Thật ra từ sau đêm đó, Hoàng đế vốn đang giả bệnh bỗng chốc vì lo lắng công tâm mà sinh bệnh.
Sự việc phát triển hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ngài, căn bản không như những gì ngài nghĩ, và những kế hoạch để có được lợi ích cho ngài một việc cũng không thành.
Giờ đây thế gia làm khó dễ, sớm cũng nằm trong dự đoán của ngài.
Trong kinh biến loạn, quan viên nội các bị giam lỏng, thành Đông bị phản quân khống chế, trong tay Hoàng đế có hai trại Ngự Lâm quân làm binh lực, nhưng lại đóng cửa án binh bất động, thậm chí đến thánh chỉ cũng không truyền ra ngoài, tuy lan truyền rằng Thánh thượng vì lo lắng công tâm mà hôn mê nhiều ngày, nhưng những tên đầu sỏ trong đám người thế gia này làm sao có thể tin? .
Đám sói bị chọc tức này, sau khi nắm giữ cục diện lần nữa, ắt sẽ có hành động.
- Phạm ái khanh là Binh bộ Thượng thư, hai đại doanh nên xử trí thế nào, trong lòng ngươi biết rõ đúng không?
Hoàng đế bình tĩnh cầm ly ngọc lên nói:
- Tướng sĩ hai trại, đều cực khổ huấn luyện mà có, chỉ vì bị cha con Tô gia mê hoặc, không lẽ Phạm ái khanh muốn đem tướng sĩ hai trại đồng loạt xử quyết?
Phạm Vân Ngạo nghiêm mặt nói:
- Thần không dám, hơn nữa hai doanh đại đa số tướng sĩ tuy rằng đều tham gia phản loạn, nhưng đúng theo lời Thánh thượng chỉ vì dụ dỗ, tội không đáng chết. Nhưng tội chết có thể tha, tội sống khó tránh. Nếu chỉ vì bị mê hoặc mà có thể phạm thượng làm loạn thì thần thật lo lắng sau này sẽ phát sinh chuyện tương tự. Chuyện này quyết không thể lơ là!
Từ trong tay áo y rút ra một bản tấu chương, dâng nói:
- Đây là phương pháp giải quyết do thần định ra, mời Thánh thượng xem qua!
Thái giám bên cạnh Hoàng thượng vội vàng đi xuống, hai tay đón lấy tấu chương, cẩn thận dâng lên.
- Lời của Phạm thượng thư, theo lý mà nói, cũng không sai, nhưng lão thần nghĩ rằng việc thủ tiêu hai doanh cần phải suy xét kĩ hơn.
Phạm Vân Ngạo thản nhiên cười, nói:
-Thái sư có gì chỉ bảo?
- Lời vừa rồi của Phạm thượng thư là xử lý phản loạn của hai doanh theo hai cách, từ Giáo úy trở lên phàm có tham gia phản loạn nhất loạt xử quyết, còn với binh sĩ hai doanh thì phân tán đến các nơi.
Tiêu thái sư bình tĩnh nói:
- Cách xử lý tướng lĩnh lão thần cũng cảm thấy có lý, cái gọi là rắn không thể không có đầu, binh sĩ hai doanh làm loạn nói đến cùng đều do đám tướng lĩnh bất phân thị phi mà ra. Bọn chúng đã biết là làm loạn, nhưng vẫn nghe theo cha con Tô gia tham gia mưu phản đây là tội không thể tha, nhất định xử quyết.
Hoàng đế nhíu mày, sắc mặt hơi có chút khó coi.
- Nhưng xóa sổ hai doanh đem binh sĩ phân tán khắp nơi thì có hơi cực đoan. Tiêu thái sư liếc nhìn Phạm Vân Ngạo, giọng nói già nua:
- Tuy bọn họ là người có tội, nhưng không phải có lòng làm phản, binh sĩ ngự lâm đều là những người được huấn luyện kĩ càng, phục tùng quân lệnh, nếu tướng lĩnh các trại hạ quân lệnh, sao bọn họ có thể không làm theo? Hơn nữa lời của Phạm thượng thư rằng Đại Yến ta giữ lại phản quân để dùng, quả là chuyện nhục nhã, lão thần lại không nghĩ như vậy.
Tuy trong tức thời Hoàng đế không biết Tiêu thái sư có ý đồ gì, nhưng xem ra đây lại là trận tranh dành của hai phái, trong cuộc đảo chính lần này Tiêu thái sư nhất định muốn kiếm chút lợi ích cho Tiêu gia.
Không chỉ mình nghĩ như vậy, đa số những người ở đây đều nghĩ như vậy.
Dù gì mọi người cũng đã quen cảnh tranh đấu như thế này, nên cũng không mấy bất ngờ, đều lặng im xem tình thế, chỉ chờ cơ hội là làm khó dễ.