Ranh Giới Nhập Nhèm

Chương 82



 Hà Gia Vân nói chuyện không chút kiêng dè, vừa thẳng thắn lại bạo dạn.

 

Nghe rõ lời cô nói, tim Lý Hạng như đập hẫng một nhịp. Anh cụp mi nhìn đôi mắt long lanh của cô, rất muốn bảo cô rằng đừng dùng những lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc anh nữa, anh không dễ mắc lừa vậy đâu. 

Nhưng lời đến bên miệng lại không sao thốt ra được. Bởi vì anh không thể làm trái lương tâm. 

Thật ra anh rất thích, rất khát khao được nghe cô nói những lời như vậy. 

Dù cô không có ý gì khác, nhưng Lý Hạng vẫn cứ đắm chìm không lối thoát. 

Phát hiện ánh mắt Lý Hạng nhìn mình có chút kỳ lạ, Hà Gia Vân cảm thấy khó hiểu: “Sao anh lại nhìn em như thế?”” 

“Không có gì.” Lý Hạng sực tỉnh, không nhịn được xoa đầu cô, “Đồ ngốc.” 

Hà Gia Vân: “....” 

Cô aiza một tiếng, hất tay Lý Hạng ra, bực bội nói: “Anh mới là đồ ngốc đấy.” 

Dứt lời, cô lại trừng mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Đừng làm rối tóc em!” 

Cô phải tốn rất nhiều thời gian mới làm được kiểu tóc này. 

Thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, Lý Hạng nhếch môi nói: “Ồ, xin lỗi nhé.” 

Hà Gia Vân: “....” 

Lời xin lỗi của Lý Hạng nghe không hề thành tâm, nhưng ngặt nỗi cô lại không có cách nào so đo với anh. 

Nghĩ đến những việc Lý Hạng đã làm cho mình, Hà Gia Vân thầm thuyết phục bản thân. Thôi vậy, hôm nay cô không so đo với Lý Hạng nữa. Nhưng nếu anh còn làm như vậy một lần nữa, cô cũng sẽ làm rối tóc anh cho xem. 

“....” 

Sau ngày hôm đó, Hà Gia Vân chủ động tránh xa mấy bạn học kia. Vốn dĩ cô không phải là kiểu người cần nhiều bạn bè, cho dù rất nhiều lúc và rất nhiều chuyện chỉ có một mình, nhưng cô cũng không để ý. 

Bởi vì cô đã có Lý Hạng. 

Chỉ là Lý Hạng không thể ở bên cô quá lâu, lớp 10 của Hà Gia Vân còn chưa kết thúc thì Lý Hạng đã đón kỳ thi đại học. 

Sau khi Lý Hạng thi đại học, Hà Gia Vân đi học về không có bạn đồng hành nữa, nhất thời cô vẫn chưa thích ứng được. 

Cũng may là tình trạng này không kéo dài quá lâu, vì cô cũng được nghỉ hè. 

Ngày nghỉ hè, Hà Gia Vân vừa về đến nhà đã nghe bố mẹ nói rằng Lý Hạng cãi nhau với bố mẹ anh. 

Hà Gia Vân ngơ ngác: “Cãi nhau chuyện gì ạ?” 

Bố mẹ Lý Hạng bận công việc, rất ít khi quản lý chuyện của Lý Hạng. 

“Hình như là vì chuyện chọn ngành học.” Mẹ Hà Gia Vân nói với cô, “Chú Lý muốn Lý Hạng kế thừa sự nghiệp của ông ấy, nhưng Lý Hạng không chịu.” 

Hà Gia Vân “à” một tiếng: “Chú Lý muốn Lý Hạng học quản lý ạ?” 

Mẹ Hà gật đầu: “Ừ, quản lý hoặc tài chính gì đó. Nếu thằng bé không học, sau này công ty biết giao cho ai.” 

Hà Gia Vân im lặng. 

Cô có thể cảm nhận được Lý Hạng không thích tài chính cũng không thích quản lý. Tuy cấp ba anh học ban Tự nhiên, nhưng đó là vì anh có hứng thú với môn Hóa. 

Hà Gia Vân gật đầu, đặt cặp sách xuống: “Con qua nhà chú Lý xem thế nào.” 

“Đi đi.” Mẹ Hà biết cô quan tâm Lý Hạng, “Con cố gắng hòa giải bầu không khí một tí, nếu không được thì bảo Lý Hạng qua nhà mình ăn cơm.” 

Hà Gia Vân vừa đi ra ngoài vừa đáp: “Dạ, con biết rồi.” 

Lúc Hà Gia Vân chạy đến nhà Lý Hạng, Lý Hạng không có ở nhà. Cô thuận miệng hỏi một câu thì mới biết anh cãi nhau với bố mẹ xong đã bỏ ra ngoài, đi đâu họ cũng không rõ. 

Hà Gia Vân vội vàng gọi điện thoại cho Lý Hạng, Lý Hạng cũng không nghe máy. 

Hà Gia Vân hết cách, đành phải nhắn tin cho anh, bảo anh nhanh chóng trả lời mình, nếu mười phút sau anh vẫn không trả lời thì cô sẽ chặn anh. 

Mười phút sau, Hà Gia Vân nhìn chiếc điện thoại im lìm, lặng lẽ gửi thêm một tin nhắn: [Nể tình hôm nay anh chịu ấm ức, em cho anh thêm nửa tiếng nữa, nửa tiếng sau phải trả lời em đó.] 

Nửa tiếng sau, bên kia vẫn không có động tĩnh gì. 

Hà Gia Vân bực bội, tiếp tục kéo dài thời gian: [Một tiếng nhé, không hơn được đâu.] 

Lý Hạng vừa ra khỏi nhà thì điện thoại hết pin, mà vốn dĩ ở nhà anh cũng không sạc mọi lúc mọi nơi. 

Sau khi tự động tắt nguồn, anh cũng không mấy để ý. 

Ra ngoài đua xe mấy vòng xong, Lý Hạng mới dừng lại, tìm bạn ở trường đua xe mượn một cục sạc dự phòng. 

Sạc đầy pin bật máy, điện thoại anh rung lên liên tục. 

Lý Hạng mở ra xem, thấy mấy chục tin nhắn Hà Gia Vân gửi tới. 

Tin nhắn cuối cùng là ba phút trước, nói muốn tuyệt giao với anh. 

Lý Hạng vội vàng gọi lại cho cô. 

“Alo?” Bên Hà Gia Vân bắt máy rất nhanh, “Lý Hạng, anh chết chắc rồi.” 

Nghe thấy giọng cô vẫn tràn đầy năng lượng, Lý Hạng dựa vào tường cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em, điện thoại hết pin tắt nguồn.” 

“Rồi anh cũng không sạc pin à?” Hà Gia Vân đoán được vấn đề này nhưng vẫn thấy tức giận. 

Lý Hạng ừ một tiếng: “Để em lo lắng rồi.” 

“Em không lo lắng chút nào cả.” Hà Gia Vân mạnh miệng nói, “Bây giờ em chỉ muốn đánh người thôi.” 

Lý Hạng cong môi: “Được thôi, gặp mặt rồi cho em đánh.” 

Hà Gia Vân nghẹn lời, khẽ hừ một tiếng: “Anh cứ chờ đó đi.” 

Lý Hạng đáp lời: “Em ăn cơm chưa?” 

“Anh ăn chưa?” Hà Gia Vân xuống xe đi vào trong, “Chơi đua xe vui không?” 

Lý Hạng ngẩn người, “Sao em...” 

Còn chưa kịp nói hết lời, anh đã nhìn thấy người đang từ cổng đi vào. 

Trời đã tối từ lâu, ánh đèn bên ngoài trường đua xe rất sáng, lờ mờ chiếu lên bóng người ở phía xa. 

Hai người nhìn nhau. 

Hà Gia Vân vẫn giữ điện thoại bên tai, cách một khoảng không xa, cô lườm Lý Hạng một cái, không vui nói: “Muốn hỏi em làm sao biết anh ở đây đúng không?” 

Cô cúp điện thoại, có chút kiêu ngạo nói: “Tiên nhân tự có diệu kế.” 

Lý Hạng thoáng sửng sốt, cất điện thoại rồi sải bước đi về phía cô. 

Hà Gia Vân còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh tay kéo cô vào lòng. 

Mùa hè nóng nực, gió buổi tối cũng mang theo chút oi bức. Hai người họ đều mặc áo phông mỏng tang, để lộ cánh tay trần. 

Lúc Hà Gia Vân bị Lý Hạng ôm vào lòng, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh nóng hơn cô một chút, cũng cảm nhận được có một luồng hơi thở ấm áp đang phả vào mặt mình. 

Khoảnh khắc đó, Hà Gia Vân bỗng nhiên có cảm giác khó thở. Cô ngẩn người mấy giây, nhỏ giọng nói: “Lý Hạng, anh làm gì vậy?” 

Lý Hạng thật ra cũng có một chút hối hận vì đã kích động ôm cô. 

Nhưng làm cũng đã làm rồi. 

Yên lặng giây lát, anh nói: “Mượn chút sức lực.” 

Hà Gia Vân chợt hiểu ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Có tác dụng không?” 

Lý Hạng: “Có.” 

“Thật à?” Hà Gia Vân vui mừng, lúc anh chuẩn bị buông tay, cô chủ động vòng tay ôm lấy lưng anh, “Vậy ôm thêm một lát đi, truyền hết sức lực của em cho anh.” 

Hơi thở của Lý Hạng hơi chậm lại, ngửi thấy mùi cam thoang thoảng xộc vào mũi, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, đáp một tiếng, “Được.” 

Hai người cứ vậy ôm nhau hai phút, đến khi bụng Hà Gia Vân lên tiếng biểu tình, hai người mới tách ra. 

Vì bận chạy đi tìm Lý Hạng nên Hà Gia Vân vẫn chưa ăn tối. Trường đua xe ở bên này cách nhà họ rất xa, lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm, ngồi xe đến phải mất khoảng hai tiếng đồng hồ. 

Biết Hà Gia Vân chưa ăn cơm đã chạy đến đây, Lý Hạng hối hận nói: “Đi ăn cơm trước đã.” 

“Không vội.” Hai mắt Hà Gia Vân sáng rực, “Vừa nãy anh chơi đua xe đúng không?” 

Lý Hạng rũ mắt: “Em muốn chơi à?” 

Hà Gia Vân gật đầu. 

Lý Hạng nhíu mày, vô thức liếc nhìn vị trí ngực trái của cô. 

Hà Gia Vân hiểu ra, có chút tủi thân nói: “Anh đừng lái nhanh quá là được, chắc là không sao đâu.” 

Chữ “chắc là” này tràn đầy rủi ro. 

Nhưng Hà Gia Vân muốn chơi, Lý Hạng không có cách nào hoàn toàn từ chối. 

Anh ừ một tiếng: “Đi thay quần áo đã.” 

Thay quần áo xong đi ra, Lý Hạng dẫn Hà Gia Vân lên xe đua. 

Cân nhắc đến vấn đề tim của Hà Gia Vân, Lý Hạng không lái quá nhanh. Song tốc độ như vậy đối với Hà Gia Vân cũng đã đủ rồi. 

Ngồi trong xe rồi cô mới chợt hiểu ra vì sao mỗi lần không vui là Lý Hạng lại chạy đến trường đua xe. Cảm giác hưng phấn tột độ khi đua xe giúp anh quên hết mọi muộn phiền, cảm thấy mình thật sự tự do không bị trói buộc. 

Chơi ở trường đua khoảng nửa tiếng, Hà Gia Vân vẫn chưa đã thèm. Nhưng Lý Hạng nói muộn lắm rồi, chơi nữa cũng không an toàn, hai người mới rời khỏi trường đua xe. 

Tài xế của nhà Hà Gia Vân đưa cô qua đây xong vẫn chưa rời đi. Đợi hai người lên xe, Lý Hạng bảo tài xế đưa họ đến nhà hàng ăn cơm trước. 

Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau về nhà. 

Xuống xe ở trước cửa nhà, Hà Gia Vân giơ tay kéo khẽ vạt áo Lý Hạng, ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh đừng cãi nhau với chú Lý nữa nhé.” 

Lý Hạng cụp mắt: “Anh không cãi nhau với ông ấy.” 

Hà Gia Vân gật đầu, “Nếu anh thật sự không muốn học ngành chú Lý sắp xếp thì cứ nói chuyện đàng hoàng với chú Lý, chú Lý cũng sẽ hiểu thôi.” 

Lý Hạng mỉm cười, giơ tay nhéo nhéo má cô: “Anh biết rồi, em đừng lo mấy chuyện này.” 

Hà Gia Vân lườm anh, nghiêm nghị nói: “Em không lo cho anh thì ai lo cho anh?” 

Lý Hạng á khẩu, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hà Gia Vân.” 

“Sao?” Hà Gia Vân cảnh giác nhìn anh. 

Ngập ngừng vài giây, Lý Hạng thấp giọng nói: “Không có gì, về nhà nghỉ ngơi sớm đi, đừng thức khuya quá.” 

Hà Gia Vân bĩu môi: “Ồ.” 

Tạm biệt Hà Gia Vân xong, Lý Hạng về nhà. 

Bố mẹ đều chưa ngủ, anh phớt lờ hai người đang ngồi ở phòng khách, đi thẳng về phòng. 

Về đến phòng tắm rửa xong, bà Hướng mẹ anh đến gõ cửa. 

Lý Hạng mở cửa phòng: “Mẹ.” 

Bà Hướng ừ một tiếng, cười nói: “Có tiện nói chuyện một lát không?” 

Lý Hạng nghiêng người. 

Vào trong phòng, bà Hướng nhìn xung quanh một vòng, lại nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Tối nay Gia Vân tìm con đúng không?” 

Lý Hạng: “Dạ.” 

Bà Hướng đi đến trước bàn học của anh ngồi xuống, cầm lấy khung ảnh đặt trên bàn, trong khung là ảnh chụp Lý Hạng và Hà Gia Vân hồi cấp hai. 

Ngắm một lúc, bà Hướng quay đầu nhìn Lý Hạng: “Con phải biết rằng bố con không phải không ủng hộ con học ngành khác, ông ấy chỉ hy vọng con có thể ra nước ngoài học, để nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn.” 

Lý Hạng hiểu ý của bố mình, chỉ là anh không muốn. 

“Con biết.” Anh nhìn mẹ mình, khẽ nói: “Nhưng mà con không cần. Cho dù con không ra nước ngoài học thì vẫn có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn.” 

“Ông bà nội của con đều ở nước ngoài.” Bà Hướng thấp giọng nói, “Con chắc là mình không cần qua đó bầu bạn với ông bà mấy năm?” 

Lý Hạng ngẩn người: “Lễ Tết con lại sang thăm ông bà thôi.” 

Nghe vậy, Bà Hướng hiểu ra. 

Bà im lặng giây lát rồi nói: “Vậy con muốn học gì? Học Y?” 

Lý Hạng: “Không phải.” 

Tuy anh rất muốn học y, nhưng cũng biết mình không có năng khiếu đó. 

Anh đã thử mua không ít sách y về tự học. Sau khi học xong anh mới biết mình không có tài năng về lĩnh vực này, kiên trì học có lẽ cũng không quá tệ, nhưng lại quá xa vời so với mục tiêu anh đặt ra. 

Quan trọng hơn là, nếu học y thì anh sẽ có rất ít thời gian. 

Bà Hướng ngạc nhiên: “Con không muốn học y, vậy con muốn học gì?” 

Lý Hạng: “Học Luật.” 

Hai mẹ con im lặng nhìn nhau, bà Hướng thoáng nhớ lại một chuyện: “Trước đây hình như Gia Vân rất mê một bộ phim truyền hình về luật sư đúng không?” 

Lý Hạng không nói gì. 

Nhìn vẻ mặt của con trai mình, bà Hướng thở dài: “Con muốn làm gì thì làm, đừng hối hận là được.” 

Lý Hạng: “Sẽ không đâu ạ.” 

Bà Hướng đứng dậy, đưa tay vỗ vai anh: “Bên phía bố con, con tự sang nói chuyện đi.” 

Lý Hạng cụp mắt xuống: “Con biết rồi, cảm ơn mẹ.” 

Sau khi bà Hướng đi rồi, Lý Hạng ngồi yên trước bàn học một lúc. 

Bỗng nhiên điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn chuyển khoản từ Hà Gia Vân. 

Lý Hạng cảm thấy khó hiểu, gửi cho cô một dấu chấm hỏi. 

Hà Gia Vân: [Tiền mừng tuổi năm ngoái của em đấy.] 

Lý Hạng: [Em đưa cho anh làm gì?]  

Hà Gia Vân: [Anh cãi nhau với chú Lý, em sợ chú ấy đóng băng thẻ của anh.」 

Lý Hạng sững người, khẽ cười: [Hà Gia Vân.] 

Hà Gia Vân: [Gì đó?] 

Lý Hạng: [Bớt xem mấy phim truyền hình ba xu lại.] 

Hà Gia Vân: [Ý là không có chuyện đóng băng thẻ?] 

Lý Hạng:[...Chắc là không đâu.] 

Bố anh vẫn chưa đến mức tàn nhẫn như vậy. 

Hà Gia Vân: [Thế thôi, vậy anh trả lại em đi.] 

Lý Hạng: [....] 

Hà Gia Vân: [Sao vậy? Anh không cần mà?] 

Lý Hạng hơi khựng lại: [Anh đổi ý rồi, anh vẫn cứ giữ lấy đi.] 

Hà Gia Vân: [Cũng được. Đề phòng lỡ như.] 

Cô đưa tiền cho Lý Hạng, ít nhất anh cũng có một chút bảo đảm. 

Sự thật chứng minh, bố Lý quả thực không tàn nhẫn đến vậy. 

Lý Hạng không đi theo con đường mà phụ huynh sắp xếp sẵn, bầu không khí trong nhà họ Lý mấy hôm nay luôn ở trong trạng thái căng thẳng. Nhưng bố Lý và bà Hướng đều không lay chuyển được Lý Hạng, cuối cùng khi điền nguyện vọng vẫn để mặc anh. 

Biết Lý Hạng đăng ký vào ngành Luật, Hà Gia Vân vô cùng phấn khích: “Wow, Lý Hạng, vậy là sau này anh có thể mặc bộ đồ luật sư như trong bộ phim Đại Luật Sư mà em từng coi rồi lên tòa đúng không?” 

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô, Lý Hạng khẽ nhướng mày, “Có khả năng.” 

Hà Gia Vân: “Vậy đến lúc đó em cũng muốn đi xem.” 

Lý Hạng ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Hà Gia Vân.” 

Hà Gia Vân: “Hửm?” 

Chần chờ giây lát, Lý Hạng nói: “Em đã nghĩ đến việc thi vào trường đại học nào chưa?” 

Câu hỏi này quá đột ngột, Hà Gia Vân căn bản chưa từng nghiêm túc nghĩ đến. Cô luôn cảm thấy mình hiện tại mới học lớp 10, cách lớp 12 và lúc điền nguyện vọng vẫn còn rất xa. 

Hà Gia Vân thành thật lắc đầu: “Chưa.” 

Lý Hạng không hề bất ngờ, anh chậm rãi nói: “Vẫn còn hai năm nữa, em tranh thủ thời gian suy nghĩ xem.” 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Hà Gia Vân nhẹ nhàng chớp mắt: “....Em biết rồi.” 

Kỳ nghỉ hè trôi nhanh hơn tưởng tượng. Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 10, Hà Gia Vân rủ Lý Hạng ra nước ngoài du lịch, đến không ít thành phố. 

Cô lấy lý do chúc mừng Lý Hạng đạt thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học, nhưng thực tế lộ trình du lịch đều sắp xếp theo sở thích của cô. 

Hai người đến Sydney xem buổi hòa nhạc của ca sĩ nữ cô yêu thích, sau đó lại tiện đường đến New Zealand trải nghiệm trước cảm giác mùa đông. 

Ở New Zealand chừng nửa tháng, hai người lại bay đến các thành phố khác. 

Sức khỏe Hà Gia Vân không tệ, bố mẹ hai bên cũng yên tâm để bọn họ chơi bên ngoài hơn một tháng. 

Về nhà nghỉ ngơi một thời gian, Hà Gia Vân chuẩn bị khai giảng năm học mới. 

Lý Hạng thì vào học muộn hơn vài ngày, thành phố mà anh đăng ký học ở ngay Thân Thành, cho dù đã vào học thì mỗi tuần hay thậm chí mỗi ngày anh vẫn có thể về nhà được. 

Sau khi khai giảng năm lớp 11, có một thời gian Hà Gia Vân cảm thấy rất nhàm chán và vô vị. Có thể là do Lý Hạng đã tốt nghiệp, cô lại không có nhiều người quen ở trường. Ngày nào cũng đi học tan học một mình rất cô đơn. 

Một ngày nọ, đột nhiên Hà Gia Vân nhớ Lý Hạng vô cùng. Cô bèn lấy điện thoại ra tra thử khoảng cách từ trường mình đến trường Lý Hạng. Cô định bảo tài xế nhà chở mình qua đó để rủ Lý Hạng đi ăn một bữa cơm, nhưng lại thấy quá đột ngột, cũng lo Lý Hạng bận việc, cô có đến thì anh cũng không thể chơi với cô. 

Hà Gia Vân từng nghe nhiều người trong lớp hoặc kể cả thầy cô nói rằng cuộc sống đại học rất phong phú, sôi nổi hơn nhiều so với cấp ba khô khan. 

Không hiểu sao Hà Gia Vân lại nhớ đến câu hỏi của Lý Hạng. 

Cô muốn thi vào trường đại học nào. 

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, Hà Gia Vân dường như đã có mục tiêu. 

Sau khi có mục tiêu, Hà Gia Vân bắt đầu phấn đấu vươn lên. 

Từ nhỏ đến lớn cô luôn trong trạng học tập lười biếng. Đầu óc cô khá nhanh nhạy, trí nhớ cũng không tệ, thế nên dù không quá chăm chỉ thì kết quả của mỗi lần thi cũng không quá tệ. 

Nhưng nếu muốn vào được trường đại học mà cô mong muốn, cô chắc chắn phải bỏ ra 100% tinh lực. 

..... 

Cuối tuần Lý Hạng về nhà, sang nhà bên cạnh tìm Hà Gia Vân thì được bà Triệu – mẹ Hà thông báo Hà Gia Vân đang học bài trong phòng sách. 

Lý Hạng: “….” 

Anh ngạc nhiên vài giây, không thể tin được: “Học bài?” 

Bà Triệu gật đầu: “Đúng vậy, dạo này không biết con bé bị làm sao mà thấy chăm chỉ hẳn lên.” 

Lý Hạng nghi hoặc đi về hướng phòng sách. 

Anh đến trước cửa gõ cửa, sau khi được trả lời mới đẩy cửa bước vào. 

“Đang học gì vậy?” Lý Hạng hỏi một câu. 

Hà Gia Vân giơ lên cho anh xem: “Em đang làm bài tập.” 

Lý Hạng: “…” 

Anh khẽ nheo mắt, có chút khó tin: “Bài tập nhiều vậy sao?” 

“Không hẳn là nhiều.” Hà Gia Vân nói, “Đây là sách bài tập em mua thêm.” 

Trong phóng sách bỗng rơi vào yên lặng, Lý Hạng rũ mắt nhìn người đang chăm chú làm bài, đưa tay xoa ấn đường, “Em bị chuyện gì kích thích à?” 

Hà Gia Vân nghẹn lời, nhìn anh với ánh mắt oán hận: “Gì chứ, em thì có thể bị chuyện gì kích thích được?” 

Lý Hạng: “Ý anh là sao đột nhiên em chăm chỉ thế?” 

“Anh nói cứ như trước đây em không chăm chỉ vậy.” Hà Gia Vân nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng điệu bực bội. 

Lý Hạng không nói gì. 

Im lặng chốc lát, Hà Gia Vân tủi thân nói: “Được rồi, trước đây đúng là em không chăm chỉ lắm.” 

Cô thừa nhận rồi liếc nhìn Lý Hạng, nói: “Bây giờ em chăm chỉ là vì em có mục tiêu đại học rồi.” 

Lý Hạng ngước mắt lên, trong lòng thoáng căng thẳng: “Mục tiêu đại học?” 

Anh khẽ hỏi: “Em nghĩ kỹ muốn thi vào trường nào rồi à?” 

“Ừm hứm.” Hà Gia Vân ngẩng mặt lên, “Anh muốn biết không?” 

Lý Hạng nhìn thẳng vào mắt cô, không đáp lời. 

Nhìn nhau một lúc, Hà Gia Vân là người đầu hàng trước: “Thôi được rồi, nói cho anh biết vậy.” 

Cô cười híp mắt nói, “Em muốn thi vào trường đại học của anh, em muốn tiếp tục làm bạn học của anh.” 

Lời vừa dứt, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn Lý Hạng, truy hỏi: “Sao, anh có thấy bất ngờ không?” 

Lý Hạng đương nhiên là bất ngờ. 

Anh đứng chôn chân tại chỗ mấy giây, đến khi mở miệng thì giọng đã khàn khàn, “Em nghĩ kỹ rồi?” 

“Ừm.” Hà Gia Vân gật đầu, “Nhưng thành tích học của em hiện tại còn cách xa điểm chuẩn của trường anh lắm, hai năm tới đây em phải cố gắng nhiều hơn nữa.” 

Lý Hạng: “Ừ.” 

Anh kéo ghế ngồi xuống, “Có gì không hiểu thì hỏi anh.” 

Hà Gia Vân chớp mắt: “Là sao? Anh dạy kèm cho em à?” 

Lý Hạng: “Em không muốn?” 

“Muốn chứ.” Hà Gia Vân không chút do dự nói, “Mấy bài này em làm sai hết, anh giảng cho em đi.” 

Từ ngày đó, cuối tuần nào Lý Hạng cũng về nhà để làm gia sư riêng cho Hà Gia Vân. 

Cuối học kỳ I năm lớp 11, thành tích của Hà Gia Vân lọt vào top 10 của lớp. 

Cuối học kỳ II năm lớp 11, cô trực tiếp lọt vào top 50 của toàn trường. 

Trường cấp ba của họ cạnh tranh rất khốc liệt, những ai lọt vào top 50, chỉ cần không mắc phải sai lầm lớn trong kỳ thi đại học thì đều có thể vào được những trường khá ổn. 

Chỉ là thành tích này vẫn chưa đủ để vào trường của Lý Hạng. 

Vì vậy mà cả năm lớp 12 Hà Gia Vân cực kỳ chăm chỉ. 

Lý Hạng cũng như trước, gần như mỗi tuần đều về nhà dạy kèm cho cô, giúp cô bù đắp những kiến thức còn thiếu. 

Một ngày trước kỳ thi đại học, Lý Hạng cố tình xin nghỉ phép về nhà. Anh muốn cùng Hà Gia Vân trải qua kỳ thi đại học. 

Cả một buổi tối, Hà Gia Vân lo lắng không yên. 

Để giảm bớt căng thẳng cho cô, Lý Hạng còn đưa cô ra ngoài đi dạo một vòng hóng gió. 

Về đến nhà, Hà Gia Vân quay đầu nhìn Lý Hạng, có chút lo lắng nói: “Lý Hạng, lỡ như em thi không tốt, không đậu trường của anh thì làm sao đây?” 

Lý Hạng muốn nói là sẽ không đâu. 

Với trạng thái hiện tại của Hà Gia Vân, cô đậu vào trường anh là chuyện dễ như trở bàn tay. 

Có điều, dường như bây giờ cô không nghe lọt tai những lời này. 

Im lặng một lát, Lý Hạng nhìn cô nói: “Vậy thì anh sẽ thi cao học trường em.” 

Thế nào rồi bọn họ cũng có thể lại làm bạn học. 

Hà Gia Vân ngẩn người, bật cười nói: “Hứa rồi đấy nhé.” 

Cô giơ tay chọc chọc cánh tay Lý Hạng, “Anh giơ tay ra đi.” 

Lý Hạng: “Hửm?” 

“Cho em một chút may mắn của anh.” Hà Gia Vân nói. 

Lý Hạng mỉm cười, nắm chặt tay cô, trầm giọng nói: “Cho em hết đấy.” 

Anh sẵn lòng cho Hà Gia Vân hết may mắn và những gì anh có, miễn là Hà Gia Vân cần.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com