Gã ta đã nhận ra người đến chính là người ăn khuya cùng cô gái này lúc nãy.
“Tao nói một lần cuối, thả cô ấy ra”, Lý Dục Thần lặp lại.
“Thả cô ta?”, tên côn đồ cười nham hiểm: “Mày phá hỏng chuyện tốt của tao, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!”
Con dao nhỏ xoay vòng vòng tạo thành bóng lưỡi dao lờ mờ trên tay gã ta.
Nhưng bỗng nhiên trước mắt gã bị mờ đi, không biết bằng cách nào mà con dao gã cầm đã rơi vào tay Lý Dục Thần.
Còn anh thì đã đứng trước mặt gã ta, một tay lướt nhẹ qua ngực gã.
Gã côn đồ lập tức bay ra ngoài rồi đâm sầm vào thân cây.
Gã ta trượt từ trên cây xuống, chân vừa mới chạm đất, còn chưa đứng vững thì nghe thấy một tiếng “phụt”, con dao kia đã cắm vào thân cây sát bên cổ gã.
Chuôi dao vẫn còn rung rinh phát ra tiếng vù vù.
Cổ có thể cảm nhận được khí lạnh từ lưỡi dao.
Gã sợ tới mức đứng yên không dám nhúc nhích.
Tên côn đồ còn lại thả Lâm Mộng Đình ra, hùng hổ giơ nắm đấm xông tới.
Lý Dục Thần dùng chiêu tay gảy đàn tỳ bà của Thái Cực Quyền vừa mới học hôm nay đánh gã ta văng ra xa.
Hai tên côn đồ thấy tình hình không ổn, bỏ lại dao, vắt giò lên bỏ chạy, chật vật trốn vào trong bụi cây công trình rậm rạp, không còn bóng dáng đâu.
Lâm Mộng Đình ôm cần cổ đau nhức do bị bóp chặt, ho khan vài tiếng.
Lý Dục Thần nhặt túi xách và điện thoại từ dưới đất lên đưa cho cô, hỏi: “Cô có sao không?”