“Không sao”, bà chủ nhặt cái vỉ đập ruồi trên bàn bên cạnh lên rồi nói: “Có con ruồi không biết từ đâu tới lại vo ve làm tôi khó chịu quá, để bà đây nghe tiếng vo ve lần nữa thì bà đây liền đập chết nó!”
Vừa nói bà ta vừa đập bàn thật mạnh, một tiếng “chát” vang lên khiến cho Chu Húc liền sợ hãi rùng mình.
Bà chủ xoay người, dẫn Đinh Hương đi.
“Chị Mai, cảm ơn chị”, Đinh Hương nói.
“Khách khí gì chứ, đều là người một nhà. Sau này ai bắt nạt cậu thì cứ nói với chị Mai, chị Mai sẽ trút giận cho cậu!”, bà chủ quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dục Thần: “Phụ nữ chúng tôi toàn phải tự dựa vào mình, có vài tên chỉ được cái đẹp mã!”
Sau quầy bar, ông chủ cười hì hì: “Đúng đó, mấy cậu đẹp mã thì có gì tốt!”
Bà chủ liếc mắt khinh thường: “Biến biến biến, liên quan gì ông!”
Sư phụ Vinh nói: “Tôi còn tưởng có người tới ăn quỵt!”