Ôn Cẩm bị khí thế sắc bén của Phó Cẩn Thành dọa đến ngây người.
Cậu ta gần như đờ đẫn ngồi trên giường, nước mắt còn chưa kịp lau khô, chỉ có thể sững sờ nhìn Phó Cẩn Thành, ngập ngừng nói: "Phó... Phó ca ca?"
Từ trước đến nay, Phó Cẩn Thành trong mắt Ôn Cẩm luôn là hình tượng trưởng thành, trầm ổn. Cậu ta chưa từng thấy hắn có dáng vẻ sắc bén thế này, đến mức nhất thời không biết mình đã lỡ lời ở đâu.
Phó Cẩn Thành cũng nhanh chóng nhận ra điều đó. Hắn cố kiềm chế cơn giận không rõ nguyên do trong lòng, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với giọng ôn hòa hơn: "Dọa em rồi sao? Là lỗi của anh, anh không khống chế được cảm xúc."
Thấy hắn trở lại dáng vẻ dịu dàng quen thuộc, Ôn Cẩm thầm nghĩ chắc là Phó ca ca tức giận vì mình bị ức hiếp, thế nên cũng bớt lo lắng, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không sao đâu, Phó ca ca, em biết anh là quan tâm em."
Nhưng Phó Cẩn Thành căn bản không nghe lọt những lời này. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn câu nói trước đó của Ôn Cẩm. Tuy nhiên, nhìn bộ dạng cậu ta khóc đến nấc lên, hắn biết nếu ép hỏi ngay bây giờ cũng chẳng thu được gì.
Dù sao, hắn cũng là người có thể đứng đầu một đế chế thương nghiệp, tâm trí rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn nhìn Ôn Cẩm, chậm rãi mở miệng: "A Cẩm, từ từ nói, anh sẽ làm chủ cho em."
Ôn Cẩm tin tưởng, vội lau nước mắt rồi kể: "Chuyện là... hôm đó em ở lầu hai, tình cờ nghe thấy Lương Thâm đến tìm Giản ca ca. Anh ấy nói gì mà bảo Giản ca ca phải nhận rõ, còn nhắc đến tên em nữa. Giống như đang nói chuyện gì đó liên quan đến thế thân... Em nghĩ chắc chắn là anh ấy coi em là thế thân rồi."
Động tác của Phó Cẩn Thành thoáng khựng lại.
Lương Thâm... sao có thể xem Ôn Cẩm là thế thân?
Hắn và Lương Thâm quen biết đã nhiều năm, đối với tình hình của Lương gia cũng hiểu ít nhiều. Mẹ của Lương Thâm từng bị gia tộc ép liên hôn, vì một chàng trai nghèo mà ôm hận cả đời, thậm chí căm ghét đứa con trai duy nhất của mình. Trong môi trường đó, Ôn Cẩm – một người đơn thuần, thiện lương, tuy không đủ tư cách sánh ngang với Lương gia nhưng cũng là con nhà gia thế – lại chính là người phù hợp nhất với Lương Thâm.
Lương Thâm không có lý do gì để coi Ôn Cẩm là thế thân.
Nhưng còn Giản Thượng Ôn...
Suy nghĩ của Phó Cẩn Thành bất giác trôi về nhiều năm trước.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Giản Thượng Ôn ở Lương gia. Khi ấy, cậu vẫn còn làm giúp việc ở đó, có lẽ còn chưa tốt nghiệp đại học.
Hắn nhớ rõ, đó là một ngày nắng rực rỡ. Từ con đường nhỏ trong vườn, Giản Thượng Ôn vội vàng chạy ra. Cậu mặc đồng phục người hầu – một chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng quần dài đen. Không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Từ trước đến nay, Phó Cẩn Thành vốn là người lạnh nhạt, mấy chuyện của người hầu như thế này hắn không quan tâm.
Nhưng Giản Thượng Ôn... lại khiến hắn cảm thấy quen mắt.
Hắn tiến lại gần, rồi bỗng nhận ra—
Thì ra thật sự là người quen.
Mấy tháng trước, bọn họ từng gặp nhau trong khách sạn. Nhưng sáng hôm sau, Giản Thượng Ôn đã biến mất không dấu vết. Hắn cho người đi tìm, nhưng chỉ nhận được thông tin rằng cậu chỉ là nhân viên tạm thời, không có trong danh sách nhân viên chính thức, đã rời đi từ lâu.
Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.
Rõ ràng chỉ mới vài tháng không gặp, vậy mà trông cậu lại gầy đi một vòng.
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt là sự kinh ngạc xen lẫn bản năng kháng cự và né tránh. Có lẽ chính sự bài xích trong khoảnh khắc ấy đã khiến Phó Cẩn Thành không vui, hắn xoay người định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, gấu quần hắn bị ai đó kéo nhẹ lại.
Trên thảm cỏ xanh, thiếu niên gầy gò quỳ một gối, bàn tay mảnh khảnh rụt rè giữ lấy mép quần hắn. Cậu không dám dùng nhiều sức, cứ như sợ sẽ làm nhăn vải mà bị trách phạt, hoặc có lẽ, đó đã là tất cả sức lực mà cậu có thể dồn ra trong tình thế tuyệt vọng này.
Lực níu giữ ấy nhẹ đến mức Phó Cẩn Thành có thể dễ dàng rút chân khỏi, nhưng hắn lại đứng yên tại chỗ.
Giọng hắn trầm thấp: "Chuyện gì?"
Nhiều năm sau, Phó Cẩn Thành vẫn không hiểu nổi—tại sao khi đó hắn lại dừng lại?
Hắn chỉ nhớ, Giản Thượng Ôn khẽ mở miệng, giọng nói nhẹ như gió thoảng, cứ như chỉ cần một làn gió xuân lướt qua là sẽ cuốn bay đi mất. Cậu hỏi: "Lời anh nói hôm đó... vẫn còn tính chứ?"
Hôm đó?
Phó Cẩn Thành suy nghĩ một lúc, có lẽ là đêm hôm ấy. Hắn đã hứa với Giản Thượng Ôn điều gì sao? Hắn không nhớ rõ. Có thể là đã từng nói gì đó, nhưng với hắn, những lời hứa này chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ là một kẻ tầm thường cầu xin một nguyện vọng—với hắn, căn bản không đáng để bận tâm.
Giản Thượng Ôn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Vậy... anh có thể đưa tôi đi không? Tôi không muốn ở lại đây nữa."
Lúc ấy, cậu còn quá trẻ. Cậu ngây thơ nghĩ rằng mình đã tìm được một cọng rơm cứu mạng, mà không biết rằng, trên đời này kẻ đáng sợ nhất luôn là những kẻ đứng đắn nhất.
Phó Cẩn Thành cúi xuống nhìn cậu: "Cậu muốn đi theo tôi?"
Giản Thượng Ôn khẽ đáp: "Có được không? Tôi biết làm rất nhiều việc, không sợ cực khổ, không sợ vất vả, bất kể là làm gì cũng được..."
Cậu thậm chí không dám nhắc đến chuyện tiền công.
Chỉ sợ sẽ bị từ chối.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Lương Thâm bước ra từ trong nhà, ánh mắt hắn đầu tiên dừng lại trên người Giản Thượng Ôn, nhưng lại mở miệng nói với Phó Cẩn Thành trước: "Sao cậu lại đến đây?"
Phó Cẩn Thành thản nhiên đáp: "Có chuyện muốn tìm cậu."
Lương Thâm gật đầu: "Vào trong nói chuyện?"
Hắn gật đầu bước vào.
Không ai nhắc đến Giản Thượng Ôn vẫn đang quỳ dưới đất.
Mãi đến khi bàn xong chuyện chính, Phó Cẩn Thành mới thản nhiên nói: "Người hầu trong trang viên của cậu, cho tôi đi."
Động tác của Lương Thâm khựng lại.
Phó Cẩn Thành nâng mắt lên, giọng vẫn bình thản: "Sao thế?"
Lương Thâm đẩy nhẹ gọng kính, cười nhạt: "Tôi chỉ tò mò, sao cậu lại có hứng thú với một người hầu? Cậu ta chủ động quyến rũ cậu à?"
Phó Cẩn Thành hờ hững đáp: "Quyến rũ thì chưa đến mức đó, nhưng cũng không tệ lắm. Cậu ta muốn đến chỗ tôi, mà tôi cũng đang thiếu một người bên cạnh. Sao vậy? Một kẻ tầm thường, cậu còn tiếc à?"
Lương Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt hắn dừng lại ở một góc nào đó bên ngoài.
Làn gió xuân từ cửa sổ mở rộng ùa vào, phất qua gương mặt hắn.
Thiếu niên họ Lương chậm rãi nhếch môi, nụ cười mang theo sự mỉa mai cùng ghê tởm: "Sao có thể chứ."
"Một con điếm mà thôi."
Lương Thâm cười nhạt: "Cậu thích thì cứ mang đi."
Hôm đó, Phó Cẩn Thành liền đưa Giản Thượng Ôn đi.
Hắn chưa từng hoài nghi giữa Giản Thượng Ôn và Lương Thâm có gì đó mờ ám, bởi vì năm đó, khi gặp cậu ở khách sạn, cậu vẫn còn rất ngây ngô. Hơn nữa, trước khi rời khỏi Lương gia, bác sĩ đã kiểm tra tổng quát cho cậu—cậu hoàn toàn sạch sẽ, không hề có bất cứ dấu vết nào không nên có.
Mà trong thư phòng ngày hôm ấy...
Sự chán ghét mà Lương Thâm dành cho Giản Thượng Ôn hoàn toàn không giống như đang diễn kịch, thậm chí đôi khi đến Phó gia, nhìn thấy Giản Thượng Ôn, hắn cũng không giấu nổi vẻ khó chịu.
Trên đời này, bất kỳ ai cũng có thể thích Giản Thượng Ôn. Nhưng người duy nhất không thể — là Lương Thâm.
Tiếng khóc thút thít kéo Phó Cẩn Thành ra khỏi dòng suy nghĩ.
Ôn Cẩm vẫn còn đang rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Phó ca, anh nói xem... rốt cuộc tại sao Lương Thâm không thích em mà vẫn muốn đính hôn với em?"
Phó Cẩn Thành đáp: "A Cẩm, có lẽ chỉ là hiểu lầm. Nếu có cơ hội, em nên nói chuyện rõ ràng với Lương Thâm."
Nhưng Ôn Cẩm đang đau lòng đến cực điểm, nước mắt chưa kịp khô, cơ thể lại bắt đầu thấy nóng bừng. Để thành công quyến rũ Thẩm Nghị, cậu ta đã nhờ người bỏ thêm chút thuốc vào rượu vang đỏ. Bây giờ, dược hiệu phát tác, cậu ta bám lấy Phó Cẩn Thành, cảm thấy cả người nóng ran, vô thức muốn tiến đến gần một nơi mát lạnh hơn: "Phó ca..."
Phó Cẩn Thành vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ.
Hiện tại, điều hắn muốn nhất là làm rõ mọi chuyện. Hắn ngăn động tác của Ôn Cẩm lại, trầm giọng hỏi: "A Cẩm, lúc đó em còn nghe được gì nữa không? Rốt cuộc Lương Thâm nói ai là thế thân?"
Chẳng lẽ...
Giản Thượng Ôn cũng đi quyến rũ Lương Thâm, muốn hắn ta coi mình là thế thân của Ôn Cẩm?
Những suy đoán đan xen trong đầu, khiến Phó Cẩn Thành chỉ muốn lập tức xuống lầu tìm Giản Thượng Ôn để hỏi cho rõ ràng. Lúc này, hắn nào còn tâm trí để bận tâm xem Ôn Cẩm ra sao.
Nhưng Ôn Cẩm hoàn toàn không hiểu tại sao hắn vẫn còn đang nghĩ về chuyện đó, cậu ta bối rối đáp: "Em cũng không biết nữa... nhưng chắc chắn anh ấy không thể nào xem Giản ca là thế thân của em đâu! Giản ca ca đẹp hơn em rất nhiều, nếu Lương ca không thích anh ấy, thì làm sao có thể thích em được?"
Những lời này khiến Phó Cẩn Thành rơi vào trầm mặc.
Hắn nhớ đến khoảng thời gian hai năm đầu khi Giản Thượng Ôn mới đến Phó gia.
Ban đầu, hắn không hề có ý định để tâm đến cậu. Nói thẳng ra, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đâu cần phải bận lòng quá nhiều. Nhưng dù vậy, hắn cũng không phải kiểu người quá hà khắc với tình nhân.
Hắn chỉ thuận miệng giải quyết hộ khẩu và tình trạng học tập của Giản Thượng Ôn, tiện thể giúp cậu xử lý gã dượng ham cờ bạc luôn bám riết không buông. Chỉ là vài câu dặn dò đơn giản, chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng mỗi lần như vậy, Giản Thượng Ôn đều nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Cậu là người dễ dàng thỏa mãn đến kỳ lạ.
Một chiếc bánh kem nhỏ mà hắn vô tình mang về, một lần sai tài xế đến đón khi trời mưa, đều có thể khiến cậu vui vẻ cả ngày.
Hắn đối tốt với cậu một chút, cậu lại đáp lại gấp bội lần.
Những ngày không phải đến trường, cậu thường xuyên tự mình xuống bếp, mỗi khi hắn thức đêm xử lý công việc, cậu sẽ mang đồ ăn khuya đến. Cuối tuần nếu không có việc gì làm, cậu sẽ vào thư phòng, vừa ngồi học bài, vừa lặng lẽ bầu bạn bên hắn.
Bất tri bất giác, hắn đã quen với việc có Giản Thượng Ôn ở bên cạnh.
Hắn bắt đầu trở về trang viên sớm hơn trước, nếu không phải vì công việc bắt buộc phải đi công tác, thì lúc nào cũng muốn mang Giản Thượng Ôn theo bên mình. Khi đó, ngay cả người hầu trong trang viên cũng ngầm hiểu rằng Giản Thượng Ôn không chỉ đơn thuần là một người tình. Cậu có thể tùy ý cho chim ăn trong khu vườn vốn thuộc về một chủ nhân cực kỳ ưa sạch sẽ, cũng có thể dùng những cánh hoa héo mà Phó Cẩn Thành từng trồng để ép thành kẹp sách mang đi chơi.
Kỳ thật... Phó Cẩn Thành nghĩ.
Có lẽ giữa bọn họ, cũng từng có một quãng thời gian tốt đẹp.
Cho đến năm đó.
Vào sinh nhật của Ôn Cẩm, món quà hắn chuẩn bị cho cậu ta bị người khác vô tình làm hỏng, hắn liền ra lệnh làm lại một cái mới. Món quà bị hỏng kia—một chiếc vương miện đính đá quý sang trọng, dù chỉ một viên đá nhỏ bị vỡ nhưng giá trị vẫn lên đến hàng trăm triệu—hắn tiện tay mang về trang viên.
Hắn vứt cho Giản Thượng Ôn, thờ ơ nói: "Sinh nhật của tiểu thiếu gia nhà họ Ôn, món đồ này cũng chẳng còn giá trị gì nữa. Giữ lại mà chơi đi."
Hắn nghĩ, với xuất thân của Giản Thượng Ôn, cậu hẳn sẽ rất thích một món đồ xa hoa như vậy.
Nhưng Giản Thượng Ôn chỉ thản nhiên nhìn chiếc vương miện, chậm rãi hỏi hắn: "Đứa bé đó tên là Ôn Cẩm, đúng không? Anh giữ tôi bên cạnh... cũng là vì cậu ta, đúng không?"
Thật ra, ngay từ đầu, Phó Cẩn Thành đã nuôi dưỡng Giản Thượng Ôn như một thế thân của Ôn Cẩm.
Sự chú ý của hắn dành cho Giản Thượng Ôn cũng bắt nguồn từ Ôn Cẩm.
Chỉ là... không biết từ khi nào...
Khi Giản Thượng Ôn nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi điều đó, Phó Cẩn Thành bỗng cảm thấy bực bội khó tả.
Vì thế, hắn lạnh lùng nói: "Là cái gì khiến em nghĩ rằng mình có quyền xen vào chuyện của tôi? A Cẩm và em không giống nhau. Cậu ấy không phải người mà em có thể tùy tiện nhắc đến."
Phó Cẩn Thành từ nhỏ đã được giáo dục trong nền quản lý nghiêm khắc của gia tộc. Sau khi trưởng thành tiếp quản công ty, hắn lại càng trở nên cứng rắn và tàn nhẫn.
Không ai dám chống đối hắn.
Chỉ cần nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, mọi người đều sẽ tự nhiên phục tùng hắn.
Vậy nên...
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Giản Thượng Ôn sẽ là ngoại lệ.
Đêm hôm đó, hắn nhìn Giản Thượng Ôn mỉm cười với mình, nhẹ nhàng nói: "Được thôi."
Bọn họ đứng gần nhau đến vậy, nhưng không hiểu vì sao, Phó Cẩn Thành lại cảm thấy giữa họ có một khoảng cách không thể lấp đầy.
Lớn đến mức, dù thế nào cũng không thể xóa bỏ.
Hắn chán ghét bạn học của Giản Thượng Ôn. Những người đó luôn vây quanh cậu.
Cậu có quá nhiều hoạt động, dần dần ít trở về trang viên hơn.
Hắn chán ghét việc cậu thích chụp ảnh, thích diễn xuất.
Bởi vì mỗi khi cậu vào đoàn phim, đều là mấy tháng liền không quay về.
Bên cạnh cậu có vô số người thú vị, khiến cậu không còn nhìn hắn nữa.
Nhưng bên cạnh hắn... chỉ có những tập tài liệu dày cộp, những thương vụ không bao giờ xử lý hết.
Còn thế giới của Giản Thượng Ôn thì lại đầy màu sắc, đầy người, đầy sự kiện...
Mà dù có sắp xếp thế nào, hắn cũng không thể chen vào.
Vậy nên hắn đưa cậu trở lại.
Hắn không cho phép cậu thử vai, không cho phép cậu tiếp tục diễn xuất, không cho phép cậu quay lại trường học.
Hắn chỉ muốn giữ cậu bên mình, giống như trước đây.
Lần đó, bọn họ cãi nhau dữ dội.
Giản Thượng Ôn giáng cho hắn một cái tát, lạnh lùng nói: "Kẻ điên."
Trước nay chưa từng có ai dám đánh hắn. Hắn là trưởng tử của Phó gia, từ nhỏ thân phận tôn quý, địa vị cao sang, vậy mà Giản Thượng Ôn lại dám làm như vậy. Hắn nghĩ, có lẽ mình đã quá nuông chiều cậu.
Năm cuối cùng ấy, dài đằng đẵng trong sự giằng co và giày vò lẫn nhau.
Cho đến ngày Giản Thượng Ôn rời đi, hắn nhìn thấy trên bàn làm việc có một bức thư để lại cho mình. Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn một dòng: "Cách duy nhất để nuôi sống nó là tôn trọng lựa chọn của nó."
"Nó."
Phó Cẩn Thành biết Giản Thượng Ôn đang nói đến ai.
Lúc còn nhỏ, hắn thường bị quản thúc nghiêm ngặt trong nhà để học tập. Sau đó, có một năm, vì thành tích xuất sắc, lão quản gia mang về cho hắn một con mèo. Hắn thực sự rất thích con mèo nhỏ đó, cho nó ăn loại thức ăn tốt nhất, mua cho nó những món đồ chơi đắt tiền nhất.
Nhưng rồi một ngày, trang viên có khách đến chơi.
"Tiểu miêu ~"
Chỉ cần bọn họ gọi một tiếng, chìa ra mấy món đồ chơi và đồ ăn vặt, con mèo nhỏ lập tức phóng xuống lầu, chạy về phía họ, để lại Phó Cẩn Thành đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trơ mắt nhìn nó rời đi.
Đến tối hôm đó.
Hắn nhốt con mèo lại.
Hắn không muốn bất cứ ai khác chơi với nó.
Thế nhưng con mèo cứ kêu mãi, không ngừng cào cửa. Dù hắn có dỗ dành thế nào, nó vẫn muốn chạy ra ngoài.
Sau đó, chuyện đến tai phụ thân hắn. Ông ôm con mèo đi mất.
Hắn khóc lóc xin phụ thân trả lại nó cho mình, nhưng chỉ nhận về một câu lạnh lùng: "Đó là vì con vô dụng. Con không đủ khả năng nuôi nó, không thể giữ nó lại, nên nó mới rời đi."
Từ đó về sau, hắn không bao giờ nuôi thêm bất kỳ con vật nào nữa.
Cho đến khi Giản Thượng Ôn xuất hiện.
Lúc ấy, phụ thân hắn đã rời khỏi vị trí nắm quyền trong gia tộc, còn hắn thì đã độc chiếm mọi thứ trong tay.
Lần này, sẽ không ai có thể cướp đi con mèo của hắn nữa.
Nhưng Giản Thượng Ôn vẫn rời đi.
Cậu nói, cách duy nhất để nuôi sống con mèo đó, chính là tôn trọng lựa chọn của nó.
Phó Cẩn Thành cười nhạt.
Hắn nghĩ, thế giới này vốn là quy luật đào thải tự nhiên, chỉ những kẻ mạnh mới có tư cách chiếm hữu thứ mình muốn. Nhưng không sao cả, chỉ là một thế thân mà thôi. Rời đi thì đã sao? Hắn sẽ dùng hiện thực để dạy cho Giản Thượng Ôn hiểu rằng cái gọi là "lựa chọn" của cậu chỉ là một trò cười. Đợi đến khi Giản Thượng Ôn nếm đủ đau khổ, cậu sẽ hiểu ra rằng thứ gọi là "tự do" nực cười đến mức nào.
Bên tai hắn, tiếng khóc thút thít của Ôn Cẩm kéo hắn về thực tại. Cậu ta dụi dụi vào hắn, giọng khàn đi vì khó chịu: "Phó ca ca, em khó chịu quá... giúp em với..."
Phó Cẩn Thành đang nghĩ về chuyện liệu Giản Thượng Ôn có thực sự quyến rũ Lương Thâm hay không. Hắn cúi xuống nhìn người trong lòng, thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Ôn Cẩm đã đỏ bừng, đôi mắt ướt dầm dề. Đây là người mà hắn đã nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn.
Ôn Cẩm vẫn níu chặt lấy tay hắn không buông: "Phó ca ca..."
Phó Cẩn Thành cau mày, rồi không chút do dự bế bổng người lên, trầm giọng nói: "A Cẩm ngoan, nghe lời. Một lát thôi, sẽ không khó chịu nữa."
.........
Sáng hôm sau.
Giản Thượng Ôn dậy từ rất sớm.
Thật ra cũng không thể trách cậu được, chủ yếu là vì cậu quá phấn khích. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ dẫn Lương Thâm đi xem hiện trường vụ đánh ghen kịch tính, được chứng kiến hai người đàn ông lao vào nhau, cậu liền cảm thấy hứng thú vô cùng.
Cậu thong thả ngồi dậy, thầm nghĩ chắc chắn sau một đêm cuồng loạn, lúc này Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm vẫn còn chưa thức.
Cậu xuống lầu.
Ánh mặt trời đầu ngày vừa nhô lên khỏi mặt biển, cả thế giới như được phủ một tầng nắng sớm ấm áp màu vàng. Giản Thượng Ôn từ tốn bước xuống, ngồi lại bên tiểu lâu một lát rồi mới vào bếp, lấy hai quả trứng ra chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên chút động tĩnh.
Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn, liền thấy có người bước vào từ cửa lớn.
Là Lương Thâm.
Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản, có lẽ vừa chạy bộ về. Tóc mái trước trán bị mồ hôi thấm ướt, hắn tiện tay vuốt ngược ra sau, hoàn toàn khác với vẻ nho nhã thường ngày. Giờ phút này, trên người Lương Thâm mang theo một nét tùy ý, phóng khoáng hơn nhiều.
Tiếng động từ phòng bếp thu hút sự chú ý của hắn.
Lương Thâm bước tới, hỏi: "Làm bữa sáng sao?"
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Đúng vậy, anh muốn ăn không?"
Lương Thâm cũng gật đầu, Giản Thượng Ôn liền hỏi: "Vẫn là trứng lòng đào bảy phần chín sao?"
Dù đã chia tay, cậu vẫn nhớ rõ thói quen ăn uống của từng người. Đặc biệt là lúc này, khi cậu còn đang tính toán xem nên sắp xếp hai kẻ kia như thế nào, cậu lại càng không ngại dỗ dành hắn một chút.
Giản Thượng Ôn đặt đĩa trứng chiên trước mặt hắn: "Nếm thử đi, xem lửa có vừa không."
Lương Thâm nhận lấy đĩa, nhưng dĩ nhiên không bị màn "dỗ dành có chủ đích" này làm lung lay. Hắn quá hiểu con người Giản Thượng Ôn, kẻ này sẽ không bao giờ làm chuyện gì nếu không có lợi cho mình.
Người đàn ông ngồi xuống bàn, nếm thử một miếng, ánh mắt sắc bén sau gọng kính ánh lên vẻ trầm tĩnh. Hắn nhếch môi, cười nhạt: "Sao đây, có việc gì muốn nhờ tôi?"
Giản Thượng Ôn biết ngay loại người khôn khéo như Lương Thâm sẽ nghi ngờ, nhưng cậu đã sớm chuẩn bị trước. Lúc này, cậu nở nụ cười vô cùng ngoan ngoãn: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là tối qua về có trò chuyện với Lạc lão sư, anh ấy nói sáng nào cũng ăn trứng lòng đào. Tôi lâu rồi không làm, chẳng phải muốn luyện tập trước một chút sao."
Quả nhiên, nụ cười của Lương Thâm lập tức biến mất.
Giản Thượng Ôn rất hiểu cách chọc giận hắn. Bây giờ, cậu chỉ nhướng mày, cong mắt cười: "Sao vậy? Hương vị thế nào?"
Lương Thâm quả nhiên lạnh mặt đáp: "Khó ăn."
Nụ cười trên môi Giản Thượng Ôn càng sâu: "Vậy thì cũng không tệ lắm đâu, ít nhất cũng đạt trình độ năm sao, nếu không thì anh đã nhổ ra rồi."
Lương Thâm còn chưa kịp đáp, Giản Thượng Ôn đã nghiêng đầu, làm bộ lơ đãng hỏi: "À, anh có biết A Cẩm đi đâu không? Tối qua tôi thấy cậu ấy uống không ít rượu, lại còn nôn nữa, tôi đoán sáng nay chắc sẽ đói, nhưng lúc nãy tôi gõ cửa phòng mà không thấy ai cả."
Lương Thâm nhíu mày, giọng điệu trầm xuống: "Không tìm ở những chỗ khác sao?"
Giản Thượng Ôn lắc đầu: "Tôi còn hỏi nhân viên chương trình, họ nói A Cẩm tối qua đã quay về, nhưng lại không có trong phòng."
Lương Thâm lập tức đứng dậy.
Lương gia cũng có đầu tư vào chương trình này, những nhà đầu tư như bọn họ đều có nhân viên nội bộ trong đoàn. Điện thoại của hắn lúc nào cũng kè kè bên người, vừa gọi vài cuộc liền tra ra kết quả.
Khi quay lại, sắc mặt Lương Thâm có chút nghiêm trọng: "Cậu ấy ở cùng Phó Cẩn Thành."
Giản Thượng Ôn nhìn biểu cảm kia, trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng. Cậu thậm chí còn muốn vì chiếc nón xanh sắp chụp lên đầu Lương Thâm mà giăng một tấm biểu ngữ thật lớn.
Nói thẳng ra, giữa Phó thị và Lương gia vốn có tình nghĩa thế giao nhiều năm, cậu cũng không nghĩ chỉ một sớm một chiều đã có thể khiến mối quan hệ giữa bọn họ tan rã. Nhưng mà...
Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có một vết rạn, liền có không gian để thao túng.
Kiếp trước, Phó Cẩn Thành vì Ôn Cẩm là vị hôn phu của Lương Thâm nên vẫn luôn kiềm chế. Cho dù sau này có thực sự đoạt được Ôn Cẩm, hắn cũng chưa từng xé rách mặt với Lương Thâm, còn Lương Thâm thì vì tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa Phó Cẩn Thành và Ôn Cẩm mà lựa chọn nhường nhịn.
Nhưng đời này... sẽ không giống như vậy nữa.
Phó Cẩn Thành vốn chẳng xem Lương Thâm ra gì, còn Lương Thâm thì cũng thừa biết mình bị đội nón xanh. Hai người như vậy, sao có thể không rạn nứt cho được?
Giản Thượng Ôn trong lòng vui như mở hội, cậu ngước mắt nhìn Lương Thâm, ra vẻ khó hiểu mà hỏi: "A Cẩm sao lại ở cùng Phó tổng vậy? Có phải uống say nên được Phó tổng chăm sóc không? Dù sao Phó tổng cũng là người chính trực, chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ."
Kỳ thực, cậu chỉ muốn châm ngòi thêm một chút.
Nhưng lại không ngờ—
Nghe cậu khen Phó Cẩn Thành, sắc mặt Lương Thâm lập tức trầm xuống. Hắn lạnh giọng hỏi: "Cậu cho rằng Phó Cẩn Thành là người tốt?"
Giản Thượng Ôn: "......"
Thần linh ơi, trọng điểm chẳng lẽ không phải hai người kia có gian tình sao? Cái tên ngốc này, rốt cuộc có thể tìm đúng trọng điểm không vậy?!
Có điều, có lẽ Lương Thâm cũng nhận ra đây không phải lúc tranh luận chuyện này, hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi lên lầu xem sao."
Ban đầu Giản Thượng Ôn không định đi theo, cậu sợ chiến sự sẽ lan đến mình.
Kết quả, Lương Thâm quay đầu lại nhìn, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Cậu đứng ngây ra đó làm gì? Không phải quan tâm A Cẩm sao?"
Xem ra không trốn được rồi.
Nhưng cũng tốt, đi xem trực tiếp tình hình, biết đâu còn có thể phân tích thêm, tìm ra cách nào đó để khuấy động thêm một chút.
Thế là cậu lững thững theo sau Lương Thâm lên lầu.
Dọc đường đi, Giản Thượng Ôn nghĩ rất nhiều về cảnh tượng xuất sắc sắp diễn ra khi cửa mở. Cậu càng nghĩ càng hưng phấn, căn bản không dừng lại được.
Đến tầng ba.
Lương Thâm trước tiên gõ cửa.
Nhưng bên trong không có chút động tĩnh nào.
Hắn nhíu mày, giọng điệu mang theo sự nghi hoặc: "Sao còn chưa mở cửa?"
Giản Thượng Ôn trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: Lúc này mà còn có sức mở cửa mới là lạ đấy.
Ngay lúc cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ—
Bên trong chậm rãi vang lên tiếng bước chân.
Tiếp theo, "Cạch" một tiếng, cánh cửa bị mở ra.
Người đứng sau cánh cửa là Phó Cẩn Thành, chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ đơn giản.
Lớp áo mở lỏng lẻo để lộ phần ngực rắn chắc, thậm chí thấp thoáng vài vết cào đỏ. Mọi thứ trước mắt đều như một lời ám chỉ không cần nói cũng hiểu.
Đáy mắt nam nhân có quầng thâm, rõ ràng là do cả đêm không ngủ ngon.
Nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, Phó Cẩn Thành hơi nhướng mày: "Hai người tới?"
Lương Thâm hơi sững sờ, giọng điệu nặng nề: "A Cẩm có ở bên trong không?"
Giản Thượng Ôn vốn nghĩ Phó Cẩn Thành sẽ che giấu một chút.
Không ngờ hắn lại gật đầu thản nhiên: "Ừ."
Lương Thâm siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, hỏi tiếp: "Có thể vào không?"
Phó Cẩn Thành trầm ngâm giây lát, rồi lùi sang một bên, thản nhiên nói: "Vào đi."
Cánh cửa vừa mở ra, toàn bộ cảnh tượng bên trong lập tức bày ra trước mắt. Giản Thượng Ôn vốn tưởng rằng cuộc chiến tối qua chắc chắn rất kịch liệt.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy, cậu hơi sững người, chớp mắt đầy kinh ngạc.
Cậu nghĩ rằng mọi chuyện sẽ rất dữ dội.
Nhưng không ngờ... lại đến mức này sao?!