Ranh Giới Nhập Nhèm

Chương 71



 Cuối cùng chiếc váy ngủ vẫn không bị vứt đi. Mới mặc một lần mà đã vứt đi thì có hơi lãng phí, Lâm Vụ tạm thời không thể làm được.

 

Nhưng sau đêm đó Lâm Vụ lại nhét chiếc váy ngủ vào góc phòng để đồ, tỏ rõ rằng cô không muốn nhìn thấy nó nữa. 

Trần Trác không khỏi buồn cười trước hành động cực kỳ đáng yêu của cô. Anh cũng không bảo là cô không nên trút giận lên chiếc váy ngủ như thế, mà chỉ lặng lẽ thêm nhiều bộ váy ngủ đẹp khác vào tủ đồ của Lâm Vụ. 

Lâm Vụ hoàn toàn bất lực. 

Yêu đương với Trần Trác khiến Lâm Vụ cảm thấy rất thoải mái. Cô cũng không còn căng thẳng như trước nữa. 

Hà Gia Vân và mấy người bạn thân khác, bao gồm cả đồng nghiệp ở công ty luật hay thậm chí cả những khách hàng mà cô từng gặp trước đây, đều không khỏi cảm khái khi thấy trạng thái của cô ngày càng tốt hơn. 

Bản thân Lâm Vụ cũng cảm thấy như vậy. 

Sau khi ở bên Trần Trác, chất lượng cuộc sống và cảm xúc của cô được cải thiện đáng kể. Trần Trác là một người yêu rất biết cách mang lại cảm giác an toàn và giá trị tình cảm cho đối phương. 

Bất kể Lâm Vụ gặp phải chuyện gì, anh đều đưa ra những giải pháp và gợi ý tuyệt vời để cô cảm thấy yên tâm. 

Nhoáng một cái lại sắp đến năm mới. 

Một tuần trước kỳ nghỉ, trong lúc hai người đang ăn sáng, Trần Trác bỗng nhớ lại lời bà Mạnh đã nói với mình. Anh ngẩng đầu nhìn người đối diện, gọi: “Vụ Vụ.” 

Lâm Vụ đang ăn mì mỡ hành, cô ngước mắt lên nhìn anh, lúng búng hỏi: “Hửm?” 

Trần Trác cụp mắt xuống, khẽ nói: “Em định đón năm mới thế nào?” 

 “?” 

Lâm Vụ sửng sốt, cũng hiểu được ý của anh: “Chắc là giống năm ngoái?” 

Trần Trác nhìn cô: “Không có ý tưởng nào khác sao?” 

“...Sau Tết em sẽ đến nhà thăm ông bà nội và bố mẹ anh.” Lâm Vụ thẳng thắn nói. Đêm ba mươi tết chắc là cô không đến nhà họ Trần chơi được. Cô và Trần Trác hiện tại chỉ là quan hệ người yêu. Trong thời kỳ yêu đương hình như không thích hợp đến nhà bạn trai để đón tết lắm. 

Trần Trác thoáng khựng lại: “Em có muốn cân nhắc lại không? Bà Mạnh và mấy người khác đều hy vọng em có thể đến nhà đón năm mới.” 

Lâm Vụ im lặng giây lát, cũng không từ chối thẳng: “Vậy để em suy nghĩ lại nhé?” 

Trần Trác: “Được.” 

Ăn sáng xong, hai người vào phòng sách làm việc của mình. 

Cuối năm còn nhiều việc phải làm, cả hai đều muốn hoàn thành công việc trước kỳ nghỉ để đón năm mới được thoải mái hơn. 

Vừa vào phòng sách không lâu, màn hình điện thoại đặt trên bàn của Lâm Vụ sáng lên. 

Là tin nhắn của Hà Gia Vân, bảo là cô ấy và Lý Hạng định đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hỏi cô có muốn đi cùng không. 

Lâm Vụ cầm lấy di động: [Không ở nhà đón năm mới à?] 

Hà Gia Vân: [Qua mùng một mới đi. Cậu và Trần Trác có muốn đi cùng bọn tớ không?] 

Không đợi Lâm Vụ trả lời, Hà Gia Vân đã nói: [Hình như các cậu chưa ra ngoài du lịch đường dài với nhau bao giờ nhỉ? Sao năm nay không tranh thủ đi thư giãn một tí?] 

Bản thân Lâm Vụ thì có thể thư giãn. Bây giờ vấn đề của Tôn Kỳ Thắng đã được giải quyết, gánh nặng trên vai cô đã biến mất, cô có thể sống một cuộc sống bớt căng thẳng hơn. 

Thấy vậy, Lâm Vụ mỉm cười nói: [Để tớ hỏi anh ấy thử.] 

Lâm Vụ cũng muốn cùng Trần trác ra ngoài chơi. 

Hà Gia Vân: [Ừm ừm. À đúng rồi, năm nay cậu định đón Tết ở đâu? Năm nay tớ phải cạnh tranh với sếp Trần để giành cậu sao?] 

Mặc dù những năm trước không có ai cạnh tranh với cô ấy, nhưng cô ấy cũng chưa bao giờ thắng. 

Lâm Vụ: [...Hai người các cậu có hẹn nhau trước à?] 

Hà Gia Vân: [Là sao?] 

Lâm Vụ: [Lúc ăn sáng Trần Trác cũng hỏi tớ câu này.] 

Hà Gia Vân: [Anh ấy mời cậu đến nhà họ Trần đón năm mới?] 

Lâm Vụ: [Ừm.] 

Hà Gia Vân: [Nhưng cậu từ chối rồi?] 

Lâm Vụ: [.....Ừm, sau đó tớ nói để tớ suy nghĩ lại.] 

Hà Gia Vân mơ hồ biết tại sao Lâm Vụ từ chối. Có lẽ cô cảm thấy cô và Trần Trác hiện tại chỉ là quan hệ yêu đương. Tuy cả hai đã sống chung, nhưng sống chung là chuyện của hai người, còn đến nhà họ Trần để mừng năm mới lại là chuyện của cả gia đình. 

Hơn nữa, dù Lâm Vụ đã gặp bà Mạnh và những người khác, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng gặp những người họ hàng khác của nhà họ Trần. 

Cô vẫn còn hơi do dự về việc đẩy mối quan hệ của mình với Trần Trác tiến thêm một bước, hoặc nói đúng hơn là hơi sợ hãi. 

Hà Gia Vân ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: [Trần Trác nói thế nào?] 

Lâm Vụ: [Anh ấy tôn trọng sự lựa chọn của tớ.] 

Hà Gia Vân: [Tớ biết cậu có nhiều lo lắng, nhưng sếp Trần chắc chắn sẽ không nỡ để cậu một mình đón năm mới nữa đâu.] 

Lâm Vụ cười: [Tớ một mình hồi nào? Năm nào mà chẳng có cậu và Lý Hạng đến chơi với tớ.] 

Hà Gia Vân: [Không giống nhau. Cậu hiểu ý tớ mà.] 

Lâm Vụ: [Tớ hiểu, nên là tớ cũng đang cân nhắc.] 

Hà Gia Vân: [Cá nhân tớ hy vọng cậu đồng ý. Đương nhiên là nếu cậu thực sự không muốn đi thì cũng có thể đến nhà tớ, bố mẹ tớ luôn hoan nghênh cậu.] 

Lâm Vụ cong môi đáp: [Tớ biết rồi, để tớ suy nghĩ đã.] 

Hà Gia Vân: [Được, khi nào cậu quyết định thì nói cho tớ biết, tớ phải đặt vé trước.] 

Lâm Vụ: [OK.] 

Nói chuyện với Hà Gia Vân xong, Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, cố gắng tập trung vào công việc. 

Sau một buổi sáng bận rộn, Trần Trác nấu bữa trưa. 

Cuối tuần hai người thường ăn trưa ở nhà, buổi tối mới ra ngoài ăn nhà hàng rồi hẹn hò. 

Sau bữa trưa, Lâm Vụ cảm thấy hơi buồn ngủ. 

Trần Trác nói sẽ ngủ cùng cô một lúc, hai người cùng nhau vào phòng. 

Rèm phòng ngủ được kéo lại, khiến căn phòng chìm vào bóng tối. 

Lâm Vụ cuộn mình trong vòng tay của Trần Trác, nhắm mắt lại cố gắng nghỉ ngơi nhưng vẫn không thể ngủ được. Cô có thói quen ngủ trưa nửa tiếng vào các ngày trong tuần, nhưng cuối tuần thì hiếm khi. 

Nhận ra động tĩnh của cô, Trần Trác cúi xuống hôn lên má cô: “Không ngủ được à?” 

Lâm Vụ chớp mắt, khẽ ừm một tiếng: “Có chút.” 

Trần Trác giơ tay vỗ nhẹ lưng cô để dỗ dành. 

Cảm thấy cách làm của anh giống như đang dỗ trẻ con, Lâm Vụ có chút muốn cười. 

Cô mím chặt khóe môi, đang định nói gì đó thì Trần Trác đã lên tiếng trước: “Nếu em không muốn đến nhà anh đón năm mới thì khoan hẵng đến.” 

Vừa rồi khi vào phòng sách làm việc, Trần Trác cũng nghiêm túc suy nghĩ lại. Đề nghị của anh quá vội vàng, Lâm Vụ không đồng ý cũng là chuyện bình thường. Cô là người sợ gây rắc rối cho người khác, hơn nữa họ vẫn đang trong thời gian yêu đương, việc cô không muốn đến nhà họ Trần đón năm mới cũng là điều bình thường. 

Lâm Vụ mở mắt ra: “Liệu anh có thấy buồn không?” 

“Không đâu.” Trần Trác nắm tay cô, thì thầm, “Là do anh không đủ chu đáo.” 

Anh vừa nói vừa mân mê ngón tay của Lâm Vụ, như thể đang đo kích thước ngón tay của cô. 

Lâm Vụ sửng sốt, cụp mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, khẽ hé môi: “Trần Trác.” 

Trần Trác: “Hửm?” 

Lâm Vụ im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Trước kia em không có khái niệm gì về gia đình.” 

Trần Trác hiểu ý cô, giọng nói chậm lại: “Bây giờ thì sao?” 

“Đã có một chút, nhưng không nhiều lắm.” Lâm Vụ nói thật lòng. 

Trần Trác mỉm cười, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào trán cô: “Được, anh hiểu rồi.” 

Anh sẵn lòng cho cô chút thời gian. 

Im lặng vài giây, anh ôm chặt lấy người trong lòng: “Lúc nào suy nghĩ kỹ rồi em  nhớ nói cho anh biết nhé.” 

Nghe lời này của anh, Lâm Vụ muốn cười: “Cứ nói thẳng ra à?” 

Như vậy liệu có thẳng thắn quá không? 

Yết hầu của Trần Trác khẽ lăn, anh cúi đầu chạm vào môi cô: “Ám hiệu cũng được, anh có thể cảm nhận được.” 

Lâm Vụ: “Được.” 

Hai người không tiếp tục chủ đề này nữa. 

Trần Trác hiểu được suy nghĩ của Lâm Vụ. Anh tôn trọng và sẵn sàng chờ đợi cô. 

Trong lúc họ trò chuyện, Lâm Vụ vô tình ngủ thiếp đi. 

Trần Trác không buồn ngủ. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của người trong vòng tay mình một lúc lâu rồi khẽ thở dài. Sau đó lại giơ tay vuốt ve đầu Lâm Vụ, cảm thấy có chút bất lực. 

Sau ngày hôm đó, Lâm Vụ và Trần Trác không nhắc đến chuyện về nhà đón năm mới nữa. 

Nhưng hai ngày trước kỳ nghỉ, bà Mạnh có gọi điện cho Lâm Vụ, mời cô đến nhà đón năm mới. 

Lâm Vụ lịch sự từ chối, bà Mạnh cũng tỏ ra hiểu ý, dặn cô sau tết đến nhà ăn cơm. 

Lâm Vụ đồng ý, bảo là sau tết cô sẽ đến nhà thăm họ. 

Sau khi cúp máy, bà Mạnh gửi cho cô một tin nhắn khác: [Vụ Vụ, dì rất tôn trọng suy nghĩ của cháu, cũng biết rõ quyết định của thanh niên các cháu. Nhưng dì vẫn muốn nói thêm vài lời nữa. Bất kể cháu có đến nhà dì đón năm mới hay không, dì vẫn hy vọng cháu không cảm thấy áp lực gì. Dì mời cháu là việc của dì, cũng là vì dì thực sự thích cháu, mong được cùng cháu đón năm mới. Nên là cháu đừng cảm thấy từ chối dì là không phù hợp, xấu hổ hay áy náy, sau đó lại miễn cưỡng bản thân. Nhà dì rất vui khi biết cháu và Trần Trác yêu nhau, đặc biệt là Trần Trác. Điều dì muốn nói với cháu là cả gia đình dì đều mong chờ và rất vui khi cháu đến nhà dì ăn cơm, trò chuyện. Dù là năm mới hay bất kỳ ngày nào khác, nhà dì đều hoan nghênh sự xuất hiện của cháu. Nhà dì cũng hy vọng tình cảm của cháu và Trần Trác sẽ khiến cháu cảm thấy thoải mái, dễ chịu và an tâm hơn.] 

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Lâm Vụ có chút kinh ngạc. 

Cô không ngờ bà Mạnh lại nói với cô những lời như vậy. 

Sau một lúc im lặng, Lâm Vụ soạn tin nhắn trả lời bà Mạnh, bày tỏ lòng biết ơn và cảm ơn sự thông cảm và tôn trọng của bà ấy. 

Người nhà Trần Trác thật sự rất chu đáo và ấm áp. 

Qua lời văn của bà Mạnh, Lâm Vụ đột nhiên cảm thấy có chút tò mò về cách gia đình họ đón năm mới, cũng như không khí trong ngày Tết sẽ như thế nào. 

Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện với bà Mạnh, thống nhất thời gian đến thăm gia đình họ sau Tết xong, Lâm Vụ nói với Trần Trác một tiếng. 

Tan làm về nhà, cô đưa cho Trần Trác xem tin nhắn mà bà Mạnh gửi cho cô. 

Đọc xong tin nhắn, Trần Trác thở dài nói: “Bà Mạnh thật là...” 

 Lâm Vụ quay đầu nhìn anh: “Thật là sao?” 

“Một người mẹ vĩ đại.” Trần Trác nói. 

Lâm Vụ khẽ cười: “Bà ấy rất yêu anh.” 

“Anh biết.” Trần Trác vẫn luôn biết điều này. 

Tuy rằng trên con đường trưởng thành của anh có đôi khi thiếu vắng sự hiện diện của bà Mạnh, nhiều chỗ cũng không đáng tin cậy. Nhưng anh có thể cảm nhận được tình yêu dạt dào của bà Mạnh dành cho anh. 

Từ nhỏ đến lớn, điều mà Trần Trác biết rõ nhất là bà Mạnh, Trần Thiệu Nguyên, ông nội và bà cụ Đàm đều rất yêu anh. 

Nghĩ đến đây, Trần Trác liếc nhìn Lâm Vụ. 

Lâm Vụ khó hiểu: “Sao anh lại nhìn em như vậy?” 

Trần Trác cười, “Sau này anh sẽ nói cho em biết.” 

Lâm Vụ nghẹn lời: “Có cần phải bí mật đến vậy không?” 

“Ừm.” Trần Trác nghiêm túc nói, “Anh sợ nếu bây giờ anh nói ra sẽ khiến em hết hồn.” 

Trong nháy mắt, Lâm Vụ đã đoán được Trần Trác muốn nói gì. 

Cô không nói nên lời, chậm rãi chớp mắt: “Được.” 

Hai ngày sau, kỳ nghỉ năm mới đã đến. 

Ngày 29 tháng 12, sáng sớm sau khi thức dậy, Trần Trác dẫn Lâm Vụ đi siêu thị mua đồ tết. 

Mua sắm xong về đến nhà, Trần Trác phụ trách dọn dẹp tủ lạnh và chuẩn bị bữa trưa cho Lâm Vụ. 

Hai người đều bận rộn, rất có không khí ăn mừng năm mới. 

Sáng ngày 30, hai người tiếp tục thói quen của bà nội Lâm Vụ để lại, cùng nhau làm sủi cảo. 

Lúc gói xong, Lý Hạng và Hà Gia Vân cũng đến. 

Bốn người họ cùng nhau ăn trưa. 

Đợi Hà Gia Vân và Lý Hạng về, Trần Trác cũng đến giờ phải về nhà. 

“Tối gặp lại.” Trước khi rời đi, Trần Trác nói với Lâm Vụ. 

Lâm Vụ nhướng mày nói: “Tối gặp lại. Giúp em gửi lời chúc đến bố mẹ và ông bà nhé.” 

Trần Trác: “Được.” 

Sau khi Trần Trác rời đi, Lâm Vụ cuộn tròn trên ghế sofa đọc sách một lúc. 

Đến bốn giờ chiều cô mới từ từ đứng dậy khỏi ghế sofa, vào bếp chuẩn bị bữa tối đón giao thừa cho một người. 

Trước khi các món ăn được chuẩn bị, Lâm Vụ nhận được một bức ảnh chụp bữa tối đoàn viên từ Trần Trác. 

Lâm Vụ ngạc nhiên nhìn thời gian: [Năm nay nhà anh ăn cơm sớm vậy sao?] 

Trần Trác: [Ừm, ông cụ với bố mẹ chuẩn bị từ sớm rồi.] 

Lâm Vụ: [Em còn chưa chuẩn bị xong đồ ăn nữa.] 

Trần Trác: [Không vội.] 

Hai người trò chuyện một lúc, Trần Trác nói anh ăn cơm trước đã. 

Lâm Vụ đặt điện thoại xuống, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn. 

Cùng lúc đó ở nhà họ Trần, cả gia đình tụ họp trong không khí náo nhiệt. 

Sau bữa cơm đoàn viên, Trần Trác tạm biệt ông bà bố mẹ rồi chuẩn bị ra ngoài. 

“Trần Trác.” Bà Mạnh và bà cụ Đàm cùng gọi anh. 

Trần Trác quay lại: “Bà nội, mẹ.” 

Hai người đáp lại, bà Mạnh lấy mấy phong bao lì xì từ trong túi ra đưa cho anh. 

Trần Trác liếc nhìn, lông mày hơi nhướng lên: “Không phải cho...” 

“Cho Vụ Vụ.” Bà cụ Đàm nói, “Của cháu thì lúc nãy lì xì rồi, ông bà vẫn còn nhớ.” 

Tuy Trần Trác đã trưởng thành, nhưng đến Tết người nhà họ Trần vẫn lì xì cho anh. 

Trần Trác thoáng sửng sốt, đưa tay nhận lấy: “Vậy thì con thay mặt Vụ Vụ cảm ơn bà nội và mẹ trước ạ.” 

Bà Mạnh: “Không có gì. Con cũng cố gắng lên, phấn đấu năm sau đưa Vụ Vụ về nhà ăn tết.” 

Trần Trác đáp: “Vâng ạ.” 

Anh đồng ý: “Con sẽ cố gắng hết sức.” 

Bà Mạnh gật đầu, vẫy tay nói: “Đi đi, tối nay con khỏi về nhà cũng được.” 

Trần Trác kinh ngạc. 

Bà cụ Đàm gật đầu: “Vụ Vụ chỉ có một mình, cháu ở bên đó đón tết với con bé đi. Nhà chúng ta đông người mà, không cần cháu phải về bầu bạn đâu.” 

Trần Trác nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ.” 

Bà Mạnh đưa tay ôm anh: “Cố lên, thay nhà ta chúc mừng năm mới Vụ Vụ, chúc con bé năm mới sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”   

“Con biết rồi.” 

Rời khỏi nhà, Trần Trác lái xe đến chỗ Lâm Vụ. 

Lúc anh đến bãi đậu xe của chung cư thì vẫn chưa tới sáu giờ. Trần Trác cầm hoa và quà rồi đi về phía thang máy. 

Khi chuông cửa reo lên, Lâm Vụ vẫn còn hai món chưa chuẩn bị xong. Cô bước vội ra khỏi bếp, nhìn cánh cửa đóng chặt mà có chút hoang mang. Giờ này còn ai đến thăm cô nhỉ? 

Lâm Vụ đi tới sau cửa, mượn camera giám sát nhìn ra bên ngoài. Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa, cô nhanh chóng mở cửa ra: “Sao anh lại đến đây?” 

Trần Trác nhướng mày, đưa bó hoa trong tay cho cô, khẽ nói: “Đến đây ăn cơm với em.” 

Lâm Vụ sửng sốt, chợt phản ứng lại: “Hôm nay ông nội và mọi người cố ý dời giờ ăn tối sớm à?” 

Trần Trác lo lắng cô sẽ áp lực, nhẹ giọng nói: “Cũng có khả năng là anh xem giờ sai.” 

Lâm Vụ liếc mắt nhìn anh, có chút cảm động. 

Trần Trác hôn lên má cô: “Em nấu xong chưa?” 

Lâm Vụ: “Còn hai món nữa.” 

“Để anh làm cho.” Trần Trác nhét quà trong tay cho cô, “Quà năm mới.” 

Lâm Vụ cầm lấy, nhìn anh đi vào bếp: “Em mở ra xem bây giờ luôn nhé?” 

Trần Trác: “Tùy em.” 

Lâm Vụ tạm thời buông hoa xuống, thuận tay rút chiếc hộp trong túi ra: “Là gì thế?” 

Trần Trác nghiêng đầu: “Em đoán xem.” 

Lâm Vụ mỉm cười, tháo chiếc nơ trên nắp hộp rồi mở nắp hộp ra. 

Bên trong lại có một chiếc hộp rất nhỏ. Nhìn thấy kích thước của chiếc hộp, Lâm Vụ nghiêng đầu nhìn Trần Trác, có chút do dự. 

Trần Trác cười khẽ: “Không dám mở ra à?” 

Lâm Vụ đột nhiên nói: “Đâu có.” 

Cô trực giác cảm thấy Trần Trác sẽ không hành động hấp tấp như vậy. Với lại cô chỉ mới bày tỏ suy nghĩ của mình với anh cách đây vài ngày, Trần Trác cũng không gấp gáp đến thế. 

Trần Trác cong môi cười, khẽ nhướng mày: “Vậy sao không tiếp tục?” 

“Lát nữa em tiếp tục.” Lâm Vụ thừa nhận mình có hơi sợ, “Ăn tối xong lại mở ra xem.” 

Thấy hành động dễ thương của cô, Trần Trác buồn cười đồng ý: “Được, chỉ cần luật sư Lâm của chúng ta vui là được.” 

Lâm Vụ: “...” 

Hai món cuối cùng là do Trần Trác nấu. 

Lúc đồ ăn được bày lên bàn, Lâm Vụ nhìn người ngồi đối diện, bỗng nhiên ngẩn người ra một lúc. 

Cô đến Thân Thành đã nhiều năm, cũng đã trải qua nhiều cái tết một mình và ăn bữa cơm đoàn viên một mình. 

Cô không nghĩ là sẽ có một người như thế xuất hiện, mọi việc đều chiều theo ý cô, cô không muốn đến nhà anh đón năm mới thì anh sẽ đến nhà cô đón năm mới cùng cô. 

Thấy Lâm Vụ nhìn mình, Trần Trác cười khẽ nói: “Vẫn chưa đói sao?” 

Lâm Vụ lắc đầu: “Cũng hơi đói rồi.” 

Trần Trác rót nước trái cây cho hai người. Chốc nữa họ sẽ ra ngoài chơi với Hà Gia Vân và những người khác nên không thể uống rượu. 

“Chúc mừng năm mới.” Trần Trác nâng ly nước lên, nhẹ nhàng cụng ly với Lâm Vụ. 

Lâm Vụ đáp lại, cười nói: “Trần Trác, chúc mừng năm mới.” 

Hai người nhìn nhau cười. 

Lâm Vụ vui vẻ thưởng thức bữa tối đêm giao thừa. Bởi vì tâm trạng tốt nên cô cũng ăn nhiều hơn một chút. 

Sau khi đặt bát đũa xuống, Trần Trác đưa cho cô bao lì xì do bà Mạnh và những người khác chuẩn bị cho cô. 

Lâm Vụ cụp mắt nhìn phong bao lì xì mà anh đưa cho, lông mi hơi run rẩy: “Sao mọi người lại——” 

“Không sao đâu.” Trần Trác nói với cô, “Em cứ cầm đi, anh thấy số tiền không nhiều lắm, đừng cảm thấy áp lực.” 

Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Anh còn nhìn trộm à?” 

Trần Trác: “Chủ yếu là anh muốn xem bà Mạnh và ông bà thiên vị đến mức nào thôi.” 

Trong nháy mắt, cảm xúc đè nén của Lâm Vụ đã được Trần Trác phá giải, cô kìm lại nước mắt: “Chẳng lẽ tiền lì xì của chúng ta khác nhau?” 

Trần Trác: “Năm nay thì giống nhau, bà Mạnh vẫn coi anh là con trai.” 

Lâm Vụ không nhịn được cười: “Mấy ngày nữa gặp lại bà Mạnh, em sẽ mách lẻo với bà ấy.” 

Trần Trác: “Vậy thì anh sẽ không đưa bao lì xì cho em nữa.” 

“Không được.” Lâm Vụ bất chấp lý lẽ, trực tiếp giật lấy bao lì xì rồi liếc mắt nhìn anh, “Anh không thể độc chiếm hai phần lì xì được.” 

Trần Trác khẽ cười, sau khi cô cất bao lì xì của bà Mạnh và những người khác đi, anh lấy một phong bao khác từ trong túi ra đưa cho cô. 

Lâm Vụ chớp mắt: “Đây là gì?” 

“Của anh.” Trần Trác xoa đầu cô, “Lì xì mừng tuổi. Hy vọng luật sư Lâm của chúng ta sẽ luôn khỏe mạnh, mọi chuyện thuận buồn xuôi gió.” 

Môi Lâm Vụ khẽ cong lên: “Cảm ơn sếp Trần.” 

Trần Trác: “Không có gì.” 

Lâm Vụ cũng chuẩn bị một phong bao lì xì cho Trần Trác, nhưng cô định sẽ đưa cho anh sau. 

Hai người ở nhà dính lấy nhau một lúc. Lâm Vụ bóc bao lì xì ra xem, sau đó cất giữ cẩn thận những bao lì xì của trưởng bối và bao lì xì của Trần Trác, rồi mới cùng Trần Trác thay quần áo ra ngoài, cùng Hà Gia Vân và mấy người khác đi đón giao thừa. 

Không khí năm mới ở Thân Thành vẫn còn nồng nhiệt. 

Nhóm bạn bè tụ tập lại với nhau, vẫn vui vẻ và sôi nổi như thường lệ. 

Sau khi chơi ở ngoại ô đến hơn mười một giờ, bọn họ trở về nhà. 

Lúc xuống xe ở bãi đỗ xe chung cư, Lâm Vụ quay lại nhìn Trần Trác tắt máy xuống xe, có chút nghi ngờ: “Anh lên lầu lấy đồ à?” 

“Tối nay anh không về nhà.” Trần Trác nói. 

Lâm Vụ: “Hả?” 

Trần Trác cùng cô xuống xe, nói: “Bà Mạnh đuổi anh ra khỏi nhà rồi.” 

 “?” 

Đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Trần Trác, Lâm Vụ đột nhiên hiểu ra, mím môi cười, có chút cảm động nói: “Bà Mạnh có biết anh ra bên ngoài bêu xấu bà ấy như vậy không?” 

“Em không nói thì bà ấy sẽ không biết.” 

“....” Lâm Vụ cười rồi cùng anh về nhà. 

Sau khi vào nhà, Lâm Vụ quay người lại giơ tay ôm anh, dụi đầu vào ngực anh, gọi: “Trần Trác.” 

Trần Trác nghiêng đầu hôn lên tóc cô, giọng nói hơi trầm: “Anh đây.” 

Lâm Vụ hít hà mùi hương dịu nhẹ và an tâm trên người anh, nhắm mắt lại, trong lòng trào dâng một nỗi xúc động, cô buột miệng nói: “Năm sau...chúng ta cùng về nhà họ Trần đón năm mới nhé.” 

Cơ thể Trần Trác thoáng cứng đờ, anh vội vàng nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, giọng nói căng thẳng xen lẫn kích động: “Em nghĩ kỹ rồi à?” 

“Em có chút kích động.” Lâm Vụ nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói, “Nhưng em cảm thấy em sẽ không đổi ý đâu.” 

Nghe rõ lời Lâm Vụ nói, tim Trần Trác đập thình thịch. 

Anh cúi đầu nhìn cô thật sâu, áp trán mình vào trán cô, khàn giọng đáp: “Được, một lời đã định.” 

“....Một lời đã định.”

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com