Ranh Giới Nhập Nhèm

Chương 73



 “Chúc mừng chúc mừng, mau hôn một cái đi!”

 

“Hôn một cái nào đủ, ít nhất phải hôn năm phút.” 

“Thế cũng chưa đủ, chúng tôi muốn thấy một nụ hôn kiểu Pháp.” 

 “...” 

Lúc Lâm Vụ kéo Trần Trác đứng dậy, những người bạn đang vây xem đều vỗ tay reo hò. 

Nghe thấy lời bọn họ nói, Lâm Vụ và Trần Trác nhìn nhau. Trần Trác cúi đầu, trầm giọng nói: “Mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, anh yêu em.” 

Lâm Vụ ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười: “Em cũng vậy.” 

Cô đứng kiễng chân, chủ động hôn lên môi Trần Trác. 

Hôn kiểu Pháp thì không được, Lâm Vụ bị ngại, nhưng hôn môi thì không thành vấn đề. 

Nụ hôn kết thúc, trong tay Lâm Vụ lại có thêm một bó hoa, là do Hà Gia Vân đưa cho cô: “Chúc mừng sếp Trần nhé.” 

Lâm Vụ mỉm cười nhận lấy, Trần Trác cảm ơn cô ấy. 

“Anh phải luôn đối xử tốt với Vụ Vụ của chúng tôi đấy, nếu không...” Hà Gia Vân dừng lại giây lát, giọng nói nghẹn ngào, “Tôi và Lý Hạng cùng những người khác sẽ không tha cho anh đâu.” 

Trần Trác mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Nhất định.” 

Anh không có khả năng đối xử tệ với Lâm Vụ. 

Mấy người khác nghe xong cũng nhao nhao phụ họa. Mạnh Hồi chẳng biết xuất hiện từ lúc nào bổ sung thêm một câu: “Yên tâm đi, nếu cậu ấy dám đối xử tệ với Lâm Vụ, tôi sẽ bảo nhà bà Mạnh xử lý cậu ấy.” 

Mọi người không nhịn được cười, nói được đấy. 

Trần Trác để mọi người trêu chọc anh. Anh nắm chặt tay Lâm Vụ không muốn buông ra. Lâm Vụ đứng bên cạnh anh, thỉnh thoảng mỉm cười với anh. 

“Nhích lại gần một chút nào.” Hứa Yến Nhiên lấy chiếc máy ảnh đã chuẩn bị từ trước ra, “Để tớ chụp cho các cậu một tấm.” 

Lâm Vụ vốn đã ăn diện đẹp đẽ, Trần Trác thì sau khi đưa cô đến quán bar cũng đã vòng về nhà thay một bộ âu phục. 

Khi hai người đứng cạnh nhau, cả ngoại hình và khí chất đều cực kỳ hợp nhau. 

Máy ảnh ghi lại khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong những bức ảnh của họ, hiếm khi thấy cả hai người nhìn thẳng vào ống kính. Dù là ánh mắt hay đuôi mắt, hầu như họ đều hướng về đối phương. 

Màn cầu hôn kết thúc, ban nhạc cũng giải tán, quán bar đã được đặt trước nên ông chủ Yến để họ vui chơi thỏa thích. 

Mạnh Hồi ồn ào muốn gửi lời chúc phúc đến “cặp đôi mới”, giành micro lên sân khấu để hát. 

Lâm Vụ và Trần Trác cùng ngồi xuống lắng nghe. Cô thì thầm với Trần Trác: “Tổng giám đốc Mạnh hát hay nhỉ.” 

Trần Trác nhướng mày, không bỏ lỡ cơ hội ghen tị: “Vậy anh hát không hay à?” 

Lâm Vụ: “...” 

Cô dở khóc dở cười: “Hay chứ. Ý em là nhìn tổng giám đốc Mạnh trông không giống người sẽ biết hát hò.” 

Trần Trác khẽ cười, mân mê ngón tay cô: “Vợ sắp cưới của anh đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé.” 

Nghe thấy xưng hô ‘vợ sắp cưới’, Lâm Vụ thoáng sửng sốt. Một lát sau, cô cong môi nói: “Em biết rồi.” 

Trần Trác nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên. 

Mạnh Hồi hát hai bài, sau đó Hà Gia Vân và Lý Hạng lên hát tiếp. Hai người chọn một bài tình ca song ca nam nữ. 

Lâm Vụ đã từng nghe hai người hát rồi, cũng biết họ hát rất hay. Nhưng Hứa Yến Nhiên sau khi nghe nhiều người hát xong thì lại bắt đầu lo lắng: “Tiêu rồi, chỉ có giọng hát của tớ là tệ nhất sao?” 

Lâm Vụ ngồi bên cạnh cười cô ấy: “Tệ chỗ nào? Giọng của cậu cũng thú vị mà.” 

“Có mỗi cậu khen tớ như thế thôi đấy.” Hứa Yến Nhiên liếc nhìn cô. 

Khen giọng hát của người ta mà lại dùng từ thú vị? 

Lâm Vụ quay đầu sang, đột nhiên tò mò hỏi: “Bác sĩ Đàm đã từng nghe cậu hát chưa?” 

Hứa Yến Nhiên: “...” 

Cô ấy hạ giọng, liếc nhìn người ngồi bên kia: “Đương nhiên là chưa rồi.” 

Cô ấy và Đàm Ngôn Hứa chưa bao giờ đi hát karaoke với nhau. Mỗi lần hai người hẹn hò, Hứa Yến Nhiên không bao giờ chọn KTV, mà Đàm Ngôn Hứa cũng không thích những nơi ồn ào như KTV. 

Lâm Vụ nhướng mày, cố ý nói: “Hôm nay cậu có muốn lên sân khấu thể hiện một bài cho bác sĩ Đàm thưởng thức không?” 

Hứa Yến Nhiên không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không được.” 

Cô ấy hát rất dở, lạc tông một cách thậm tệ, nên chắc chắn sẽ không bao giờ lên sân khấu hát đâu. Về chuyện này, Hứa Yến Nhiên vẫn rất tự biết mình. 

Nghe thấy lời từ chối của cô ấy, Lâm Vụ cũng không ép buộc. Cô mỉm cười nói: “Được, vậy đợi cậu luyện tâp thêm rồi tính sau.” 

Hứa Yến Nhiên ngước cằm nói: “Không có chuyện luyện tập thêm.” 

Cô ấy không có thời gian, cũng không hứng thú lắm. 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạnh Hồi mời Lâm Phi Phi lên sân khấu. Anh ấy cảm thấy Lý Hạng và Hà Gia Vân đã cướp mất vị trí của mình trong giới ca hát, nên muốn giành lại. 

Nhóm Lâm Vụ không khỏi bật cười, nhau nhao ủng hộ anh ấy. 

Đây chính là cảm giác khi những người bạn thân tụ họp lại với nhau. Cho dù họ không làm gì thì vẫn cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc. 

Bọn họ chơi đến sau mười một giờ mới dừng. Ngày hôm sau Đàm Ngôn Hứa phải đi làm nên mọi người giải tán ra về sớm. Trước khi về nhà, Hà Gia Vân ôm chặt Lâm Vụ, ấm ức nói: “Tớ không nỡ.”  

Cô ấy cảm thấy sau này mình sẽ phải cạnh tranh với Trần Trác để giành cô. 

Lâm Vụ giơ tay vỗ đầu cô ấy: “Vậy đêm nay cậu qua chỗ tớ ở lại nhé.” 

Hà Gia Vân: “...” Cô ấy nghẹn ngào nói, “Không được, tớ sợ sếp Trần sẽ cho tớ vào danh sách ám sát mất.” 

Lâm Vụ cười khẽ, “Không đâu.” Cô liếc nhìn Lý Hạng đang đứng cách đó không xa, “Tớ thấy Lý Hạng cho tớ vào danh sách ám sát trước ấy chứ.” 

Hai người vừa nói vừa không nhịn được cười. 

Mặc dù không muốn nhưng Hà Gia Vân vẫn phải để cô về. 



Sau khi cùng Trần Trác trở về xe, Lâm Vụ cuối cùng cũng có thời gian quan sát chiếc nhẫn trên tay mình. Lúc còn trong quán bar cô không rảnh để ngắm ngắm nghía nó, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện chiếc nhẫn này chỗ nào cũng đẹp. Nhưng cô lại thấy quen quen. 

Nghĩ đến đây, Lâm Vụ nghiêng đầu hỏi: “Anh chuẩn bị chiếc nhẫn này từ khi nào vậy?” 

Trần Trác cụp mắt nhìn: “Sao vậy?” 

“Em thấy quen quen.” Lâm Vụ nói. 

Trần Trác ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Có không?” 

Lâm Vụ: “Có.” 

Trần Trác cười thầm, nói với cô: “Anh chuẩn bị từ chuyến công tác sau tết Nguyên đán.” 

Anh đã giấu điều bất ngờ này rất lâu. 

“?” 

Lâm Vụ ngẩn người, sực nhớ sau tết Nguyên Đán Trần Trác đã đi New York công tác, chiếc nhẫn này hẳn là anh mua khi ở New York. 

“New York?” 

Trần Trác gật đầu. 

Lâm Vụ nhìn kỹ, đột nhiên nhớ tới một tin tức cô thấy hồi đầu năm. 

Nghe nói tại một buổi đấu giá của Christie’s có một người Trung Quốc đã trả giá cao để mua viên đá quý thô màu xanh lam. 

Lâm Vụ nhìn chiếc nhẫn trên tay, càng nhìn càng thấy quen mắt. Cô chần chừ vài giây, ngập ngừng nói: “....Lúc anh mua, nó chỉ là một viên đá thô đúng không?” 

Trần Trác cười khẽ, “Sao luật sư Lâm nhớ giỏi thế nhỉ?” 

Viên đá thô trên chiếc nhẫn là do Chu Triệt tìm cho Trần Trác. Trước khi Lâm Vụ đồng ý về nhà đón năm mới cùng anh, Trần Trác đã nảy ra ý định cầu hôn cô. Thế nên anh đã nhờ Chu Triệt để ý đến cuộc đấu giá, vì anh muốn mua một viên đá thô. 

Chu Triệt đồng ý, tìm được cho anh không ít loại. Nhưng Trần Trác không hứng thú lắm với mấy loại trước đó. 

Lâm Vụ không thích màu hồng, màu trong suốt thì quá bình thường. 

Phải đến khi viên đá quý thô này xuất hiện, Trần Trác mới xác nhận đây chính là viên kim cương mà anh muốn tặng cho Lâm Vụ. Màu sắc này chính là màu mà Lâm Vụ thích, lúc đeo lên tay cô ắt hẳn sẽ rất đẹp. 

Lâm Vụ: “...” 

Cô không nói nên lời, có chút bối rối: “Liệu có đắt quá không?” 

Trần Trác nhướng mày, liếc mắt nhìn cô: “Tiền không phải là để tiêu sao?” 

Lâm Vụ chớp mắt, hình như không thể phản bác câu này. 

Trần Trác bình tĩnh nói: “Thu nhập của anh cũng khá tốt, vợ sắp cưới của anh đừng lo lắng về những vấn đề này.” 

Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Em đâu có lo anh tiêu tiền hoang phí, chỉ là chiếc nhẫn đắt tiền như vậy không dễ đeo ra ngoài thôi.” 

Dùng hằng ngày thì quá khoa trương. 

Trần Trác: “Vậy thì để ở nhà, thỉnh thoảng đem ra ngắm.” 

Lâm Vụ có chút không biết nói gì với Trần Trác. 

Cô bất lực ậm ừ, rồi nhớ ra điều gì đó: “Bà Mạnh và những người khác có biết chuyện này không?” 

Trần Trác gật đầu: “Có.” 

Lâm Vụ kinh ngạc: “Vậy bà Mạnh...” 

Chưa đợi cô nói hết câu, Trần Trác đã cười nói: “Bà ấy nói cầu hôn là chuyện của thanh niên chúng ta, sẽ không nhúng tay vào.” 

Thật ra bà Mạnh và những người khác lo Lâm Vụ sẽ căng thẳng rồi thấy không thoải mái. Tương tự, họ cũng sợ sự hiện diện của những người lớn tuổi sẽ tạo áp lực cho Lâm Vụ, từ đó ảnh hưởng đến câu trả lời của cô. 

Lâm Vụ khẽ chớp mắt, hiểu được phần nào lý do tại sao bà Mạnh và những người khác không xuất hiện. 

Họ tôn trọng sự lựa chọn của cô. 

“Vậy anh đã nói với họ kết quả chưa?” Lâm Vụ quay sang hỏi. 

Trần Trác: “...Anh quên mất.” 

Vừa nãy ở trong quán bar vui quá nên anh quên khuấy đi chuyện này. 

Lâm Vụ không nói nên lời, vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Vậy để em gọi cho bà Mạnh nhé?” 

Cô kiểm tra thời gian: “Giờ này họ ngủ chưa nhỉ?” 

“Chưa đâu.” Giọng nói của Trần Trác đầy vẻ chắc chắn, “Ông nội với bố thì anh không biết, nhưng bà nội và mẹ thì chắc chắn chưa ngủ.” 

Bà cụ Đàm và bà Mạnh là hai ma cuồng thức khuya, đôi khi Trần Trác cảm thấy họ có thể thức lâu hơn cả anh. 

Lâm Vụ cười khẽ nói: “Để em gửi tin nhắn cho bà Mạnh trước.” 

Trần Trác: “Được.” 

Lâm Vụ nhấp vào hộp thoại của bà Mạnh, suy nghĩ xem nên gửi gì. 

Sau một hồi do dự, cô quyết định đưa tay ra chụp ảnh chiếc nhẫn rồi gửi cho bà ấy. 

Tin nhắn được gửi đi, trước khi Lâm Vụ kịp chỉnh sửa văn bản, tin nhắn của bà Mạnh đã trả về: [!!] 

Có thể thấy bà Mạnh rất phấn khích. 

Bà Mạnh: [Trần Trác cầu hôn thành công rồi sao?] 

Lâm Vụ: [Vâng ạ.] 

Ngay sau đó, điện thoại di động của Lâm Vụ reo lên. 

Cô nhấc máy, gọi: “Dì ạ.” 

Bà Mạnh vui vẻ đáp: “Vụ Vụ, chúc mừng hai đứa nhé.” 

Lâm Vụ nghe xong không nhịn được cười: “Cảm ơn dì.” 

“Đừng khách sáo. Ngày mai hai đứa có rảnh không? Có muốn về ăn cơm không? Chúng ta cùng nhau ăn mừng nhé.” Bà Mạnh hỏi. 

Lâm Vụ: “Được ạ, bọn cháu rảnh.” 

Nói xong, cô nghe thấy giọng của bà cụ Đàm ở đầu dây bên kia: “Thật sao? Vậy thì tốt quá.” 

Bà cụ Đàm giật điện thoại từ tay bà Mạnh, nói với Lâm Vụ: “Vụ Vụ, bà chúc mừng hai cháu nhé. Ngày mai về nhà ăn bữa cơm chứ?” 

Lâm Vụ lặp lại lời đồng ý của mình. 

Hai người lớn tuổi biết họ vẫn đang trên xe chưa về đến nhà thì không nói nhiều nữa, mặc dù hai người cũng rất phấn khích. Chỉ dặn Lâm Vụ là ngày mai về nhà ăn cơm, rồi chúc mừng Trần Trác cầu hôn thành công. 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vụ thấy bà Mạnh gửi cho cô một tin nhắn khác. Bà ấy thở dài nói: [Chiếc nhẫn đẹp quá.] 

Lâm Vụ: [Vâng ạ, Trần Trác có gu thẩm mỹ tốt.] 

Bà Mạnh: [Không hổ là con trai dì.] 

Môi Lâm Vụ khẽ cong lên: [Cháu cũng nghĩ vậy.] 

 - 

Hai người trò chuyện cho đến khi về đến nhà. Lâm Vụ nói với bà Mạnh một tiếng, bà Mạnh dù không nỡ nhưng vẫn nói mình phải đi nghỉ rồi, dặn họ về nhà cẩn thận. 

Sau khi xuống xe, Lâm Vụ và Trần Trác cùng nhau về nhà. Hai người nắm tay nhau bước vào thang máy. 

Trần Trác nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, khóe môi vương ý cười, giọng vui vẻ nói: “Trò chuyện với bà Mạnh vui vẻ như vậy sao?” 

“Không chỉ là vì trò chuyện với bà Mạnh.” Lâm Vụ thành thật nói. 

Trần Trác ngước mắt lên, hiểu ý cô: “Còn vì điều gì nữa?” 

Lâm Vụ liếc mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên ý cười: “Còn vì điều gì nữa, chẳng lẽ sếp Trần không biết sao?” 

Trần Trác: “Anh không biết.” 

Lâm Vụ dở khóc dở cười, yên lặng giây lát rồi nói: “Vậy thì sếp Trần từ từ ngẫm lại xem.” 

Trần Trác: “...” 

Anh nhướng mày, bóp mạnh đầu ngón tay cô, không có ý định từ từ suy ngẫm lại. 

Trong lúc họ đang nói chuyện thì thang máy mở ra. 

Hai người đứng ở cửa, Lâm Vụ mở khóa rồi mở cửa ra. 

Hai người cùng nhau vào nhà. Sau khi thay giày, Trần Trác không thể chờ được nữa mà bế cô lên người mình. Lâm Vụ không kịp đề phòng, cô vòng tay qua cổ anh, quấn chặt chân quanh eo anh để tránh bị ngã. 

Ngôi nhà được thắp sáng rực rỡ. 

Ánh mắt họ chạm nhau, Trần Trác cúi đầu tìm môi cô. 

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run, cô chủ động hé môi để anh tiến vào. 

Lúc ở quán bar Lâm Vụ có uống chút rượu, Trần Trác thì không động đến một giọt nào. Khoảnh khắc đầu lưỡi tiến vào, Trần Trác cảm nhận được một chút ngọt ngào trong miệng Lâm Vụ. Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, đẩy sâu hơn vào bên trong, khàn giọng hỏi: “Tối nay em uống gì?” 

Lâm Vụ: “Hửm?” 

“Ngọt lắm.” Trần Trác mút đầu lưỡi của cô rồi định bế cô vào phòng. 

Lâm Vụ cảm nhận được động tác của anh, nhịp tim tăng nhanh, má nóng bừng: “Em không...để ý.” 

Hai người hôn nhau say đắm. 

Một lúc sau, Trần Trác buông cô ra, đột nhiên hỏi: “Em có muốn uống thêm một ly nữa không?” 

Lâm Vụ từ trong cơn bối rối lấy lại tinh thần, nhìn người gần trong gang tấc: “Anh muốn uống gì?” 

Trần Trác cụp mắt, chạm trán cô: “Em muốn uống gì?” 

“... Brandy đi.” Cô thì thầm, “Chỉ nửa ly thôi.” 

Trần Trác khàn giọng nói: “Được.” 

Bên nhà Trần Trác có một tủ rượu, trong tủ rượu Brandy và Vodka là nhiều nhất. Anh bế Lâm Vụ đến tủ rượu, đặt cô lên quầy bar ở một bên, lấy Brandy ra rồi rót vào ly. 

Chẳng mấy chốc, căn phòng tràn ngập mùi rượu Brandy. 

Trần Trác cầm ly rượu lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó đưa đến miệng Lâm Vụ. Rượu chảy ra từ giữa môi họ, làm ướt quần áo của hai người. Nhưng lúc này cũng không có ai muốn quan tâm nữa. 

Trần Trác ngậm lấy môi lưỡi của người trong lòng, bàn tay áp vào eo cô không ngừng vuốt ve, kéo cô lại gần mình, không ngừng đòi hỏi. 

Lâm Vụ choáng váng trước nụ hôn của anh, cố gắng đáp lại anh nhiều nhất có thể, thỏa mãn anh. 

“.....” 

Hai người cứ thế uống hết ly rượu Brandy theo cách thân mật này. 

Hương vị ngọt ngào của rượu lan tỏa trong miệng, họ đắm chìm vào nhau, muốn tìm kiếm nhiều hơn trên người đối phương. 

Men say chếnh choáng, Lâm Vụ bị Trần Trác hôn đến mức hai má ửng đỏ, hơi thở cũng dần nặng nhọc. 

Cô vẫn ngồi trên quầy bar, Trần Trác thì đứng trước mặt cô. 

Hôn một hồi lâu, hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run lên, cô cảm nhận được ngón tay thon dài mạnh mẽ của Trần Trác đang di chuyển trên thân mình. Ngón tay anh men theo da thịt cô đi xuống, thăm dò vào bên trong. Hơi thở của cô ngưng lại, cơ thể như đông cứng, không nhịn được kẹp chặt hai chân lại. 

Động tác này khiến Trần Trác không thể nhúc nhích. Hơi thở của anh thoáng trầm xuống, cắn nhẹ đầu lưỡi cô, khàn giọng nói: “Vụ Vụ...” 

Lâm Vụ ừm một tiếng, hơi thở hỗn loạn, môi hơi hé ra: “Ưm...” 

Trước khi cô kịp nói hết lời còn lại, Trần Trác lại móc lấy đầu lưỡi cô, nuốt hết lời cô muốn nói. Cùng lúc đó, anh tách hai chân đang khép lại của cô ra, chen mình vào giữa. 

Phía sau quầy bar trống không. 

Lâm Vụ ngồi phía trên quầy bar cảm thấy rất bất an. Để tránh ngã về phía sau, cô không còn cách nào khác ngoài việc nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy người trước mắt. 

Dưới lớp váy màu bạc là từng đợt sóng trào dâng đang ập đến, Lâm Vụ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp từ trong cổ họng. 

Cô cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh từ đầu ngón tay anh, dù rất xấu hổ nhưng cũng có phần dễ chịu. Cô cũng không nhịn được nhích lại gần anh hơn, muốn anh cho cô nhiều hơn. 

Hơi thở của hai người trở nên nặng nề. 

Mãi đến khi lòng bàn tay Trần Trác đầy vết nước, anh mới bế người đang tạm thời mềm nhũn xuống khỏi quầy bar, đưa về phòng tắm trong phòng ngủ. 

Đêm cầu hôn thành công dường như bị nhấn nút tạm dừng. 

Lâm Vụ cảm thấy Trần Trác không biết mệt là gì, càng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Bọn họ giống như đang ở trên một con thuyền không điểm đến. Con thuyền lắc lư khiến cả hai rơi vào tình trạng mê mẩn, nhưng lại rất hưng phấn và kích động. 

Rất lâu rất lâu. 

Đến bốn giờ sáng, mọi thứ trong phòng lại trở về trạng thái yên tĩnh. 

Trước khi kịp chúc Trần Trác ngủ ngon, Lâm Vụ đã chìm vào giấc ngủ sâu. 



Lúc tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. 

Hai người đều nhớ việc về nhà họ Trần ăn cơm. 

Cũng may là bà Mạnh và những người khác không thúc giục họ. Lúc mười một giờ bà ấy chỉ gửi tin nhắn cho Trần Trác bảo anh về ăn tối. 

Sau khi Trần Trác đồng ý, bà Mạnh cũng không nhắn tin tới nữa. 

Biết được chuyện này, Lâm Vụ có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Trần Trác với vẻ oán hận sâu sắc: “Anh làm vậy... bà Mạnh và mấy người khác sẽ hiểu lầm đấy.” 

“Hiểu lầm gì cơ?” Trần Trác ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn môi cô, “Bà Mạnh và những người khác đều là người từng trải.” 

Lâm Vụ: “...” 

Câu này cô quả thật không phản bác được. 

Giằng co vài giây, Trần Trác cười khẽ an ủi Lâm Vụ: “Yên tâm đi, bố mẹ với ông bà không nghĩ nhiều đâu.” 

Lâm Vụ không tin. 

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến mức này, cô hối hận cũng đã muộn rồi. 

Hai người ở nhà lề mề đến bốn giờ chiều mới ra ngoài. 

Sau khi đến nhà họ Trần, bà Mạnh không cho Lâm Vụ thời gian để trí tưởng tượng bay bổng. Bà ấy trực tiếp kéo Lâm Vụ ngồi xuống ghế sofa, cùng bà cụ Đàm thảo luận về chiếc nhẫn trên tay cô. 

“Hình như hơi nhỏ nhỉ?” Bà Mạnh quan sát, có chút buồn bực. 

Bà cụ Đàm gật đầu: “Mẹ cũng cảm thấy chiếc nhẫn này chưa tới mười carat.” 

“?” 

Nghe hai người thảo luận, Lâm Vụ âm thầm run sợ, nói: “Không nhỏ không nhỏ.” 

Cô nhìn hai vị trưởng bối, nhấn mạnh: “Bà nội, mới kích cỡ này mà cháu đã không tiện đeo đi làm rồi ạ.” 

Bà cụ Đàm: “Sao lại không tiện? Công ty còn nghiêm cấm mấy chuyện này nữa à?” 

“Không phải công ty ạ.” Lâm Vụ cười khẽ nói, “Cháu sợ bị cướp thôi.” 

Bà Mạnh nhướng mày: “Vậy để dì sắp xếp cho cháu hai vệ sĩ nhé?” 

Lâm Vụ: “Dạ?” 

Trần Trác nán lại nói với Trần Thiệu Nguyên vài câu, vừa đi vào phòng khách thì nghe thấy câu này. Anh giơ tay day trán, dở khóc dở cười nói: “Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy.” 

Bà Mạnh ngượng ngùng nói: “Ừm thì thôi.” 

Bà ấy quay sang chỉ trích Trần Trác: “Sao lúc mua viên kim cương này con không nói với mẹ? Mẹ có thể giới thiệu cho con một viên lớn hơn đẹp hơn nữa.” 

Trần Trác: “Con sợ mẹ không giữ được bí mật.” 

Tất nhiên là anh sẽ không tìm đến bà Mạnh. Nếu bà Mạnh biết trước chuyện của anh, có lẽ Lâm Vụ cũng đã biết từ sớm. 

Bà Mạnh không nói nên lời, lườm anh với vẻ không vui: “Con mới giữ không được ấy.” 

Trần Trác không cãi lại bà ấy, cười nói: “Mẹ đừng dọa cô ấy, cô ấy nhát lắm. 

Lâm Vụ: “...” 

Cô chớp mắt, định nói rằng mình cũng khá can đảm. 

Để tránh cho bà Mạnh lại nói ra những lời gây sốc, Lâm Vụ quyết định giữ im lặng. 

Sau khi bình luận về chiếc nhẫn đính hôn mà Trần Trác tặng, bà Mạnh và bà cụ Đàm lại hỏi Lâm Vụ muốn tổ chức đám cưới như thế nào. 

Lâm Vụ và Trần Trác vẫn chưa nghiêm túc bàn bạc về đám cưới. 

Màn cầu hôn tối qua quá đột ngột, cô vẫn chưa có thời gian suy nghĩ sâu về chuyện cưới hỏi. 

Sau vài giây im lặng, Lâm Vụ thành thật nói: “Cháu vẫn chưa nghĩ đến ạ.” 

Mặc dù chưa nghiêm túc nghĩ đến, nhưng Lâm Vụ phát hiện mình không hề phản kháng khi nghe tới chủ đề này. Ngược lại cô còn rất mong chờ đám cưới của mình với Trần Trác. 

Bà Mạnh vỗ nhẹ mu bàn tay cô, đồng tình nói: “Cháu cứ từ từ suy nghĩ, nếu có ý tưởng gì thì nói cho dì biết. Hai đứa muốn tự tìm người lên kế hoạch, hay là để dì đi tìm cho hai đứa?” 

Lâm Vụ: “Dì tìm giùm bọn cháu đi ạ.” 

Cô quá bận rộn với công việc, không biết nhiều về những chuyện này. 

Ánh mắt của bà Mạnh sáng lên: “Được, vậy dì sẽ tìm cho hai đứa. Nếu hai đứa không muốn lo những chuyện này thì cứ giao hết cho dì. Dì cam đoan sẽ cho hai đứa một hôn lễ vô cùng mỹ mãn.” 

Lâm Vụ mỉm cười đồng ý: “Vâng ạ.” 

Trần Trác cũng cảm thấy ổn. 

Bà Mạnh ngoài việc thỉnh thoảng hơi phô trương ra thì gu thẩm mỹ các mặt đều ổn, lại còn đáng tin cậy nữa. 

Bà Mạnh: “Được, vậy Vụ Vụ có ý tưởng gì cứ nói cho dì biết nhé.” 

Lâm Vụ gật đầu. 

Sau khi thảo luận thì đã đến giờ ăn tối. 

Ngày hôm sau Lâm Vụ và Trần Trác phải đi làm. Sau bữa tối, hai người ở lại trò chuyện với người nhà một lúc rồi lái xe về nhà. 

Trên đường trở về, Lâm Vụ nhận được tin nhắn của Triệu Vũ Hân: [Chị Vụ Vụ, hôm qua sếp Trần cầu hôn chị rồi đúng không?] 

Cả Lâm Vụ và Trần Trác đều không thích đăng bài lên vòng bạn bè, mà tối qua họ cũng không có thời gian để làm vậy. Hôm nay thì lại bận rộn cả một ngày, cũng không nhớ đến chuyện này. 

Lúc này được Triệu Vũ Hân hỏi, Lâm Vụ cười nói: [Đúng vậy, ngày mai chị sẽ mời mọi người uống cà phê.] 

Triệu Vũ Hân: [Wow!! Chúc mừng chị, chúc mừng sếp Trần.] 

Lâm Vụ: [Chị cảm ơn nhé.] 

Nói chuyện với Triệu Vũ Hân vài câu, Lâm Vụ nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta có nên đăng bài lên vòng bạn bè không nhỉ?” 

Trần Trác nhướng mày hỏi: “Em muốn đăng không?” 

“Hay là xong việc rồi cùng đăng nhé?” Lâm Vụ do dự. 

Cầu hôn cũng không có gì vui để đăng, Lâm Vụ thích đăng giấy kết hôn lên vòng bạn bè hơn. 

Trần Trác hiểu ý cô: “Được, đợi khi nào có giấy đăng ký kết hôn rồi chúng ta cùng đăng.” 

Lâm Vụ: “Đúng vậy, cho mọi người một bất ngờ.” 

Trần Trác cong môi. 

Đang nói chuyện, Lâm Vụ bỗng phát hiện có điều gì đó không đúng. 

“Chúng ta không về nhà sao?” Cô nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ. Con đường này có vẻ ngược với đường về nhà của họ. 

Trần Trác: “Lát về sau.” 

“Bây giờ chúng ta đi đâu à?” Lâm Vụ tò mò. 

Trần Trác ừm một tiếng: “Anh dẫn em đi lấy một món quà.” 

Lâm Vụ sửng sốt: “Quà gì?” 

Trần Trác ra vẻ bí ẩn: “Chốc nữa em sẽ biết thôi.” 

Lâm Vụ gặng hỏi, nhưng Trần Trác vẫn không chịu bật mí. 

Lâm Vụ thoáng nghẹn ngào, thầm nghĩ lát nữa cũng sẽ biết thôi, nên không ép buộc anh nữa. 

Mười phút sau, Trần Trác đỗ xe trước một bệnh viện thú y. 

Lâm Vụ cùng anh xuống xe, cô ngơ ngác nhìn biển hiệu sáng đèn trước mặt: “Quà ở đây?” 

Trần Trác nắm tay cô bước vào trong: “Đúng vậy.” 

Hơi thở của Lâm Vụ có chút dồn dập, nhịp tim cũng không hiểu sao lại nhanh hơn. 

Hai người bước vào cửa hàng thú cưng. 

Thấy anh tới, nhân viên lễ tân vội vàng gọi: “Anh Trần.” 

Trần Trác gật đầu: “Tình hình ổn chứ?” 

“Ổn rồi ạ.” Nhân viên bán hàng nói với Trần Trác, “Bây giờ anh có thể mang mèo con về nhà rồi.” 

Nửa phút sau, Lâm Vụ nhìn thấy “món quà”mà Trần Trác chuẩn bị cho mình. 

Một chú mèo nhỏ lông trắng muốt, mắt to tròn, con ngươi xanh biếc, thần tiên thoát tục.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com