Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 106: Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???



Cao Phi Dương sững người.

Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu cậu ta, sự lạnh nhạt của Kỳ Ngôn, và cả tình cảnh tài nguyên ngày càng sụt giảm gần như rơi xuống đáy vực của cậu ta hiện tại.

Suy nghĩ thật lâu sau, cậu ta rốt cuộc gật đầu: "Được, cứ làm như vậy đi!"

Trong studio.

Giản Thượng Ôn phối hợp cùng Kỳ Ngôn hoàn thành buổi chụp hình. Nhóm nhân viên hậu trường vừa thu dọn vừa cười nói: "Lần đầu tiên quay chụp mà tiến độ nhanh thế này, làm việc hiệu suất cao như vậy, tôi còn có chút chưa quen lắm!"

Đạo diễn cũng gật đầu tán thưởng: "Chất lượng hình ảnh cực kỳ xuất sắc, hai người vất vả rồi!"

Kỳ Ngôn chủ động cảm ơn nhân viên trong đoàn: "Mọi người cũng vất vả rồi. Chốc lát nữa kết thúc, cùng đi ăn một bữa đi, tôi mời!"

Đây cũng là một dạng ứng xử xã giao thường thấy trong ngành. Những ngôi sao có điều kiện khá một chút sau khi kết thúc công việc thường sẽ mời cả đoàn ăn một bữa, coi như để lại ấn tượng tốt và tiếng thơm trong nghề.

Kỳ Ngôn quay đầu nhìn sang Giản Thượng Ôn, hỏi: "Cùng đi không?"

Hôm nay Giản Thượng Ôn không có lịch trình gì khác, cậu khẽ gật đầu: "Cũng được."

Thế là mọi người chuẩn bị lên xe đến khách sạn.

Do xe của tổ chương trình gần như đã kín chỗ, khi Giản Thượng Ôn bước ra, đạo diễn liền nói:"Cậu có thể ngồi xe của Kỳ lão sư, đó là xe chuyên dụng, chắc vẫn còn chỗ trống."

Mọi người trong đoàn đều mặc nhiên cho rằng Giản Thượng Ôn và Kỳ Ngôn đi cùng nhau.

Thậm chí, khi Giản Thượng Ôn bước ngang qua khu vực kỹ thuật, cậu còn nghe thấy mấy nhân viên nhỏ giọng bàn tán:

"Hai người đó là một đôi à?"

"Bí mật hẹn hò rồi à?"

"Trước giờ chưa từng nghe tin đồn nào về họ cả!"

"Biết đâu chỉ là đỉnh lưu bao dưỡng tiểu tình nhân thôi?"

Những lời như vậy, Giản Thượng Ôn đã nghe quá nhiều.

Đây chính là thực tế trong giới giải trí. Khi một người chưa đủ mạnh, bất kể cậu đứng bên cạnh ai, cũng sẽ bị cho rằng đang dựa hơi đối phương.

Lúc Giản Thượng Ôn vừa bước xuống bậc tam cấp của sân khấu, Kỳ Ngôn cũng vừa đi ra từ bên trong, chủ động lên tiếng: "Cùng đi đi, ngồi xe tôi."

"Được." Giản Thượng Ôn mỉm cười, "Vừa hay đạo diễn bảo bên họ hết chỗ rồi."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Dẫn theo cả ekip nhân viên đi ăn, đương nhiên xe sẽ thiếu chỗ. Nhưng cậu ra ngoài mà không có xe cũng bất tiện. Trong gara của tôi còn một chiếc để không, tôi nhớ cậu có bằng lái, có thể lấy mà dùng."

Giản Thượng Ôn lười biếng cười nói: "Không cần đâu, xe của cậu, biển số dễ bị tra ra lắm, tôi không muốn ngày mai khắp nơi đều là tin đồn, sau đó bị fan của cậu xỉ vả trên mọi mặt trận đâu."

Sắc mặt Kỳ Ngôn thoáng trầm xuống. Anh cũng hiểu rõ, fan của mình vốn chẳng ưa gì Giản Thượng Ôn. Anh khẽ nói: "Thực ra, chỉ cần cho họ thêm chút thời gian, tôi tin họ sẽ chấp nhận thôi."

"Cũng chẳng sao cả." Giản Thượng Ôn ngồi phịch xuống ghế, thả lỏng tứ chi sau một ngày làm việc mệt mỏi, giọng điệu tùy ý như gió thoảng: "Dù gì hai chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường, họ có chấp nhận hay không cũng chẳng liên quan gì. Hay là," cậu liếc mắt nhìn anh, đáy mắt ánh lên tia trêu chọc quen thuộc, "đại minh tinh cậu đang muốn nối lại tình xưa với tôi?"

Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Nếu vậy, fan của cậu chắc chắn sẽ ném đá tôi chết mất."

Kỳ Ngôn theo bản năng nói: "Thật ra họ cũng không đến mức khó gần như cậu nghĩ."

Giản Thượng Ôn chậm rãi giơ điện thoại lên, nhìn thoáng qua rồi cười: "Nếu không ghét tôi, vậy thì siêu thoại của chúng ta hẳn là phải có chút động tĩnh chứ?"

Kỳ Ngôn không thể phản bác được.

Trời đã về đêm, ánh đèn bên đường lặng lẽ phản chiếu lên gương mặt Giản Thượng Ôn. Cậu cúi đầu, ánh mắt dừng trên màn hình điện thoại, trên đó là những dòng chữ dày đặc.

Kỳ Ngôn hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"

"Kịch bản." Giản Thượng Ôn đáp: "Lạc lão sư giới thiệu cho tôi, tôi đã qua vòng thử vai rồi, có lẽ sang năm sẽ bắt đầu quay. Tôi đang đọc toàn bộ kịch bản, làm quen với các nhân vật và bối cảnh, như vậy sẽ dễ dàng nhập vai hơn."

Kỳ Ngôn hỏi: "Vai diễn lần này có nhiều đất diễn không?"

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Tổng thời lượng lên hình có lẽ chỉ khoảng hai, ba tập thôi, nhưng tôi thấy rất ổn. So với mấy vai tôi từng nhận trước đây thì khá hơn nhiều rồi. Tôi vẫn chưa đủ khả năng để gánh vai chính, nhưng cứ từ từ mà tiến lên, sống phải hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn chứ, đúng không?"

Cậu nói đến mấy chuyện ấy, ánh mắt khẽ ánh lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Kỳ Ngôn bỗng đờ người.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác phức tạp.

Kỳ Ngôn nhận ra, từ lúc nào chẳng hay, thế giới của Giản Thượng Ôn đang dần dần không còn chỗ cho anh nữa. Bên cạnh cậu xuất hiện nhiều người mới, duy chỉ thiếu vắng anh.

Giữa màn đêm yên tĩnh thế này, anh chợt nhớ lại một khoảng thời gian rất xa xưa, ngày ấy anh và Giản Thượng Ôn vẫn còn tay trắng, cùng nhau bươn chải.

Năm đó.

Cũng là một đêm như thế này, khi anh vừa tan ca ở chỗ làm thêm, Giản Thượng Ôn ngồi chờ anh ở mép bồn hoa, đang xem một bộ phim cổ trang.

Kỳ Ngôn liền hỏi cậu: "Cậu thích bộ phim đó à?"

"Không phải, tôi chỉ cảm thấy những diễn viên có thể đóng phim như vậy thực sự rất tuyệt, rất đáng ngưỡng mộ." Giản Thượng Ôn nói: "Có thể trải nghiệm những cuộc đời khác nhau, sống trong những câu chuyện khác nhau, có thể rời xa hiện thực của bản thân, được hóa thân vào điều mình yêu thích, thật tuyệt vời."

Kỳ Ngôn bật cười: "Vậy sau này cậu nhất định sẽ làm diễn viên sao? Tôi nghe nói nghề này vất vả lắm, không phải ai cũng chịu được."

Giản Thượng Ôn khi ấy lập tức ngẩng mặt lên, vẻ mặt rạng rỡ: "Tôi không sợ khổ."

"Vạn sự khởi đầu nan." Giản Thượng Ôn lúc ấy đứng dưới ánh đèn đường, cả người vẫn còn mang theo nét non trẻ chưa kịp phai mờ của tuổi thanh xuân. Cậu nói: "Từ từ rồi sẽ tới thôi! Tôi nghĩ, tôi có thể bắt đầu từ vai quần chúng, sau đó dần dần nhận được vai phụ, cuối cùng biết đâu lại gặp được đạo diễn có con mắt tinh tường, nhìn trúng tôi, cho tôi đóng vai chính!"

Kỳ Ngôn liền nói: "Vậy tôi thích ca hát, nhảy múa, sau này tôi sẽ làm ca sĩ cho rồi, như vậy hai ta còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Giản Thượng Ôn cười rạng rỡ: "Được thôi! Đợi đến khi cậu trở thành đại minh tinh, còn tôi cầm cúp Ảnh đế, chúng ta có thể công khai, trở thành cặp đôi vàng, mọi người chắc chắn sẽ chúc phúc chúng ta!"

Lời thề năm ấy, dường như đến bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Kỳ Ngôn từ dòng hồi ức trở về với thực tại, anh nhìn Giản Thượng Ôn, nhẹ giọng nói: "Cậu vẫn còn nhớ khi trước cũng từng nói như thế không?"

Giản Thượng Ôn khẽ ngẩn người, suy nghĩ của cậu cũng bị kéo về quá khứ, nhớ đến đoạn hội thoại dưới ánh đèn đường của một thời rất xa.

Kim đồng hồ của năm tháng vẫn không ngừng trôi, chuyện cũ như một bức họa cổ cuộn tròn được mở ra. Khi quay đầu nhìn lại, những người trong bức họa ấy đã trở nên mơ hồ, nhưng cảm xúc khi ấy thì chưa từng phai nhạt.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, nói: "Lúc đó tôi cũng đâu nói sai, đúng là phải chịu rất nhiều, rất nhiều khổ, chỉ là khi ấy còn chưa trải, nên mới nói ra nhiều lời non nớt như vậy."

Non nớt ư?

Là quá trẻ, là những năm tháng gian nan đã qua, giống như một cơn mưa rào không có điểm dừng.

Trong lòng Kỳ Ngôn trống rỗng, loại cảm giác này không rõ đến từ đâu, chỉ là khi nghe Giản Thượng Ôn nói những lời đó, anh bỗng thấy ngực mình nặng nề như có đá đè.

Những lời ấy... là có ý gì?

Cái gọi là "non nớt" kia, có bao gồm cả anh trong đó không?

...

Xe dừng lại trước cửa khách sạn.

Mọi người lần lượt xuống xe, cùng nhau vào ăn tối. Ăn xong, từng người rời đi chuẩn bị về nghỉ ngơi. Kỳ Ngôn ban đầu muốn đưa Giản Thượng Ôn về.

Giản Thượng Ôn lại nói: "Từ đây về chỗ tôi ở cũng gần lắm, chỉ mất năm sáu phút thôi, tôi tự đi về là được rồi, hôm nay mọi người đều mệt rồi, cậu về nghỉ sớm đi."

Kỳ Ngôn đành phải gật đầu đồng ý.

Anh vừa bước ra khỏi khách sạn không bao lâu, thì nhận được cuộc gọi từ người đại diện. Giọng cô vang lên: "Cậu có xem hot search chưa?"

Kỳ Ngôn nhíu mày, "Có chuyện gì à?"

Người đại diện nói: "Cái studio các cậu quay hôm nay ấy, hình như có một người nhận ra cậu và Giản Thượng Ôn là bạn học cũ. Người đó đã đăng lên mạng vài chuyện về hai người thời còn đi học, hiện tại dư luận đang rất xôn xao."

Kỳ Ngôn nhíu mày: "Bạn học nào?"

Người đại diện trả lời: "Cụ thể thì tôi cũng chưa tra được rõ ràng, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu thêm. Nhưng hiện tại trên mạng, dư luận lại đang khá nghiêng về phía cậu, dù sao những chuyện thời đi học, nhìn qua thì đúng là Giản Thượng Ôn có lỗi với cậu. Fan của cậu, phần lớn đều tỏ ra thương xót cậu. Chúng ta bên này......"

Kỳ Ngôn lập tức nói: "Áp xuống đi."

Người đại diện có chút ngạc nhiên: "Ý cậu là sao?"

"Đừng để chuyện này lan rộng thêm nữa." Kỳ Ngôn nói: "Fan của tôi vốn dĩ đã không ưa cậu ấy, bây giờ chuyện này mà bị đào bới thêm thì sẽ chỉ càng bất lợi với cậu ấy thôi."

Người đại diện hơi bất đắc dĩ nói: "Muốn áp xuống thì được, nhưng Kỳ Ngôn, tôi buộc phải nói thật với cậu, một khi chuyện này đã bị phơi bày, thì fan của cậu chắc chắn sẽ không còn chấp nhận Giản Thượng Ôn nữa, vì vậy giữa hai người... có lẽ cũng nên..."

Phía sau tuy không nói rõ, nhưng cũng đã đủ để hiểu.

Kỳ Ngôn trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: "Trước cứ áp xuống đã, không biết bên Giản Thượng Ôn có hay biết gì chưa."

"Nếu cậu ấy biết rồi." Người đại diện nói: "Thì điều tốt nhất cậu ấy nên làm ngay bây giờ, chính là liên hệ với cậu, để nhờ cậu đứng ra làm rõ rằng chuyện quá khứ chỉ là tin đồn thất thiệt. Như thế, dư luận có thể còn xoay chuyển được đôi chút. Nhưng tôi không khuyến khích làm vậy, vì việc này phụ thuộc vào bằng chứng, mà cậu cho dù có làm rõ, thì sau đó cũng có thể bị moi thêm chuyện cũ. Khi đó, chỉ e hai người sẽ cùng nhau chìm xuống..."

Kỳ Ngôn cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, anh nói: "Tôi sẽ liên hệ với cậu ấy."

Người đại diện không cản.

Còn bên kia.

Giản Thượng Ôn cơ bản vừa mới về đến căn hộ thì nhận được cuộc gọi từ Kỳ Ngôn. Qua điện thoại, Kỳ Ngôn đơn giản trình bày lại tình hình hiện tại.

Sau khi nói xong.

Kỳ Ngôn dò hỏi: "Cậu có cần tôi giúp cậu..."

Giản Thượng Ôn buông hết đồ đạc trong tay xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngồi xuống trên thảm, ánh mắt hướng ra ngoài nhìn dòng xe như nước, sau đó đáp: "Không cần."

Kỳ Ngôn hỏi: "Vì sao?"

"Dù sao thì, những gì họ nói... về cơ bản cũng không sai." Giản Thượng Ôn nói: "Nếu lúc này cậu ra mặt giúp tôi, tôi đoán phần lớn mọi người cũng sẽ không tin. Trái lại còn có thể nói tôi dụ dỗ cậu giở trò, đánh vào cảm xúc công chúng."

Quan trọng nhất là...

Nếu sự thật bị vạch trần và kéo cả Phó thị lẫn Lương gia vào cuộc, sự việc sẽ trở nên quá mức rắc rối.

Chưa cần nói đến việc hai tập đoàn lớn đó có khả năng bịt kín vụ việc này hay không. Chỉ riêng chuyện bị đẩy vào tình thế bị động, bị vạch trần rằng tôi là kẻ trèo cao, bám víu quyền thế đã là một đòn chí mạng. Người ta là tổng tài, là người thừa kế, có lý do gì phải ép buộc tôi?

Đến lúc đó, những đợt công kích nhằm vào mình sẽ càng mạnh hơn.

Vậy nên, trước khi Lương Thâm và Phó Cẩn Thành hoàn toàn cạch mặt nhau, thậm chí sụp đổ vì tranh chấp, bây giờ tuyệt đối không thể để lộ bất cứ điều gì khiến mọi người nghi ngờ.

Chuyện này, tuyệt đối không thể bị phơi bày.

Giản Thượng Ôn không cho phép kế hoạch của mình có bất kỳ sơ hở nào. Cậu bình tĩnh nói với Kỳ Ngôn: "Không sao đâu, không cần làm sáng tỏ. Nếu chuyện này đã bị phanh phui thì cứ để nó như thế đi. Nhưng Kỳ lão sư, tôi vẫn phải nhắc cậu một câu."

Kỳ Ngôn hỏi: "Gì vậy?"

"Nếu thật sự có một người bạn học biết chuyện giữa chúng ta," Giản Thượng Ôn nói, "thì điều đầu tiên hắn làm, chắc chắn sẽ là tìm đến chúng ta để ôn lại chuyện cũ. Dù gì cậu cũng là đỉnh lưu, nếu hắn chủ động tìm đến cậu, chắc chắn sẽ được lợi nhiều hơn."

"Nhưng hắn lại không đến tìm cậu, mà chọn cách trực tiếp công khai mọi chuyện. Cậu nghĩ xem, đó là vì lý do gì?"

Kỳ Ngôn nhíu mày, chậm rãi nói: "Ý của cậu là... có người đứng sau giật dây?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười, ánh mắt như có như không nhìn về phía xa xăm: "Hơn nữa, tám chín phần là nhắm vào cậu. Dù sao trên người tôi cũng chẳng moi được gì có giá trị. Người bên cạnh cậu, tốt nhất nên điều tra một lượt."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi cuộc gọi mới kết thúc.

Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên một tầng cảm xúc nhàn nhạt, âm ấm. Đến nước này rồi, Giản Thượng Ôn vẫn còn suy nghĩ cho anh, vẫn không mở miệng nhờ anh đứng ra thanh minh, mà còn tự mình tính toán tất cả.

Điều đó chẳng phải chứng minh...

Giữa hai người, vẫn còn tình cảm sao?

Anh đã sống quá lâu trong rập khuôn, chiều theo kỳ vọng và ánh mắt của fan, vậy vì sao không thể sống vì bản thân một lần? Chỉ cần trong lòng anh và Giản Thượng Ôn vẫn còn có nhau, vậy thì lần này, anh tuyệt đối không buông tay nữa.

.....

Trên Weibo.

Nhưng dân mạng vẫn cực kỳ sôi nổi bàn tán:

"Đệt! Hóa ra hai người họ quen nhau từ trước?"

"Vậy Giản Thượng Ôn chia tay Kỳ Ngôn là vì lý do gì?"

"Chẳng phải là chê nghèo theo giàu sao?"

"Tôi cũng nghĩ tám phần là vậy, chẳng phải sau đó cậu ta chuyển trường, lại còn vào một trường tốt hơn sao?"

Một bộ phận người chỉ là hóng chuyện, trong khi một số khác lại tỏ ra phấn khích:

"Vậy mấy tập trước của show hẹn hò kia, có người đoán Giản Thượng Ôn là người yêu cũ của Kỳ Ngôn, là đúng rồi?"

"Tôi đoán chuyện này là thật rồi."

"Thật chắc luôn! Không cần đoán nữa!"

"Bảo sao Kỳ Ngôn có vẻ không thích Giản Thượng Ôn cho lắm!"

Giữa lúc dân mạng còn đang bàn tán sôi nổi, họ chợt phát hiện một sự kiện quan trọng:

Hiện tại đã là cuối thu, cũng là thời điểm vòng bỏ phiếu thứ tư của chương trình diễn ra. Cuộc bình chọn đã được mở từ vài ngày trước.

Ngay khi cổng bình chọn được kích hoạt, ban tổ chức chương trình cũng đưa ra một thông báo:

[Lần này, mọi hành vi gian lận phiếu bầu đều bị nghiêm cấm. Nếu phát hiện bất kỳ hành vi gian lận nào, toàn bộ số phiếu sẽ bị hủy bỏ.]

Vừa nghe tin này, không ít người lập tức mỉa mai:

"Thấy chưa, bị cơ quan quản lý sờ gáy rồi!"

"Tôi đã nói, Giản Thượng Ôn sao có thể có nhiều CP đến vậy!"

"Chắc chắn là mua phiếu!"

"Không được gian lận nữa thì Giản Thượng Ôn lòi mặt thật rồi!"

Đúng lúc mọi người còn đang bàn luận sôi nổi, Weibo chính thức của chương trình lại đăng thêm một thông báo vào lúc 9 giờ tối: [Hệ thống bỏ phiếu đã được cập nhật, công khai toàn bộ danh sách tham gia bình chọn!]

Thay đổi này thực ra không lớn, đáng lý không gây nên sóng gió gì...

Nhưng chỉ mười phút sau.

Toàn bộ giao diện bầu chọn đã được làm mới. Giữa lúc mọi người còn đang mỉa mai, đoán già đoán non rằng trước đó chắc chắn là Giản Thượng Ôn thuê người cày phiếu...

Thì có người phát hiện ra...

Weibo chính thức của Phỉ Thành đã bình chọn cho Phi Thường Đơn Giản – một ngày trước.

Weibo chính thức của Lạc Chấp Diệp đã bình chọn cho IQ Vô Cực – một ngày trước.

Weibo chính thức của Phó Cẩn Thành đã bình chọn cho Ôn Thành Dạ Vũ – một ngày trước.

Weibo chính thức của Lương Thâm đã bình chọn cho Thâm Thượng Lương Ôn – một ngày trước.

Và cuối cùng, Weibo chính thức của Kỳ Ngôn – một ngày trước, đã bình chọn cho Ngôn Ôn Tự Thủy.

Khoảnh khắc những thông báo đó xuất hiện...

Toàn bộ cư dân mạng lặng thinh.

Giữa sự im lặng ấy, cuối cùng cũng có người không nhịn được mà thốt lên:

"Đệt! Vậy rốt cuộc bạn trai cũ của Giản Thượng Ôn là ai? Sao toàn bộ mấy người đàn ông này đều tự nhận mình là CP với cậu ta vậy? Giản Thượng Ôn, cậu rốt cuộc có bao nhiêu 'hảo ca ca' thế hả???"