Lạc Vũ Viện.
“Tiểu tiện nhân, dám câu dẫn Bùi ca ca, ta nhất định phải xé nát cái mặt hồ ly của nó.”
“Choang——”
Nghe xong báo cáo, Ngu Vũ tức đến mức không thể kiềm chế được.
Ném chiếc chén trà trong tay xuống đất.
“Đi, đi dạy dỗ nó.”
Tùng Hạc Viện.
Diệp Thanh Thần đang cùng Diệp lão phu nhân dùng bữa sáng.
"Thanh Thần, con cũng đã hơn hai mươi rồi, bằng tuổi con người ta con cái đã biết đi, con mau chóng lo liệu việc hôn nhân đi."
"Tổ mẫu, Thanh Thần vẫn chưa vội."
"Con không vội nhưng tổ mẫu vội, nhà họ Diệp chỉ còn lại một mình con, con phải có con cháu đầy đàn mới có thể an ủi vong linh của cha mẹ con." Diệp lão phu nhân nghiêm mặt nói.
Diệp Thanh Thần không hứng thú với chuyện nam nữ, tạm thời cũng không có ý định thành thân. Nhưng nếu tổ mẫu muốn chàng cưới vợ sinh con, vậy cũng được.
"Mọi chuyện đều nghe theo tổ mẫu an bài."
"Ta an bài thì có tác dụng gì, người ta sống với con cả đời chứ có phải với ta đâu."
"Lục thẩm của con mấy hôm nữa sẽ tổ chức một buổi tiệc, con hãy mời một ít tiểu thư khuê các tuổi tác thích hợp trong kinh thành đến phủ làm khách, xem có ai vừa ý hay không."
Ngu Vân đứng dậy nói: "Vâng."
"Tổ mẫu, con còn có công vụ phải xử lý, xin phép cáo lui trước."
"Đi đi, ngày nào con cũng bận rộn."
Diệp Thanh Thần hành lễ rồi rời đi.
Ngu Vân cười nói: "Thế tử tài giỏi, được Hoàng thượng sủng ái là chuyện tốt."
"Ta không mong nó quá tài giỏi, con xem việc nó làm, bất cẩn một chút là sẽ mất mạng như chơi."
"Chỉ mong nó có thể thành gia lập thất, sống một cuộc sống bình dị."
Nộ khí xung thiên đi sang phòng bên cạnh.
——