Ninh Bất Dịch nhìn mọi người vây quanh bên cạnh mình, nụ cười trên môi không hề tiêu biến, đôi mắt lại nhìn chằm chằm lên nóc nhà. Bên ngoài bóng đêm đã buông xuống dầy đặc, hắn cứ như nhìn xuyên qua nóc nhà để thấy được vòm trời đêm nay.
Hắn vốn dĩ đã tuấn tú, lúc sắp chết lại vì có máu tươi tràn ra khóe môi mà làm cho dung mạo hắn trở nên tươi đẹp. Hắn mở to mắt nhìn, vì đau đớn mà cuộn tròn thân thể sau đó lại nằm ngửa ra, hai tay ôm ngực cũng dần dần buông thõng xuống 2 bên người, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi coi như giải thoát, nụ cười trên môi cũng trở nên sảng khoái hơn. Cuối cùng, hắn như ngừng lại ở giây phút mình được an nhà và thong dong nhất.
Tần Hoan thở dài, "Là độc, độc phát quá mức đột ngột, cứu không được nữa."
Tần Hoan có danh hiệu Tiểu y tiên, ngay cả Thác Bạt Hoằng cũng do nàng liều chết cứu trở về, còn Ninh Bất Dịch hôm nay nàng lại nói cứu không được. Nghe thấy vậy vẻ mặt mọi người hơi u ám, chứng kiến Ninh Bất Dịch dần dần mất đi hơi thở ngay trước mặt mình.
Ở trên bàn, Ngụy Kỳ Chi đang cố gắng vùng vẫy, nhưng hiện tại hắn căn bản không thể động đậy. Triển Dương nghiến răng, "Đúng thật là... Còn chưa hỏi được cái gì mà hắn đã chết như vậy rồi."
Triển Dương nhìn ra sân bên ngoài, "May mắn vẫn còn một lão bộc. Thế tử, Quận chúa, Đại nhân, ta lập tức đi thẩm vấn."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, Triển Dương trước tiên bước ra ngoài, lão bộc bên ngoài kia vẫn còn đang đứng yên lành.
Trong phòng Trịnh Bạch Thạch nói, "Quận chúa, chắc hẳn không cần phải nghiệm thi chứ?"
Tần Hoan lắc đầu, nàng chỉ ghi nhớ lại dáng vẻ của Ninh Bất Dịch vào trong lòng, chỉ muốn tìm ra loại độc mà hắn trúng là gì, "Không cần phải nghiệm thi, có điều tuy là ta thông hiểu y lý nhưng về độc dược lại không hiểu nhiều lắm. Loại độc mà hắn trúng nhất thời ta không biết tên là gì."
Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Chắc hẳn hắn đã sớm chuẩn bị xong rồi, dù sao sự việc lần này đã để lộ ra rất nhiều dấu vết, cho nên hắn cũng đã tính toán đến khả năng thất bại của hôm nay."
Tần Hoan lắc đầu, "Độc này không phải vừa mới ăn vào, giống như vẫn luôn nằm trong cơ thể hắn, bị áp chế để không phát ra."
Trịnh Bạch Thạch hoài nghi, "Hiểu biết của bọn ta về hắn quá ít, xem ra phải phái người đi về quê cũ của hắn điều tra 1 chuyến mới được."
Yến Trì nói, "Việc này giao cho ta, Trịnh Đại nhân cứ xử lý thi thể trước đi."
Ninh Bất Dịch là tội nhân, nhưng không biết hắn có thân thích gì ở kinh thành hay không. Trịnh Bạch Thạch giơ tay gọi nha sai bên ngoài tiến vào, rất nhanh liền khiêng Ninh Bất Dịch ra ngoài. Còn bên trên trường án thì Ngụy Kỳ Chi lại cực kỳ bất đắc dĩ.
"Này này này, các ngươi đừng có quên ta đó. Quận chúa, ta không nhúc nhích được, ngươi có cách gì hay không?"
Ninh Bất Dịch đã bị khiêng đi, lúc này mấy người Tần Hoan mới nhìn sang Ngụy Kỳ Chi. Tần Hoan tiến lên bắt mạch, "Là Nhuyễn cốt tán thôi, vết thương trước ngực ngươi cũng không phải sâu, hiện tại ta lại không mang thuốc theo lát nữa cứ trực tiếp đưa ngươi về Ngụy phủ rồi uống 1 thang thuốc là được. Hiện tại cứ dùng chút thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương để cầm máu đã, ở đây cũng không có đồ để băng bó nên ngươi phải chịu đựng một chút."
Mặc dù vết thương của Ngụy Kỳ Chi vẫn còn chảy máu nhưng cũng không hề nghiêm trọng, Tần Hoan lấy ra thuốc trị ngoại thương và vết bầm luôn mang theo bên mình rồi bôi lên cho Ngụy Kỳ Chi. Hắn xuýt xoa hít vào mấy ngụm khí lạnh, cứ như cực kỳ đau đớn vậy.
Rất nhanh nàng đã bôi thuốc xong cho hắn.
Ngụy Kỳ Chi nhẹ nhàng thở ra, hắn lại nhìn sang Nhạc Ngưng, "Quận chúa, hiện tại y phục ta không chỉnh tề, người có thể..."
Nhạc Ngưng trợn mắt lườm một cái, còn muốn nàng mặc y phục cho hắn sao?
Nhạc Ngưng nhìn thoáng qua Bạch Phong bên cạnh, "Bạch Phong thị vệ, ngươi giúp hắn mặc y phục đi!"
Nói xong Nhạc Ngưng liền đi ra ngoài, bên ngoài Triển Dương còn đang thẩm vấn lão bộc kia.
Bạch Phong tiến lên kéo lại y phục cho Ngụy Kỳ Chi, Trịnh Bạch Thạch lại gọi 2 nha sai đến đỡ hắn ngồi dậy.
Trịnh Bạch Thạch lại hỏi, "Ngụy công tử, hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Kỳ Chi kể lại chuyện hắn gặp phải ngày hôm nay, Trịnh Bạch Thạch nghe xong liền nói, "Quả nhiên Ninh Bất Dịch đã lập kế hoạch từ lâu rồi."
Yến Trì lại nhíu mày, "Nhưng hắn cứ thế phát độc mà chết, lại khiến cho người ta rất khó hiểu."
Ninh Bất Dịch không nói gì mà cứ thế chết đi, trong vụ án này vẫn còn rất nhiều bí ẩn chưa giải đáp được.
Trịnh Bạch Thạch cũng nói, "Đúng vậy, có rất nhiều thứ còn phải điều tra."
Nói đến đây, Triển Dương đi từ bên ngoài vào, "Lão bộc này là hắn mua về từ 1 năm trước, bình thường chỉ ở đây trông nom tòa nhà này chứ không hề có tác dụng nào khác. Ông ấy cũng không quá hiểu rõ những việc làm của Ninh Bất Dịch."
Nói đến đây Triển Dương lại tiếp tục, "Xem ra còn phải đến Phượng Thê lâu một chuyến." Một khi đã xác định được hung thủ là Ninh Bất Dịch thì tất cả những người có liên quan đến hắn đều phải điều tra lại thật cẩn thận. Ninh Bất Dịch cũng là khách quen của Phượng Thê lâu.
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Được, những chuyện này chờ ngày mai rồi làm đi, hiện tại tiễn Ngụy công tử về Ngụy phủ đã. May mà Trương đạo sĩ tính ra được nơi thứ 3 kịp thời, nếu không thì hôm nay Ngụy công tử sẽ gặp phải tai ương rồi."
Ngụy Kỳ Chi được 2 nha sai đỡ từ trong nhà ra ngoài, Nhạc Ngưng tức giận trợn mắt nhìn hắn, đương nhiên là do hắn hồ ngôn loạn ngữ. Tần Hoan lại thấy có lỗi nói, "Lần này nói ra thì chính do ta kéo ngươi xuống nước, rất xin lỗi ngươi."
Ngụy Kỳ Chi cười toe toét, "Đây thì có xá gì, nam tử hán đại trượng phu, chỉ chảy chút máu mà thôi! Đã là nam nhân mà trên người không có vài vết sẹo bị thương thì còn gọi gì là nam nhân!"
Nghe Ngụy Kỳ Chi bốc phét đến hào khí ngút trời, Nhạc Ngưng lại hừ lạnh một tiếng, "Cũng không biết vừa rồi ai sợ đến mức khóc ngập trời đất..."
Tần Hoan bật cười, Ngụy Kỳ Chi lại hừ một tiếng nói, "Đó chính là ta cái khó ló cái khôn, nếu không phải như vậy thì sao có thể đảo loạn tâm thần của hắn được? Nhắc đến thì những lời ta nói vừa rồi Quận chúa ngàn vạn lần đừng để trong lòng...
Vừa nhắc đến việc này Nhạc Ngưng lại trợn trừng mắt, "Ngươi còn dám nói? Ngươi có tin không ta..."
Nhìn thấy Nhạc Ngưng giơ nắm đấm lên, Ngụy Kỳ Chi liền nghiêng đầu sang 1 bên, "Ây da không được không được, miệng vết thương của ta lại nứt ra rồi. Triển bổ đầu, Trịnh Đại nhân, cảm phiền 2 người mau chóng đưa ta về nhà thôi. Ta đau chết mất, không ổn rồi, ây da, ta sắp hôn mê rồi..."
Ngụy Kỳ Chi tinh quái làm ra động tác giả vờ bất tỉnh khiến Nhạc Ngưng vừa tức vừa buồn cười, nể hắn còn đang bị thương nên nàng không thật sự đánh hắn. Mặc dù thương thế của Ngụy Kỳ Chi không nặng, nhưng dù sao cũng đã thật sự bị dao cắt vào chảy máu. Trịnh Bạch Thạch lắc đầu bất đắc dĩ, ông căn dặn nha sai đưa Ngụy Kỳ Chi về Ngụy phủ. Ngụy Kỳ Chi cẩn thận bước lê từng bước, "Ta xin cáo từ trước, Quận chúa đừng tức giận, ngày mai ta sẽ đến cửa bồi tội..."
Nhạc Ngưng hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là không để ý đến hắn!
Ngụy Kỳ Chi vừa đi thì Triển Dương cũng dẫn theo người đi điều tra tòa nhà này. Trịnh Bạch Thạch và Yến Trì đứng tại chỗ nói, "Điện hạ, vụ án này cuối cùng cũng đã rõ ràng rồi, sáng nay vào triều người cũng đã thấy sắc mặt của Hoàng thượng đó, nếu như vẫn còn chưa kết án thì vị trí Tri phủ này của ta chỉ sợ không ngồi vững được nữa. Có điều kết quả hung thủ tự sát này lại có chút không hợp lòng người."
Vụ án này đã khiến Trịnh Bạch Thạch ăn không ít trách mắng, hiện giờ cuối cùng cũng phá được rồi nên có thể nói Trịnh Bạch Thạch đã nuốt xuống được giọt lệ cay đắng này.
Trịnh Bạch Thạch thở phào một hơi, trên vai đã gỡ xuống một phần gánh nặng, "Tối nay cũng may nhờ có Điện hạ, nhân thủ của Điện hạ nhanh nhẹn hơn nhiều so với đám người nha môn. Nếu không thì chỉ cần chậm trễ giây lát nữa thôi sẽ không giữ được tính mạng của Ngụy công tử."
Trương đạo sĩ tính ra vị trí thứ 3 chính là ở thành Nam, nếu như là đám người nha sai đi tìm từng nhà thì không biết phải tìm đến bao giờ. Nhờ có Yến Trì phái ám vệ đi trèo tường đột nhập, mặc dù có chút bất nhã thế nhưng lại không lãng phí thời gian.
Yến Trì nói, "Chuyện quân lương ở Tây Bắc Đại nhân cũng biết, giờ vụ án này đã rõ ràng rồi thì trong lòng ta cũng bớt đi 1 phần lo lắng."
Trịnh Bạch Thạch nghe vậy liền nói, "Nơi này giao cho bọn ta giải quyết hậu quả còn lại là được, Điện hạ, người và 2 vị Quận chúa về trước đi, hiện tại quá muộn rồi, vụ án đã được phá, mọi người có thể buông lỏng cõi lòng rồi."
Hiện tại không còn sớm nữa, dù ở lại thêm cũng không còn tác dụng gì nên Yến Trì chỉ căn dặn thêm vài câu rồi dẫn Tần Hoan và Nhạc Ngưng rời đi. Nhạc Ngưng nói, "Trời đã quá muộn rồi, Thế tử Điện hạ đưa Tần Hoan về đi..."
Yến Trì lập tức đồng ý, "Cứ giao cho ta."
Nhạc Ngưng dẫn theo người đi nên không cần phải đưa về, vì thế nàng cáo từ Tần Hoan và Yến Trì về trước 1 bước.
Nhạc Ngưng còn chưa biết giữa Yến Trì và Tần Hoan có tình cảm, chỉ cảm thấy tốt xấu gì Yến Trì cũng mang danh chiến thần một phương, có hắn được Tần Hoan quay về Hầu phủ là cực kỳ an toàn. Nhạc Ngưng vừa đi thì Yến Trì và Tần Hoan cũng cùng lên chung xe ngựa.
Vừa vào trong xe, Tần Hoan liền nói, "Chàng có thấy kỳ lạ không?"
Đáy mắt Yến Trì đều là sự thấu hiểu, quả nhiên hắn cũng có chút khả nghi, "Hắn chết quá dứt khoát rồi."
Tần Hoan gật đầu, "Không sai, đến giờ chúng ta vẫn không xác định được rốt cuộc hắn bày đàn tràng vì cái gì... Thái độ sau cùng của hắn cũng hết sức kỳ lạ, nếu nói hắn đứng ra gánh vác thì hành động này hoàn toàn không phải là cách nghĩ của kẻ điên cuồng tàn ác. Sáu năm trước hắn đã giết 3 người sau đó bỏ chạy, vậy tại sao lần này hắn lại từ bỏ phản kháng?"
Lời Tần Hoan nói đúng với suy nghĩ của Yến Trì, nhưng Yến Trì nhất thời cũng không nghĩ ra được thông suốt, "Ta sẽ phái người đi đến quê nhà điều tra chuyện của hắn, tin tưởng sẽ có kết quả. Bao năm nay hắn ở một mình trong kinh thành, mặc dù thanh danh rất lớn nhưng rốt cuộc thì hắn là ai chúng ta lại không biết. Có điều vụ án này cũng đã kết thúc rồi."
Nghĩ đến lời Yến Trì nói, Tần Hoan liền hỏi, "Chuyện quân lương thế nào rồi?"
Mặt mày Yến Trì nghiêm trang, "Có chút không thuận lợi, bên phía Sóc Tây quân vẫn còn trì hoãn chưa đưa tin tức đến. Đây không phải là một tín hiệu tốt."
Đáy lòng Tần Hoan trĩu nặng, "Ý của Hoàng thượng..."
Vẻ mặt Yến Trì hơi lạnh lùng, "Không có gì đâu, nàng không cần phải lo lắng vì điều này, Sóc Tây quân đã đứng sừng sững bao năm nay không ngã đổ thì cũng không phải chỉ có cái danh hão. Biên cảnh phía Tây Bắc Hoàng thượng cũng cực kỳ coi trọng cho nên ông ta cũng không thể tùy tiện."
Trong lòng Tần Hoan biết Yến Trì không muốn nàng phải lo lắng nên nàng mới chiều theo ý hắn mà không hỏi nhiều nữa. Hiện tại đã qua giờ Tý, đêm khuya gió nhẹ mang theo chút cảm giác mát mẻ, không biết tại sao Tần Hoan lại nghĩ đến nụ cười giải thoát kia của Ninh Bất Dịch trước khi chết khiến cho trong lòng nàng tràn ngập bất an.