Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 620: Thế tử trở về (1)



Hai ngày sau, từ sáng sớm Nhạc Ngưng đã đến Trung Dũng Hầu phủ.

Nàng nhìn thấy Tần Hoan thì câu đầu tiên đã nói, "Ngũ Công chúa đồng ý gả đến Bắc Ngụy rồi."

Tần Hoan nghe xong liền giật mình, sao Yến Trăn lại có thể đồng ý nhanh như vậy?

Yến Trăn chính là kim chi ngọc diệp được nâng niu từ nhỏ, nàng hoàn toàn không biết sợ hãi là cái gì cho nên mặt dù chống đối lại Hoàng hậu nhưng nàng vẫn cực kỳ kiên định tự tin. Nàng đã có thể náo loạn đến mức Hoàng hậu phải lấy roi ra đánh thì có thể thấy được lần này nàng đã hạ biết bao nhiêu quyết tâm. Nhưng mới chỉ có 1 ngày 1 đêm trôi qua mà Yến Trăn đã đồng ý rồi?

Nhạc Ngưng nhìn biểu cảm của Tần Hoan liền biết nàng cực kỳ kinh ngạc, liền giải thích, "Là Hoàng hậu tìm Triệu Vũ đến khuyên nhủ Ngũ Công chúa, cũng không biết Triệu Vũ nói gì mà Ngũ Công chúa chỉ suy nghĩ 1 đêm rồi đồng ý luôn. Hôm qua nghe đến chuyện của Ngũ Công chúa nên sáng nay tổ mẫu đã vào cung một chuyến, bởi vậy mới biết rõ nội tình. Còn hôn sự của Ngũ Công chúa và Thái tử Bắc Ngụy chắc hẳn sẽ định vào tháng 8 này."

Ánh mắt Tần Hoan trở nên xa xăm, tháng 6 là Thái tử đại hôn, tháng 7 đến Thành vương, còn tháng 8 Yến Trăn cũng phải rời khỏi Đại Chu mà gả đến Bắc Ngụy. Thật sự là quá nhanh, chỉ chớp mắt thôi mấy vị Hoàng tử Công chúa đều phải thành thân rồi.

Mấy hôm nay toàn bộ trên dưới Hầu phủ đều chuẩn bị cho hôn sự của Tần Triều Vũ, nếu so sánh với hôn sự của Tần Sương thì càng náo nhiệt hơn nhiều.

Tần Hoan vốn là nữ nhân gia chưa xuất giá cho nên cũng không giúp được gì nhiều, mà Tần Triều Vũ cũng có bạn bè thân thiết chơi từ nhỏ đến lớn nên mấy hôm nay nàng ta đều đến Hầu phủ bầu bạn với Tần Triều Vũ. Trước đây Tần Hoan bận rộn vì chuyện phá án, đến bây giờ nhàn rỗi rồi lại cảm giác mấy đợt hôn lễ khiến cho toàn bộ Đại Chu chú ý đến đều đã gần ngay trước mắt rồi.

"Cũng được, Thái tử Thác Bạt phẩm chất chính trực, cũng là một mối lương duyên tốt."

Nhạc Ngưng thở dài, "Ta còn nhớ mang máng chuyện trước đây, hồi nhỏ ta lớn lên trong kinh thành cũng chơi đùa chung cùng với Yến Trăn. Lần đó trong cung có một cây hoa Anh đào nở rộ, ta liền cho người buộc cái ghế xích đu dưới gốc cây vừa để ngắm hoa vừa để chơi đùa. Yến Trăn thấy thế liền muốn chiếm lấy xích đu của ta nên bọn ta mới tranh cãi nảy lửa. Hoàng hậu nương nương thấy thế liền ôm Yến Trăn đi khiến cho nàng khóc rống không ngừng. Lúc đó ta còn nhỏ tuổi, thấy nàng ta khóc đến mức quá thương tâm nên cũng mềm lòng, đến hôm sau ta liền đi tìm Yến Trăn cùng qua chơi xích đu với ta, nhưng vừa mới đến Cảnh Ninh cung thì phát hiện chỉ sau một đêm thôi toàn bộ Cảnh Ninh cùng đều tràn ngập cây hoa Anh đào. Thậm chí cây lớn đến nỗi 2 người ôm không hết gốc, bên trên cành cây buộc một ghế xích đu bằng mây kết đầy hoa. Vừa nhìn đã thấy cực kỳ lộng lẫy rồi, lúc ấy ta còn sợ ngây người, không ngờ chỉ trong 1 đêm mà Cảnh Ninh cung đã biến hóa lớn đến như vậy."

Nhạc Ngưng thở dài, "Sau này ta mới biết mặc dù Hoàng hậu ôm Yến Trăn đi nhưng cũng không muốn để cho nàng phải chịu uất ức nên mới phái 500 thị vệ đi suốt đêm đến một khu vườn trồng hoa Anh đào ở ngoài thành, đào toàn bộ gốc cây lên rồi mang về thay thế hết cây cối trong Cảnh Ninh cung."

Giọng nói Nhạc Ngưng ngân nga, nhưng Tần Hoan lại như có thể tưởng tượng ra được, Yến Trăn vừa bị tủi thân, không ngờ rằng chỉ vừa tỉnh ngủ thôi đã thấy trong sân của mình toàn bộ đều là hoa Anh đào. Cánh hoa như tuyết giáng xuống trong ánh bình minh, cùng xích đu điểm xuyết đầy hoa lụa, đối với một tiểu cô nương như Yến Trăn mà nói thì đây thật đúng là đẹp đẽ huyền ảo y như tiên cảnh.

Nhạc Ngưng lại nói, "Lúc ấy ta còn không thể nghĩ đến những thứ như quyền thế địa vị này, chỉ là cảm thấy cho dù Yến Trăn muốn hái sao trên trời thì Hoàng hậu cũng sẽ hái xuống cho nàng ta. Về sau ta rời kinh thành rồi, bao nhiêu năm như vậy Yến Trăn lớn lên cũng không quá lệch lạc, có điều vẫn là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ta vốn cho rằng mặc dù Hoàng hậu ngồi ở địa vị cao như vậy từng đó năm nhưng lại không đồng lòng với Hoàng thượng. Một khi đã như vậy nhất định bà sẽ gả Yến Trăn cho một người bản thân mình vừa ý. Xuất thân của Triệu Vũ mặc dù không phải con cháu thế gia nhưng cũng không phải là thấp, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại muốn để Yến Trăn đến làm Hoàng hậu Bắc Ngụy."

Đùng nói Nhạc Ngưng nghĩ như vậy mà ngay cả Tần Hoan chỉ tiếp xúc với Hoàng hậu gần đây cũng hiểu được bà cực kỳ sủng ái Yến Trăn. Hiện tại có cục diện như vậy đúng là nàng không ngờ đến, nhưng Hoàng hậu thân phận ở nơi cao, suy nghĩ tính toán của bà thì Tần Hoan tự nhận không thể hiểu thấu được.

Hai người nói chuyện một hồi, Tần Hoan kể chuyện về Vu Phương Trạch cho Nhạc Ngưng nghe, Nhạc Ngưng cảm động vì sự trọng tình trọng nghĩa của Vu Phương Trạch nên lại hỏi về thân thế của Ninh Bất Dịch. Tần Hoan liền nói, "Bên phía Thế tử Điện hạ còn đang điều tra, tin tức vẫn chưa truyền về. Hôm đó Vu Phương Trạch nói cũng chỉ có một chút thông tin mà thôi, còn về vụ án năm đó cụ thể thế nào, có nội tình gì hay không vẫn chưa biết được."

Mấy ngày trước đây 2 người suốt ngày bàn tính kế hoạch cho vụ án, hiện tại án đã được phá rồi thì lại trở nên nhàn rỗi. Nhạc Ngưng nhớ đến những gì mình nhìn thấy trong Hầu phủ liền nói, "Hôn sự của Thái tử phi tương lai quả nhiên hào hoa xa xỉ, ban nãy ta còn nhìn thấy đang tân trang nhà cửa ở bên ngoài."

"Dù gì cũng là Thái tử phi, buổi hôn lễ này khắp trong ngoài cả triều đình và dân gian đều nhìn vào mà."

Nhạc Ngưng liền nói, "Ta thấy ở chỗ này của ngươi cũng quá mức ồn ào náo nhiệt, hay là ngươi đến chỗ ta ở mấy ngày?"

Tần Hoan khoát tay, "Ta không giúp được gì còn chưa tính, nếu vậy mà ta trực tiếp xuất phủ thì cực kỳ không ổn."

Nhạc Ngưng thở dài, hoàn cảnh của Tần Hoan nàng cũng có thể hiểu được đôi chút, lúc ở Cẩm Châu Tần Hoan bị đối xử khắc nghiệt như vậy, sau khi về kinh mặc dù đã có thân phận địa vị rồi nhưng dù sao cũng không phải là máu mủ ruột thịt của Hầu phủ. Trước kia Tần Tương và Tần Sương còn ở đây thì vẫn tốt, nhưng hiện giờ bọn họ đều đi rồi chỉ còn Tần Hoan lẻ loi một mình. Nghĩ như thế Nhạc Ngưng liền hạ quyết tâm đến đây chơi với Tần Hoan nhiều hơn mới tốt.

Lại một ngày nữa trôi qua, Tần Hoan đang ở trong Tùng Phong viện thì Bạch Phong đến phủ mời đi. Trong lòng Tần Hoan biết chắc hẳn đã có tin tức từ phía Hồ Châu, nàng lập tức chỉnh trang lại rồi đi ra cửa. Bên ngoài Hầu phủ đã có một cỗ xe ngựa đậu sẵn, Tần Hoan cho rằng trên xe không có ai, nhưng vừa đến gần thì không hiểu sao lại cảm thấy tim đập khá nhanh. Đến khi nàng vén màn xe lên, quả nhiên Yến Trì đã ngồi sẵn ở bên trong rồi.

Vừa nhìn thấy Tần Hoan thò mặt vào nhìn mình, khóe môi Yến Trì bất tri bất giác cong lên.

Nàng lên xe rồi hỏi, "Sao hôm nay chàng lại đến đây?"

Yến Trì kéo tay Tần Hoan ngồi sát vào người mình, "Ta biết nàng sốt ruột chờ đợi tin tức từ Hồ Châu nên mới đi cùng nàng đến nha môn. Trịnh Bạch Thạch cũng đang chờ tin tức của ta."

Tần Hoan nói, "Tin tức bên phía Hồ Châu thế nào?"

Nghe nàng hỏi, Yến Trì liền trả lời, "Nạn lụt ở Hồ Châu trước đây do Dụ Thân vương thúc làm chủ quản, để xảy ra chuyện tham ô thì Dụ Thân vương thúc và thủ hạ cũng bị liên lụy không ít. Lúc đó Tri phủ Hồ Châu kia cũng coi như 1 trong những tòng phạm, còn về Ninh gia... Dụ Thân vương thúc chủ quản Công bộ cho nên việc này có điều tra lên trên thì cũng chỉ tra đến được chỗ ông ấy mà thôi."

Đã là chuyện của 8 năm trước, Tần Hoan không ngờ vậy mà lại dính dáng đến Hoàng thân quốc thích.

Trước đây đi Dự Châu tham dự mừng thọ Duệ Thân Vương thì nàng chỉ biết mấy năm nay ông ta đã thối lui triều chính, lại không ngờ rằng lại còn xảy ra một việc như vậy.

"Cho nên trước đây là Dụ Thân vương đổ lỗi cho Tri phủ và Ninh gia? Ninh gia chẳng khác nào đã phải chịu tội thay cho Dụ Thân vương?"

Tần Hoan vừa nói vậy thì Yến Trì lại lắc đầu, "Dụ Thân vương thúc là thủ phạm chính, có điều phương pháp xử lý vụ án này lại là đích thân Hoàng thượng hạ chỉ. Hoàng thượng niệm tình huynh đệ với Dụ Thân vương thúc nên mới coi chuyện này là việc lớn hóa nhỏ. Về sau Hoàng thượng lại phái người khác đi cứu trợ thiên tai, cũng vì vậy mà Dụ Thân vương thúc không tiếp tục nắm thực quyền gì trong Lục bộ nữa."

Trong lòng Tần Hoan kinh ngạc không thôi, cứu trợ thiên tai bất lực nên mới chết nhiều người như vậy, mà nguyên nhân cốt lõi chính là do tham ô. Dụ Thân vương là người có quyền lực cao nhất liên lụy đến vụ án này, hơn nữa còn được Hoàng thượng bảo vệ, Tri phủ kia thì cũng thôi, nhưng phụ thân của Ninh Bất Dịch chính là bị oan uổng. Cái chết của phụ thân gián tiếp dẫn đến mẫu thân hắn qua đời, cũng khiến cho hắn không còn nhà để về, chẳng trách 8 năm trước hắn cũng đã từng đi kêu oan.

Chỉ tiếc, có lẽ lúc đó hắn không biết tội danh của phụ thân hắn hoàn toàn không có khả năng sửa đổi được.

Trong đầu Tần Hoan lại hiện lên hình ảnh Ninh Bất Dịch lúc chết, đột nhiên nàng thấy hơi đồng tình với hắn.

Nếu không xảy ra vụ án oan đó thì có lẽ hắn cũng sẽ không bước lên con đường cuối cùng này, hắn bày đàn tràng chẳng lẽ chính là để sửa lại vụ án của phụ thân mình? Nghĩ như vậy Tần Hoan liền cảm thấy đúng là có khả năng này, Ninh Bất Dịch luôn né tránh nguyên nhân bày đàn tràng, nhất định là phải có một lý do sâu xa nào đó không nói ra được.

"Sau đó thì sao? Có thể tra ra được hành tung sau này của Ninh Bất Dịch không?"

Yến Trì lại nói, "Sau khi vụ án xảy ra, rất nhanh phụ thân của Ninh Bất Dịch đã bị chém đầu, cũng coi như có câu trả lời cho dân chúng, sau đó quan viên cũng bận rộn cứu tế. Ninh Bất Dịch và mẫu thân hắn bị đuổi ra khỏi tộc, cuối năm đó mẫu thân hắn ốm chết, sau đó hắn dùng thời gian nửa năm để đi kêu oan nhưng không có kết quả gì. Không chỉ có như vậy, các thúc bá trong tộc vẫn trách mắng hắn gây phiền toái cho bọn họ, nên trong cơn tức giận hắn đã rời khỏi Hồ Châu."

"Người của ta không điều tra được chuyện hắn sau khi rời khỏi Hồ Châu 1 năm, nhưng về sau, chính là 6 năm trước hắn vào kinh mở họa quán. Họa quán Nhiễm Mặc này vào 6 năm trước vẫn chỉ là một cửa hàng bán tranh rất nhỏ, sau đó hắn từ từ ăn nên làm ra. Nhưng tính ra, năm đó hắn và mẫu thân rời khỏi Ninh thị có thể nói là 2 bàn tay trắng, nên cho dù cửa hàng của hắn có nhỏ chăng nữa thì một nơi như kinh thành cũng phải tốn mấy nghìn lượng bạc mới có thể mua được. Trong vòng 1 năm kia không biết hắn đã trải qua điều gì, còn số tiền này từ đâu mà đến cũng không thể điều tra ra được."

Tần Hoan chau mày, "Chắc hẳn hắn bày đàn tràng ở Quan Âm trấn không có kết quả cho nên mới đến kinh thành. Lúc đó hắn đơn độc 1 mình rời đi, sau đó nhất định sẽ có gặp gỡ khác, nếu không thì đã không thể mua được cửa hàng. Chỉ tiếc rằng những thứ này hiện tại đã không thể điều tra ra được rồi."

Đại Chu quá rộng lớn, việc đã xảy ra từ 7 năm trước, muốn tìm tung tích một kẻ vô danh tiểu tốt thì không khác gì mò kim đáy bể.

Yến Trì thở dài, "Cho nên vụ án này có thể kết thúc ở chỗ này, Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương cũng nên hiểu rõ."

Tần Hoan cũng hiểu được, vụ án này đã liên lụy đến vụ án cũ của Dụ Thân vương, cho dù có điều tra thì cũng không thể nào điều tra tiếp được nữa. Tuy vẫn luôn hiểu rõ điều này thế nhưng trong lòng Tần Hoan vẫn phát lạnh.

Thế gian này quyền lực chính là thứ tối thượng, liên quan đến Dụ Thân vương là vậy, liên lụy đến Tấn vương cũng là vậy.

Vụ án của Dụ Thân vương không thể đụng đến, nhưng Tấn vương thì sao...

Bắt đầu từ một nữ nhi mồ côi bị bắt nạt trong chi thứ 2 của Tần phủ, cho tới hiện tại là Vĩnh Từ Quận chúa, nàng đã dùng thời gian gần 1 năm để lên kế hoạch. Còn đến hiện tại, chẳng lẽ nàng vẫn không thể đụng đến vụ án của phụ thân sao?

Trong lòng Tần Hoan trĩu nặng, tốc độ xe ngựa chậm lại, cùng lúc đó có một nhóm người ngựa chạy như bay phóng qua bên cạnh xe nàng. Lúc 2 bên giáp mặt nhau, nàng trông thấy có 2 chiếc xe nhỏ không hề nổi bật nhưng lại do rất nhiều thị vệ che chở xung quanh.

Tần Hoan nhìn thoáng qua, thấy đoàn người này chạy đi cực nhanh, nàng thu lại ánh mắt rồi nói, "Nếu như Ninh Bất Dịch không dùng cách bày đàn tràng này thì liệu hắn có thể lật lại bản án cho phụ thân mình hay không?"

Yến Trì cầm lấy tay Tần Hoan, tựa như biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng hắn chỉ khẽ mím môi mà không nói gì cả. Tần Hoan cười khổ một tiếng, "Ta hiểu rồi, xem ra là không thể nào!"

Yến Trì thở dài, "Nếu như hắn chỉ làm họa sư cả đời thì đương nhiên sẽ không thể nào."

Tần Hoan muốn nói lại thôi, nếu không làm họa sư mà ra làm quan, như vậy thì có thể không?"

Lời nói đến miệng nhưng nàng lại không thốt ra, xe ngựa từ từ di chuyển, mắt thấy sắp đến cửa nha môn rồi Tần Hoan lại thở dài, "Thôi, đây cũng là bản án cũ rồi, cả chàng và ta đều bất lực."

Yến Trì nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, "Liên quan đến Hoàng thất, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không thỏa hiệp."

Lời này khiến cho đáy lòng Tần Hoan nặng nề hơn chút, cũng may đã đến nha môn rồi.

Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương đang chờ đợi tin tức của Yến Trì, Yến Trì cho người lui ra rồi mới kể lại chuyện của 8 năm trước 1 lần. Có điều hắn không nhắc đến Dụ Thân vương, cũng không khẳng định phụ thân của Ninh Bất Dịch bị oan, nhưng Trịnh Bạch Thạch đã lăn lộn quan trường nhiều năm, dường như ông ta đã nghĩ đến người có liên quan trong chuyện này, vẻ mặt lập tức biến sắc mà không nói gì nữa.