Hứa Yến Nhiên: [Ơ kìa, bác sĩ Đàm đâu phải là người như thế.]
Đàm Ngôn Hứa: [Vốn dĩ là không phải.]
Nhưng Hứa Yến Nhiên đã đoán như vậy thì anh cũng có thể.
Ngồi ở công ty luật, Hứa Yến Nhiên sau khi hiểu ra ý tứ trong lời nói của Đàm Ngôn Hứa thì có chút bất lực.
Cô có hơi ngượng ngùng, thở dài trả lời anh: [Bác sĩ Đàm, có thể chừa cho tôi chút mặt mũi không?]
Đàm Ngôn Hứa ngước mắt: [Gì cơ?]
Hứa Yến Nhiên: [Tôi cũng phải kiếm tí lý do để nói chuyện với anh chứ.]
Cô không thực sự muốn kiểm tra xem Đàm Ngôn Hứa có chặn mình hay không, cô chỉ muốn tìm một cái cớ tương đối hợp lý để gửi tin nhắn cho Đàm Ngôn Hứa thôi.
Quen biết Đàm Ngôn Hứa đã được một thời gian, dù luôn bị từ chối nhưng cô cũng xem như có hiểu anh. Anh là kiểu người đã đồng ý thì sẽ không hối hận. Nếu đồng ý kết bạn Wechat rồi thì sau đó sẽ không có chuyện chặn hoặc là không giao tiếp với cô. Bằng không anh đã trực tiếp từ chối lời mời kết bạn rồi.
Cách tấn công trực diện của Hứa Yến Nhiên luôn khiến người ta không kịp trở tay, Đàm Ngôn Hứa nhất thời không biết phải đáp lời như thế nào.
Cũng may là đối phương không để ý chuyện này.
Chưa đợi anh trả lời, cô đã hỏi tiếp: [Sao anh còn chưa ngủ?]
Đàm Ngôn Hứa: [Đang chuẩn bị ngủ đây.]
Hứa Yến Nhiên: [Vậy bác sĩ Đàm ngủ ngon.]
Đàm Ngôn Hứa: [....Ừm.]
Điện thoại rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu, Đàm Ngôn Hứa mới đặt điện thoại xuống, kéo rèm cửa sổ phòng lại rồi đi ngủ.
Đầu bên kia, sau khi biết Đàm Ngôn Hứa thực sự đã ngủ, Hứa Yến Nhiên cũng thu vén tâm tư, tập trung vào làm việc.
Ứng Mộng Đình ra ra vào vào văn phòng cô, rõ ràng cảm thấy hôm nay tâm trạng cô rất tốt. Lúc mang tài liệu đến lần nữa, cô ấy không nhịn được hỏi một câu: “Luật sư Hứa hôm nay trông vui vẻ thế, gặp chuyện gì tốt lành à?”
Hứa Yến Nhiên ngước mắt nhìn cô ấy: “Đương nhiên.”
Cô cũng không giấu tiến triển chuyện mình theo đuổi bác sĩ Đàm, có chút tự hào nói: “Chị đã add được Wechat của bác sĩ Đàm rồi.”
“Wow!” Ứng Mộng Đình kinh ngạc, “Vậy chắc là sắp theo đuổi thành công rồi đúng không?”
Hứa Yến Nhiên bật cười: “Đâu có nhanh như vậy.”
Đàm Ngôn Hứa đâu phải người dễ theo đuổi. Riêng việc add Wechat mà cô phải tốn hơn một tháng gần hai tháng rồi. Muốn theo đuổi thành công chắc phải mất nửa năm hoặc một năm. Hứa Yến Nhiên ngẫm nghĩ.
Ứng Mộng Đình khẽ thốt lên một tiếng: “Kệ đi, đây cũng đã là một bước đột phá rồi.” Cô ấy nói với Hứa Yến Nhiên, “Luật sư Hứa cố lên, tiếp tục nỗ lực, sớm ngày hạ gục bác sĩ Đàm.”
Nói chuyện với Ứng Mộng Đình vài câu, Hứa Yến Nhiên tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Bận đến lúc tan làm, cô nhìn thấy Hà Gia Vân gửi tin nhắn vào nhóm bạn của bọn họ, hẹn mọi người đi uống rượu.
Hứa Yến Nhiên: [Tớ không đi được, phải tăng ca.]
Lâm Vụ: [....Tớ cũng vậy.]
Hà Gia Vân: [Hai người đúng là tên cuồng công việc.]
Lâm Phi Phi: [Tớ đi được, lát tớ đến.]
Thấy hai người đã hẹn xong, Hứa Yến Nhiên lên tiếng: [Lần sau tớ tham gia.]
Lâm Vụ: [Lần sau hẹn vào cuối tuần nhé, chắc không vấn đề gì đâu.]
Hà Gia Vân: [Thôi được rồi~ Tối nay tớ với Phi Phi đi chơi trước.]
Hứa Yến Nhiên mỉm cười, đặt điện thoại xuống.
Bận rộn đến tận chín giờ tối, Hứa Yến Nhiên mới rời khỏi văn phòng luật.
Vốn dĩ cô định đến bệnh viện một chuyến nữa. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy trên chuyện theo đuổi này không thể quá sát sao được, cách một ngày đến một lần là được rồi, ngày nào cũng đến cũng sợ bác sĩ Đàm phiền.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Yến Nhiên và Đàm Ngôn Hứa không liên lạc với nhau thường xuyên, nhưng tin nhắn Hứa Yến Nhiên gửi đi, Đàm Ngôn Hứa đều hồi âm lại.
Hứa Yến Nhiên hẹn Đàm Ngôn Hứa ăn cơm, số lần đồng ý nhiều hơn số lần từ chối.
Đây là một sự khác biệt rõ rệt.
Gần cuối năm, công việc của Hứa Yến Nhiên tăng lên, bên phía bệnh viện cũng bận không ngơi tay.
Hứa Yến Nhiên không thể cứ cách một ngày lại đến bệnh viện một lần, đành phải một tuần đến một lần. Thời gian cô rảnh rỗi cũng giảm bớt, mỗi ngày chỉ có thể nhắn cho Đàm Ngôn Hứa mười tin, số lượng tin nhắn giảm mạnh.
Hứa Yến Nhiên vốn tưởng Đàm Ngôn Hứa sẽ nhận ra sự thay đổi rõ ràng này, nhưng không ngờ người này chẳng hỏi lấy một câu.
Nghĩ vậy, cô có chút buồn bực.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Thiến Thiến giao ca cho đồng nghiệp chuẩn bị ra về. Trước khi đi, cô ấy tán gẫu với đồng nghiệp một lát.
Đang hăng hái tám chuyện thì đồng nghiệp nhìn thấy Đàm Ngôn Hứa xuất hiện ở đằng xa: “Này, Thiến Thiến, cậu có thấy dạo này luật sư Hứa không đến nữa không?”
Cô ấy đoán: “Không lẽ lại bị bác sĩ Đàm từ chối nên buồn quá không đến nữa?”
Thiến Thiến: “Chắc không đâu.”
Cô ấy mở điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện mấy ngày trước với Hứa Yến Nhiên, khẽ nói: “Luật sư Hứa dạo này hình như rất bận, cô ấy nói cuối năm các cặp vợ chồng ly hôn nhiều nên cô ấy bận không thoát thân được.”
Ngày nào cũng 12h đêm mới về đến nhà. Hứa Yến Nhiên dù có khỏe đến đâu cũng không thể tối khuya mười hai giờ rồi còn chạy đến bệnh viện.
“Ra là vậy.” Đồng nghiệp cảm thán, “Tôi còn tưởng cô ấy bỏ cuộc với bác sĩ Đàm rồi.”
Thiến Thiến: “Sao có thể? Tôi thấy luật sư Hứa rất kiên định.”
“Lỡ đâu thì sao?” Đồng nghiệp có ý kiến riêng, “Một người cứ bị từ chối mãi, một hai lần thì không sao, nhưng bị từ chối mười lần trăm lần, lỡ đâu lại nản lòng bỏ cuộc.”
Khi người ta hoàn toàn không thấy hy vọng thì tự nhiên sẽ không kiên trì nữa.
Nghe xong câu này, Thiến Thiến nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Im lặng một lát, cô ấy thấp giọng nói: “Chắc là bác sĩ Đàm có cho cô ấy hy vọng đấy.”
Đồng nghiệp ngẩn người, hồi tưởng lại: “Cũng có thể chứ nhỉ? Luật sư Hứa hình như là người theo đuổi đầu tiên hẹn được bác sĩ Đàm đi ăn cơm.”
Thiến Thiến gật đầu: “Cho nên luật sư Hứa sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Nói là vậy, nhưng trên đường tan làm Thiến Thiến vẫn gửi cho Hứa Yến Nhiên một tin nhắn: [Luật sư Hứa, dạo này công việc bận rộn lắm à?]
Hứa Yến Nhiên tận nửa tiếng sau mới trả lời cô ấy: [Vừa gặp xong một đương sự, chuẩn bị về công ty luật.]
Thiến Thiến: [À...bận thế cơ à.]
Hứa Yến Nhiên: [Ừ, sao vậy? Bên bác sĩ Đàm có chuyện gì không?]
Thiến Thiến: [Không có gì, chỉ là lâu rồi không thấy cô thôi.]
Trò chuyện với nhau vài câu, Hứa Yến Nhiên biết được Thiến Thiến vừa tan làm cần về nhà nghỉ ngơi, còn Đàm Ngôn Hứa vẫn còn ở bệnh viện.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hứa Yến Nhiên đổi ý, quyết định đến bệnh viện một chuyến rồi mới quay về công ty.
Cô mà còn không đến bệnh viện nữa, Đàm Ngôn Hứa có lẽ sắp quên mất cô rồi.
Nhưng không may là lúc Hứa Yến Nhiên đến bệnh viện, bên Đàm Ngôn Hứa có một bệnh nhân cấp cứu, anh vừa vào phòng phẫu thuật.
Thấy cô đến, đồng nghiệp của Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Luật sư Hứa, bác sĩ Đàm chắc phải mấy tiếng nữa mới ra được.”
Hứa Yến Nhiên gật đầu, đặt đồ cầm trên tay xuống: “Vậy làm phiền mọi người chuyển cái này cho anh ấy giúp tôi nhé. Cảm ơn.”
Y tá cười: “Không có gì.”
Hứa Yến Nhiên: “Tôi đi trước đây. Mọi người làm việc vất vả rồi.”
“Chào luật sư Hứa.”
“Tạm biệt.”
Hứa Yến Nhiên tranh thủ chạy đến bệnh viện một chuyến nhưng lại không gặp được Đàm Ngôn Hứa. Song cô cũng không quá thất vọng, công việc của Đàm Ngôn Hứa đã định trước anh không có nhiều thời gian tự do, cần phải sẵn sàng 24/24.
Từ ngày đầu tiên quen anh, Hứa Yến Nhiên đã biết anh làm nghề gì. Một khi đã quyết định theo đuổi anh thì cô cũng tính trước được những việc này rồi. Thế nên từ bệnh viện trở về công ty, cô chỉ có chút tiếc nuối chứ không có nhiều cảm xúc khác.
Ca phẫu thuật của Đàm Ngôn Hứa kéo dài rất lâu, từ trưa đến tối. Khi kết thúc, mọi người đều có chút mệt mỏi.
Rửa tay xong, anh thay bộ quần áo vô trùng, đổi sang áo blouse trắng rồi trở về khoa. Lúc đi ngang qua quầy y tá, anh bị đồng nghiệp gọi lại: “Bác sĩ Đàm.”
Đàm Ngôn Hứa dừng bước, nghiêng đầu nhìn người gọi mình: “Hửm?”
Y tá lấy đồ mà Hứa Yến Nhiên dặn gửi cho anh ra, nhẹ giọng nói: “Luật sư Hứa nhờ chúng tôi chuyển cho anh.”
Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn chằm chằm túi vài giây: “Cô ấy đến từ lúc nào?”
Nhìn bóng lưng Đàm Ngôn Hứa xách túi trở về khoa, hai y tá trực ban nhìn nhau.
“Thấy chưa, tôi đã nói bác sĩ Đàm sẽ nhận mà, sẽ không bảo chúng ta trả lại đâu.”
“Bác sĩ Đàm thay đổi rồi.”
“Anh ấy thay đổi từ lâu rồi.”
Đàm Ngôn Hứa không nghe thấy những lời bàn tán của đồng nghiệp, đương nhiên là cho dù nghe thấy thì anh cũng sẽ không để ý.
Xách túi về văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, Biên Kỳ Văn quay đầu nhìn anh nói: “Đói không? Mời cậu ăn cơm nhé?”
“Lười nhúc nhích quá.” Đàm Ngôn Hứa đáp.
Nghe thấy câu trả lời này, Biên Kỳ Văn không hề bất ngờ. Sau phẫu thuật ai cũng mệt đến mức không có khẩu vị. Đàm Ngôn Hứa còn hơn thế nữa.
Suy nghĩ vài giây, anh ấy khẽ nhướng mày nói: “Tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”
“Không cần.” Đàm Ngôn Hứa xoa xoa bờ vai mỏi nhức, trầm giọng nói, “Cậu ăn đi, tôi không đói.”
Biên Kỳ Văn nghẹn lời: “Bây giờ tôi gọi trước, chờ ship đến là cậu thấy đói rồi đấy.”
Đàm Ngôn Hứa không nói gì.
Yên tĩnh vài giây, anh lại cầm lấy cái túi vừa đặt xuống mở ra.
Nhìn thấy đồ trong túi, anh khẽ nhướng mày.
Trên đồ ăn cũng có kèm theo một tờ giấy note giống như lần trước, nhưng Hứa Yến Nhiên dạo gần đây thật sự rất bận, không vẽ tranh đơn giản nữa mà chỉ để lại một câu —— Mua ở ven đường, bác sĩ Đàm lúc nào không kịp ăn cơm thì lót bụng tạm nhé.
Trong túi đựng hai cái bánh mì mới làm, còn có một cốc cà phê đá đã tan hết.
“Không cần gọi đồ ăn cho tôi đâu.” Đàm Ngôn Hứa nhìn rồi nói với Biên Kỳ Văn.
Biên Kỳ Văn đang định đặt món, nghe vậy ngẩn người: “Thật sự không ăn à?”