Còn về việc vì sao xin lỗi Miêu Doanh Đông không quan tâm, cũng không hỏi. Tâm sự của cô gái nhỏ, anh không có hứng thú.
Kiều Duyệt Nhiên cũng không muốn nhắc đến việc cô ở trong trường bị người ta mắng là " tiểu dâm phụ".
Đối với việc đã qua, Miêu Doanh Đông cũng không nhắc chuyện cũ, anh vẫn luôn nhìn Kiều Duyệt Nhiên uống rượu.
Không biết uống, lại uống đặc biệt vội vàng, nhưng mà, dù sao chỗ này cũng cách nhà anh rất gần.
Kiều Duyệt Nhiên mới uống hai ly mà đã mặt đỏ không ra dáng vẻ gì rồi. Hơn nữa lúc sau sức uống còn lớn hơn, cô đã say rồi.
Người say rượu lá gan to.
Cô bắt đầu nói với Miêu Doanh Đông " Ethan, anh dựa vào cái gì khiến em tức giận cũng không dám thở một hơi, dựa vào cái gì?"
Miêu Doanh Đông lắc rượu ở trong ly, an ổn nói " Anh khiến em không dám tức giận sao?".
Đầu Kiều Duyệt Nhiên hoang mang lắc giống như trống lắc lắc," em sợ anh, em thích anh như thế, anh vì sao khiến em không dám tức giận,".
" Em thích anh?".
Kiều Duyệt Nhiên lại hoang mang gật đầu, đương như lại đang tự mình nói " ừm, người em rất thích rất thích".
Miêu Doanh Đông cười nhẹ " Em còn từng thích ai?".
" không có nữa".
" Hứa Thế An đâu?".
" Có thể là tình thân, từ nhỏ ở bên nhau, rời khỏi anh ấy không quen, trước nay chưa từng có cảm giác động tình" Đầu Kiều Duyệt Nhiên bò lên cánh tay của mình. " Cái gì gọi là động tình" Miêu Doanh Đông hỏi cô.
Anh dường như giống như thẩm phán vậy, chỉ có như vậy mới có thể biết tất cả suy nghĩ trong lòng Kiều Duyệt Nhiên.
" Động tình? Là lúc nhìn thấy anh trong lòng thấp thỏm không yên, không dám nhìn anh, luôn muốn liên hệ với anh, anh nói một câu trong lòng luôn đoán mò, anh có ý gì? Anh ra tay có chừng mực, em bị anh đùa vui trong lòng bàn tay. Em biết khoảng cách với anh, tương lai không có kết quả, nhưng em vẫn là không nhịn nổi, đây chính là không tự trọng đi!" Kiều Duyệt Nhiên bò lên cánh tay của mình, khóc thút thít.
Đích xác như hai người thật khác so với cô của những ngày trước, ngày bình thường cô luôn ẩn nhẫn kìm chế.
Sẽ không nói nhiều như thế.
Giống như một đứa trẻ.
Kiều Duyệt Nhiên nói thực ra rất đáng yêu.
Miêu Doanh Đông trả tiền, dìu Kiều Duyệt Nhiên từ trên ghế lên muốn đi.
Kiều Duyệt Nhiên ôm chặt tay anh, cả người nửa nằm trên người anh, mắt không mở ra nổi.
Sau khi lên xe, Ví tay của Miêu Doanh Đông đặt ở ghế phụ cạnh tay lái, Kiều Duyệt Nhiên nhấc lên nói: " Anh xem cái ví này của anh, là sinh hoạt phí tầm 10 năm của em, anh ở trên cao như thế, em làm sao mà so được với anh ".
Tiếp đó lại buồn rầu cúi đầu.
Miêu Doanh Đông khởi động xe " sao cứ phải so sánh, không so sánh có phải tốt hơn không?".
" Hôm đó anh nhắn tin với mẹ anh em nhìn thấy rồi. Anh rất tổn thương người khác, tổn thương người khác, anh biết không?". Kiều Duyệt Nhiên quay người, bắt đầu hết sức lắc cánh tay của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông sở dĩ lưu lại trong điện thoại, chính là muốn để Kiều Duyệt Nhiên xem.
Đại khái có rất nhiều lời, không dễ nói chỉ có thể làm như thế cho Kiều Duyệt Nhiên hiểu.
" Em nhìn thấy cái gì?" Miêu Doanh Đông hỏi.
" Nhìn thấy rồi, thân phận của em, em biết!".
Miêu Doanh Đông cũng không nói nữa.
Lái xe vào nhà để xe, Miêu Doanh Đông dìu Kiều Nguyệt Nhiên xuống xe, Kiều Nguyệt Nhiên thực tế say rồi, say không ra dáng vẻ gì nữa rồi.
Miêu Doanh Đông ôm lấy cô, bế lên gác.
Đây là lần thứ hai anh bế cô.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn xoa mặt Miêu Doanh Đông, chất da của anh rất đẹp, rất quý giá.
Kiều Duyệt Nhiên cố hết sức dựa vào lòng Miêu Doanh Đông không nỡ mất phần ấm áp này.
" Anh ta đã từng ôm em như thế không? Miêu Doanh Đông hỏi đến anh ta một câu. "Ai?".
" Hứa Thế An".
" Anh là đang ghen với anh ý sao? Em không nói cho Anh" Một Kiều Duyệt Nhiên sau khi uống say, hoạt bát không lý do.
" Nói cho anh".
" Chính là không nói cho anh!" Kiều Duyệt Nhiên lại đấm vào lòng anh.
" Nếu không nói, anh liền muốn em” Miêu Doanh Đông dừng lại.