
Rất nhanh Tần Hoan đã đứng dậy nói, "Đi, chúng ta đến An Dương Hầu phủ."
Mạnh Dao hơi kinh ngạc, "Làm sao vậy? Đến Hầu phủ làm gì?"
Tần Hoan nắm lấy tay Mạnh Dao, "Đi tìm Nhạc Ngưng có chút việc, ta không thể ở nhà tiếp đón ngươi được nên đành dẫn ngươi đi chung thôi."
Mạnh Dao không rõ chân tướng nhưng hành động lần này của Tần Hoan nhất định là có lý do, nàng chỉ đành cười khổ mà không phản đối gì. Đã mấy ngày nàng không gặp Nhạc Ngưng rồi, 3 người tụ tập cùng một chỗ chính là có thêm niềm vui.
Tần Sương xuất giá, hiện tại trong Trung Dũng Hầu phủ chỉ bận rộn chuẩn bị cho đại hôn của Tần Triều Vũ và Thái tử vào tháng sau, bởi vậy nên rất ít quản thúc chuyện Tần Hoan ra ra vào vào phủ. Nàng dẫn Mạnh Dao ra cửa, lên xe ngựa đi thẳng đến An Dương Hầu phủ.
Nhạc Ngưng đang luyện võ, không ngờ rằng đột nhiên Tần Hoan đến đây nên liền vội vàng tự mình ra ngoài nghênh đón. Thấy cả Mạnh Dao cũng đến nên nàng liền dẫn theo 2 người đến gặp Thái Trưởng Công chúa sau đó mới đến tiểu viện của mình. Vừa vào sân Tần Hoan liền nói, "Đi mời Ngụy công tử đến đi, chuyện trước đây vẫn cần phải bàn bạc kỹ hơn..."
Nhạc Ngưng gật đầu, vội vàng chiếu theo như vậy mà làm, Mạnh Dao nhìn nàng như vậy thì hơi tò mò, "Sao vẫn còn phải gọi Ngụy công tử đến đây?"
Tần Hoan trợn mắt nhìn, "Là đại sự, lát nữa ngươi sẽ biết."
Ngụy Kỳ Chi đến rất nhanh, hắn vào trong Hầu phủ nói chuyện với mấy người Nhạc Ngưng một lúc, chẳng bao lâu sau hắn liền rời khỏi Hầu phủ, đi thẳng đến ngoại thành.
Tần Hoan ở lại An Dương Hầu phủ đến tận buổi chiều, trong lòng lại hơi bất an vậy nên nàng liền đi đến nha môn.
Trong nha môn, Ninh Bất Dịch đã được người của hắn đón đi. Triển Dương và Trịnh Bạch Thạch thẩm vấn Ngô Du rất lâu, hiện tại đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Họ thấy Tần Hoan đến đây thì ngay cả hơi sức để ra nghênh đón cũng không có, mà lại còn chưa thẩm vấn ra được điều gì.
Tần Hoan tự mình đi vào trong đại lao, thấy trên người Ngô Du xuất hiện mấy vết roi cùng với vết máu loang lổ, nhưng hắn vẫn một mực không khai ra. Tần Hoan nói với Triển Dương, "Triển bổ đầu, thay vì chỉ thẩm vấn Tam công tử thì chi bằng đi điều tra thêm về 2 tòa nhà kia của hắn đi, ta đoán trong đó nhất định có nguyên do."
Triển Dương chau mày, "Có liên quan đến vụ án không?"
Tần Hoan gật đầu sau đó lại lắc, "Ta cũng không chắc lắm, có điều nếu hắn không nhận tội mà cứ dựa vào dùng hình thì sẽ khó tránh khỏi bị gán cái cớ vu oan giá họa."
Triển Dương đang cảm thấy thẩm vấn rơi vào bế tắc, Tần Hoan nói như vậy đúng là đã chỉ cho hắn một con đường sáng. Triển Dương lập tức đáp lại, Tần Hoan lại nhìn sang Ngô Du đang nằm trong nhà lao rồi mới xoay người rời khỏi nha môn.
Vừa ra khỏi cửa, Tần Hoan dẫn theo Bạch Anh đi thẳng đến tòa nhà ở hẻm Đồng Tiền của mình.
Đã nhiều ngày Tần Hoan chưa đến đây, hôm nay nàng vừa đến thì Hàn bá và Nhị Bảo vui vẻ không thôi. Nàng thấy bản thân đã nhiều ngày không đến nhưng trong ngoài tòa nhà vẫn chỉnh tề tao nhã liền biết Hàn bá đã tiêu tốn không ít công sức, bởi vậy nàng lại cho Hàn bá và Nhị Bảo không ít tiền thưởng.
"Hôm nay ta đến đây là muốn chờ một vị bằng hữu, đến tận khi trời tối đen rồi người đó mới có thể đến đây."
Hàn bá nghe xong liền hiểu được ý của Tần Hoan, ông dâng trà bánh lên xong liền kéo Nhị Bảo đến viện bên cạnh, không dám quấy rầy Tần Hoan.
Tần Hoan và Bạch Anh ở lại chỗ này đến tận khi trời tối, thấy trời đã nhá nhem mà bên ngoài cửa viện vẫn không có chút động tĩnh nào thì Bạch Anh lại lo lắng, "Tiểu thư, liệu Ngụy công tử có mời được người đến không?"
Tần Hoan lắc đầu, "Đừng nên coi thường hắn, ta cảm thấy hắn có thể mời được."
Tần Hoan nói xong liền đi dến bên cạnh cửa sổ, nàng ngước mắt lên nhìn vòm trời bên ngoài. Đêm nay không trăng nhưng trên trời đã có chấm sao sáng sủa, nàng bình tĩnh nhìn giây lát, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về vụ án này. Bạch Anh ở bên cạnh lên tiếng, "Tiểu thư đang nghĩ làm sao tìm được chứng cứ khác sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Ta suy nghĩ động cơ của hắn, nghĩ xem vì sao hắn phải bày ra đàn tràng này."
Bạch Anh chau mày, nhưng Tần Hoan cũng không nghĩ ra được thì làm sao Bạch Anh có thể biết đáp án? Thấy vẻ mặt Tần Hoan trầm tư, Bạch Anh cũng không dám quấy rầy thêm nữa, đến tận nửa canh giờ sau thì cửa viện mới vang lên tiếng gõ.
Vẻ mặt chủ tớ 2 người khẽ biến, Tần Hoan đi trước bước đến cửa viện, cửa vừa mở ra thì Ngụy Kỳ Chi ở bên ngoài liền cười nói, "Đợi lâu rồi..."
Tần Hoan gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đứng bên cạnh Ngụy Kỳ Chi.
...
Lúc Tần Hoan và Ngụy Kỳ Chi rời khỏi đây, Ngụy Kỳ Chi nói, "Thương thế của Ninh sư phụ không nhẹ, hôm nay ta đến xem thử, hôm qua là do Tam công tử bảo hắn đưa tranh qua đó. Ta và Quận chúa vừa đi từ bên trong ra ngoài thì đúng lúc nghe thấy."
Tần Hoan gật đầu, "Nói cách khác, có 2 người các ngươi làm chứng cho hắn."
Ngụy Kỳ Chi nói, "Đúng là như vậy."
Tần Hoan gật đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói, "Hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai bọn ta cùng đến xem tranh, thuận tiện nhìn xem vết thương của Ninh sư phụ thế nào rồi."
Ngụy Kỳ Chi đáp lời sau đó mới cùng Tần Hoan tách ra.
Nhìn Ngụy Kỳ Chi rời khỏi, Tần Hoan mới xoay người bước lên xe ngựa, đến khi về Hầu phủ thì nàng lập tức rửa mặt rồi đi ngủ. Phục Linh và Bạch Anh tắt toàn bộ đèn trong phòng rồi lui ra ngoài, nhưng vừa rời khỏi không bao lâu thì đằng sau cửa sổ phòng Tần Hoan lại vang lên mấy tiếng.
Tần Hoan lập tức giật mình, đứng dậy đi giầy rồi tiến về cửa sổ. Cánh cửa vừa mở ra, quả nhiên bên ngoài chính là Yến Trì.
Yến Trì chống bệ cửa sổ nhảy vào, thấy trên người Tần Hoan không khoác áo ngoài liền lôi nàng đến bên cạnh giường, "Ta vừa mới đi tìm Trịnh Đại nhân, ông ta nói ban ngày nàng có đến nha môn sau đó lại đi luôn."
Yến Trì kéo Tần Hoan ngồi xuống, lúc này nàng mới nói, "Ta đến rồi nhưng biết Ngô Du không khai gì nên ta đi luôn."
Yến Trì nói tiếp, "Ta đến đúng là để nói chuyện của Ngô Du với nàng."
Tần Hoan nhất thời nhìn Yến Trì không chớp mắt, hắn cong môi nở nụ cười ấm áp rồi cầm tay nàng nói, "Bắt đầu từ mấy năm trước đây thì chỉ còn 1 mình Ngô Du quản lý mọi việc bên trong Uy Viễn Bá phủ. Mấy vị huynh đệ hắn thói hư tật xấu đầy người nên nếu không có Ngô Du thì chắc hẳn Uy Viễn Bá phủ đã sớm lụn bại hết. Mặc dù vậy, từ sớm Uy Viễn Bá đã nói rằng đến lúc ông ta chết đi, tài sản chung phải chia cho 3 nhi tử ruột của mình còn Ngô Du chỉ được phân vào làm việc trong nha môn. Bởi vậy ở mặt ngoài thì Ngô Du vẫn cực kỳ vâng lời, nhưng hắn lại bí mật nuốt dần sản nghiệp của Uy Viễn Bá phủ. Lớn là điền trang, nhỏ là cửa hàng, hắn âm thaanfh lặng lẽ chuyển hơn nửa tài sản của Uy Viễn Bá phủ vào trong tay mình."
Tần Hoan nghe thấy vậy thì lông mày khẽ nhảy, "Cho nên hắn mới có tòa nhà đơn độc kia? Lúc chúng ta hỏi đến tòa nhà thì Ngô Du che che giấu giấu, lời nói úp mở, chẳng lẽ chính là vì vậy?"
Yến Trì gật đầu, "Cực kỳ có khả năng này."
Tần Hoan suy nghĩ giây lát, "Phải rồi, nếu như Ngô Du đã vơ vét của cải như vậy thì hắn hà tất phải đi bày đàn tràng này? Dù sao nếu bày đàn tràng xảy ra sai lần thì những của cải hắn không dễ đạt được này sẽ tan thành mây khói. Một người lúc nào cũng cẩn thận luồn cúi cả trong những việc vụn vặt nhất, nhất định sẽ không thể nào đột nhiên nảy sinh ý nghĩ điên rồ như vậy."
Mặt mày Yến Trì đều là vẻ đồng ý, "Cho nên nàng muốn ta làm gì?"
Tần Hoan hơi do dự, "Tạm thời không cần, từ nay trở đi chàng đã có thời gian rồi à?"
Yến Trì giữ lấy bả vai Tần Hoan nói, "Chỉ cần nàng muốn, ta nhất định sẽ có."
Trong lòng Tần Hoan nóng lên, nàng lập tức nói, "Được, ta có một kế hoạch."
Nàng vừa nói xong thì đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng xột xoạt, Tần Hoan giật thót tim, vội vàng ngồi thẳng người lại từ trong vòng tay Yến Trì, "Là Phục Linh, chàng mau đi đi..."
Yến Trì cực kỳ ngoài ý muốn, hắn chỉ mới vừa đến đây được giây lát!
Nhưng tiếng bước chân bên ngoài lại ngày một gần, Yến Trì đành phải đứng dậy đi về cửa sổ phía sau. Tần Hoan đi theo hắn, nhìn hắn nhảy cửa sổ mà ra thì lại khoát tay giục hắn mau rời đi. Yến Trì bất đắc dĩ, nghĩ rằng hắn đường đường là Thế tử của Duệ Thân Vương, hiện giờ lại càng lúc càng thành thạo kỹ năng nhảy cửa sổ nhà người ta thế này. Thấy Tần Hoan sốt ruột không thôi, quả nhiên nàng không hy vọng tỳ nữ bên cạnh mình phát hiện ra chân tình giữa hắn và nàng. Yến Trì chau mày, mặc dù là bất mãn thế nhưng vẫn rời đi rất nhanh.
Tần Hoan vội vàng đóng cửa sau lại, cửa sổ vừa khép thì Phục Linh cũng vừa cầm đèn bước vào với vẻ buồn ngủ.
"Tiểu thư, sao người lại đang đóng cửa sổ?"
Vẻ mặt Tần Hoan trấn định, "Ngủ không được nên hóng gió một lát, hiện tại lại hơi mệt mỏi."
Phục Linh hơi đau lòng, "Tiểu thư, người nhất định là đã suy nghĩ quá mức về vụ án này. Giờ đã muộn lắm rồi, liệu có phải trong lòng quá nóng hay không? Có điều hiện tại vẫn chưa nóng lắm, tiểu thư không nên thấy mệt mỏi mới đúng chứ."
Tần Hoan chỉ sợ Phục Linh lo lắng nên vội vàng ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó lại phải khuyên bảo một hồi thì Phục Linh mới quay về nghỉ ngơi. Nàng thở dài một hơi, xem ra cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, ít nhất cũng để cho Phục Linh biết được. Nhưng đã giấu diếm lâu như vậy, hiện tại nói cho Phục Linh thì nhất định nàng sẽ tức giận, bởi vậy nên Tần Hoan không biết phải làm gì.
Tần Hoan vừa suy nghĩ vừa ngủ quên, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp,
Ngày hôm sau, Tần Hoan lại đi đến An Dương Hầu phủ, chẳng bao lâu sau Ngụy Kỳ Chi cũng đến Hầu phủ, vì thế nên nhóm 3 người lại tiến đến họa quán Nhiễm Mặc. Đến nơi rồi quả nhiên Ninh Bất Dịch vẫn còn đang nằm dưỡng thương, gã sai vặt vừa mời 3 người vào hậu viện vừa nói, "Công tử nhà chúng ta vốn dĩ thân thể đã không khỏe rồi hiện giờ bị thế này thì chỉ có thể nằm trên giường mà không xuống đất nổi."
Tần Hoan nhíu chặt lông mày, "Vốn dĩ thân thể đã không khỏe?"
Vẻ mặt gã sai vặt khẽ biến, có vẻ như nói không thành lời, sau đó lại cười khổ, "Công tử nhà chúng ta trước kia mắc bệnh, sau đó vẫn không thấy khỏe lên, thường xuyên phải uống thuốc."
Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhìn nhau, điểm này thì các nàng lại không biết.
Tần Hoan nhớ lại đêm hôm trước bắt mạch cho Ninh Bất Dịch, tựa hồ như không phát hiện ra mạch tượng có gì kỳ lạ. Lúc ấy hắn mất máu quá nhiều, cực kỳ yếu ớt, nhưng vết thương cũng không chạm vào chỗ yếu hại, chẳng lẽ nàng đã bỏ sót? Hoặc là tình trạng mạch tượng phù phiếm vô lục kia của hắn lại không phải do mất máu quá nhiều gây nên sao?
Gã sai vặt lại nói, "Hai ngày nay công tử đều không tiếp khác, có điều 2 vị Quận chúa và Ngụy công tử đã đến đây thì công tử không thể không gặp. Chỉ là công tử đau ốm nằm trên giường, sợ sẽ thất lễ."
Ngụy Kỳ Chi vội hỏi, "Chúng ta vốn dĩ là đến thăm hắn, có gì mà thất lễ hay không chứ?"
Nói đến đây, 3 người liền bước vào hậu viện, rất nhanh đã đến gian phòng chính.
Gã sai vặt gõ cửa, "Công tử, 2 vị Quận chúa và Ngụy công tử đến rồi."
"Mời bọn họ vào đi..."
Giọng nói yếu ớt vô lực của Ninh Bất Dịch vang lên trong phòng, gã sai vặt đẩy cửa ra mời 3 người đi vào.
Trong phòng sực nức mùi thuốc, cánh mũi Tần Hoan khẽ động đậy, lập tức nhận ra được phương thuốc này, đúng là thuốc dùng để chữa vết thương trước ngực Ninh Bất Dịch. Ba người bước vào phòng sau đó rẽ trái, lập tức nhìn thấy Ninh Bất Dịch đang nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường.
Vừa nhìn thấy sắc mặt Ninh Bất Dịch, trong lòng Tần Hoan hơi kinh ngạc, hắn vốn dĩ chỉ mất máu quá nhiều, lẽ ra điều dưỡng 1 ngày thì sẽ thấy chuyển biến tốt đẹp một chút. Nhưng nàng đảo mắt nhìn lại thì thấy vẻ mặt Ninh Bất Dịch trắng bệch cực kỳ, giống hệt như mắc phải bệnh nặng.
"Ninh huynh, bọn ta đến thăm ngươi, vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Ngụy Kỳ Chi hỏi 1 câu, Ninh Bất Dịch khàn khàn đáp lại, "Thật sự xin lỗi, tại hạ không thể hành lễ..."
Ngụy Kỳ Chi liền nói, "Không cần mấy nghi thức xã giao này, bọn ta cũng không phải người ngoài."
Ninh Bất Dịch cười cảm kích, "Vết thương đã ổn định, làm phiền Ngụy huynh và 2 vị Quận chúa quan tâm mà đi từ xa đến đây. Chỉ tiếc ta đã trở thành thế này nên tiếp đón mọi người không chu toàn rồi."
Tần Hoan tiến lên, "Vết thương của ngươi thật sự ổn định rồi hả? Ta thấy vẻ mặt của ngươi cực kỳ trắng, đó là tại sao?"
Ninh Bất Dịch cười khổ một tiếng, hôm nay tóc tai hắn để lộn xộn buông xõa xuống đầu vai, càng khiến cho vẻ mặt hắn trở nên khác thường, "Vết thương quả thật đã ổn rồi, còn sắc mặt này của ta... do bệnh cũ của ta."
Tần Hoan nhăn mày, Nhạc Ngưng bên cạnh cũng vậy, trước đây gặp Ninh Bất Dịch dung nhan như ngọc, nhưng hắn lại tô son điểm phấn cho bản thân mình. Bình thường nàng và Tần Hoan không hiểu nhưng hiện tại đã sáng tỏ rồi, hắn như vậy rõ ràng là để che giấu thần sắc bệnh tật của mình.
Tần Hoan vội nói, "Ninh sư phụ có bệnh cũ trong người? Có cần ta xem thử chút không?"
Ninh Bất Dịch lắc đầu, "Chỉ là chút bệnh cũ thôi, cũng không đáng ngại lắm, không làm phiền Quận chúa." Dứt lời hắn lại nói tiếp, "Tranh của Quận chúa vẫn còn 1 bức nữa mà vì bị thương nên ta không thể nào đi lấy được, ta phái người tìm vị lão tiên sinh kia nói, lão tiên sinh bảo ngày mai sẽ cho người đưa đến. Quận chúa lại phải chờ thêm 1 ngày nữa rồi."
Tranh đương nhiên là không quan trọng, nhưng Ninh Bất Dịch chuyển đề tài nhanh như vậy chứng tỏ hắn không muốn để nàng hỏi han bệnh tình.
Nàng có danh hiệu Tiểu y tiên, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người muốn nhờ nàng xem bệnh, nhưng Ninh Bất Dịch lại không muốn. Vẻ mặt hắn cực kỳ trắng, nếu thật sự không đáng ngại thì sao có thể mang vẻ mặt như vậy được, trừ phi...
Trừ phi bệnh của hắn đã không có thuốc nào cứu được nữa rồi.
Tần Hoan còn đang mải suy nghĩ đến mạch tượng của Ninh Bất Dịch, nếu thật sự hắn đã đến lúc hấp hối hoặc mắc phải bệnh hiểm nghèo gì thì nàng không thể không nhìn ra. Nhưng có chuyện gì mà sắc mặt hắn lại trở nên như vậy?
Trong lòng Tần Hoan có rất nhiều nghi vấn, Ninh Bất Dịch lại ho nhẹ một tiếng, nhìn dáng vẻ khó chịu kia của hắn Tần Hoan lại hỏi, "Ninh sư phụ vẫn nên tĩnh dưỡng thật tốt, tranh của ta không gấp đâu."
Ninh Bất Dịch lại ho khan thêm mấy tiếng rồi mới nói, "Không biết Ngô Tam công tử..."
Tần Hoan vừa nghe thấy thế liền thở dài, "Hắn bị bắt tận tay, hiện tại khó thoát khỏi tử tội. Mấy hôm nay nha môn đều đang điều tra và thẩm vấn hắn, tin rằng rất nhanh thôi vụ án này có thể chấm dứt rồi."
Ninh Bất Dịch thở dài, "Thật không ngờ đến sẽ là thế này."
Tần Hoan cũng khẽ than thở, "Phải, không ai ngờ được, hắn hại nhiều người như vậy, hiện tại bị bắt được cũng chính là gieo gió gặt bão, cũng chứng tỏ lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt."
Ninh Bất Dịch đang dưỡng thương nên mấy người chỉ nói với hắn vài câu rồi cáo từ. Nhạc Ngưng đi ra cửa liền nói, "Hung thủ thật sự là Tam công tử Ngô gia? Vụ án này thật sự sắp kết thúc rồi?"
Tần Hoan ra hiệu chớ có lên tiếng, nàng dẫn 2 người đi nhanh ra ngoài.