"Huyện trưởng, ảnh chụp thu được rồi." Hồ Tư Liên trước máy vi tính khép bàn phím lại.
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, "Mở nhìn."
Hồ Tư Liên mở tập tin ra nhìn, bên trong chính là Đổng Học Bân bị nhốt trong phòng tối, lúc đầu hẳn là là những tấm ảnh rất nghiêm túc, còng tay, phòng tối nghiêm mật, mà khi sau khi thấy biểu tình của Đổng Học Bân, Hồ Tư Liên không nhịn được bật cười ra một tiếng, ý thức được không tốt, cô ấy vội vàng ngậm miệng lại chú ý biểu tình của Tạ huyện trưởng.
Tạ Tuệ Lan buồn cười nói: "Cái Tiểu Đổng này!"
Hồ Tư Liên biết huyện trưởng vì sao cười, đổi lại một không quen Đổng Học Bân, khẳng định cho rằng hắn chịu ủy khuất to bằng trời, nếu không sẽ ra không được cái biểu tình này, nhưng người nhận thức Đổng Học Bân đều rõ ràng, biểu tình quá khoa trương, tuyệt đối là Tiểu Đổng cục trưởng giả vờ giả vịt.
Sau đó, chỉ thấy Tạ Tuệ Lan lại cười cười, "Cũng được, còn mang còng tay, trọng phạm."
Hồ Tư Liên rùng mình một cái, nghe ra hàn ý trong giọng nói của Tạ huyện trưởng, "Ngài xem ảnh chụp này..."
"Lưu lại." Dứt lời, Tạ Tuệ Lan lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại, "A lô, là tôi... Ừm, toàn bộ ảnh chụp tôi đã thấy, dùng cái này, hiệu quả rất tốt... Được, khổ cực cho cậu, báo buổi chiều có thể nhìn thấy sao... Ừm, tôi biết bên kia cậu cũng chịu áp lực, nếu như bên trên trách cứ truy cứu trách nhiệm, cậu cái gì cũng không cần phải xen vào, tôi điều cậu đến bộ tuyên truyền."
Hồ Tư Liên cổ tay run lên, nhanh chóng nghiêng đầu làm bộ không nghe thấy, cô ấy làm thư ký của Tạ Tuệ Lan cũng đã nhiều ngày, nhưng càng tiếp xúc cùng Tạ huyện trưởng, càng nghĩ người này thâm sâu khó lường, bộ tuyên truyền là địa phương nào? Là một bộ phận thực quyền của Trung ương, không phải đoàn ủy hoặc ban khoa học kỹ thuật, nhưng Tạ huyện trưởng một câu nói muốn điều là có thể điều sao? Cho dù cô ấy từng làm việc trong bộ tuyên truyền thì cũng đâu đến mức đó!
...
Khoảng một tiếng sau.
Cục công an thành phố Chương Tắc, người cần về đều đã về, chỉ còn một ít người của hệ thống công an.
Trong phòng làm việc, sở công an tỉnh Hoắc phó sở trưởng khen ngợi nhìn người của cục công an thành phố Chương Tắc, "Bắt đầu sỏ, truy tầm văn vật, lần này làm rất tốt."
Tôn Hải cười nói: "Cái này là bổn phận của chúng tôi."
Hoắc phó sở trưởng gật đầu, " Ông chủ Ngô và văn vật chúng tôi đều tiếp nhận, sự kiện tiếp sau để sở tỉnh tới tra, đúng rồi, đem người phá án nói với tôi một chút, chờ ngày mai sẽ đem vụ án báo lên sở tỉnh." Nhận được tin tức trước tiên, Hoắc phó sở trưởng từ trong tỉnh mang theo chuyên gia chạy tới, chỉ biết là phá án, nhưng cụ thể thì chưa kịp hỏi, nhưng ông thật ra cũng nghe được một ít nghe đồn, cái vụ án này còn có chút cãi cọ với bên huyện Duyên Đài.
Mấy người của cục công an thành phố Chương Tắc liếc nhau.
Tôn Hải chần chờ một chút, mỉm cười nói: "Cái vụ án này, hai người đồng chí của huyện Duyên Đài và thành phố Lữ An cũng tham dự, có tác dụng rất then chốt trong truy tìm địa điểm, sau đó phần tử phạm tội muốn ngồi thuyền nhập cư trái phép, bị hai người hình cảnh của thành phố Chương Tắc chúng tôi phát hiện, ngăn cản đúng lúc, mới không khiến cho phần tử phạm tội chạy thoát." Ông ta chỉ nói về mặt ngoài, nhưng cũng không có nhắc đến chi tiết, lời này nghe ra quả thật là sự thật, nhưng lại có khác biệt rất lớn với sự thật.
Hoắc phó sở trưởng nói: "Người đang ở đâu?"
"Chính là hai đồng chí này." Tôn Hải vừa nhìn Từ ca và Tiểu Vương bên cạnh.
Tiểu Vương rất khẩn trương, kêu một tiếng Hoắc sở trưởng rồi không nói cái gì, Từ ca thật ra trầm ổn hơn, rất bình tĩnh trò chuyện với Hoắc phó sở trưởng.
Tôn Hải giải thích nói: "Tiểu Từ còn bị thương lúc bắn nhau với phạm nhân."
Hoắc phó sở trưởng nói: "Được lắm, nghe nói tội phạm có mười mấy người, còn đều cầm súng? Tiểu đồng chí, ha ha, lúc đó có sợ không?"
Từ ca tinh thần phấn chấn nói: "Không sợ, cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, lúc đó biết văn vật trong tay bọn họ, tôi đã nghĩ dù có chết cũng phải đem quốc bảo đó trở về, quyết không thể để cho bọn họ đem ra ngoài, nếu không tôi cũng là tội nhân của quốc gia, là tội nhân của nhân dân."
"Nói cũng phải!" Hoắc phó sở trưởng thoả mãn nhìn hắn, "Từ từ dưỡng thương, đến lúc đó thỉnh công cho các người!"
Tiểu Vương là người hiểu tình huống nhất, lúc đó mình và Từ ca đều lâm trận lùi bước, nếu không Hầu Thiến khuyên can, bọn họ căn bản là sẽ không lên lầu, hiện tại nghe Từ ca nói hoàn toàn không phải chuyện như vậy, trong lòng quả thật muốn xấu hổ bao nhiêu có xấu hổ bấy nhiêu, mặt đều nghẹn đỏ, nhưng chuyện tình đã phát triển thành như vậy, Tôn cục trưởng vừa rồi còn cố ý dặn qua bọn họ, lúc này Tiểu Vương cũng không dám nói cái gì.
Cuối cùng, Hoắc phó sở trưởng khen tặng người của cục công an thành phố Chương Tắc vài câu, rồi mang theo người đi.
Tôn Hải và mấy người lãnh đạo cục khác nhìn nhau cười, cái phần chiến tích này rốt cuộc đã lấy được.
Trong lúc nhất thời, báo chí các nơi đều đăng về tin tức này, tuy rằng bình thường tin tức trên báo đều là tin của ngày hôm qua, sau khi sắp xếp bản thảo lại rồi mới in ấn và phát hành, nhưng mà loại vụ án lớn như nhà bảo tàng tỉnh bị trộm được toàn quốc chú ý này, đương nhiên là sẽ không kéo dài đến ngày mai, khẳng định là phải đăng tin ngày, rất nhiều tòa soạn đều bỏ thêm một trang đầu hoặc là một trang riêng, đem chuyện cảnh sát của thành phố Chương Tắc phá án nói ra một lần.
Tờ báo Giang Hải, đây là một tờ báo có lực ảnh hưởng không tính là lớn trong tỉnh, nhưng cũng không phải là một tòa soạn nhỏ, bởi vì loại tòa soạn này đều được phân công quản lý dưới bộ phận tuyên truyền của địa phương, bình thường cũng không đưa mấy cái tin tức mặt trái gì, tờ báo Giang Hải cũng là một tờ báo nổi bật bên trong, làm việc theo khuôn phép cũ, phàm là những tin tức mẫn cảm liên quan đến chính trị, cho đến bây giờ cũng chưa từng đăng báo, thường thường đều được làm êm thấm nói cho qua thôi.
Nhưng ngày hôm nay, trên trang nhất của tờ báo Giang Hải đã đăng một tin khiến cho tất cả mọi người chấn động rớt mắt kính.
[ ANH HÙNG THÀNH TRỌNG PHẠM?]
Đây là cái tiêu đề, tiêu đề khiến cho người đọc vừa nhìn liền không nhịn được muốn đọc nội dung!
Cái tin tức này hầu như chiếm toàn bộ trang đầu của tờ báo, khúc dạo đầu cũng không có viết về "Trọng Phạm" kia, mà là viết về hình tượng của Đổng cục trưởng cục công an huyện Duyên Đài, bên trong nhắc đến chuyện Đổng Học Bân truy lùng băng nhóm cờ bạc, nhắc đến chuyện dùng thân mình để đón lấy người nam nhảy lầu, nhắc đến chuyện hắn không để ý đến an nguy bản thân mà cứu lấy dân chúng bị mắc kẹt trong đất lỡ, còn nhắc đến chuyện hắn cam tâm tình nguyệ nlàm con tin lẻn vào trường học cứu thầy cô và học sinh bên trong, mỗi một chuyện đều thấy mà giật mình cả!
Có vài người trước đây đã nghe nói qua, cũng có vài người là lần đầu tiên nhìn thấy!
Nhưng đều không ngoại lệ là, tất cả những người xem qua bài viết này đều không nhịn được hít một hơi!
Những bài báo ca ngợi công đức bình thường, mọi người đã xem rất nhiều, trên cơ bản đều viết là người đó chuyên nghiệp như thế nào, quan tâm đến bách tính ra sao, tăng ca làm thêm giờ không ngủ như thế, đều chỉ là một vài thứ vớ vẩn mang kiểu cách giọng quan thích khoe khoang, còn ví dụ cụ thể thì chẳng được nhiều cho lắm, nhưng mà cái bài viết về Đổng Học Bân này, một chút giọng quan cũng không có, chỉ là đem sự thật nói ra mà thôi, đem những việc mà Đổng Học Bân đã từng làm nói lại một lần, có ảnh chụp, có bằng chứng nhân chứng, còn có cả hồ sơ nữa.