Rã Đông Tình Đầu

Chương 8



Con gái cũng nhìn thấy mặt của quái vật, không nhịn được thốt lên một tiếng.



Con trai tôi đột ngột quay đầu lại, đôi mắt, lại là đồng tử dọc.



Nó gầm lên một tiếng, co giò chạy về phía chúng tôi, tốc độ cực nhanh, gần như trong nháy mắt đã xông đến trước mặt.



"Á!"



Con gái quay đầu bỏ chạy, trong nỗi sợ hãi tột độ, adrenaline trong tôi tăng vọt, cũng bộc phát ra sức lực kinh người, chạy như bay.



Chỉ là dù có nhanh đến mấy, vẫn không đuổi kịp con quái vật kia.



Ban đầu chúng tôi định chạy về phía cửa lớn, nhưng nó nhảy phốc một cái, chặn đường chúng tôi.



Hết cách, chúng tôi đành phải đổi hướng, chạy lên lầu 2.



Tôi nghĩ trên lầu 2 đông người, nhiều người thì nhiều sức, thế nào cũng có người giúp đỡ.



Đến lúc đó mọi người cùng nhau khống chế con trai, đưa nó vào bệnh viện.



"Chu Xuyên, dì Lưu, mau đến đây!"



20



Hành lang vắng tanh, không có bất kỳ âm thanh nào.



Cứ như cả căn biệt thự, chỉ còn lại tôi và con gái.



Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, dồn dập và dữ dội, như thể bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



May mà sức khỏe tôi tốt, không có bệnh tim mạch gì.



Chứ không thì với tình hình vừa rồi, chắc mạng già này đã sớm đi tong rồi.



Tôi vừa thầm thấy may mắn, vừa tăng tốc bước chân.



"Thẩm Nhã Cầm, bà la hét cái gì vậy!"



Ngay khi nỗi sợ hãi trong lòng tôi lên đến đỉnh điểm, Chu Xuyên cau mày đẩy cửa ra.



Thấy ông ta, con gái không nhịn được bật khóc:



"Bố, sợ c.h.ế.t con rồi, anh biến thành quái vật rồi!"



Chu Xuyên đối với con gái tuy lạnh nhạt, nhưng lúc này thấy con bé sợ đến mặt mày trắng bệch, vẫn có chút quan tâm:



"Yên Yên, sao thế?"



Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề.



Tôi run rẩy cả người, vội vàng đẩy Chu Xuyên và con gái vào trong phòng, sau đó nhanh chóng xoay người khóa trái cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.



"Bà Thẩm, chị Yên Yên, hai người làm gì vậy?"



Tôi quay người lại, đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Khương Dao.



Chết rồi!



Con trai biến thành quái vật, chắc chắn có liên quan đến Khương Dao.



Lúc này chúng tôi hoảng loạn chạy đến đây, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?



"Rầm!"



Trên cửa truyền đến tiếng va đập dữ dội.



Con gái cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng, xoay vòng vòng một hồi rồi tái mặt đi kéo chiếc ghế sofa đơn, cố gắng dùng nó để chặn cửa.



Thấy tôi đứng ngây ra, con bé khóc nấc lên:



"Bố, mẹ, mau giúp con với!"



21



Con gái từ nhỏ đã được nuông chiều, rất coi trọng thể diện, rất chú trọng đến dáng vẻ bên ngoài.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lúc này khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, trông vô cùng suy sụp.



Chu Xuyên thấy con bé như vậy, tuy không hiểu lắm, vẫn cúi người giúp con bé kê ghế sofa lại.



Tiếng động ngoài cửa vẫn tiếp tục.



Rầm, rầm, rầm.



Từng tiếng từng tiếng, như tiếng trống trận nện vào tim người.



Căn biệt thự này ban đầu đã tốn rất nhiều tiền để trang hoàng, cửa gỗ cực kỳ chắc chắn.



Mặc dù tiếng đập cửa rất lớn, nhưng cánh cửa gỗ dày đặc vẫn không hề nhúc nhích.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"



Con gái vừa nức nở vừa khóc:



"Chu Dịch, Chu Dịch biến thành quái vật rồi!"



"Mọc ra mấy cục thịt to đùng, chảy nước dãi, mắt, mắt đỏ lòm!"



Chu Xuyên cực kỳ cạn lời, day day thái dương:



"Cãi nhau với anh à?"



"Con cũng lớn rồi, còn làm mẹ người ta rồi, đừng có trẻ con như thế."



"Còn cả Chu Dịch nữa, càng ngày càng không có quy củ!"



"Chuyện vừa rồi bố còn chưa dạy dỗ nó tử tế, thế mà dám đến đập cửa phòng bố!"



Ông ta càng nói càng tức, xắn tay áo lên định ra ngoài, bị con gái ôm chặt lấy cánh tay.



"Bố, bố điên rồi!"



"Bố không hiểu tiếng người à, Chu Dịch biến thành quái vật rồi! Quái vật trong mấy bộ phim nước ngoài ấy!"



Chu Xuyên nhìn con bé bằng ánh mắt của kẻ ngốc.



Con gái cuống đến độ nhảy dựng lên:



"Mẹ, mẹ mau giải thích với bố đi!"



22



Tôi không nói gì, bởi vì Khương Dao đang nhìn chằm chằm vào tôi.



Trong mắt không chứa một tia ấm áp nào, khiến tôi dựng tóc gáy.



"Khương Dao, cô mau khuyên bố tôi đi, bố tôi nghe lời cô nhất."



Con gái thấy Chu Xuyên không tin mình, hoảng đến mất cả lý trí, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Khương Dao.



Khương Dao cười ngọt ngào:



"Người nhà với nhau, làm gì có chuyện giận nhau qua đêm?"



"Tôi thấy hiểu lầm giữa hai anh em các cô, vẫn nên nói rõ ràng ngay tại chỗ, tránh để trong lòng sinh ra khúc mắc."



"Chu Xuyên, anh thấy sao?"



Khương Dao thả rắm, Chu Xuyên cũng thấy thơm.



Lúc này nghe cô ta nói vậy, gật đầu lia lịa:



"Dao Dao, thằng súc sinh đó đối xử với em như vậy, mà em lại rộng lượng thế này."



"Vừa nãy nó còn chưa xin lỗi em, bây giờ anh sẽ bắt nó lăn vào đây, xin lỗi em ngay."



Vừa nói, vừa định đi mở cửa.



"Bố, bố điên rồi!"



"Mẹ, mẹ đừng có đứng ngây ra đó, mẹ cản bố lại đi!"



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com