Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 4: Lương Thâm



Buổi trưa nắng gắt. Trong không gian chật hẹp của phòng hậu trường, giữa hai người là một khoảng lặng ngắn ngủi.

Cho đến khi có một tiếng thở dài rất khẽ phá vỡ sự im lặng.

Giản Thượng Ôn cất giọng nhàn nhạt, không hề có chút căng thẳng, trái lại còn mang theo vẻ lười biếng: "Cậu định ôm như vậy đến bao giờ?"

Cả người Kỳ Ngôn cứng đờ, như thể bị điện giật, lập tức buông tay rồi trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn một cái: "Đây không phải là ôm."

Trước mặt người khác, vị đỉnh lưu này luôn giữ thái độ nghiêm túc, hành xử lễ phép. Ấy vậy mà chỉ cần vài câu của Giản Thượng Ôn đã kích động như vậy.

Giản Thượng Ôn chẳng mấy bận tâm, chỉ khẽ cười rồi nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay, thản nhiên nói: "Ừ, cậu nói không phải thì không phải vậy."

Ánh mắt Kỳ Ngôn dừng lại ở cổ tay cậu, nhìn thấy vết hằn đỏ rõ ràng trên làn da trắng. Không biết có phải do ảo giác hay không, mà vết đỏ ấy dường như còn hơi ửng lên. Kỳ Ngôn không thể ngờ rằng dấu vết này là do ai đó đã xiết vào buổi trưa, chỉ đơn thuần nghĩ rằng bản thân vừa rồi đã quá mạnh tay. Cảm giác bức bối trong lòng chợt dâng lên, hiếm khi Kỳ Ngôn thấy chột dạ, vừa định mở miệng—

"À này, đại minh tinh, lúc cậu đến đây có ai nhìn thấy không?" Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn cậu, đáy mắt ẩn chứa ý cười. "Vết này trên tay tôi chắc một lúc nữa cũng chưa mờ đâu, nếu bị người khác thấy, chắc chắn sẽ biết là cậu làm. Đến lúc đó, khán giả sẽ không còn nói tôi bịa chuyện để ké fame của cậu nữa nhỉ?"

Lời này khiến ngọn lửa vừa lắng xuống trong lòng Kỳ Ngôn lập tức bùng lên lần nữa.

Ánh mắt cậu sắc bén hơn: "Quả nhiên cậu đến chương trình này là vì tôi?"

Giản Thượng Ôn thực sự bội phục trí tưởng tượng của đám người này. Cậu còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã tự suy diễn đủ thứ, thậm chí không cần cậu phí lời, mỗi người đều tự tìm được lý do để giận dỗi cậu.

"Cậu đã nói với đạo diễn về chuyện trước kia của chúng ta?" Kỳ Ngôn nhìn thẳng vào cậu, đôi mắt đen thoáng ánh lên lửa giận. "Giản Thượng Ôn, hai chúng ta đã kết thúc vào cái ngày cậu bỏ tôi lại và nói lời chia tay rồi. Hiện tại cậu lại muốn làm gì?!"

Giản Thượng Ôn cảm thấy tai mình đau nhói vì bị rống thẳng vào. Cậu ngước lên, chạm phải ánh mắt đỏ hoe của Kỳ Ngôn—trông chẳng khác gì một con sư tử nhỏ đang tức giận gào thét. Lửa giận trong mắt Kỳ Ngôn cháy rực, như có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh.

Trong khoảnh khắc ấy, Giản Thượng Ôn như nhìn thấy một Kỳ Ngôn của nhiều năm trước—đứng trước mặt cậu, lớn tiếng chất vấn:

""Tại sao lại chia tay? Giản Thượng Ôn, cậu dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy? Cái gã đó ngoài tiền thì có gì hơn tôi?!"

Chàng trai nghèo gầy yếu ngày nào giờ đã trưởng thành cao lớn, chững chạc, từng bước từng bước tiến về phía sân khấu mơ ước.

Cậu thiếu niên từng yêu cậu say đắm năm nào, cuối cùng cũng không bị cậu níu chân, đã thành công trở thành một đại minh tinh được vạn người ngưỡng mộ.

Nhưng ngọn lửa năm đó thiêu đốt bao nhiêu, đến tận bây giờ, vẫn còn đau bấy nhiêu.

Đôi mắt Giản Thượng Ôn lúc nào cũng vương ý cười, cuối cùng cũng nhạt đi một chút. Cậu thờ ơ đáp: "Không làm gì cả, chẳng qua chỉ đến chương trình này để kiếm cơm mà thôi."

Là để tiếp tục sống.

Chết... đau lắm. Cậu biết rõ điều đó. Đã trải qua rồi, nên không muốn trải qua thêm lần nữa.

Kỳ Ngôn nghe xong, chỉ nghĩ rằng tính xấu của Giản Thượng Ôn vẫn chẳng đổi. Cậu hít sâu một hơi, im lặng giây lát rồi nói: "Từ bỏ đi."

Giản Thượng Ôn hơi ngẩn ra.

"Chúng ta không thể quay lại." Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu, giờ đây, trên gương mặt đã không còn nét ngây ngô của tuổi trẻ, nhìn thẳng vào đối phương, giọng dứt khoát: "Tôi không thể phạm sai lầm lần nữa. Lần này tham gia show hẹn hò, cũng là để có một khởi đầu mới."

Kỳ Ngôn nghĩ rằng, khi nghe thấy những lời này, Giản Thượng Ôn sẽ bất ngờ, sẽ đau lòng, có khi còn cầu xin tha thứ.

Nhưng trước mắt cậu, Giản Thượng Ôn lại rất bình tĩnh.

Nhưng không, Giản Thượng Ôn chỉ bình tĩnh nhìn anh, trên khuôn mặt thanh tú ấy là một nụ cười nhạt nhẽo. "Ừm, tôi biết."

Kỳ Ngôn ngẩn ra: "Cậu biết?"

Giản Thượng Ôn gật đầu, giọng điệu nhẹ bẫng:

"Ôn Cẩm phải không? Cậu đã uống ly nước ép cậu ta đưa rồi nhỉ."

Câu nói của Giản Thượng Ôn khiến Kỳ Ngôn cứng người. Theo lý, Giản Thượng Ôn đã biết về chuyện này thì lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm. Nhưng nhìn biểu hiện bình thản đến mức xa lạ của Giản Thượng Ôn, trong lòng anh bỗng thấy khó chịu kỳ lạ.

Cảm xúc này giống như hai con sóng va vào nhau, khiến anh thoáng mất phương hướng. Lời lẽ tuyệt tình vốn đã chuẩn bị sẵn lại mắc nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu cứng nhắc:

"Cậu... biết thì tốt."

Anh cảm thấy như mình vừa tung một cú đấm vào bông, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để từ chối, vậy mà hoàn toàn vô dụng.

Không bị Giản Thượng Ôn níu kéo, anh đáng lẽ nên thấy vui, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, như thể bị giữ chặt, không biết mình đang đợi điều gì—cho đến khi người kia bước lướt qua, tránh sang một bên.

Giản Thượng Ôn nói: "Đại minh tinh, giúp một chút, tôi không với tới cái cốc kia."

Kỳ Ngôn bước đến tủ, vốn cao hơn, chỉ cần nhẹ nhàng vươn tay là đã lấy được cái cốc: "Cái này à?"

Giản Thượng Ôn nhận lấy, đứng ngay trước mặt anh, cần cổ trắng nõn hơi cúi xuống, kiểm tra kích cỡ một chút rồi nói: "Cái này cũng được, nhưng có lẽ chúng ta nên thêm nhiều đá một chút thì hơn. Hình như bên kia có cái hơi to hơn."

Kỳ Ngôn liền xoay người, với tay vào sâu bên trong giá lấy một cái khác đưa cho cậu: "Cái này được không?"

Lúc này, Giản Thượng Ôn mới gật đầu, nghiêng người dựa vào giá tủ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, ý cười vương trên khóe môi, thản nhiên khen: "Được đấy, cảm ơn Kỳ lão sư đã giúp đỡ nha."

Mãi đến khi đó, Kỳ Ngôn mới nhận ra—bất giác, anh vẫn làm theo những yêu cầu của Giản Thượng Ôn một cách vô thức. 

Động tác của anh hơi cứng lại, nhưng khi đối diện với đôi mắt kia, vẫn là một nụ cười rạng rỡ đến chói mắt.

"Đây là đá bào cho mọi người, tôi cũng muốn uống, không tính là giúp đâu." Giọng Kỳ Ngôn có phần cứng nhắc, không rõ là đang nói cho Giản Thượng Ôn nghe hay là đang tự nói với chính mình.

Giản Thượng Ôn chỉ cười, gật đầu đáp: "Ừ, tôi biết mà."

Cứ như đang dỗ dành trẻ con vậy.

Kỳ Ngôn trừng mắt cảnh cáo cậu mấy lần, nhưng ánh mắt hung dữ chẳng có chút uy hiếp nào.

Ngoài vườn, các khách mời nhanh chóng nhìn thấy hai người bước ra từ khu nhà phía Tây. Giản Thượng Ôn đi trước, trên tay cầm đá bào, phía sau là Kỳ Ngôn với sắc mặt có chút khó tả.

Dư Xán Xán cười tủm tỉm: "A, hai người về rồi."

Giản Thượng Ôn gật đầu, tâm trạng có vẻ khá tốt.

Dư Xán Xán nhìn sang Kỳ Ngôn: "Vừa nãy Kỳ Ngôn bị đổ nước lên áo phải về thay, tôi còn nghĩ hai người có khi nào tiện thể đi lấy đá bào luôn không. Không ngờ đoán đúng thật."

Sớm biết có thể ở chung với Kỳ lão sư thì tự mình đi cho rồi!

Giản Thượng Ôn bước tới, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ừ, còn phải cảm ơn Kỳ lão sư đã giúp tôi lấy cốc từ trên giá xuống nữa."

Dư Xán Xán không ngờ lại có tình tiết này. Phải biết rằng, chương trình chỉ mới bắt đầu, bất cứ sự tương tác nào cũng có thể trở thành cơ hội phát triển tình cảm. Anh ta nhìn về phía Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn đã sớm biết Giản Thượng Ôn tham gia chương trình này không đơn giản, đương nhiên không muốn để cậu đạt được mục đích. May mà anh đã chuẩn bị trước, đang định mở miệng để lấp liếm chuyện này đi thì—

Ôn Cẩm đột nhiên lên tiếng từ phía sau, ngoài ý muốn hỏi: "Anh Giản, cổ tay anh sao lại đỏ vậy?"

Không khí chợt chùng xuống.

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu lên, cách đó không xa, Phó Cẩn Thành đang ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm quét qua. Nhìn theo ánh mắt anh ta, Giản Thượng Ôn liếc sang Kỳ Ngôn vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác.

Trong khoảnh khắc ấy, khu vườn chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Dưới bóng hoàng hôn, Giản Thượng Ôn đứng trên con đường mòn, ánh mặt trời rọi xuống phủ lên người cậu một tầng ánh vàng ấm áp. Cậu khẽ cười, giọng điệu hờ hững như thể chẳng có gì quan trọng:

"Chắc tại tôi không cẩn thận va vào đâu đó thôi."

Xung quanh, mọi người như vừa nhẹ nhõm thở phào, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ khó tả.

Dư Xán Xán nhìn cậu, hơi cau mày: "Sao mà bất cẩn thế?"

"Không nghiêm trọng đâu." Giản Thượng Ôn thu hết phản ứng của đám người xung quanh vào mắt, cười nhẹ, rồi thuận miệng hỏi: "Lúc nãy mọi người làm gì vậy?"

Câu chuyện tự nhiên được lái sang hướng khác.

Ôn Cẩm tính tình sôi nổi nhất, lập tức hào hứng đáp:

"Là Lương Thâm ca vừa trổ tài điêu khắc hoa quả đó! Anh ấy khéo tay lắm, chỉ cần một con dao nhỏ là có thể tỉa dưa mật thành hình bông hoa, nhìn đẹp vô cùng!"

Giản Thượng Ôn nghe vậy liền quay sang nhìn.

Không xa đó, bên cạnh chiếc bàn dài, một người đàn ông khoác trên mình chiếc sơ mi trắng xanh đơn giản nhưng không kém phần tinh tế. Hắn đứng thản nhiên dưới ánh chiều tà, dáng vẻ ung dung mà tao nhã, như thể cả thế giới ngoài kia đều chẳng liên quan gì đến mình.

Đôi tay hắn thu hút ánh nhìn ngay từ cái liếc đầu tiên—ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, làn da trắng nhưng không hề mảnh mai. Dưới lớp da ấy, những đường gân xanh ẩn hiện, ẩn chứa một sức mạnh âm thầm nhưng mãnh liệt. Đó không phải là đôi tay của một nghệ sĩ, mà là dấu vết được khắc ghi sau bao năm chinh chiến trên những đường đua khốc liệt. Người ta thường nghĩ những tay đua đều là kẻ ngông cuồng theo đuổi tốc độ và kích thích nguy hiểm, nhưng hắn thì không. Hắn mang một gương mặt nho nhã, phong thái trầm ổn, đứng đó như một bức tranh hoàn mỹ giữa ranh giới của sự tàn khốc và tao nhã.

Có thể có người chưa từng nghe qua cái tên Lương Thâm, nhưng chỉ cần đặt chân vào giới thượng lưu, tuyệt đối không ai không biết đến Lương gia.

Trong danh sách mười tập đoàn xe hơi hàng đầu thế giới, Lương thị nắm giữ hơn một nửa cổ phần của không ít thương hiệu. Những chiếc siêu xe được giới nhà giàu tranh nhau sở hữu để thể hiện đẳng cấp, gần như đều xuất phát từ bàn tay của gia tộc này.

Dưới bóng cây, ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá, Lương Thâm chỉnh lại chiếc ghim cài áo hình tia sét trước ngực, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm cười lịch sự với Giản Thượng Ôn:

"Tôi có làm một ít đá bào, cậu có muốn thử không?"

Giọng điệu nhẹ nhàng, ôn hòa như dòng suối mát, khiến ai tiếp xúc cũng tự nhiên có cảm tình.

Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi chương trình bắt đầu, một khách mời phía Lôi Điện – nhà tài trợ chính, chủ động đáp lời Giản Thượng Ôn với thái độ thiện chí như vậy.

Ôn Cẩm phụ họa: "Đúng đúng! Giản ca, em vừa thử xong, ngon lắm! Anh với Ngôn ca mau nếm thử đi, không thì tiếc lắm!"

Kỳ Ngôn vốn không muốn lại gần Giản Thượng Ôn, liền lắc đầu: "Tôi nghỉ chút."

Ôn Cẩm bèn quay sang nhìn Giản Thượng Ôn đầy mong chờ.

Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng không phụ lòng cậu ta, khẽ gật đầu:

"Được, vậy để tôi thử xem."

Bởi vì mọi người đã ăn thử trước đó, nên khu vực bàn ăn khá vắng vẻ. Các khách mời khác và cả dàn quay phim đều tập trung ở phía bên kia.

Giản Thượng Ôn nhận lấy chiếc khay từ tay Lương Thâm.

"Có hai vị, cậu có thể chọn."

Giản Thượng Ôn nhẹ giọng cảm ơn, sau đó dùng thìa xúc một viên dưa hấu nhỏ tròn trịa đưa vào miệng. Hương vị mát lạnh lan tỏa, đá bào tan chảy trên đầu lưỡi, ngọt ngào mà sảng khoái. Cậu khẽ híp mắt, nhẹ nhàng tán thưởng: "Tay nghề của Lương tiên sinh không tệ."

Gió hè lướt qua, mang theo chút oi bức pha lẫn hơi lạnh bất chợt

Giọng nói trầm thấp của Lương Thâm vang lên, nhàn nhã mà mang theo chút lười biếng: "Vậy sao? Ôn Ôn thấy thế nào, so với trước đây tôi làm cho cậu thì sao?"

Cả hai đứng gần nhau, phía sau không có máy quay, vừa hay lại ở góc khuất, không ai chú ý đến.

Giản Thượng Ôn dùng thìa khẽ chọc vào viên dưa hấu, giọng điệu nhàn nhạt, cuộc đối thoại giữa hai người diễn ra vô cùng tự nhiên: "Vẫn kém trước kia một chút. Nhưng mà không có công lao cũng có khổ lao, Lương tiên sinh vất vả rồi."

Lương Thâm khẽ cười, ánh mắt ẩn sau gọng kính vàng thoáng qua một tia sắc bén khó lường: "Còn không khổ bằng cậu. Tự mình tranh giành để chen chân vào chương trình này, chắc không dễ dàng gì đâu nhỉ? Nói ta nghe xem, bảo bối, cậu đã dùng thân phận gì để thuyết phục đạo diễn—bạn trai cũ của Phó Cẩn Thành? Hay là Kỳ Ngôn? Hay là..."

Gió nhẹ lùa qua, mang theo hơi lạnh ẩm ướt.

Người đàn ông bên cạnh vẫn giữ nụ cười ôn hòa, giọng điệu dịu dàng nhưng lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo khó tả:

"... của tôi?"

Dưới bóng lá lay động, Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn hắn.

So với sự tàn nhẫn của Phó Cẩn Thành, sự phẫn nộ của Kỳ Ngôn, thì người đàn ông trước mặt cậu vẫn giữ nụ cười bình thản này—mới thực sự là kẻ nguy hiểm nhất.