Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 631: Gió táp mưa sa



Tần Hoan nhận lấy bọc đồ, vừa mở ra liền thấy có 2 cuốn sổ bên trong, có cả bản thảo của tấu chương muốn gửi lên trên, bản thảo của công văn trần thuật về chi tiết vụ án, đương nhiên cũng có phần ghi chép phía sau mà hôm qua nàng nhắc đến. Chỉ đảo mắt 1 cái Tần Hoan liền biết được rất nhiều chi tiết trong vụ án Tấn vương, đáy lòng không khỏi rung lên.

Triệu Tấn nói, "Lúc ấy tiểu nhân chỉ là một viên quan nho nhỏ, lúc ở trong nha môn thì tiểu nhân luôn đi theo sau Thẩm Đại nhân, còn khi Đại nhân rời khỏi nha môn thì tiểu nhân không biết. Tiểu nhân chỉ nhớ rõ vụ án của Tấn vương xảy ra vào đầu tháng 6, nhưng đến đầu tháng 7 thì Thẩm Đại nhân cảm thấy Tấn vương bị oan, người do dự 2 ngày sau mới trình báo lên trên. Biết được việc này Hoàng thượng liền triệu Thẩm Đại nhân vào cung, sau đó Thẩm Đại nhân bắt đầu ăn nói dè dặt thận trọng và không dễ gì nhắc đến vụ án này nữa. Người chỉ thường xuyên đến thiên lao thăm viếng Tấn vương, từ đó bắt đầu nảy sinh ra lời đồn, cho đến lúc..."

"Tấn vương quản lý Lễ bộ trong triều, đó là một nơi nhàn hạ nên căn bản cũng không hề có chút liên quan gì đến Thẩm Đại nhân. Nhưng bởi vì vụ án này mới truyền ra lời đồn, sau đó..."

Tần Hoan nheo mắt, "Là Đại Lý Tự khanh hiện tại Lý Mục Vân tố giác?"

Triệu Tấn gật đầu, "Không sai, là Lý Đại nhân tố giác, Lý Đại nhân do một tay Thẩm Đại nhân cất nhắc mà lên, nên khi xảy ra chuyện như vậy bọn ta hoàn toàn không ngờ đến. Đang yên lành Lý Đại nhân không hề có lý do gì mà làm như vậy cả, bình thường Lý Đại nhân cũng cực kỳ tôn sùng Thẩm Đại nhân. Những chuyện của cấp trên tiểu nhân không hiểu được, nhưng nghĩ đến mấy công văn này của Thẩm Đại nhân có lẽ sẽ còn tác dụng nên tiểu nhân mới giữ lại. Nghĩ đến thì... haiz, tiểu nhân cũng không muốn làm gì cả, chỉ là cảm thấy không nên hủy đi..."

Bóng đêm càng sâu, ban ngày vốn là một ngày trời quang mây nhưng hiện tại lại không hề thấy mặt trăng.

Mặt trăng bị mây mù che khuất, cũng giống hệt như đáy lòng Tần Hoan dày đặc khói mù.

Triệu Tấn lại nói, "Những chuyện khác thì tiểu nhân không biết, vụ án này liên quan đến Thân vương, vốn dĩ Thẩm Đại nhân cũng không nói gì nhiều, bọn ta chỉ nghe mệnh lệnh của ông ấy rồi làm việc mà thôi."

Tần Hoan gật đầu, cũng hiểu được chỗ khó khăn của Triệu Tấn, "Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?"

Triệu Tấn cười khổ, "Kinh thành chắc chắn không thể trở về rồi, mẫu thân bệnh nặng nên ta muốn ở nhà chăm sóc bà ấy. Bao nhiêu năm nay ta đều ở kinh thành, còn tưởng rằng sẽ có tiền đồ rộng mở, nhưng hôm nay..."

Mặt mày Triệu Tấn đau khổ, hắn tuổi còn trẻ mà trên mặt đã ánh lên sự tang thương rồi. Hắn một lòng muốn được mở mày mở mặt, nhưng lại trơ mắt nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, một vị quan lớn Tam phẩm nhà ta cửa nát. Vì thế phần mong cầu quyền lực kia trong lòng hắn cũng phai nhạt gần hết, thậm chí còn cảm động và nhớ nhung ơn nghĩa dẫn dắt của cấp trên, vì sự oan khuất và bất công đó mà không cam lòng.

Tần Hoan gật đầu, "Được, đa tạ ngươi."

Triệu Tấn lắc đầu không nói gì nữa, với địa vị của Tần Hoan và Yến Trì như vậy, nếu muốn ép buộc hắn thì chắc chắn sẽ có đến cả nghìn biện pháp. Tần Hoan xem trọng lễ nghi, dù sao trong lòng hắn vẫn còn nhiều chuyện không cam lòng cho nên nói cho bọn họ cũng chẳng ngại gì.

"Tiểu nhân hèn mọn, nếu có một ngày điều tra ra rõ ràng chân tướng của chuyện này, nếu như Thẩm Đại nhân thật sự bị oan uổng thì đến ngày chiêu cáo thiên hạ, tiểu nhân nhất định sẽ thắp 3 cây nhang thơm trong nhà để an ủi vong linh Thẩm Đại nhân."

Tần Hoan nhìn Triệu Tấn, trong lòng lại càng chắc chắn hơn. Phụ thân từ lúc còn sống cho đến hiện tại luôn luôn khoan hồng độ lượng với người ngoài, có thể nhận được tấm lòng này của Triệu Tấn thì nhất định người cũng sẽ được an ủi dưới suối vàng, "Ngươi yên tâm, sau này bọn ta sẽ không đến đây quấy rầy ngươi, chuyện này cũng tuyệt đối không có người khác biết được."

Triệu Tấn gật đầu, nói đến đây Tần Hoan và Yến Trì cũng không còn gì để nói nữa nên liền cáo từ Triệu Tấn và Triệu phu nhân rồi quay về tiểu viện. Về đến nơi, Tần Hoan đã không nhịn được mà mở hồ sơ và công văn ra xem.

"Chẳng trách không thể tìm được hồ sơ, chỗ công văn này hẳn là bản đầu tiên sau khi Thẩm Đại nhân thẩm vấn Tấn vương rồi dâng sớ lên. Trên này có viết tối ngày 9 tháng 6, sau khi dự cung yến, Tấn vương say rượu nên dẫn theo gã sai vặt bên người mình đi dạo quanh Ngự hoa viên để tỉnh rượu, vừa vặn đến gần cung điện của Cẩn phi. Tấn vương nói hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cẩn phi nên mới xông đến đó!"

Tần Hoan ngước mắt lên nhìn Yến Trì, "Tấn vương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mới chạy đến, nói cách khác khi hắn chạy đến bên cạnh Cẩn phi thì nàng đã bị giết rồi. Không chỉ có như vậy, đi theo Tấn vương vẫn còn có gã sai vặt, vậy hắn đâu rồi?"

Tần Hoan nói xong lại tiếp tục xem những hồ sơ tiếp theo, vừa đọc nàng vừa lắc đầu, "Không có, nội dung sau này Thẩm Đại nhân viết đều không đề cập gì đến khẩu cung của gã sai vặt kia cả..."

Bạch Anh và Bạch Phong canh giữ ở bên ngoài, trong phòng ngoài Yến Trì thì không có ai khác, nhưng khi Tần Hoan vừa nói xong câu này thì ngoài cửa đột nhiên nổi gió. Gió đêm gào thét, thổi mạnh đến nỗi cây cối bên ngoài nghiêng ngả, rất nhanh sau đó là mưa rơi xào xạc

Cơn mưa mùa hè lúc nào cũng hối hả tầm tã, kèm theo tiếng gió gào rít khiến cho giọng nói Tần Hoan trở nên rất nhỏ. Nàng không ngờ đến cuối cùng mình đã có thể nhìn thấy công văn hồ sơ vụ án của Tấn vương, lại còn ở trong tiểu viện của một vùng nông thôn cách kinh thành cả trăm dặm. Sống lưng nàng căng thẳng, khóe môi mím chặt, cả người tỏa ra sự tức giận vô bờ.

Yến Trì đứng sau lưng nàng, hắn đặt bàn tay ấm áp của hắn lên trên vai nàng rồi khẽ vỗ nhẹ. Tần Hoan cảm thấy cổ họng mình khản đặc, "Chỗ hồ sơ này nhất định là đã được trình lên, đáng tiếc lúc ấy bên cạnh Cẩn phi không có ai, mà gã sai vặt bên cạnh Tấn vương cũng không biết tung tích đâu. Khẩu cung của Tấn vương trước sau đều là lời giải thích này nhưng người bên trên không tin, Thẩm Đại nhân không còn cách nào khác, cái gọi là Tấn vương ám sát Cẩn phi bị bắt tại trận, căn bản chính là muốn gán tội cho người khác!"

Trong lòng Tần Hoan vừa tức giận vừa đau đớn, nàng đã chết đi sống lại gần 1 năm, nỗi khắc khoải ban đầu khi vừa sống lại bị nàng đè ép xuống nhưng hiện tại khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc của phụ thân thì nỗi đau kia lại càng trở nên tàn khốc. Thoáng chốc, hình ảnh Cấm vệ quân bao vây trong đêm đó lại xuất hiện, thậm chí dường như còn có mấy mũi tên vút bay đâm thẳng vào trong ngực nàng.

Bàn tay Tần Hoan siết chặt đến mức nổi gân xanh, hồ sơ đã rõ ràng thế này rồi nhưng Hoàng thượng lại không tin, hay là trong vụ án này vẫn còn những người khác gây khó dễ? Vì sao Lý Mục Vân phải tố giác? Lại dùng chứng cứ gì mà tố giác?

Tần Hoan mở cuốn sổ tay mà Thẩm Nghị viết ra đọc từng chữ một, trong lòng nàng cũng cuồn cuộn sóng gió. Sổ tay của Thẩm Nghị chính là vật cá nhân, bên trên không chỉ viết rất nhiều phán đoán về vụ án này mà vẫn còn ghi lại cả lời Tấn vương nói lúc thẩm vấn. Ngay cả phỏng đoán của những quan viên cấp dưới, bao gồm Lý Mục Vân cũng ghi hết vào đây.

"Không đúng... ngay từ đầu Lý Mục Vân đã cùng suy nghĩ với Thẩm Đại nhân..."

Tần Hoan chỉ vào 1 điểm trên cuốn sổ, "Chàng xem... chỗ này có viết, 'Thảo luận cùng Lý Mục Vân, Mục Vân đã tán thành, còn đưa ra 3 giả thiết...', rõ ràng ông ta cũng cảm thấy Tấn vương bị oan, nhưng cuối cùng vì sao lại biến thành người tố giác Thẩm Đại nhân?"

Hốc mắt Tần Hoan ửng đỏ, chỉ 2 chữ phẫn nộ cũng không thể miêu tả hết được nàng lúc này.

Lý Mục Vân thay đổi lớn như vậy thì trong này nhất định vẫn còn nguyên do, nhưng là ai đang gây khó dễ bên trong?

Yến Trì ngồi bên cạnh Tần Hoan, một tay ôm lấy bả vai nàng, hiện tại Tần Hoan đang cực kỳ kích động nên gần như mất đi sự lý trí và lạnh lùng của bản thân khi đối diện với các vụ án khác... Yến Trì không muốn suy nghĩ xem nguyên nhân là gì mà chỉ muốn an ủi nàng thôi.

Nhìn thấy những thứ này thì mối nghi ngờ trong chuyện này lại càng rõ ràng hơn, thậm chí hiện tại liền có thể kết luận Tấn vương thật sự bị oan, Thẩm Nghị cũng bị oan uổng. Trước đây Lý Mục Vân chính là Đại Lý Tự Thiếu khanh, vị trí Thiếu khanh này của ông ta là do Thẩm Nghị tiến cử. Nhưng sau này Lý Mục Vân lại vạch trần hành vi phạm tội của Thẩm Nghị để ngồi vào vị trí của ông ấy!

"Hoan Nhi, Lý Mục Vân trước sau đối lập nhau, nhất định là do nhân tố bên ngoài. Lúc đó ông ta đã làm đến chức Thiếu khanh cho nên người có thể điều khiển được ông ta thì chắc chắn cũng phải có địa vị cực cao. Vụ án lớn thế này, Thân vương, sủng phi, quan lớn trong triều đều có liên quan đến. Hiện giờ ta có thể nghĩ đến chính là 2 chữ đoạt đích, chỉ có đoạt đích thì mới gây ra sóng tó gió lớn như vậy."

Chính trị luôn tàn nhẫn, vị trí Hoàng đế chỉ có một nhưng lại không chỉ có 1 người muốn ngồi lên Hoàng vị. Tần Hoan nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể liên tưởng đến Thái tử và Thành vương, dù sao vào thời điểm đó thì Thái tử vẫn đang còn là Ung vương cũng đã tranh đấu không ngừng với Thành vương rồi. Nhưng phụ thân không dính dáng gì đến phân tranh, Tấn vương dường như cũng chỉ lo giữ mình.

"Thẩm Đại nhân chính là thần tử nghèo hèn chính trực, sẽ không dính dáng..."

Yến Trì lắc đầu, "Nàng quên rồi sao, nữ nhi của Thẩm Đại nhân lúc ấy được khâm định làm Chính phi của Ung vương."

Sống lưng Tần Hoan lập tức cứng đờ, đúng vậy, sao nàng lại quên mất chứ. Năm ngoái chính vào lúc này bản thân mình được khâm định làm Chính phi của Ung vương, nói cách khác thì trong con mắt của những người khác, phụ thân căn bản chính là người của Ung vương!

Tần Hoan lòng đau như cắt, nàng căn bản không muốn đi làm cái gì mà Chính phi của Ung vương cả...

Yến Trì nhận thấy cảm xúc của Tần Hoan không ổn nên đành ôm nàng chặt hơn một chút, "Bất luận bản thân Thẩm Nghị nghĩ thế nào thì lúc ấy trong mắt của người xung quanh ông ấy chính là người của Ung vương. Mà Tấn vương mặc dù chưa từng tham dự đoạt đích nhưng lúc ấy hắn đã nắm chắc Lễ bộ, trong triều cũng đã có người học theo Tấn vương chỉ đứng trung lập không theo bên nào cả. Thái tử và Thành vương đấu đá mạnh mẽ độc ác khiến cho những bậc thanh lưu trong triều đành phải đi theo Tấn vương. Tấn vương vốn có hiền danh nên cũng đã khiến cho nhiều người kiêng kỵ rồi."

Trong triều không phải ai cũng xếp hàng nịnh nọt, luôn luôn có người không muốn theo bên nào cả. Thái tử và Thành vương đều dùng những thủ đoạn thấp kém nên những vị quan thanh liêm sẽ luôn hướng về người không tranh không cướp là Tấn vương.

Mưa gió bên ngoài càng lúc càng to, giọt nước mưa to như hạt đậu đập lên bậc cửa sổ mang theo hơi ẩm vào trong phòng. Tần Hoan cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, chỉ dựa vào nhiệt độ cơ thể của Yến Trì để lấy thêm chút ấm áp.

Tần Hoan hít sâu, nàng nhắm mắt lại điều chỉnh tâm tình, đến lúc mở mắt trở lại thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nàng không phán đoán bạo dạn nữa mà chỉ tiếp tục xem sổ tay của Thẩm Nghị, trong này viết vừa phức tạp vừa cặn kẽ hơn rất nhiều.

"Tấn vương chỉ nói là nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhưng khi đến cạnh Cẩn phi lại không nhìn thấy ai khác, vậy thì ai giết Cẩn phi? Đây chắc chắn là người trong cung, nhưng vì sao lại phải ám sát Cẩn phi..."

"Gã sai vặt của Tấn vương đâu rồi? Thẩm Đại nhân không nhắc đến 1 chữ, cho nên nhất định là hắn không có ở trong thiên lao."

"Tấn vương hoài nghi cái chết của Cẩn phi liên quan đến tranh giành hậu cung..."

"Hình như Tấn vương có nghi ngờ... Nhưng chưa hề nói rõ ràng với Thẩm Đại nhân..."

Tần Hoan nhìn trang thứ 2 từ dưới lên, "Đây là lần thứ 10 Thẩm Đại nhân đến gặp Tấn vương, trên này có viết Tấn vương muốn nói lại thôi, hình như có nỗi khổ gì nhưng từ đầu đến cuối lại không nói rõ ra, chỉ kiên trì nói bản thân không phải hung thủ."

Tần Hoan quay lại nhìn Yến Trì, "Nỗi khổ của Tấn vương là gì?"

Yến Trì chau mày, đều đã đến ranh giới sinh tử tồn vong rồi mà Tấn vương vẫn còn cái gì không thể nói nữa?

"Con người của Tấn vương từ nhỏ đã chăm lo học thánh hiền, trong lòng luôn hướng đến công lý chính nghĩa, nếu không phải việc hắn làm thì chắc chắn hắn sẽ không nhận. Chuyện mà hắn không nói ra có thể là liên quan đến thể diện Hoàng gia, hoặc là có nói cũng không thể bảo vệ được mình, thậm chí còn có thể tăng nhanh tốc độ tử vong..."

Tần Hoan nheo mắt, "Nếu liên quan đến thể diện Hoàng gia vậy thì đó là bí mật của sủng phi hậu cung? Cẩn phi làm chuyện gì gây ra tai tiếng cho Hoàng gia? Còn nếu nói ra cũng không thể bảo vệ mình, vậy..."

Tần Hoan không nghĩ ra được nhưng sống lưng lại chợt lạnh buốt, là chuyện gì mà khiến cho một Thân vương phải sợ hãi? Cho dù có thể giúp bản thân thoát tội, cho dù có thể chứng minh được sự thật nhưng cũng không dám nói ra?

Tần Hoan lật đến tờ cuối cùng, con ngươi nàng lập tức co rút lại, "Tấn vương nói Thẩm Đại nhân rời khỏi kinh thành."

Đến giờ Tần Hoan vẫn nghĩ không thông, phụ thân cương trực và trung thành như vậy cuối cùng lại lựa chọn dẫn theo cả nhà chạy trốn. Hành vi như vậy dù thế nào cũng sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng phụ thân làm chuyện khuất tất, nhưng phụ thân vẫn làm như vậy thì chỉ có 1 nguyên nhân mà thôi. Chính là phụ thân biết được bản thân và người nhà sẽ không sống nổi nên mới dùng đến hạ sách này, cuối cùng bọn họ đều chạy không thoát. Nhưng Tần Hoan không ngờ hóa ra lại là Tấn vương khuyên phụ thân rời đi.

Trang này viết vào sáng ngày 18 tháng 7, hẳn là buổi sáng sớm phụ thân đến thiên lao sua đó quay về nha môn viết xuống vài chữ. Xưa nay phụ thân luôn cực kỳ cẩn thận nhưng mấy chữ đó lại viết rất qua loa cẩu thả, nàng nhìn ra được lúc đó người cũng hơi luống cuống. Câu nói sau cùng, thậm chí ông ấy vẫn còn chưa viết xong.

Tần Hoan vẫn còn nhớ rõ vào ngày cuối cùng kia, phụ thân đã luôn lo lắng trùng tùng nhưng ngày nào cũng đúng giờ đến nha môn công tác. Hôm đó trước khi người đi đã ngồi 1 mình trong thư phòng rất lâu, nàng đến đưa trà còn nhìn thấy được gương mặt hơi cúi đầu xuống của người. Vụ án của Tấn vương đã điều tra 1 tháng, phụ thân cũng giống như già đi vài tuổi, lúc đó nàng chỉ cho là dính dáng đến Hoàng thất nên phụ thân mới gặp phải khó khăn chứ hoàn toàn không ngờ được có lẽ người đã biết được ẩn tình đằng sau vụ án.

"Đây là dòng chữ sau cùng của Thẩm Đại nhân, 'Lời nói của Tấn vương còn văng vẳng bên tai, pháp luật không thực thi, đại họa kéo đến.' Có vẻ như đây là lần cuối cùng ông đến gặp Tấn vương, Tấn vương đã nói gì đó để khuyên Thẩm Đại nhân rời đi, cũng giải đáp được nghi hoặc của Thẩm Đại nhân cho nên ông mới viết 'đại họa kéo đến.' Cuối cùng, trong hôm đó ông ấy dẫn theo người nhà rời đi..."

Giọng nói Tần Hoan đè thấp, tựa như sợ những người bên ngoài nghe được, cộng với bão táp mưa sa bên ngoài càng khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề. Yến Trì cũng nhìn từng câu từng chữ của Thẩm Nghị vào trong mắt, tim hắn cũng trở nên trĩu nặng.

Tần Hoan nhìn những chữ viết cuối cùng của Thẩm Nghị sau đó cũng trầm mặc, sau khi phụ thân viết xong những lời này nhất định đã đấu tranh rất lâu mới đưa ra quyết định rời đi. Nhưng trong Hoàng thành ông có thể chạy trốn được đến đâu? Ngày ấy máu tươi và lửa hồng hòa quyện, rốt cuộc là đôi mắt nào ẩn trong bóng tối để nhìn vào một màn giết chóc đẫm mấu kia?

Cả Tần Hoan và Yến Trì đều không nói gì, nghe tiếng mưa tầm tã bên ngoài, trong lòng cả 2 đều có một dự cảm sau này sẽ còn 1 trận phong ba lớn hơn nữa giáng xuống chốn kinh thành quyền lực vinh hoa kia!

Mà vụ án của Tấn vương có lẽ chỉ là mở màn cho cơn bão này mà thôi!