Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 35: Là hắn



Phỉ Thành nhìn về phía xa, ánh mắt vô thức dừng lại.

Phó Cẩn Thành ngồi ở bàn gần đó, vẻ mặt bình thản, cầm lấy chiếc ly vừa làm đổ, nhẹ giọng nói: "Trượt tay."

Cách đó không xa, Dư Ý thở dài, lên tiếng nhắc nhở: "Kỳ Ngôn ca, thịt sắp cháy rồi!"

Bình thường Kỳ Ngôn là người toàn năng, làm gì cũng rất ổn trọng. Thế nên, nhiệm vụ nướng thịt hôm nay giao hết cho hắn. Vậy mà đây lại là miếng thịt đầu tiên bị cháy.

Kỳ Ngôn bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, để tôi nướng miếng khác."

Lương Thâm ngồi gần đó, đang chỉnh lại băng vải ở chân Ôn Cẩm. Ánh mắt hắn khẽ lướt qua phía xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười: "Thật hiếm khi thấy Kỳ lão sư cũng có lúc sơ suất."

Ôn Cẩm khẽ biến sắc, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lương ca, anh quấn chặt quá rồi."

Sao tự nhiên lại dùng sức như vậy?

Lương Thâm sững người, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười: "À... xin lỗi."

Phỉ Thành có chút khó hiểu, lướt mắt nhìn một vòng những người xung quanh. Hắn chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua từ người đại diện, nói hắn tham gia chương trình mà không chịu chủ động gì cả, rõ ràng miệng nói thích Ôn Cẩm, vậy mà mấy ngày nay cứ như một con cún nhỏ chạy theo Giản Thượng Ôn.

Những lời này...

Phỉ Thành cảm thấy hoàn toàn vô căn cứ!

Hắn liếc nhìn Lương Thâm đang cúi đầu thay Ôn Cẩm buộc lại băng vải, trong lòng có chút phân vân. Lẽ ra hắn nên qua đó giúp một tay, dù sao cũng rất rành việc băng bó. Hồi trước khi học quyền anh, hắn từng bị thương vô số lần, kỹ năng sơ cứu đã sớm thành thạo.

Nhưng nghĩ lại... Hắn còn phải lấy đồ ăn cho Giản Thượng Ôn.

Vậy thôi, bỏ đi.

Không phải hắn không chủ động, mà là tại Giản Thượng Ôn quá dính người thôi!

....

Vì vậy, Phỉ Thành tiện tay cầm vài món ăn rồi vội vàng chạy về. Trên đường đi, hắn còn âm thầm tính toán, lát nữa không thể đáp lời quá nhanh, nếu không sẽ trông như hắn quá háo hức vậy!

Lúc này, yến tiệc đã náo nhiệt hẳn lên, khách khứa trong thôn và nhóm khách mời hòa vào nhau. Tổ chương trình chỉ phát sóng trực tiếp trên một kênh duy nhất, hơn nữa, theo tập tục địa phương, khu vực dưới gốc cây cổ thụ không được phép quay phim, nên mọi người đều có nhiều không gian tự do hơn.

Phỉ Thành bước nhanh hơn, tưởng rằng Giản Thượng Ôn vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ hắn. Nhưng khi quay lại, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác. Chỗ ban nãy còn có người, giờ đã trống trơn.

Chỉ có một đứa trẻ con đứng gần đó.

Phỉ Thành tiến lên hỏi: "Em trai, ca ca lúc nãy đứng đây đâu rồi?"

Cậu bé mặc bộ quần áo giản dị chỉ về phía sân lửa trại, đáp: "Ca ca đang nhảy ở đó."

Phỉ Thành nhìn theo hướng cậu bé chỉ.

Giữa ánh lửa bập bùng, những nam thanh nữ tú từ trấn và thôn làng tụ tập thành vòng tròn khiêu vũ. Không phải kiểu vũ hội giao tiếp sang trọng, mà là một điệu múa cầu phúc trên núi, động tác đơn giản, ai cũng có thể tham gia. Dần dần, điệu múa này cũng trở thành một kiểu hẹn hò trong lễ hội.

Ánh lửa nhảy nhót, những dải lụa đỏ buộc trên cành cây khẽ lay động trong gió.

Giữa đám đông—

Chàng trai áo sơ mi trắng nổi bật hẳn lên. Cậu có dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, bàn tay thon dài đang nắm lấy lòng bàn tay của một chàng trai khác có làn da ngăm đen rắn rỏi. Đến nhịp điệu nhất định, Giản Thượng Ôn xoay tròn theo tiết tấu, vạt áo sơ mi khẽ bay, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.

Rõ ràng chỉ là những động tác đơn giản, nhưng khi cậu nhảy, tất cả lại trở thành một cảnh sắc duy mỹ, nhẹ nhàng như một cánh chim tự do.

Tiếng trống và lục lạc hòa vào nhau, như thể mọi ồn ào của thế gian đều tan biến, chỉ còn lại bầu không khí sôi động của đêm hội.

Giản Thượng Ôn đeo mặt nạ hồ ly, không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng Phỉ Thành có thể cảm nhận được—cậu đang thực sự vui vẻ.

Dù rằng Giản Thượng Ôn vẫn luôn cười, nhưng Phỉ Thành lại có cảm giác kỳ lạ rằng, lúc này đây, cậu vui vẻ hơn bất cứ khi nào trước đó.

Và người cùng cậu khiêu vũ—lại là một người xa lạ.

Một vòng điệu nhảy kết thúc, chàng trai mời cậu nhảy cúi đầu nói lời cảm ơn.

Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu, mỉm cười: "Là tôi phải cảm ơn cậu. Tôi thực sự rất vui."

Khi cậu quay về, liền chạm phải một ánh mắt tối sầm.

Phỉ Thành đứng ở bậc ngắm cảnh, trên tay vẫn cầm túi đồ ăn, nhưng ánh mắt thì đầy giận dữ.

Giản Thượng Ôn chớp chớp mắt, không hiểu sao người này lại có biểu cảm như thế. Anh bật cười:

"Ai lại chọc Phỉ thiếu tức giận thế này?"

Không biết lại giận cái gì nữa.

Thôi vậy.

Dỗ dành một chút đi, dù sao hai ngày nữa còn có tiệc rượu nhà họ Lương, vẫn phải nhờ cậy hắn.

Phỉ Thành không đáp, chỉ bày ra bộ dạng như con mèo bị chọc giận, phẫn uất nói: "Sao anh có thể tùy tiện khiêu vũ với người khác như vậy? Anh có biết điệu nhảy này có ý nghĩa gì không?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Biết chứ."

Vốn dĩ Phỉ Thành cũng không tức giận đến mức đó, nhưng nghe cậu trả lời, cơn giận trong lòng càng bùng lên mạnh mẽ. Hắn đã vội vàng chạy một mạch về đây, ngay cả người đại diện tối qua gọi hắn là "cẩu trung thành" cũng mặc kệ, chỉ muốn đến tìm cậu trước. Kết quả, Giản Thượng Ôn chẳng những không đợi hắn, còn chạy đi nhảy với người khác!

Từ nhỏ, Phỉ Thành đã có tính hiếu thắng. Nếu không, sao cậu có thể tập boxing, đánh đến giải đấu chuyên nghiệp?

Bây giờ, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên vì tức.

Đường đường là thiếu gia Phỉ gia, từ bé đến lớn luôn được nuông chiều, có bao giờ chịu loại ấm ức này?

Phỉ Thành cắn răng nói: "Tùy anh! Thích nhảy với ai thì nhảy! Tôi đi đây!"

Giản Thượng Ôn hơi ngẩn người, thấy hắn sắp quay đi, liền giơ tay nhẹ nhàng kéo lấy cổ tay hắn. Cậu rũ mắt nhìn thấy miếng thịt được gói cẩn thận trong lá cây, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Cho tôi à?"

Thực ra cậu chẳng tốn bao nhiêu sức, chỉ cần một tay Phỉ Thành là có thể dễ dàng hất ra.

Nhưng hắn không làm vậy.

Phỉ Thành xụ mặt: "Tôi tự ăn."

"À." Giản Thượng Ôn bật cười: "Vậy chia cho tôi một ít đi."

Xung quanh vẫn rộn ràng tiếng nói cười, cậu cong mắt cười khúc khích. Phỉ Thành cũng quen với bộ dạng mặt dày không biết xấu hổ này của cậu rồi. Hắn ghét nhất những người như Giản Thượng Ôn, nhưng mỗi lần lại chẳng thể giận nổi.

Ngược lại—

Cơn giận trong lòng vừa rồi dường như cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Phỉ Thành hừ nhẹ: "Xem anh còn đang bệnh, không phải không thể chia cho anh một ít."

Giản Thượng Ôn cười càng rạng rỡ, giơ tay khen ngợi: "Phỉ thiếu thật lương thiện, tôi vô cùng cảm kích."

Trong lòng Phỉ Thành lập tức cảm thấy ấm áp, chạy một đoạn đường dài cũng chẳng còn thấy mệt nữa. Hắn bỗng dưng có chút bất mãn với tổ chương trình, sao lại không cho máy quay đến đây ghi hình chứ? Để người đại diện thấy được mới tốt, hắn đâu phải chạy đến đây vô ích, Giản Thượng Ôn đối với hắn tốt như vậy cơ mà!

Hai người tìm một tảng đá lớn rồi ngồi xuống.

Gió đêm mùa hè mát rượi.

Giản Thượng Ôn cắn một miếng, thịt nướng thật sự rất ngon. Nhưng giọng cậu hôm qua đã khàn đặc vì sốt, cổ họng vẫn còn đau, ăn được hai miếng liền không muốn ăn nữa. Dù sao cũng không trách Phỉ Thành được, đường đường là đại thiếu gia, từ nhỏ đã có người hầu hạ, làm sao có kinh nghiệm chăm sóc người khác?

Thấy cậu dừng lại, Phỉ Thành nghiêng đầu hỏi: "Sao thế? Ăn không được à?"

"No rồi." Giản Thượng Ôn cười cười, chống cằm nhìn về phía đám đông bên dưới, chậm rãi nói: "Sao cậu lại ngồi đây với tôi vậy? Không qua đó đi? Tôi nhớ Ôn Cẩm hình như cũng ở bên kia."

Nụ cười trên mặt Phỉ Thành cứng đờ.

Vừa rồi trong lòng còn nóng như lửa đốt, vậy mà bây giờ lại có chút bồn chồn.

Phỉ Thành chợt nhận ra, mình sao thế này?

Không lẽ... là đang ghen tị?

Thậm chí vì vậy mà ngay cả đồ ăn cũng chưa kịp động đến?!

Hắn liếc Giản Thượng Ôn một cái, ho nhẹ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không cần, tôi ngồi đây với anh một lát cũng được."

Nói xong, trong lòng Phỉ Thành tràn đầy đắc ý.

Chắc chắn Giản Thượng Ôn sẽ rất vui, rất cảm động!

Nhưng còn chưa kịp sung sướng được bao lâu, hắn đã nghe thấy Giản Thượng Ôn nhàn nhạt nói:

"Tôi không cần cậu bồi đâu, ngồi một lát rồi tôi cũng về. Nhưng cậu thì khác, phải chủ động với Ôn Cẩm hơn chút, nếu không sẽ chẳng có sức cạnh tranh đâu."

Lửa trại rực rỡ, tiếng người náo nhiệt xung quanh.

Giọng nói của Giản Thượng Ôn thật ra cũng không lớn, vẫn là ôn hòa mềm mại như trước, nhưng rơi vào tai Phỉ Thành lại nặng nề như búa tạ giáng xuống.

Hắn không dám tin mà nhìn cậu.

Giản Thượng Ôn tưởng hắn ngại ngùng, liền dịu giọng an ủi:

"Cậu đừng lo, vì cậu chưa có kinh nghiệm yêu đương nên lúng túng cũng là chuyện bình thường. Nhưng không sao, chẳng phải tôi đã nói sẽ giúp cậu sao?"

Nhà họ Phỉ thế lực lớn mạnh, muốn tranh với Lương Thâm và những người khác cũng không phải chuyện khó.

Giản Thượng Ôn cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cản bước hai người kia.

Dù cổ họng không thoải mái, nhưng tinh thần làm việc của cậu vẫn không suy giảm: "Cậu dẫn tôi đến bữa tiệc, tôi cũng không thể để cậu chịu thiệt. Chờ tiệc kết thúc, tôi sẽ giúp cậu lập kế hoạch... thật chu đáo."

Rõ ràng là một kế hoạch đôi bên cùng có lợi.

Nhưng khi Giản Thượng Ôn nói xong, cậu phát hiện sắc mặt Phỉ Thành lạnh đến đáng sợ.

Ngay từ đầu, trong dàn khách mời của chương trình, Phỉ Thành đã là người có khí thế không dễ chọc nhất. Hắn trời sinh đã có vẻ ngoài sắc sảo, vóc dáng cao lớn, lại thêm bộ dạng bất cần đời. Nếu không phải người quen biết, e rằng ai cũng sẽ tin hắn là kiểu người suốt ngày chém chém giết giết.

Kiếp trước, Giản Thượng Ôn từng nghe nói Phỉ gia có bối cảnh không đơn giản. Người trẻ trong nhà, ngoài việc học quyền anh, còn bắt buộc phải học sử dụng vũ khí.

Cho nên khi Phỉ Thành thực sự nhíu mày, cảm giác áp bách mang lại vô cùng mãnh liệt.

Giản Thượng Ôn không hiểu hắn tức giận cái gì, nghĩ ngợi một lát, bình tĩnh hỏi: "Cậu cảm thấy tôi không đáng tin sao? Nếu không, để tôi đưa ra hai phương án, cậu chọn một?"

Phỉ Thành càng tức giận hơn: "Chọn cái rắm!"

Giản Thượng Ôn nhìn hắn nổi giận đùng đùng đứng dậy.

Cậu cao, nhưng Phỉ Thành còn cao hơn, đứng từ trên nhìn xuống, bộ dạng hùng hổ, đầy áp bách: "Tôi nói lại lần nữa! Chuyện của tôi, không cần anh lo!"

Hắn giận đến sắp bốc khói, sắp nổ tung!

Nhưng người trước mặt lại chẳng có phản ứng gì.

Giản Thượng Ôn ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt như mang theo chút thắc mắc.

Cậu không tức giận, dù vừa bị hắn quát to.

Vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt, điềm tĩnh, lý trí, như thể tất cả mọi thứ trên đời này chẳng liên quan gì đến cậu.

Dù là lúc này—

Cậu vẫn bình tĩnh như vậy.

Giản Thượng Ôn thậm chí còn nhẹ nhàng cười, giọng điệu ôn hòa: "Sao vậy, Tiểu Phỉ? Tôi cứ tưởng chúng ta là bạn bè. Tôi nói sai câu nào khiến cậu không vui sao? Cậu thích Ôn Cẩm, tôi chỉ muốn giúp cậu, chẳng lẽ tôi làm sai rồi?"

Nói ra ư?

Phỉ Thành há miệng, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Nói cái gì đây? Nói rằng hắn không thích việc Giản Thượng Ôn đẩy hắn về phía người khác? Nói rằng hắn muốn cùng cậu trò chuyện những điều khác, chẳng hạn như nhớ lại lúc hai người cùng nhau vào rừng hái hồng điều? Nói rằng hắn muốn rủ cậu xuống dưới khiêu vũ?

Rõ ràng còn có biết bao nhiêu thứ để nói...

Hắn muốn phủ nhận....

Nhưng mở miệng, lại chẳng thể thốt ra lời nào.

Hắn không giỏi trong mấy chuyện này, chỉ cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa bùng lên, đốt cháy đến mức sắp bùng nổ.

Cho nên gần như không cần suy nghĩ, hắn xoay người bỏ đi.

Gió núi ào ạt thổi qua.

Giản Thượng Ôn vẫn ngồi yên trên phiến đá, nhìn theo bóng lưng Phỉ Thành xa dần. Tiếng cười nói xung quanh vẫn náo nhiệt như cũ. Gió đêm lướt qua gò má cậu, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt.

Những nghi hoặc trong lòng khi nãy dường như đang dần được gỡ bỏ.

Từng chút, từng chút một.

Cậu khẽ cười.

Được rồi, kế hoạch có chút ngoài ý muốn.

Nhưng không sao.

Cậu nghĩ, cũng chẳng khác biệt lắm.

...........

Từ hôm đó, mối quan hệ giữa Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành gần như đóng băng. Nói đúng hơn, thực chất là Phỉ Thành đơn phương giận dỗi, mà Giản Thượng Ôn cũng chẳng buồn dỗ dành. Đàn ông mà, cứ nuông chiều mãi sẽ hư, thỉnh thoảng cũng phải thử thách một chút, nếu không về lâu dài sẽ chẳng còn biết nghe lời.

Sau khi lễ hội kết thúc, chuyến đi lần này của họ cũng chính thức khép lại.

Khi rời đi, một số khách mời vẫn còn lưu luyến tòa nhà nhỏ này, nhưng Giản Thượng Ôn thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Cậu chưa từng có cảm giác đặc biệt với bất kỳ nơi nào. Những năm qua phiêu bạt khắp nơi, chỗ ở cũng liên tục thay đổi, nếu cứ động một chút là quyến luyến, vậy thì cuộc sống này sẽ trở nên quá khó khăn.

Với cậu mà nói, một căn biệt thự xa hoa hay một khu trọ tồi tàn cũng chẳng khác gì nhau.

Dù sao thì... cũng chẳng phải nhà của cậu.

Sau khi chuyến đi kết thúc, mọi người cùng ngồi xe của tổ chương trình đến sân bay. Những khách mời ở đây đều có thân phận đặc biệt, hầu như ai cũng có người đến đón, hoặc là xe của công ty, hoặc là xe nhà.

Cách đó không xa, người nhà Ôn Cẩm đã đứng chờ bên ngoài khu vực đón khách VIP.

"Trình ca!" Giọng Ôn Cẩm vui vẻ vang lên, cậu ta chạy ào đến ôm chầm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, cười hớn hở: "Anh sao lại tự mình đến đón em thế này!"

Trình Hồi toàn thân khoác lên mình hàng hiệu, từ chiếc vòng ngọc trên cổ đến chiếc đồng hồ đắt đỏ trên cổ tay, cả người toát lên vẻ giàu có đến mức chỉ thiếu nước viết hẳn chữ "có tiền" lên mặt. Gã cười, đón lấy Ôn Cẩm rồi nói: "Lâu như vậy không gặp, làm sao có thể không đến đón em được? Nghe nói em còn bị thương trong chương trình, dì lo lắng đến mất ăn mất ngủ, hôm nay còn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc lớn chờ em về đó!"

Ôn Cẩm cười tít mắt: "Em lớn rồi mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Trình Hồi xoa đầu cậu ta, sau đó nhìn về phía Phỉ Thành, cười hỏi: "Người anh em, chuyến đi này chơi vui chứ? Ngày mai có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Những cậu ấm xuất thân danh giá như bọn họ đều thuộc cùng một vòng tròn xã hội.

Từ nhỏ đã theo gia đình tham dự các buổi tiệc lớn, quen biết nhau cũng là chuyện đương nhiên.

Phỉ Thành hai ngày nay tâm trạng vốn chẳng tốt, bực bội đáp: "Biến, không rảnh."

Trình Hồi cũng chẳng giận, ánh mắt gã lướt qua Phỉ Thành rồi dừng lại ở người đứng phía sau. Khi đôi mắt chạm đến Giản Thượng Ôn, đồng tử gã khẽ co lại, ẩn chứa một tia hưng phấn khó nhận ra. Gã cười cười, quay sang Phỉ Thành nói: "Hai người cùng tham gia show, không định giới thiệu một chút sao?"

Phỉ Thành quay đầu lại, hai ngày nay hắn đều giận dỗi với Giản Thượng Ôn, nhưng thật ra cũng không hẳn là không muốn để ý đến cậu.

Vì vậy, khi huynh đệ tốt nhắc đến, hắn vẫn gật đầu đáp:

"Ừ, khách mời bên 'Đám Mây' -  Giản Thượng Ôn."

Trình Hồi tiến lại gần, gã đúng chuẩn một kẻ ăn chơi trác táng, nụ cười mang theo vẻ lưu manh: "Chào cậu, tôi là Trình Hồi, anh họ của Ôn Cẩm."

Giản Thượng Ôn cũng mỉm cười, cậu đưa bàn tay trắng nõn, thon dài ra bắt tay, lễ phép mà tao nhã: "Chào anh, tôi là Giản Thượng Ôn, rất vui được làm quen."

Trình Hồi nhướng mày, khóe môi gã cong lên đầy ẩn ý, nắm lấy tay cậu: "Vinh hạnh của tôi."

Hai người không nói thêm gì, nhưng một loại ăn ý vô hình dường như đang lặng lẽ chảy giữa họ. Trong mắt Trình Hồi, một tia hưng phấn khó che giấu thoáng qua, gã nói: "Nếu đã là bạn của Tiểu Cẩm, vậy sau này chúng ta cần phải gặp nhau thường xuyên hơn."

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Đương nhiên có thể."

Đương nhiên là phải gặp nhau nhiều hơn.

Trình Hồi, nếu anh không tìm tôi, tôi cũng sẽ chủ động tìm anh.

Có lẽ người khác không biết, nhưng tôi lại rất rõ—cái gọi là "biểu ca" này của Ôn Cẩm có một loại tình yêu gần như biến thái dành cho người em trai cùng lớn lên từ nhỏ ấy. Chỉ là anh vẫn luôn kìm nén mà thôi. Những năm qua, để phát tiết tình cảm đó, anh đã tìm vô số thế thân trên giường, vừa hành hạ họ, vừa tự dằn vặt chính mình.

Kiếp trước.

Gã từng gặp một người có ngoại hình giống Ôn Cẩm nhất—đó chính là Giản Thượng Ôn.

Nhưng gã không thể có được cậu, bởi vì khi ấy còn có Phó Cẩn Thành và Lương Thâm ngăn cản. Gã không có cách nào ra tay. Mãi cho đến sau này, khi Ôn Cẩm về nước, sự chú ý của Phó Cẩn Thành và Lương Thâm dần dần bị phân tán, gã mới dám lặng lẽ tiếp cận.

Chỉ là vận may của gã không được tốt lắm.

Nếu như năm đó không vì Phó Cẩn Thành và Lương Thâm liên tục gây sức ép, thì Giản Thượng Ôn ít nhất còn có chút hy vọng sống. Cậu luôn nhẫn nhịn, luôn nghĩ rằng đợi đến khi Ôn Cẩm về nước, bọn họ sẽ buông tha cho cậu.

Nhưng khi Ôn Cẩm thực sự trở về, Giản Thượng Ôn mới hiểu được—tất cả những điều đó chỉ là ảo tưởng. Những chuyện xảy ra sau này đã chặt đứt toàn bộ hy vọng của cậu. Vì vậy, khi Trình Hồi tìm đến, cậu đã sớm tuyệt vọng, đối mặt với những lời dụ dỗ lẫn đe dọa của gã, cậu chỉ thờ ơ. Thà rằng ngọc nát đá tan, cậu cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.

Nhưng cuối cùng, điều không thể thay đổi chính là—

Trình Hồi cũng là một trong những người đã đẩy cậu đến bờ vực sụp đổ.

Cậu vốn nghĩ rằng, để gặp lại gã còn cần thêm chút thời gian. Không ngờ lại nhanh như vậy. Nghĩ đến trong tiểu thuyết, Trình Hồi còn có thể làm lại từ đầu, quay về chính đạo, xây dựng sự nghiệp lớn mạnh, rồi cuối cùng cùng Ôn Cẩm viên mãn bên nhau—Giản Thượng Ôn không nhịn được mà cười lạnh.

Đồ ngu.

Nếu không khiến Ôn gia và Trình gia phá sản, cậu thề đời này sống không an chết không yên.

Trình Hồi vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, vẫn tự nhiên đưa tay ra, định khoác vai Giản Thượng Ôn, cười nói: "Ai chà, chúng ta gặp nhau cũng coi như có duyên, Tiểu Giản, cậu ở đâu thế? Có muốn tôi..."

Giản Thượng Ôn còn chưa nghĩ xong nên tính kế gã thế nào.

Phỉ Thành đã trực tiếp chắn trước mặt cậu, lạnh giọng: "Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân!"

Trình Hồi ngớ người, ánh mắt mang theo vẻ khó hiểu, như thể đang hỏi Huynh đệ, cậu sao thế?

Phỉ Thành cũng chợt nhận ra hành động của mình có chút đột ngột, vội mạnh mẽ giải thích: "Bên ngoài có không ít fan đến đón, nếu bị chụp lại thì đến lúc đó khó nói rõ lắm."

Trình Hồi miễn cưỡng chấp nhận lý do này, thầm nghĩ không ngờ thằng bạn thẳng nam của mình lại có lúc cẩn trọng như vậy.

Thế là cả nhóm cùng nhau đi ra ngoài.

Phỉ Thành có chút do dự, tự hỏi có nên chủ động hỏi Giản Thượng Ôn có cần đưa cậu về không.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Giản Thượng Ôn đã xoay người, lấy khẩu trang và mũ từ trong túi ra, khẽ mỉm cười với bọn họ: "Tôi đi theo lối khác đây, chắc chắn sẽ không có ai đến đón tôi đâu. Có khi nhìn thấy tôi còn cảm thấy phiền ấy chứ. Hơn nữa, từ chỗ này đi ra ngoài cũng không dễ bắt xe, mấy người cứ đi trước đi, tôi về trước."

Nói xong, cậu dứt khoát rời đi.

Phỉ Thành muốn ngăn lại nhưng không kịp, điều này khiến hắn có chút bực bội. Hắn nhìn theo bóng lưng Giản Thượng Ôn rời xa, trông thật đơn độc. Cậu vốn đã gầy, đứng từ xa lại càng có vẻ mong manh hơn. Nhưng bước chân lại dứt khoát đến lạ, nói đi là đi, thậm chí còn chẳng nói sẽ đi đâu.

Đến khi sắp khuất dạng nơi góc rẽ, cậu rời đi lặng lẽ như thể chưa từng tồn tại.

Bỗng nhiên, Phỉ Thành nhận ra bản thân hiểu về Giản Thượng Ôn quá ít. Không biết cậu đến từ đâu, không biết quá khứ ra sao. Người này rõ ràng xinh đẹp, rực rỡ như vậy, đôi khi còn khiến hắn tức đến phát điên. Nhưng không hiểu sao, có những lúc hắn lại cảm thấy cậu không chân thực.

Khi ở bên nhau thì chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng vừa tách ra, hắn lại cảm thấy như chỉ cần không nhìn thấy cậu một lần, Giản Thượng Ôn sẽ biến mất mãi mãi, chẳng bao giờ có thể nắm bắt được nữa.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Phỉ Thành bỗng nhiên cảm thấy hắn không muốn giận dỗi với Giản Thượng Ôn nữa. Lần sau gặp lại, nhất định phải làm hòa với cậu, hắn nghĩ vậy.

..........

Một tuần sau, 

Tiệc sinh nhật Lương gia.

Bữa tiệc xa hoa bậc nhất giới thượng lưu, tổ chức tại khu nghỉ dưỡng cao cấp phía Nam thành phố A, nơi từng tấc đất đều đáng giá ngàn vàng. Đường núi dẫn vào không ngớt siêu xe ra vào, đội ngũ an ninh tầng tầng lớp lớp, bãi cỏ trong trang viên trải dài vô số món ăn thượng hạng cùng rượu ngon, xa hoa đến mức dường như không cần đếm xỉa đến chi phí. Giữa những bộ vest sang trọng và những chiếc váy dạ hội lộng lẫy, các nhân vật quyền quý qua lại nâng ly chúc tụng. Đây là tiệc sinh nhật của tộc trưởng nhà họ Lương, một sự kiện mà bất kỳ gia tộc danh giá nào cũng phải góp mặt.

Ai nấy trên mặt đều giữ nụ cười.

Ngoại trừ Phỉ Thành.

Không có lý do nào khác.

Giản Thượng Ôn quả thực làm đúng như những gì cậu đã nói—sau khi vào tiệc, liền không thấy bóng dáng đâu nữa. Không quấn lấy hắn, cũng chẳng quấy rầy hắn dù chỉ một phút một giây. Cậu tự mình hòa nhập vào đám đông, trông chẳng khác gì cá gặp nước. Rõ ràng Phỉ Thành nhớ rất rõ Giản Thượng Ôn xuất thân từ một gia đình bình thường, theo lý mà nói, cậu đáng lẽ phải cảm thấy bỡ ngỡ trước những buổi tiệc xa hoa thế này. Nhưng không, cậu lại ung dung tự tại, như thể đã quá quen thuộc với khung cảnh này từ lâu.

Thậm chí còn có thể tự nhiên yêu cầu phục vụ đổi loại rượu hợp khẩu vị hơn.

Giữa một không gian tràn ngập hơi thở của quyền lực và tài phú, cậu vẫn là tâm điểm thu hút ánh nhìn. Phỉ Thành đã chọn cho cậu một bộ lễ phục hết sức chỉn chu, quy củ, nhưng khi khoác lên người cậu lại vô tình mang theo một nét quyến rũ rất riêng. Bộ vest dạ tiệc cắt may hoàn hảo ôm lấy vòng eo mảnh mai, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp hơi ửng đỏ vì đã uống vài ngụm rượu, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên, không cười mà vẫn khiến người ta say mê.

Ngay lúc có một vị công tử nhà quyền thế định bước đến...

Phỉ Thành lập tức kéo cậu về phía mình, sắc mặt sa sầm: "Rượu vang đỏ này nồng độ cồn cao, anh uống nổi không?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Tửu lượng của tôi rất tốt."

"Vậy cũng không được." Phỉ Thành vẫn không yên tâm, nhưng vẫn tìm một cái cớ hợp lý: "Anh biết đây là bữa tiệc thế nào rồi đấy, lỡ uống say đắc tội với ai đó thì phiền phức lắm."

Thật ra chẳng có gì phiền phức cả.

Phỉ gia có thể dẹp yên tất cả, nhưng Phỉ Thành chỉ đơn giản cảm thấy Giản Thượng Ôn khi uống rượu trông quá đẹp, hắn không muốn để người khác nhìn thấy, thế nên mới dọa cậu một chút.

Giản Thượng Ôn thu liễm lại, cười nói: "Vậy được rồi, tôi uống ít đi một chút."

Phỉ Thành nghĩ, vậy cũng tạm ổn.

Nhưng còn chưa kịp để Giản Thượng Ôn đi theo mình—

Cậu đột nhiên như nhìn thấy ai đó, liền chuẩn bị cất bước rời đi: "Vậy cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không uống nhiều. Tôi đi dạo một chút, không cần lo cho tôi."

Phỉ Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu lại bỏ đi.

Nói đạo lý với ai đây?! Nếu thực sự muốn tài nguyên, đi theo hắn chẳng phải tốt hơn sao? Hắn có thể dẫn cậu đi làm quen với những người quan trọng, chẳng phải dễ dàng hơn ư? Vì cái gì mà Giản Thượng Ôn lại cứ tỏ ra như hắn là một gánh nặng vậy?!

Hắn còn đang giận dỗi—

Thì cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

"Này, Thành ca, sao cậu đứng đây vậy?"

Phỉ Thành quay đầu, thấy Trình Hồi. "Các cậu cũng đến à?"

"Đúng vậy." Trình Hồi cười cười, nói: "A Cẩm bọn họ đều ở kia, cậu có muốn qua đó không?"

Phỉ Thành thực sự không có tâm trạng, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào bóng dáng Giản Thượng Ôn phía xa, lo lắng cậu lại nói chuyện với người đàn ông nào đó.

Trình Hồi cũng nhìn theo ánh mắt hắn, rồi khẽ nhếch mày: "Ơ kìa, chẳng phải là tiểu mỹ nhân hôm nọ sao!"

Phỉ Thành lập tức cau mày, trừng mắt nhìn hắn: "Người ta có tên đàng hoàng."

Trình Hồi hơi bất ngờ. Thực ra, trong giới công tử nhà giàu này, gã là người khá hiểu rõ Phỉ Thành. Vị thiếu gia này trước giờ luôn lãnh đạm, không hứng thú với mấy trò yêu đương tầm thường, lúc nào cũng chỉ chuyên tâm thích mỗi Ôn Cẩm.

Thậm chí còn xem Trình Hồi là tình địch.

Trình Hồi biết gia thế của mình không thể so với Phỉ gia, lại càng không sánh bằng Lương gia hay Phó gia. Cạnh tranh đã khó nay còn khó hơn, vì thế gã sớm đã đặt hết hy vọng lên Giản Thượng Ôn.

Nhưng mà...

Trình Hồi nhìn Phỉ Thành đầy ẩn ý, thử thăm dò: "Này anh em, anh thích cậu ta à? Thế đây là chị dâu của tôi sao?"

Lời này như một ngọn lửa kích thích Phỉ Thành.

Hắn lập tức phản bác theo bản năng: "Làm gì có chuyện đó!"

Nhưng vừa dứt lời, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không chắc chắn.

"Đừng có gọi lung tung." Phỉ Thành lỗ tai ửng đỏ, tâm tư của hắn gần như viết hết lên mặt, mang theo chút non nớt của một mối tình chớm nở. Hắn ho nhẹ một tiếng, cứng rắn nói: "Còn chưa đến mức đó."

Xong rồi.

Trình Hồi thầm kêu không ổn, lập tức chuyển hướng suy nghĩ, tìm ra điểm mà Phỉ Thành để tâm nhất. Gã nhếch môi cười, ghé sát lại nói:

"Anh em à, mấy năm trước tôi từng tham gia một buổi tiệc gia tộc lớn, khi đó cũng gặp cậu ta một lần. Lúc ấy, cậu ta đi cùng một người đàn ông, tuy tôi không rõ thân phận người kia là ai... nhưng nghĩ kỹ mà xem, với xuất thân của cậu ta, làm gì có chuyện đơn giản chỉ là bạn bè, đúng không?"

Lời vừa dứt, sắc mặt Phỉ Thành lập tức lạnh đi.

Trình Hồi vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, tiếp tục buông lời:

"Mỹ nhân như vậy, có thể vượt qua ranh giới gia thế để xuất hiện ở những nơi thế này... Cậu nghĩ xem, liệu cậu ta có sạch sẽ không? Biết đâu đã sớm quen với việc dụ dỗ đàn ông rồi—"

Chưa nói hết câu.

"Bốp!"

Bàn tiệc bên cạnh đổ rầm xuống, cảnh tượng hỗn loạn.

Một số khách khứa quay lại nhìn, liền thấy dưới đất có một người đàn ông bị đánh ngã sõng soài, mà đứng phía trên gã là một chàng trai cao lớn với mái tóc đỏ rực, khí thế dữ dội, một chân giẫm lên người kia, giọng nói lạnh lùng đầy uy hiếp: "Mẹ nó, mày có gan nói thêm câu nữa thử xem?"