Lời vừa dứt, đôi mắt Lạc Chấp Diệp khẽ động, tựa như một xoáy nước sâu không thấy đáy, ngày thường có thể dễ dàng nhấn chìm người khác. Giọng anh trầm thấp, hơi khàn khàn: "Vậy sao?"
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi những giọt nước đọng trên mặt anh, như thể đang tỉ mỉ phác họa lại từng đường nét trên khuôn mặt. Cậu khẽ cười: "Nước lạnh quá, nên anh không cảm nhận được."
Lạc Chấp Diệp trầm giọng đáp: "Ừ."
Giản Thượng Ôn hỏi: "Khó chịu không?"
Lạc Chấp Diệp cúi đầu, trán hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt, giọng anh trầm thấp: "Không."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Vậy sao, xem ra trạng thái của Lạc lão sư vẫn rất tốt. Vậy tôi đi trước..."
Lời còn chưa nói hết.
Lạc Chấp Diệp bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cậu, lực không mạnh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang hờn dỗi.
Giản Thượng Ôn khẽ nheo mắt, nét cười nơi khóe môi càng sâu hơn.
Hai người đang trò chuyện nhỏ giọng thì cách đó không xa bỗng vang lên một giọng nói: "Giản Thượng Ôn?"
Từ Dương đi tới từ phía sau, trong tay cầm hai cốc trà nóng. Ban đầu còn rất hào hứng, nụ cười trên môi vẫn chưa kịp thu lại, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Giản Thượng Ôn, vẻ mặt liền chuyển sang kinh ngạc.
Giản Thượng Ôn quay đầu nhìn hắn.
Từ Dương sững sờ: "Cậu... cậu sao lại ở đây?"
Lạc Chấp Diệp cũng đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía hắn. Người đàn ông không nói gì, nhưng đôi mắt thâm trầm lại mang theo cảm giác áp bách, như thể chẳng cần thốt ra lời nào cũng đã đủ khiến người ta căng thẳng.
Từ Dương có chút chột dạ, vội vàng nặn ra một nụ cười: "Ý tôi là, có hơi bất ngờ, không ngờ lại gặp cậu ở đây."
Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Tôi và Lạc lão sư có một quảng cáo cần quay chung trong hai ngày tới, nên đến sớm để chuẩn bị."
Từ Dương kinh ngạc: "A? Cậu và Lạc ca sao lại có quảng cáo chung?"
Không thể trách hắn ngạc nhiên như vậy, thật sự là khí chất hai người này khác nhau một trời một vực. Hơn nữa, dù nói thế nào đi nữa, nếu Lạc ca muốn quay quảng cáo, có thể tìm bất cứ ai cũng được, vì sao lại chọn Giản Thượng Ôn?
Còn chưa đợi Giản Thượng Ôn lên tiếng, Lạc Chấp Diệp đã hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Là tôi mời cậu ấy quay."
Một câu này đánh thẳng vào mặt Từ Dương.
Ban đầu hắn còn nghĩ nhất định là Giản Thượng Ôn cố tình bám riết lấy, tìm đủ mọi cách để được quay chung với sư huynh. Nhưng giờ thì sao? Chính Lạc Chấp Diệp đã lên tiếng phá vỡ suy đoán của hắn.
Sắc mặt Từ Dương hơi tái đi, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo: "À... ra vậy, thì ra là thế. Vậy thì tốt quá rồi."
Bàn tay cầm cốc trà của hắn siết chặt theo phản xạ.
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Dương ca, nước tràn kìa."
Từ Dương giật mình, vội vàng nhìn xuống. Nước ấm đã tràn ra ngoài, nóng rẫy. Hắn luống cuống đặt cốc trà xuống, lấy tay lau đi vệt nước.
Bên kia, giọng đạo diễn vang lên: "Dương Dương, cậu nghỉ ngơi một lát đi! Cảnh này quay lại đến cả chục lần rồi đó!"
Từ Dương có chút bối rối, vội đáp: "Vâng, đạo diễn."
Hắn cùng trợ lý của mình quay về phòng nghỉ để rửa tay. Vừa mới bước vào, còn chưa kịp ngồi xuống, Từ Dương đã "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, sau đó ném mạnh chiếc cốc trên bàn xuống đất, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
Trợ lý giật mình, ngạc nhiên hỏi: "Anh, sao vậy?"
Từ Dương bực bội: "Cái tên Giản Thượng Ôn đó đúng là dai như đỉa! Ở show thực tế thì bám lấy Lạc ca không tha, giờ còn mò đến tận đoàn phim!"
Trợ lý cũng không hiểu nổi: "Nhưng đoàn phim kiểm soát rất chặt, cậu ta vào bằng cách nào được?"
Từ Dương hừ lạnh: "Còn có thể vào kiểu gì? Chắc chắn lại nịnh bợ ai đó để được đưa vào chứ gì! Cái trò hồ ly tinh này cậu ta rành lắm!"
Trợ lý vội trấn an hắn: "Anh đừng tức giận. Giản Thượng Ôn có đến đây thì đã sao? Vừa hay cảnh của anh với Lạc lão sư toàn là cảnh thân mật, cậu ta có giỏi thì cứ đứng bên cạnh mà nhìn đi."
Nghe vậy, Từ Dương chợt bừng tỉnh. Đúng thế, hắn với Lạc lão sư quay toàn cảnh thân mật, hôn môi, Giản Thượng Ôn có đến đây thì đã sao? Cùng lắm cũng chỉ có thể đứng ngoài mà xem!
Suy nghĩ này khiến tâm trạng hắn tốt hơn hẳn. Hắn cười khẩy: "Muốn đấu với tôi? Cậu ta còn non lắm!"
...
Rạng sáng 11 giờ, đoàn phim lại bắt đầu quay tiếp cảnh võ thuật.
Nhân viên công tác điều khiển xe phun nước vào vị trí, các diễn viên quần chúng cũng dần ổn định. Bọn họ đã bị xối nước suốt mấy tiếng đồng hồ, ai nấy đều lạnh đến run, ban đầu còn có chút oán thán. Nhưng khi thấy Ảnh đế Lạc Chấp Diệp cũng phải tiếp tục quay những cảnh đánh nhau cực nhọc, không ai dám than phiền nữa.
Bầu không khí trên trường quay dần ổn định.
Người phụ trách cất cao giọng: "Cảnh 53 của Tuyệt Thành, tổ máy số 19, bắt đầu!"
Ngay khi hiệu lệnh vang lên, các diễn viên quần chúng lập tức cầm vũ khí lao lên. Lạc Chấp Diệp vẫn tỏa ra uy áp mạnh mẽ, từng động tác dứt khoát, sắc bén. Dù khoác trên mình bộ giáp nặng trịch, anh vẫn di chuyển linh hoạt, mỗi cú xoay người, mỗi cú đá đều nhanh gọn đầy khí thế.
Từ Dương từ bên cạnh lao xuống, vung kiếm ngăn cản phần lớn quân địch, phối hợp cùng Lạc Chấp Diệp tạo nên một cảnh chiến đấu hoành tráng. Đao kiếm va chạm, tiếng kim loại lạnh lẽo vang lên không ngớt, tạo thành một bầu không khí ngột ngạt, đẫm mùi máu.
Đạo diễn hét lớn: "Được rồi, buông tay! Kiếm rơi xuống!"
Từ Dương vừa vung kiếm, lưỡi kiếm liền bị đánh văng đi.
Đạo diễn: "Ngoảnh đầu lại!"
Từ Dương ngoảnh lại, liền thấy một binh lính đột ngột tập kích từ phía sau. Không kịp phản ứng, hắn bị đánh ngã, rơi thẳng xuống hồ nước phía sau. Nước lạnh băng lập tức bao phủ, khiến hắn run lên.
Trận chiến trên mặt đất dần kết thúc, quân địch gần như đã bị tiêu diệt.
Lạc Chấp Diệp lập tức nhảy xuống hồ nước, kéo Từ Dương lên. Cả người anh ướt sũng, từng giọt nước lăn dài trên giáp sắt, dưới ánh sáng mờ ảo, trông anh như một chiến thần vừa bước ra từ địa ngục. Anh quỳ một gối trên đất, lập tức cúi xuống làm hô hấp nhân tạo.
Cảnh này trên màn ảnh trông như một nụ hôn.
Nhưng chỉ có Từ Dương biết rõ, Lạc Chấp Diệp đã tá vị*. Tay anh chống lên má hắn để tạo góc quay đẹp, còn môi thì dừng ngay trên mu bàn tay mình, hoàn toàn không hề chạm vào môi hắn. (*Tá vị: Kỹ thuật diễn xuất tránh hôn thật bằng cách che góc máy.)
"Nhạn... Nhạn Thanh..." Giọng Từ Dương run rẩy, bàn tay dính đầy máu nâng lên, run rẩy chạm vào gương mặt Lạc Chấp Diệp. Nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt hắn. "Ta... ta không ổn rồi... Lần này về Trường An... nhớ đem ta vùi chôn cùng mây trời..."
Đạo diễn quát lớn: "Cắt! Dương Dương, cậu đọc sai thoại rồi."
Ngay khi đạo diễn ra hiệu tạm dừng, cả phim trường lập tức chững lại.
Lạc Chấp Diệp buông Từ Dương ra, đứng thẳng dậy.
Từ Dương mắt đỏ hoe, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Lạc ca... em mới từ dưới nước lên, đầu óc còn chưa tỉnh táo, em không cố ý."
Lạc Chấp Diệp khẽ lắc đầu, không nói gì.
Từ Dương liếc nhìn sang bên kia, liền thấy Giản Thượng Ôn đang đứng trong lều nghỉ. Vì là buổi quay đêm, ánh sáng ngoài khu vực sân quay khá mờ, chỉ có ánh đèn phản chiếu khiến gương mặt trắng nõn của cậu hiện lên thoáng mờ ảo. Đôi mắt kia vốn luôn ánh lên ý cười, vậy mà giờ đây lại trông thật bình lặng, thậm chí có chút... lạnh nhạt.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Dương chợt cảm thấy đắc ý.
Cuối cùng cũng khiến Giản Thượng Ôn không vui rồi phải không? Nhìn xem, cậu ta chắc chắn đang khó chịu lắm! Hắn thắng rồi!
...
Trợ lý vội vàng bước tới khoác khăn lông cho Lạc Chấp Diệp.
Thái Thái hỏi: "Anh, có cần về phòng nghỉ trước không? Hoặc để mai quay tiếp?"
Lạc Chấp Diệp lắc đầu: "Bối cảnh, sân quay và lịch trình mỗi ngày đều đã được sắp xếp trước. Một số nhân viên còn phải đến hỗ trợ đặc biệt cho cảnh này. Không thể làm chậm trễ thời gian của mọi người."
Thái Thái hiểu rõ tính cách chuyên nghiệp của nghệ sĩ nhà mình, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
Lạc Chấp Diệp quay lại phim trường, nhưng không phải đi về phòng nghỉ, mà là đi về phía lều của Giản Thượng Ôn.
Giản Thượng Ôn nhìn thấy anh tới gần, liền kéo một chiếc ghế trống ra cho anh ngồi. Ngay sau đó, cậu đưa cho anh một ly nước:
"Uống đi."
Lạc Chấp Diệp nhìn viên thuốc trong cốc nước, chần chừ chưa uống.
Giản Thượng Ôn dường như hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cất giọng nhàn nhạt: "Tôi vừa mới đi ra ngoài mua, yên tâm đi, thuốc này không có tác dụng phụ gây buồn ngủ đâu."
Lạc Chấp Diệp hơi bất ngờ, ngước mắt nhìn cậu. Anh gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm, cũng có vô số điều cần lo lắng. Đó là lý do anh không báo với đoàn phim rằng mình có thể đang sốt. Một khi uống thuốc, trạng thái lên hình sẽ không còn tốt như trước, có khả năng gây buồn ngủ, thiếu tập trung, thậm chí còn ảnh hưởng đến tiến độ quay.
Anh không thể vì bản thân mà liên lụy cả đoàn phim.
Vậy mà tất cả những điều này, Giản Thượng Ôn đều đã nghĩ đến. Cậu không khuyên anh nghỉ ngơi, cũng không ép anh uống thuốc, mà chỉ đơn giản giúp anh giải quyết vấn đề trước mắt.
Giản Thượng Ôn đối diện ánh mắt anh, cười cười: "Sao lại nhìn tôi như thế? Biết là anh cảm động rồi, thế nào, Lạc lão sư, muốn lấy thân báo đáp à?"
Lạc Chấp Diệp không đáp.
Giản Thượng Ôn chỉ cười, cứ nghĩ đề tài này sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói trầm khàn của Lạc Chấp Diệp vang lên: "Báo đáp thế nào?"
Giản Thượng Ôn ngẩn người, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt người đàn ông ấy sâu thẳm, như một vùng biển nặng nề, u tối.
Đúng lúc này, đạo diễn đi tới, hỏi: "Lạc lão sư, thế nào? Còn trụ được không?"
Lạc Chấp Diệp ngước mắt lên, đáp gọn gàng: "Không sao."
Đạo diễn cũng ngửi thấy mùi thuốc, cau mày: "Ốm à?"
"Sốt nhẹ." Lạc Chấp Diệp ngồi trên ghế, gương mặt nghiêng nghiêng, lạnh nhạt như thể chẳng có gì đáng để bận tâm. "Chịu được."
Đạo diễn nghe vậy, có phần lo lắng. Cũng may xung quanh lều không có người ngoài, ông thở dài: "Tiểu Dương vẫn còn trẻ, cảnh quay dưới nước tốn sức lắm, có sai sót cũng là chuyện bình thường. Chỉ khổ cho anh."
Câu nói vừa dứt, Giản Thượng Ôn lại khẽ cười.
Đạo diễn hơi bất ngờ nhìn cậu. Ông có ấn tượng khá sâu về người này, một phần vì Thẩm Nghị đạo diễn kia có phần ưu ái cậu, phần khác là vì mấy năm trước, cậu vẫn luôn đóng quần chúng trong các đoàn phim lớn. Chuyện này vốn chẳng có gì đáng nói, showbiz thiếu gì người như vậy, nhưng vấn đề là, cậu đẹp đến mức kinh diễm. Một diễn viên quần chúng mà khiến người ta nhớ mãi không quên, thật sự không nhiều.
Ấn tượng của đạo diễn về Giản Thượng Ôn cũng không tệ.
Ông liền hỏi: "Cậu cười gì vậy?"
"Bị nhấn nước vài lần là chuyện bình thường à?" Giản Thượng Ôn nhàn nhạt nói. "Vậy Lạc lão sư cũng bị bọt nước tạt vào mặt, cũng vừa quay cảnh đánh nhau, sao anh ấy không sai?"
Trong lòng đạo diễn thật ra rất đồng tình với câu này, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười: "Lạc lão sư kinh nghiệm dày dặn, diễn viên kỳ cựu rồi, đương nhiên không giống diễn viên trẻ, hiện tại các diễn viên vẫn còn cần trưởng thành."
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng đáp: "Cái này không liên quan đến việc trẻ hay không. Theo tôi thấy, một lần là có thể làm được."
Đạo diễn hơi bất ngờ. Câu này không thể nói là không ngông cuồng. Theo bản năng, ông quay sang nhìn Lạc Chấp Diệp, thầm nghĩ, người này vừa thẳng thừng làm mất mặt đàn em của Lạc ảnh đế, vậy mà anh không giận sao?
Không nhìn thì thôi.
Vừa liếc mắt một cái, Lạc Chấp Diệp chậm rãi uống nước, nghe xong lời của Giản Thượng Ôn, trên khuôn mặt lạnh lùng kia thậm chí còn hiện lên một chút ý cười. Đạo diễn suýt nữa tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng ánh sáng thoáng lướt qua trong mắt anh lại quá rõ ràng.
Bị trừng một cái, Lạc Chấp Diệp cũng chẳng để tâm, chỉ rũ mi mắt, tiếp tục uống thuốc.
Đạo diễn: ?
Ông ta có phải đang thức khuya quá nên sinh ra ảo giác rồi không?!
Sau khi điều chỉnh một lát, đoàn phim tiếp tục quay.
Khoảng hai mươi phút sau, cảnh quay lại được bắt đầu.
Phần đầu diễn ra suôn sẻ, nhưng khi đến đoạn ngã xuống nước, Từ Dương được kéo lên bờ thì lại xảy ra vấn đề. Lần này, lời thoại không sai, nhưng ánh mắt của cậu ta không truyền tải được cảm xúc cần có.
Đạo diễn bất đắc dĩ nói: "Cắt! Nghỉ ngơi nửa tiếng!"
Nhân viên đoàn phim và diễn viên quần chúng lập tức tranh thủ thư giãn, ai nấy đều mệt nhoài.
Lúc này đã hơn 1 giờ sáng. Trên phim trường, đèn vẫn sáng rực như ban ngày. Đạo diễn ngồi sang một góc, châm điếu thuốc, cầm điện thoại gọi cho một người bạn.
Bên kia đầu dây, tiếng ồn vọng lại, rõ ràng Thẩm Nghị đang ở nước ngoài.
Thẩm Nghị nói: "Chuyện gì?"
Đạo diễn không nhịn được phàn nàn: "Thẩm ca, cậu đang ở Hàn Quốc phải không? Tôi nhờ người mua giúp tôi một bình gốm cổ, nhớ mang về giùm nhé!"
Giọng Thẩm Nghị nhàn nhạt: "Không rảnh."
"Aizz, sao cậu tuyệt tình thế." Đạo diễn thở dài, tiếp tục than vãn: "Cậu thì thong dong bên Hàn, còn tôi ở đây quay tới tận khuya chưa xong. Lạc lão sư diễn rất tốt, không có gì phải lo, nhưng Từ Dương thì không hiểu sao hôm nay cứ trật mãi. Một cảnh mà quay hơn hai mươi lần, vốn cũng không phải chuyện lớn, nhưng cảnh này lại là quay dưới nước, Lạc lão sư có vẻ hơi sốt rồi. Tôi sợ cứ kéo dài thế này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe cậu ấy."
Nếu là chuyện của người khác, ông cũng không phiền Thẩm Nghị như vậy.
Nhưng đây là Lạc Chấp Diệp - tam kim ảnh đế. Trong giới điện ảnh, địa vị của anh rất cao, không phải người có thể dễ dàng thay thế. Ông ta không thể không suy tính cẩn thận.
Thẩm Nghị hỏi: "Quay không tốt?"
Đạo diễn gật đầu: "Ừ."
"Vậy đổi người." Giọng Thẩm Nghị vẫn bình thản: "Còn giữ làm gì?"
Đạo diễn suýt nữa bị sặc khói.
Cùng là đạo diễn, sao có người có thể tùy hứng thế này?
Ừ thì đúng là Thẩm Nghị có quyền lực và tư bản để đổi diễn viên theo ý mình, nhưng hành xử như vậy cũng thật khiến người ta phát bực!
Ông ta thở dài: "Cậu nghĩ tôi không muốn sao? Nếu là diễn viên khác, tôi đã không khách sáo rồi. Nhưng đây là đàn em của Lạc lão sư, không thể không nể mặt một chút. Ai mà không biết Lạc lão sư luôn che chở cho cậu ta. Mà hôm nay có một chuyện thú vị lắm, Giản Thượng Ôn đến thăm đoàn phim. Cậu ấy quả là nhân vật không tầm thường đâu, còn dám đứng trước mặt Lạc lão sư mà mắng thẳng!"
Thẩm Nghị khẽ nhướng mày: "Giản Thượng Ôn?"
Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy."
Bên kia điện thoại, Thẩm Nghị dường như bật cười. Giọng điệu vốn dửng dưng của anh chợt thay đổi, mang theo chút hứng thú: "Cậu ta nói gì?"
Đạo diễn thuật lại nguyên văn: "Cậu ta bảo, nếu là mình, chẳng cần biết là có rơi xuống nước hay không, chỉ cần một lần là xong!"
Thẩm Nghị im lặng vài giây.
Đạo diễn tưởng rằng anh cũng cảm thấy Giản Thượng Ôn chỉ mạnh miệng, không thể nào làm được.
"Vậy để cậu ấy thử xem."
Đạo diễn ngẩn người: "Gì cơ?"
Thẩm Nghị vẫn thong thả, giọng nói không nhanh không chậm: "Tôi nói, nếu diễn không được thì đổi người. Đã có người nói có thể diễn, vậy để người đó thử xem."
Đạo diễn bật cười: "Cậu đùa gì thế? Sắp quay xong rồi, sao có thể tùy tiện đổi người chứ."
"Ừ." Giọng Thẩm Nghị vẫn lãnh đạm: "Anh cũng biết là sắp quay xong rồi."
Lời này vừa rơi xuống, đạo diễn bỗng sững người.
Chậm rãi, ông ta hiểu ra ý của Thẩm Nghị, chính vì biết mình không thể bị thay thế, chính vì không ai dám động đến mình, nên Từ Dương mới có thể thoải mái mắc lỗi hết lần này đến lần khác, kéo dài thời gian của cả đoàn phim.
Thẩm Nghị chỉ đang nhắc nhở ông điều đó.
Khói thuốc lượn lờ trong không trung, đạo diễn dụi điếu thuốc, chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi."
......
Trên phim trường.
Ngay khi Từ Dương lại mắc lỗi lần nữa, nhân viên đoàn phim đứng lên xin lỗi. Từ Dương cũng có chút áy náy, cúi đầu nói: "Xin lỗi mọi người, làm phiền mọi người thêm lần nữa, thực sự xin lỗi Lạc ca..."
Giản Thượng Ôn đưa khăn lông cho Lạc Chấp Diệp, liếc nhìn Từ Dương một cái, khóe môi khẽ cong lên: "Nếu Dương ca thực sự cảm thấy có lỗi, thì nên nghiêm túc học thuộc lời thoại, suy ngẫm cách diễn. Như thế sẽ hữu ích hơn lời xin lỗi nhiều."
Từ Dương nghe vậy liền cứng đờ, ánh mắt chợt tối lại. Cậu ta không ngờ Giản Thượng Ôn lại dám nói thẳng mình ngay trước mặt mọi người!
"Thượng Ôn, cậu nói rất đúng, là tôi không tốt." Từ Dương cười nhẹ, gương mặt mang theo nét tự trách: "Tôi vẫn chưa đủ cố gắng, làm phiền Lạc ca, liên lụy mọi người."
Giọng nói có chút nghẹn ngào, mắt cũng đỏ hoe, cả người còn ướt sũng vì cảnh quay dưới nước, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Nhìn cảnh này, người bình thường chắc chắn sẽ mủi lòng.
Nhưng Giản Thượng Ôn không phải người bình thường. Cậu cười nhẹ, không để Lạc Chấp Diệp lên tiếng trước, nói thẳng: "Nếu anh đã biết sai, vậy hãy về tập luyện cho tốt đi."
Từ Dương: "..."
Hắn ta suýt nữa tức đến nghẹn thở!
Trợ lý của Từ Dương đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Giản lão sư, lời anh nói có phần quá đáng rồi đấy. Dương Dương của chúng tôi cũng rất vất vả, liên tục quay cảnh dưới nước, mỗi lần đều cố gắng hết sức. Hơn nữa, cậu ấy vốn không giỏi diễn cảnh dưới nước, mắc lỗi là chuyện bình thường. Loại cảnh này rất khó để hoàn thành ngay trong một lần. Giản lão sư chỉ đứng một bên nghỉ ngơi, sao có thể cảm nhận được sự vất vả của cậu ấy chứ."
Ngụ ý là Giản Thượng Ôn chỉ biết đứng ngoài chỉ trỏ, không biết gì mà cũng lên tiếng chê bai.
Giản Thượng Ôn vẫn không giận, chỉ mỉm cười: "Vậy sao? Có lẽ là do anh ấy không thể hoàn thành trong một lần thôi."
Lời vừa dứt, sắc mặt Từ Dương và trợ lý đều thay đổi.
Từ Dương lập tức kéo tay trợ lý, nhẹ giọng: "Thôi Tiểu Quang, Thượng Ôn chỉ là không hiểu rõ về quay phim mà thôi."
Sau đó, Từ Dương quay sang nhìn Giản Thượng Ôn.
Cậu ta bắt đầu thể hiện kỹ năng "trà xanh" của mình: "Thượng Ôn, tôi biết cậu rất lo cho Lạc ca, nhưng tôi có thể thề rằng, mỗi một cảnh quay tôi đều dốc toàn lực. Những cảnh thế này đúng là một thử thách lớn đối với thể lực diễn viên, là tôi không tốt, liên lụy đến mọi người. Nếu thực sự có ai có thể quay xong chỉ trong một lần, tôi sẵn sàng rời khỏi đoàn phim ngay lập tức!"
Giọng nói dõng dạc, mạnh mẽ, từng lời từng chữ đầy quyết tâm.
Một chiêu "lấy lui làm tiến" hoàn hảo.
Bởi vì quá hiểu rõ rằng đạo diễn không thể nào thay thế mình, cậu ta mới dám thẳng thừng tuyên bố như vậy. Khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người sẽ thấy được sự nỗ lực và chân thành của cậu ta, không ai có thể làm khó dễ thêm nữa.
Nhưng...
Điều mà Từ Dương không ngờ tới chính là, ngay khi cậu ta vừa dứt lời...
Đạo diễn từ bên cạnh bước tới, lạnh nhạt nói: "Được, nếu đã vậy, để Thượng Ôn thử xem đi."
Từ Dương sững sờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm đạo diễn, rõ ràng không ngờ rằng ông ta lại nói như vậy. Trợ lý của cậu ta cũng tròn mắt, không thể tin nổi. Nhưng đạo diễn đã thản nhiên quay sang nhìn Lạc Chấp Diệp, hỏi: "Lạc lão sư, anh thấy sao?"
Một cảnh đã quay đi quay lại hơn hai mươi lần, theo lý mà nói, Lạc Chấp Diệp phải là người không thể nào chấp nhận sự lộn xộn này nhất.
Giản Thượng Ôn đứng cạnh Lạc Chấp Diệp, đang đưa chai nước cho anh.
Lạc Chấp Diệp không lập tức đồng ý hay từ chối, chỉ cụp mắt nhìn Giản Thượng Ôn, giọng điệu bình thản: "Nước hồ khá lạnh."
Không cần nói gì thêm, câu trả lời của anh đã quá rõ ràng.
Giản Thượng Ôn hơi dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh, sau đó vươn tay chạm nhẹ vào lòng bàn tay Lạc Chấp Diệp. So với lúc trước, nhiệt độ cơ thể anh đã giảm đi một chút. Cậu khẽ cười: "Lạc lão sư còn không sợ, tôi sợ gì chứ?"
Ánh mắt Lạc Chấp Diệp sâu thẳm, sau đó anh quay sang đạo diễn, thản nhiên nói: "Để cậu ấy thử."
Đạo diễn nhẹ nhõm thở phào.
Còn sắc mặt của Từ Dương thì cực kỳ khó coi.
Vừa đi về phía sau, trợ lý vừa cố gắng an ủi cậu ta: "Giản Thượng Ôn trước giờ chưa từng chính thức quay phim, chắc chắn chỉ đang mạnh miệng thôi, anh đừng để ý."
Từ Dương được trấn an, hừ lạnh: "Cậu ta chỉ biết làm màu! Để xem lát nữa xấu mặt thế nào!"
......
Vì phải quay lại cảnh này từ đầu, Giản Thượng Ôn theo stylist vào thay một bộ đồ đơn giản.
Cậu đội lên một bộ tóc giả phong cách cổ trang, mái tóc dài đen tuyền buông xuống vai, chiếc áo trắng nhẹ nhàng tung bay theo từng động tác. Trong tay cậu cầm một thanh kiếm, ánh mắt vốn đã mang chút lạnh lùng nay càng thêm sắc bén. Đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, ánh nhìn quét qua mọi người, khóe môi khẽ cong, giọng nói trong trẻo cất lên:
"Như vậy được không?"
Người đứng gần nhất—Thái Thái—lập tức lấy tay che mặt, phấn khích cảm thán: "Giản lão sư, anh hoàn toàn không cần trang điểm luôn đấy!"
Bình thường, để tạo hình nhân vật được giống nhất có thể, diễn viên luôn phải hóa trang rất kỹ. Nhưng với nhan sắc của Giản Thượng Ôn, bất kỳ đường nét trang điểm nào đặt lên khuôn mặt cậu cũng giống như thừa thãi!
Giản Thượng Ôn gật đầu, thản nhiên nói: "Vậy thì tốt, không cần mất thời gian, để anh ấy có thể nghỉ ngơi sớm một chút."
Thái Thái sững sờ tại chỗ.
Trước đây, cô từng thắc mắc tại sao Lạc lão sư đã gặp vô số mỹ nhân trong giới giải trí, sao lại có thái độ đặc biệt khác lạ với Giản Thượng Ôn đến vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản vì cậu quá đẹp sao?
Giờ phút này, cô không còn nghĩ như vậy nữa.
Giản Thượng Ôn thật sự rất tốt.
Một kiểu tốt đẹp như dòng nước trong suốt, lặng lẽ thấm sâu, chỉ những ai thực sự tiếp xúc với cậu mới có thể hiểu rõ điều đó. Không ai có thể không yêu quý cậu, và cậu xứng đáng được đối xử tốt hơn nữa. Cô nghĩ thầm.
......
Tại phim trường.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Giản Thượng Ôn chỉ mới lướt qua kịch bản vài lần, sau đó đã bình tĩnh đứng vào vị trí.
Người phụ trách hô lớn: "《Tuyệt Thành》, cảnh thứ 53, tổ máy số 21, bắt đầu!"
Máy quay lập tức vận hành.
Các diễn viên quần chúng xông tới bao vây, Lạc Chấp Diệp lao vào giữa vòng vây, động tác dứt khoát, đẹp mắt, từng cú đánh gọn gàng khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau, tất cả sự chú ý lại bị thu hút bởi một bóng dáng khác, một thân ảnh trắng như tuyết lao vào trận chiến.
Trước đó, không ai trong đoàn phim đặt kỳ vọng vào Giản Thượng Ôn. Dù sao cậu cũng chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại càng không có ai hướng dẫn cụ thể.
Nhưng không ai ngờ được...
Cậu tiếp đất nhẹ như lông hồng, xoay người linh hoạt, thanh kiếm trong tay xoay tròn rồi vung ra một đường chém dứt khoát. Lưỡi kiếm lóe sáng như dòng nước lướt qua trong không khí. Cậu chỉ cần quan sát hai cảnh quay trước đó đã có thể ghi nhớ toàn bộ vị trí di chuyển, thậm chí phối hợp hoàn hảo với các diễn viên quần chúng. Động tác của cậu không chỉ đẹp mắt mà còn có độ chính xác đáng kinh ngạc, kiểm soát tốt lực đạo để không làm đối phương bị thương khi ngã xuống.
Ngay cả phó đạo diễn cũng không kiềm chế được mà thốt lên: "Diễn xuất thật đẹp mắt!"
Vị đạo diễn chỉ đạo võ thuật đứng bên cạnh gật đầu: "Cậu ấy không sai lệch dù chỉ một bước."
Màn quay tiếp tục đến cảnh rơi xuống nước.
Hồ nước lạnh thấu xương. Hầu hết mọi người khi rơi xuống đó đều sẽ theo bản năng mà căng cứng cơ thể, dẫn đến mất kiểm soát biểu cảm.
Nhưng khi ống kính dưới nước ghi lại từng khoảnh khắc, Giản Thượng Ôn thậm chí không để lộ một góc chết nào!
Máu, ôm chặt, giãy giụa, ánh mắt hoảng loạn khi được cứu vớt, từng chuyển động của Lạc Chấp Diệp đều được phản chiếu chân thật qua đôi mắt cậu. Ngay cả những chi tiết mà Từ Dương trước đó bỏ qua, cậu cũng hoàn hảo thể hiện.
Không ai trong đoàn làm phim biết được rằng, từ nhỏ, Giản Thượng Ôn đã lớn lên bên bờ biển. Cậu am hiểu nhất chính là diễn xuất dưới nước.
Tiếng nước khuấy động kéo mọi ánh nhìn quay trở lại.
Cảnh này thường xuyên gặp trục trặc.
Lạc Chấp Diệp bước từng bước lên bờ, ôm chặt người trong lòng. Theo kịch bản, nhân vật bị thương lúc này phải mở mắt, yếu ớt nói vài lời. Nhưng Giản Thượng Ôn vẫn lặng yên nhắm mắt, vùi sâu vào lồng ngực anh.
Lạc Chấp Diệp nhanh chóng tiếp tục diễn, ôm chặt cậu hơn, chuẩn bị bế lên ngựa rời đi.
Bỗng, một bàn tay khẽ kéo nhẹ cổ áo anh.
Lạc Chấp Diệp cúi đầu, chạm phải đôi mắt vừa mở ra của Giản Thượng Ôn.
Cậu không khóc, nhưng khóe mắt lại ửng đỏ. Trái ngược với vẻ yếu ớt, cậu lại khẽ mỉm cười, lắc đầu nhẹ, giọng nói rất nhỏ vang lên: "Ta muốn nói với huynh vài câu."
Lạc Chấp Diệp nhíu mày, giữ chặt vết thương trên vai cậu, giọng trầm thấp: "Ta đưa đệ về tìm đại phu."
Giản Thượng Ôn chỉ nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe nhưng nước mắt vẫn chưa rơi. Cậu từ từ giơ tay lên, nhưng dường như không còn chút sức lực, chỉ có thể nâng nhẹ một chút.
Lạc Chấp Diệp lập tức quỳ xuống, nắm lấy bàn tay cậu, áp lên gò má mình.
"Nhạn Thanh..."
Giọng cậu rất nhẹ.
Mãi đến khi bàn tay chạm lên gương mặt Lạc Chấp Diệp, một giọt nước mắt mới lặng lẽ trượt xuống. Cậu đang khóc, nhưng đáy mắt lại ánh lên một nụ cười dịu dàng, như thể đang an ủi người mình yêu.
"Ta không thể trở về nữa... Hãy mang Vân Mã về Nhạn Thành giúp ta." Cậu ngừng một chút, rồi nhẹ giọng nói tiếp: "Ta... ta không còn gì tiếc nuối. Chỉ là... có một câu hỏi, ta đã suy nghĩ rất lâu... nhưng vẫn chưa dám hỏi huynh." Cậu khẽ cười, giọng nói mỏng manh như hơi thở: "Bao năm qua... huynh còn... còn hận ta không?"
Một giọt nước mắt rơi xuống gò má Giản Thượng Ôn, nóng bỏng đến tột cùng.
Trên chiến trường, tấm lưng rộng lớn của đại tướng quân khẽ run.
Lạc Chấp Diệp cúi người, hôn lên khóe môi Giản Thượng Ôn.
Nụ hôn này vốn đã có trong kịch bản.
Cả trường quay chìm trong im lặng.
Toàn bộ ekip, từ đạo diễn, phó đạo diễn đến nhân viên hậu trường, đều nín thở theo dõi. Không khí bi thương trong cảnh quay như nhấn chìm tất cả, khiến họ không thể không xúc động. Mọi người đều thầm cảm thán: Lạc ảnh đế quả nhiên chuyên nghiệp! Ngay cả trong khoảnh khắc thế này, anh vẫn hoàn toàn nhập vai, tôn trọng từng câu chữ trong kịch bản, hoàn mỹ phối hợp với bạn diễn.
Nhưng....
Vị tướng quân cao lớn ôm chặt người trong lòng, che khuất hơn nửa góc quay của máy quay.
Bị vòng tay siết chặt, Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn Lạc Chấp Diệp, trong đáy mắt vẫn là nụ cười nhợt nhạt.
Chỉ có cậu biết...
Vị ảnh đế luôn nghiêm túc và chuyên nghiệp này, không hề diễn.
Giữa trời mưa tầm tã, từng giọt nước lăn dài trên tóc, trên gò má, hòa vào những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống.
Cậu vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt, khẽ nghiêng về phía trước, đôi mắt cong lên mang theo ý cười, giọng điệu mềm mại:
"Lạc lão sư, nói cho tôi biết đi. Lần nào đóng cảnh hôn với bạn diễn, anh cũng đều chuyên nghiệp như thế này sao?"
Giữa màn mưa trắng xóa, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai...
"Không."