Cũng không biết giữa họ và anh Hồ có thù hận thế nào.
Lý Dục Thần nói với oán linh: “Bất luận khi còn sống anh thiện ác thế nào, bất luận anh có oán hận thế nào, tất cả đều đã tan thành mây khói. Hôm nay tôi giúp anh giải thoát, từ này tiêu tan, trời quang trong lành, trở về với vạn vật”.
Nói xong, anh chỉ ngón tay.
Oán linh liền méo mó.
Cơ thể hóa thành rất nhiều khí đen bay lên, chậm rãi hướng lên trên.
Bùa trận bên trên lóe lên ánh sáng trắng, ngăn những khí đen này.
Lý Dục Thần lại chỉ ngón tay, cang khí của bùa trận liền xuất hiện một đường khe.
Khí đen vù một cái, chui ra từ trong đường khe.
Mã Sơn đứng bên giếng, đang thò đầu xuống xem.
Đột nhiên cảm thấy gió âm ập vào mặt, giật mình, vội vàng ngẩng đầu.
Anh tha thấp thoáng nhìn thấy một luồng khói đen bốc lên từ miệng giếng, bay vút lên trời, rồi tỏa ra không trung, giống như cây nấm.
Dụi mắt thật kỹ, lúc nhìn lại, phát hiện không có gì hết.
Ở trước mặt Lý Dục Thần, luồng khí đen bay đi, cuối cùng để lại ánh sáng mờ màu trắng.
Đó là một hình người, khuôn mặt sáng sủa.
Con nhím nhìn rất rõ, gọi lớn: “Anh Hồ!”
Nó thấy anh Hồ nhìn sang nó một cái, dường như còn cười với nó.
Sau đó, Lý Dục Thần cúi người bái, bóng người mờ dần, lập tức biến mất.
“Anh Hồ!”
Con nhím bỗng nhiên không nhịn được òa khóc trong đau thương.