Thời điểm Hà Gia Vân đến bệnh viện, bệnh viện đang trong tình trạng hỗn loạn.
Trên cầu vượt gần công ty luật xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn, Lý Hạng và trợ lý vừa đi công tác về thì gặp phải.
Hứa Yến Nhiên gọi điện cho Lâm Vụ cũng không nói rõ là Lý Hạng không bị gì nghiêm trọng, chỉ nói là xe bị đâm từ phía sau, cánh tay bị mảnh kính vỡ cứa vào, phải khâu vài mũi.
Hỏi được vị trí của Lý Hạng xong, Hà Gia Vân vội vàng đi tới.
Lúc cô đến thì Lý Hạng đang chuẩn bị khâu vết thương.
Nhìn thấy cô xuất hiện, trong mắt Lý Hạng lóe lên vẻ kinh ngạc. Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Sao em lại đến đây?”
Hà Gia Vân không để ý đến câu hỏi của anh, cô quay đầu nhìn bác sĩ bên cạnh, hốc mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, anh ấy...không sao chứ?”
Bác sĩ liếc nhìn cô, hiểu được sự lo lắng của người nhà bệnh nhân, mỉm cười nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Hà Gia Vân gật đầu, cảm ơn bác sĩ rồi mới quay đầu nhìn người bên cạnh.
Tầm mắt hai người chạm nhau.
Lý Hạng chủ động cụp mắt xuống, đưa cánh tay không bị thương vỗ nhẹ vào bàn tay đang buông thõng có hơi run rẩy của Hà Gia Vân, giọng khàn khàn nói: “Đừng khóc, anh không sao cả.”
Hà Gia Vân trừng mắt nhìn anh, không muốn để ý đến anh lắm.
Lý Hạng cười gượng gạo, nhấn mạnh: “Thật đó.”
Anh thậm chí không nỡ để cô lo lắng cho anh, vì anh mà căng thẳng.
Đôi khi, Lý Hạng cảm thấy mình thật vô dụng.
Hà Gia Vân bướng bỉnh mím môi, cô nhìn bác sĩ khâu cho Lý Hạng, hô hấp như ngưng lại, cẩn thận hỏi: “Không cần tiêm thuốc tê ạ?”
Bác sĩ khẽ đáp: “Đã tiêm tê cục bộ rồi.”
Hà Gia Vân nghe không hiểu lắm: “Tiêm tê cục bộ rồi có cảm giác đau không ạ?”
Bác sĩ nói với cô: “Cũng tùy người. Có người không đau, có người thì hơi đau.”
Hà Gia Vân nghiêng đầu nhìn Lý Hạng, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt.
Cô sợ Lý Hạng đau.
Lý Hạng ngước mắt lên, biết cô đang lo lắng điều gì, anh thấp giọng nói: “Thật sự không sao mà, anh không cảm thấy đau lắm.”
Để tránh Hà Gia Vân lo lắng quá mức, anh còn cố gắng gượng gạo nở một nụ cười.
Hà Gia Vân im lặng nhìn anh.
Mấy giây sau, Lý Hạng đột nhiên giơ tay che mắt cô lại.
Bác sĩ bắt đầu khâu cho anh.
Nhận ra điều này, hàng mi của Hà Gia Vân thoáng run rẩy. Cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng xen lẫn với mùi máu tươi thoang thoảng trên lòng bàn tay anh.
Cô ngẩn người giây lát, chợt nhận ra điều gì đó, đẩy tay Lý Hạng ra.
Lý Hạng khựng lại, tưởng cô thấy ngại.
Anh cụp mắt xuống, đang định giả vờ bình tĩnh thu tay về thì Hà Gia Vân đột nhiên có hành động. Cô nhìn bàn tay Lý Hạng sắp thu về, đưa tay nắm lấy cổ tay anh, đồng thời cơ thể cũng tiến lên phía trước che khuất tầm nhìn của anh, để anh không nhìn thấy bác sĩ khâu.
“…”
Lý Hạng sững sờ, nhất thời quên mất phản ứng. Anh nhìn bàn tay Hà Gia Vân đang che trước mắt mình, trước mắt lập tức tối sầm.
“Gia Vân.” Anh hoàn hồn lại sau một thoáng thất thần, gọi tên cô, “Không cần che đâu.”
Hà Gia Vân cụp mắt: “Anh có nhịn được không nhìn không?”
Lý Hạng ừ một tiếng, yết hầu khẽ cuộn: “Có thể.”
Bây giờ anh có những điều quan trọng hơn để nhìn, để chú ý đến.
Hà Gia Vân bèn ồ một tiếng, tạm thời buông một tay của mình xuống.
Sau khi bàn tay của Hà Gia Vân rời đi, tầm nhìn của Lý Hạng cũng trở nên rõ ràng. Anh nhìn người trước mặt, sau đó lại cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên họ nắm tay. Dù là khi còn nhỏ hay khi đã trưởng thành, số lần Lý Hạng nắm tay hoặc ít nhất là nắm cổ tay Hà Gia Vân không hề ít.
Nhưng....thường là Lý Hạng chủ động nắm tay cô, hoặc là Hà Gia Vân đi quá chậm nên anh phải kéo cô đi.
Số lần Hà Gia Vân chủ động nắm cổ tay anh lại càng ít ỏi.
Huống hồ là đoạn đối thoại của họ trước khi nắm tay hôm nay.
Nhận thấy ánh mắt của Lý Hạng, Hà Gia Vân thoáng sửng sốt, cũng theo đó phản ứng lại, vô thức muốn buông tay đang nắm lấy anh ra.
Cô vừa mới có động tác này, Lý Hạng đã cảm nhận được, lập tức nắm chặt tay cô lại.
Ban đầu anh buông tay là vì cảm thấy cô để ý, cô muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Bây giờ nắm tay lại, là vì anh chắc chắn mình vừa mới hiểu sai ý của Hà Gia Vân.
Thì ra cô không hề để ý.
Hà Gia Vân ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Lý Hạng: “....Đau, cho anh mượn chút sức.”
Anh vừa nói như vậy, Hà Gia Vân lập tức đứng im.
Vị bác sĩ đang khâu vết thương không hề nhận ra chút thay đổi nhỏ của hai người bên này. Ông ấy khâu xong vết thương cho Lý Hạng rồi mới nói: “Trong khoảng thời gian này nhớ để ý một tí nhé, một tuần sau đến cắt chỉ là được.”
Lý Hạng đáp lời.
Hà Gia Vân vội hỏi: “Có để lại sẹo không ạ?”
Bác sĩ: “Sẽ có một chút.”
Ông ấy nhìn hai người, nói một vài điều cần chú ý.
Lý Hạng và Hà Gia Vân ngoan ngoãn lắng nghe, ghi nhớ.
Bác sĩ lại đi bận rộn với những bệnh nhân khác, Hà Gia Vân cầm lấy tờ kết quả kiểm tra của Lý Hạng xem từ trên xuống dưới một lượt, xác định anh thật sự chỉ bị thương ở tay mới thoáng yên tâm.
“Bây giờ đi truyền dịch đúng không?” Hà Gia Vân ngước mắt nhìn Lý Hạng.
Cánh tay bị thương của Lý Hạng cần truyền dịch kháng viêm vài ngày, nếu không sẽ phát sốt.
Lý Hạng gật đầu: “Đi xem trợ lý trước đã.”
Lúc này Hà Gia Vân mới nhớ đến trợ lý của anh: “Anh ấy có bị gì nghiêm trọng không?”
“Có thể bị chấn động não nhẹ.” Lý Hạng nói.
Hai người đi tìm trợ lý của Lý Hạng.
Lâm Vụ đã có mặt ở bên đó.
“Vụ Vụ.” Hà Gia Vân gọi một tiếng.
Lâm Vụ quay đầu nhìn hai người: “Luật sư Lý không sao chứ?”
Lý Hạng: “Không sao.”
Anh nhìn trợ lý Tiết Cảnh Trừng đang nằm bên cạnh, “Thế nào rồi?”
Tiết Cảnh Trừng: “Tôi không sao, luật sư Lý, tay của anh.....”
“Không có gì đáng ngại,” Lý Hạng nói, “Bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Vụ trả lời, “Bị chấn động não nhẹ, cần nằm viện một ngày để theo dõi.”
Lý Hạng gật đầu, nhìn Tiết Cảnh Trừng: “Yên tâm nằm viện đi, ngày mai làm thêm một cuộc kiểm tra tổng quát nữa.”
Tiết Cảnh Trừng bật cười, “Cũng không nghiêm trọng đến vậy.”
Lý Hạng: “Phòng ngừa bất trắc.”
Sếp đã khăng khăng như thế, Tiết Cảnh Trừng đành phải đồng ý.
Sau khi đến thăm Tiết Cảnh Trừng, Lý Hạng và Hà Gia Vân đi đến sảnh lớn để truyền nước.
Lâm Vụ còn có việc bận, sau khi xác nhận cả hai đều không có vấn đề gì lớn thì quay về công ty luật trước.
Trước khi rời đi, cô xoa đầu Hà Gia Vân: “Tan làm tớ qua đón hai người.”
Hà Gia Vân: “Không cần đâu.” Cô từ chối, “Để tớ kêu tài xế đến đón là được.”
Lâm Vụ nhìn Hà Gia Vân: “Chắc chứ?”
Hà Gia Vân gật đầu.
“Được.” Lâm Vụ thấp giọng nói, “Có chuyện gì thì gọi cho tớ, lúc nào cũng được, tớ không nghe máy thì tìm Trần Trác.”
Hà Gia Vân mỉm cười, “Biết rồi, tớ đâu phải con nít nữa.”
Trước khi đi, Lâm Vụ còn dặn dò thêm một câu: “Gia Vân, cậu tự hỏi lòng mình xem cậu thực sự muốn gì, cậu có thể do dự, nhưng đừng quá lâu.”
Cả hai đều là bạn thân của Lâm Vụ, đương nhiên mối quan hệ của Lý Hạng với Lâm Vụ xa hơn một chút. Nhưng Lâm Vụ biết, ở bên Lý Hạng, Hà Gia Vân sẽ vui vẻ.
Lâm Vụ hy vọng hai người bạn của mình có thể tận hưởng hiện tại, hy vọng Hà Gia Vân có thể thành thật đối diện với lòng mình. Cô nên dũng cảm hơn, giống như trước đây cô từng khuyên nhủ Lâm Vụ là nên bước một bước về phía trước.
Lâm Vụ sẽ ở bên cô, Lý Hạng càng sẽ ở bên cô.
Nói đến đây, Lâm Vụ chần chờ giây lát: “Hoặc là cậu thử đổi vị trí rồi tưởng tượng kết quả xấu nhất xem, nếu hôm Lý Hạng thật sự xảy ra chuyện gì đó, cậu có bỏ mặc anh ấy không? Nếu không, vậy thì tương tự, dù thế nào đi nữa Lý Hạng cũng sẽ không bỏ mặc cậu.”
Dù Hà Gia Vân có thể sống được bao lâu đi chăng nữa, chỉ cần cô còn trên trần thế này một năm, anh sẽ ở bên cô một năm.
Bao lâu cũng được.
Hà Gia Vân không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tớ biết rồi.”
Sau khi Lâm Vụ đi, Hà Gia Vân đứng ở cửa nửa phút mới quay lại bên cạnh Lý Hạng.
Y tá đã truyền dịch cho Lý Hạng.
Thấy cô quay lại, Lý Hạng hỏi một câu: “Lâm Vụ đi rồi à?”
Hà Gia Vân ừ một tiếng, nhìn bàn tay đang truyền dịch của anh, ngập ngừng nói, “Anh có muốn uống chút nước không?”
“Không cần.” Lý Hạng từ chối.
Hà Gia Vân ồ một tiếng.
Đột nhiên, cả hai rơi vào im lặng. Hà Gia Vân không nói gì, Lý Hạng cũng trầm mặc. Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm xung quanh hai người.
Một lát sau, Hà Gia Vân không chịu nổi sự yên tĩnh này, nghiêng đầu hỏi: “Vậy anh có muốn ăn gì không?”
Lý Hạng ngước mắt lên, “....Em chỉ muốn nói với anh chuyện này thôi sao?”
Hà Gia Vân nghẹn lời, muốn nói không phải.
Chỉ là vào lúc này, cô cũng không biết mình còn có thể nói gì với anh.
Đầu óc cô bây giờ rất rối, rất hoang mang.
“Không muốn nói thì thôi.” Lý Hạng nhìn ra vẻ khó xử của cô, thấp giọng nói, “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Hà Gia Vân có chút nghẹn lời: “Người bị thương như anh còn chưa nghỉ ngơi mà.”
Cô có gì phải nghỉ ngơi chứ.
Lý Hạng khẽ cười, cụp mắt xuống: “Vậy anh chợp mắt một lát nhé?”
Dạo gần đây anh rất bận, vì để sớm trở về nên anh rất tranh thủ, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày ít đến đáng thương. Tối qua lại thức trắng cả một đêm.
Hà Gia Vân nhìn quầng thâm dưới mắt anh, gật đầu: “Anh ngủ đi.” Cô mím môi, “Em ở đây trông anh.”
Lý Hạng: “Ừ.”
Lý Hạng nói ngủ là ngủ ngay.
Anh thật sự rất mệt, nghiêng đầu chưa được mấy phút đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi anh nghỉ ngơi, Hà Gia Vân chậm rãi chớp mắt, một lần nữa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.
Tính kỹ ra thì đã một thời gian dài rồi Hà Gia Vân không nghiêm túc và cẩn thận ngắm nhìn Lý Hạng. Mỗi lần đều là vội vàng liếc qua, vội vã chạm mắt, rồi lại lật đật dời đi.
Lúc anh tỉnh táo, cô không dám nhìn anh quá lâu.
Lúc này nhìn lại, Hà Gia Vân bỗng nhiên phát hiện giữa hai đầu lông mày của Lý Hạng hiện rõ vẻ mệt mỏi, là bởi vì mọi người đều đang trưởng thành, tuổi tác cũng đang thay đổi, nên mới vậy sao?
Hà Gia Vân không chắc chắn lắm.
Ánh mắt cô từ từ lướt qua hàng mày anh tuấn xuống đến sống mũi cao thẳng, rồi dừng lại trên đôi môi mỏng của anh vài giây.
Đột nhiên, hàng mi của Lý Hạng run run.
Hà Gia Vân như ngừng thở, tim đập nhanh hơn.
Cô đang còn nghĩ xem chốc nữa Lý Hạng mở mắt ra thì mình nên giải thích thế nào về việc nhìn anh như vậy, chợt phát hiện Lý Hạng chỉ động đậy mí mắt, không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Hà Gia Vân thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, cô lại cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Lý Hạng tỉnh lại ngay lúc này rồi truy hỏi cô điều gì đó, có lẽ cô sẽ bất chấp tất cả mà trả lời câu hỏi của anh trước đây.
Hà Gia Vân không biết mình đã nhìn chằm chằm Lý Hạng bao lâu, đến khi mắt cô mỏi mệt, không nhịn được cũng nhắm mắt lại, vô cớ ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, Hà Gia Vân vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cô nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên nhớ ra mình đang đi cùng Lý Hạng truyền dịch, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lý Hạng nghiêng đầu, “Tỉnh rồi à.”
Vẻ mặt anh thản nhiên, nhìn không có gì khác lạ.
Hà Gia Vân ngây người, xoa xoa đầu: “Sao em lại ngủ quên mất rồi.”
Lý Hạng ừ một tiếng: “Còn ngủ rất ngon là đằng khác.”
Hà Gia Vân: “...”
Cô ngại ngùng đáp: “Em không cố ý ngủ quên đâu.”
Lý Hạng cong môi, khẽ nói: “Anh biết.” Dừng lại giây lát, anh lại hỏi, “Tối qua không nghỉ ngơi đầy đủ à?”
Hà Gia Vân thoáng khựng lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Ngủ hơi muộn.”
Mấy ngày nay cô đều ngủ rất muộn, có hơi mất ngủ. Nguyên nhân mất ngủ là vì trước khi ngủ cứ suy nghĩ lung tung, cụ thể nghĩ gì thì Hà Gia Vân cũng không nói rõ được.
Nhưng Lý Hạng lại truy hỏi đến cùng: “Sao lại ngủ muộn như vậy?”
Hà Gia Vân bắt gặp ánh mắt của anh, cánh môi khẽ mấp máy, định nói là do cô nghịch điện thoại.
Nhưng cô có rất nhiều thời gian nghịch điện thoại, vì vấn đề tim mạch nên cô luôn cố gắng hạn chế thức khuya.
Lý do này quá giả, lừa người khác thì được chứ tuyệt đối không lừa Lý Hạng được.
Yên lặng chốc lát, Hà Gia Vân nhỏ giọng nói: “Suy nghĩ chút chuyện thôi.”
Lần này đến lượt Lý Hạng sửng sốt, anh bất ngờ vì Hà Gia Vân lại thành thật trả lời mình như vậy.
Anh nhìn cô, “Nghĩ chuyện gì?”
Hà Gia Vân nhìn lại anh, mấp máy môi: “...Để anh truyền dịch xong rồi nói.”
Lý Hạng cụp mắt: “Được.”
Thời gian truyền dịch bỗng trở nên dài dằng dặc.
Lý Hạng ngước nhìn bình truyền dịch, hận không thể vặn van điều chỉnh đến mức lớn nhất, tốt nhất là bơm trực tiếp thuốc vào cơ thể anh.
Tiếc là anh chỉ có thể nghĩ vậy thôi.
Hà Gia Vân đứng cạnh quan sát, thấy Lý Hạng tăng tốc độ nhỏ giọt, cô bèn chỉnh lại cho anh.
Mấy bình thuốc truyền mất hơn hai tiếng.
Truyền dịch xong, hai người lại đến hiệu thuốc lấy thuốc, xem qua trợ lý rồi mới rời bệnh viện.
Hà Gia Vân đã sớm bảo tài xế đến đón họ.
Lên xe xong, hai người cũng không phá vỡ sự im lặng trong xe.
Im lặng suốt quãng đường đến tận trước cửa nhà, tài xế thả hai người xuống rồi rời đi, Lý Hạng mới quay đầu nhìn người bên cạnh, có chút ấm ức hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa?”
Hà Gia Vân: “....”
Cô ngước mắt nhìn Lý Hạng, có chút bất lực: “Anh gấp vậy sao?”
Lý Hạng nhìn cô chăm chú: “Phải.”
Anh trả lời cô, sau đó hỏi: “Vẫn chưa có đáp án à?”
Hà Gia Vân rất muốn nói không, song những điều tốt đẹp Lý Hạng dành cho cô và những lời của Lâm Vụ cứ văng vẳng bên tai.
Cô khẽ cụp mắt, cúi đầu nhìn mũi chân, nhỏ giọng hỏi: “Lý Hạng, em thật sự có thể ích kỷ như vậy sao?”
Lý Hạng: “Vậy em hy vọng anh ích kỷ hơn một chút?”
Chưa đợi Hà Gia Vân trả lời, Lý Hạng tiếp tục nói: “Anh không làm được.”
Hà Gia Vân đứng sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.
Lý Hạng thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt, nhấc chân đi đến trước mặt Hà Gia Vân, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Hà Gia Vân, anh chưa từng hỏi em. Hôm nay là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.”
Hàng mi của Hà Gia Vân thoáng run rẩy, tim như muốn vọt thẳng lên cổ họng: “Hỏi gì?”
Giọng cô nói khàn khàn.
Cô đang căng thẳng, không chắc Lý Hạng muốn hỏi gì, liệu có phải là điều cô đang nghĩ không?
Lý Hạng rũ mắt, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu hình ảnh cô: “Anh thích em, thích em rất nhiều năm rồi. Anh nghĩ hẳn là em đã nhận ra được, nên đừng trả lời anh là không có, em gái Gia Vân của anh không ngốc đến thế đâu.”
Hà Gia Vân nghẹn lời, hoàn toàn không nói nên lời.
Đương nhiên Lý Hạng cũng không cho cô cơ hội nói, anh không chừa cho Hà Gia Vân bất kỳ đường lui nào, nói thẳng: “Trước đây không nói cho em biết, là vì anh biết em đang trốn tránh, anh không muốn ép em. Nhưng anh phát hiện nếu anh không ép em, em sẽ cứ mãi làm đà điểu.”
Hà Gia Vân không thể phản bác.
Cô trầm mặc giây lát, không nhịn được hỏi: “Vậy bây giờ tại sao anh lại nói?”
“Bởi vì anh không muốn giữa chúng ta để lại nhiều tiếc nuối hơn.” Lý Hạng nhìn thẳng vào cô, “Cho nên hôm nay anh muốn hỏi em một câu.”
Ánh mắt anh khóa chặt cô, hỏi từng chữ một: “Em có muốn ở bên anh không? Là một mối tình khắc cốt ghi tâm, sau này có thể khắc tên lên bia mộ của nhau?”