Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 65: Chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!



Giản Thượng Ôn nhìn chằm chằm vào chuỗi tin nhắn vừa nhận được, nhất thời ngẩn người. Người này không cần ngủ sao? Mới rạng sáng 4-5 giờ, vừa quẹt thẻ xong liền thấy được ngay?

À... đúng rồi, hắn vốn dĩ có bao giờ ngủ đúng giờ đâu.

Chỉ cần nghĩ đến người đó là ai, Giản Thượng Ôn cũng không lấy làm lạ nữa.

Điện thoại lại rung lên, một tin nhắn mới vừa gửi đến.

Giản Thượng Ôn dứt khoát nhắn lại: "Không phải tôi mua, người khác mượn thẻ mua."

Cậu vốn nghĩ rằng như thế là xong chuyện.

Nào ngờ, tin nhắn này vừa gửi đi, đối phương lại càng truy hỏi không dứt.

"Ai mua?"

"Thực ra tôi cũng không có hứng thú biết."

Khoảng hơn hai mươi giây sau, điện thoại lại rung lên.

"Nhưng đây là thẻ của tôi, tôi cần biết ai đã dùng nó."

Giản Thượng Ôn khẽ cười, cũng không định vạch trần tâm tư của người kia, chỉ nhắn lại: "Nếu anh để ý như vậy, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh, thẻ cũng gửi trả luôn."

Lần này, đối phương không nhắn lại nữa.

Thực ra, khi rời đi, Giản Thượng Ôn không mang theo bất cứ thứ gì của người kia, ngoại trừ chiếc thẻ này. Cậu cũng không biết nó được đặt vào ví của mình từ lúc nào. Bình thường, người kia quá mức trầm mặc, khiến cậu mãi về sau mới phát hiện ra sự tồn tại của chiếc thẻ này.

Cậu từng nghĩ sẽ gửi trả lại, nhưng mỗi lần gửi đi đều bị từ chối.

Thẻ này không trả được, thì cuối cùng vẫn sẽ quay về tay cậu. Sau vài lần như vậy, Giản Thượng Ôn dứt khoát không gửi nữa, chỉ cần không dùng đến nó là được.

Không ngờ, dưới tình huống này lại bị lấy ra quẹt thẻ mua đồ cho người khác.

Thái Thái thấy cậu vẫn nhìn điện thoại, hơi chần chừ rồi nhỏ giọng hỏi: "Giản lão sư, có phải em không nên dùng thẻ này không? Có làm phiền anh không?"

Giản Thượng Ôn hoàn hồn, mỉm cười nói: "Không sao, đừng nghĩ nhiều, chỉ là chút tiền mua đồ ăn thôi."

Nghe vậy, Thái Thái mới nhẹ nhõm thở phào.

Cô đem đồ ăn vừa mua về đặt hết trong bếp, sau đó hào hứng nói: "Hôm nay để em xuống bếp, anh nhất định phải nếm thử tay nghề của em nhé!"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Được."

Trong lúc Thái Thái bận rộn trong bếp, cậu lên lầu xem thử tình hình, không ngờ Từ Dương lại đóng cửa phòng. Cậu chỉ nghiêng người tựa vào khung cửa, giơ tay gõ nhẹ.

Một lát sau.

Cánh cửa mở ra.

Từ Dương nhìn cậu bằng ánh mắt đầy cảnh giác, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt thân thiện, hỏi: "Là Thượng Ôn à, có chuyện gì không?"

Giản Thượng Ôn hỏi: "Lạc lão sư đã hạ sốt chưa?"

Từ Dương hơi sững người. Hắn cứ nghĩ Giản Thượng Ôn sẽ muốn vào trong, không ngờ cậu chỉ đứng ngoài cửa hỏi một câu như vậy. Vấn đề này hắn không có lý do gì để không trả lời, bèn mím môi, đáp: "Hạ sốt rồi."

Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi.

Khi cậu xuống lầu, Thái Thái đang trong bếp nấu cháo. Giản Thượng Ôn tựa vào sofa, lướt điện thoại một lát rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Cả ngày hôm qua cậu hầu như không ngủ, thân thể vốn không khoẻ, bây giờ quả thực không chịu nổi nữa.

Đến tận sáng sớm, cậu bị Thái Thái gọi dậy.

Thái Thái vui vẻ nói: "Anh, cháo em nấu xong rồi, anh dậy ăn một chút đi!"

Giản Thượng Ôn khẽ đáp: "Ừ."

Thái Thái quả thực rất có tay nghề nấu nướng. Cháo cô nấu có vị thanh nhạt vừa phải, không quá đặc cũng không quá loãng. Giản Thượng Ôn uống vài muỗng, sau đó đứng dậy định mang bát đi rửa. Thái Thái vội vàng ngăn lại: "Chuyện này cứ để em làm!"

"Không sao đâu." Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng ấn lên vai cô, giọng điệu ôn hòa: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, em đã nấu cơm rồi, nghỉ ngơi đi."

Thái Thái nhìn theo bóng lưng cậu bước vào bếp, trong lòng không khỏi cảm thán—Giản lão sư thật sự rất chu đáo. Nhưng chẳng hiểu sao, dù cậu trông có vẻ dịu dàng, dễ gần, cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện cũ.

Ngày xưa, khi còn ở nhà, có lần mẹ cô dẫn cô ra ngoài. Lúc đi ngang qua nhà hàng xóm, ba cô vô tình khen con trai nhà bên hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

Mẹ cô khi ấy chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Những đứa trẻ quá hiểu chuyện đều sống rất vất vả. Đứa nhỏ nhà đó vẫn luôn phải nương nhờ chú thím, nhìn thì ngoan ngoãn, nhưng đã mang danh ở nhờ thì làm sao có thể sống tốt?"

Thái Thái cũng không rõ vì sao đột nhiên lại nhớ đến câu nói này, dù chẳng có lý do gì cả.

Sau khi rửa bát xong, Giản Thượng Ôn quay lại phòng khách, thấy cô còn ngẩn người thì bật cười: "Sao thế? Nhìn tôi mà thất thần rồi à?"

"Không, không có gì!" Thái Thái giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: "À đúng rồi, anh, vì Lạc lão sư bị sốt khá nặng nên đoàn phim phải dời mấy cảnh quay lại ngày mai. Quảng cáo mà các anh phải chụp cũng phải lùi lại ít nhất hai ngày."

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Tôi cũng đoán được rồi."

Thái Thái liền nói: "Nhưng mà Giản lão sư có thể ở lại chỗ bọn em mà, chờ Lạc lão sư tỉnh lại rồi các anh cùng nhau đến đoàn phim cũng được mà."

Cô nghĩ, nếu đã có cơ hội ở chung, hẳn là Giản Thượng Ôn sẽ nắm lấy.

Không ngờ...

Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười, bình tĩnh nói: "Tôi còn có việc riêng cần giải quyết, sẽ về trước. Đến lúc chụp quảng cáo, nhờ em báo thời gian cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ."

Thái Thái ngây ra một chút. Cô cứ nghĩ rằng Giản Thượng Ôn sẽ tận dụng cơ hội này để ở lại, nhưng không ngờ cậu lại rời đi gọn gàng, dứt khoát như vậy. Không có một chút do dự hay lưu luyến nào.

"Nhưng mà..." Thái Thái chần chừ: "Lạc ca vẫn chưa tỉnh, anh không đợi anh ấy sao?"

Giản Thượng Ôn bình thản nói: "Đã có cô và Từ Dương ở đây, bên cạnh anh ấy chắc chắn không thiếu người chăm sóc. Tôi vừa lên lầu hỏi rồi, anh ấy cũng hạ sốt rồi."

"Nhưng chẳng lẽ không chờ anh ấy tỉnh lại để tạm biệt một câu sao?"

Giản Thượng Ôn nghe xong thì chỉ cười nhạt. Đôi mắt đào hoa cong cong, nụ cười nhàn nhạt nhưng không kém phần rạng rỡ. Cậu tựa người vào khung cửa, giọng điệu điềm nhiên mà hào phóng: "Tôi còn có việc phải làm. Đợi anh ấy tỉnh, em nói lại với anh ấy cũng như nhau thôi. Dù có gì cần nói, vài ngày sau gặp lại nói cũng đâu có khác gì."

Thái Thái không biết nói gì nữa.

Mặc dù bị từ chối, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng bội phục Giản Thượng Ôn. Cậu có thể đối xử tốt với Lạc lão sư, nhưng sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng bước. Trước sau, cậu vẫn luôn đặt chính mình lên hàng đầu.

Đây mới chính là tấm gương mà chúng ta cần noi theo. Đây chính là phong thái của Ôn ca!

.....

Sau khi chào tạm biệt Thái Thái, Giản Thượng Ôn rời khỏi nơi ở của Lạc Chấp Diệp. Vì trong mấy ngày tới vẫn phải quay quảng cáo ở phim trường, cậu không mang theo hành lý, chỉ để tạm dưới tầng hầm.

Lúc này mới chỉ năm, sáu giờ sáng.

Giản Thượng Ôn ngồi trên chuyến tàu cao tốc suốt hơn hai tiếng, điểm đến là bệnh viện ở A thành.

Ca phẫu thuật của ông lão đã kết thúc, nhưng cần một khoảng thời gian để hồi phục. Quá trình phẫu thuật rất nguy hiểm, nhưng đội ngũ bác sĩ do Thẩm Nghị mời đến thực sự có năng lực, cuối cùng cũng kéo ông từ lằn ranh sinh tử trở về. Hiện tại, ông đã được chuyển sang bệnh viện tốt nhất thành phố A để tiếp nhận điều trị hồi phục.

Buổi sáng 9 giờ, khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày, ánh mặt trời xuyên qua tầng không, phủ lên cảnh vật một lớp sắc vàng ấm áp.

Giản Thượng Ôn bước vào cổng chính của bệnh viện. Ông nội cậu vẫn chưa tỉnh, nên cậu đi tìm người phụ trách trước.

Đây là một bệnh viện tư nhân, nhưng cơ sở vật chất và môi trường đều vô cùng tốt. Nhân viên y tế ở đây cũng rất tận tình, người phụ trách vừa thấy cậu đã mỉm cười trấn an: "Tình trạng hồi phục của lão tiên sinh đang tiến triển rất ổn định. Cánh tay của ông tạm thời không thể cử động, nhưng mỗi ngày đều có y tá hỗ trợ trị liệu phục hồi, cậu cứ yên tâm."

Giản Thượng Ôn gật đầu, lại hỏi: "Vậy còn chi phí điều trị ở đây...?"

Người phụ trách lập tức đáp: "Đã được thanh toán đầy đủ rồi, cậu không cần lo lắng."

Xem ra Thẩm Nghị đã lấy trước catse của cậu để chi trả.

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Vậy thì tốt."

Người phụ trách thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ cậu nhất quyết đòi tự mình trả tiền.

Giản Thượng Ôn vốn định rời đi, nhưng ánh mắt vô tình quét qua một góc nào đó, cậu đột nhiên dừng bước, quay lại hỏi: "Vị phu nhân bên kia cũng là bệnh nhân ở đây sao?"

Người phụ trách theo ánh mắt cậu nhìn qua, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, bà ấy vừa mới chuyển đến không lâu. Cũng thật trùng hợp, phòng bệnh của bà ấy gần ngay cạnh lão tiên sinh. Thỉnh thoảng ra ngoài phơi nắng, hai người còn trò chuyện với nhau. Tuy xuất thân của vị phu nhân ấy không tầm thường, nhưng lại rất hứng thú với trồng trọt và nghệ thuật, vừa hay hợp ý với lão tiên sinh, nên quan hệ khá tốt."

Giản Thượng Ôn trầm ngâm.

Cậu nhìn bóng lưng người phụ nữ ấy, gương mặt kia, cậu tuyệt đối không thể nhận lầm.

Trong thư phòng của Lương Thâm, không ai được phép tự tiện bước vào, cậu từng thấy một bức ảnh chụp thời thơ ấu.

Trong ảnh, một đứa trẻ đứng bên cạnh mẹ mình. Người phụ nữ ngồi trên ghế, đối diện với ống kính, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn trong bộ vest chỉnh tề.

Người phụ nữ ấy chính là mẹ của Lương Thâm.

Một người phụ nữ với cuộc hôn nhân sắp đặt.

Bà không yêu con trai mình, cũng không yêu chồng mình.

Bởi vì, bà đã từng có một mối tình đầu, một chàng trai xuất thân nghèo khó nhưng vô cùng tài năng, đầy nghị lực. Hai người quen nhau từ thời đi học, yêu nhau say đắm nhưng bị gia đình cưỡng ép chia rẽ.

Chàng trai ấy đã tự mình gây dựng sự nghiệp, từng bước vươn lên, nhưng rồi lại bị đè bẹp. Để bảo vệ người mình yêu, cô gái chấp nhận thỏa hiệp với gia đình, đồng ý cuộc hôn nhân chính trị này, chỉ mong họ buông tha cho chàng trai.

Nhưng cuối cùng...

Ngày bà kết hôn, chàng trai tìm đến, nhưng chưa kịp gặp mặt đã gặp tai nạn xe, rơi xuống sông, từ đó bặt vô âm tín.

Sau đó, bà phát điên, bị đưa vào viện điều dưỡng.

Mãi về sau, trong những chương cuối của tiểu thuyết, khi Phó Cẩn Thành và Lương Thâm tranh đấu kịch liệt vì Ôn Cẩm, Phó Cẩn Thành vô tình phát hiện ra mẹ của Lương Thâm bị giam lỏng trong chính bệnh viện này.

Hóa ra, bà luôn bị chồng mình nhốt lại.

Đến cả Lương Thâm cũng không biết mẹ mình vẫn còn sống.

Nhờ có Phó Cẩn Thành giúp đỡ, Lương Thâm cuối cùng cũng có thể gặp lại mẹ ruột của mình. Sau đó, dưới sự hợp tác của Phó gia và Phỉ gia, hắn kéo những kẻ cầm quyền của Lương gia xuống, tự mình tiếp quản tập đoàn, trở thành người đứng đầu mới của gia tộc.

Dù cuối cùng, mẹ hắn sau khi được cứu ra cũng không thể sống được bao lâu, nhưng món ân tình này vẫn còn đó.

Và cũng chính nhờ nó, Lương Thâm và Phó Cẩn Thành từ đối đầu gay gắt dần trở thành đối tác thân thiết, hợp tác chặt chẽ, giúp câu chuyện đi đến một cái kết có hậu.

Giản Thượng Ôn vừa bước vào phòng bệnh, đã nhìn thấy ánh mắt của ông cụ sáng lên, dù cơ thể già yếu nhưng tinh thần dường như tốt hơn nhiều. Dù không thể cử động nhiều, nhưng đôi mắt ấy vẫn tràn đầy sức sống, như một ngọn đèn cũ kỹ nhưng chưa bao giờ tắt lửa.

Ông cụ mỉm cười, giọng hơi yếu nhưng vẫn đầy trìu mến: "Ôn Ôn đến rồi?"

Giản Thượng Ôn đứng ngay ngưỡng cửa, trên tay còn cầm một hộp điểm tâm. Cậu khẽ cười, giọng nhẹ nhàng: "Vâng, đến thăm ông. Ông ở đây quen không ạ?"

Lão gia tử cười cười, ánh mắt hiền hòa nhìn cháu trai:

"Một người già như ta, sống thêm ngày nào là may mắn ngày đó. Huống hồ nơi này thật sự rất tốt."

Nói rồi, ông cụ dừng lại một chút, giọng hơi trầm xuống: "Có phải tốn nhiều tiền lắm không?"

Giản Thượng Ôn khẽ khựng lại, nhưng chưa kịp đáp, ông lão đã vươn bàn tay gầy gò, nắm lấy tay cậu. Đôi bàn tay ấy, từng dắt cậu đi qua bao mùa hè, từng kiên trì nâng đỡ cậu trong những ngày giông bão, nay đã gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương.

"Ta biết hết rồi." Ông cụ thở dài, nhẹ giọng nói tiếp: "Trước kia bọn họ lừa ta, nói là bán nhà lấy tiền chữa bệnh. Nhưng giờ ta biết, đều là tiền của con, là con vất vả kiếm từng đồng từng cắc."

Giản Thượng Ôn hơi cúi đầu, ánh mắt phức tạp.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen với việc tự mình chống đỡ mọi thứ. Đến cả đau đớn cũng không dám bộc lộ quá nhiều, sợ người khác nhìn thấy, sợ họ lo lắng. Nhưng hôm nay, trước đôi mắt đục ngầu nhưng sáng ngời của ông nội, những cảm xúc bị kìm nén bỗng dưng như muốn vỡ òa.

Cậu chớp mắt, nở một nụ cười như thể không có chuyện gì: "Không sao đâu ạ, con còn trẻ, kiếm tiền vẫn dễ lắm."

Ông cụ nhìn cháu mình, trong mắt đầy yêu thương và đau lòng. Một lúc lâu sau, ông mới vỗ vỗ mu bàn tay cậu, khẽ nói:

"Con à, đừng vất vả quá."

Giản Thượng Ôn không đáp.

Bởi vì cậu biết, trên đời này, có những chuyện không phải mình muốn buông xuống là có thể buông xuống.

Ông lão cố gắng kiềm nén cảm xúc, nhưng hốc mắt đã đỏ hoe, toàn thân khẽ run rẩy.

Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng vươn tay, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt ông, khẽ mỉm cười: "Không có gì quan trọng hơn mạng sống cả, khi con còn nhỏ, chính ông đã dạy con như vậy."

Còn nhớ năm ấy, suýt chút nữa cậu đã bị cha mẹ nuôi và con trai ruột của họ bắt nạt đến cùng đường. Đêm đó, cậu đứng trơ trọi giữa nền tuyết trắng, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ tuyệt vọng.

Chính lão gia tử đã đưa cậu về nhà, cho cậu một túi bánh quy nhỏ và một tấm chăn ấm áp. Ông đã nói với cậu: "Hài tử à, trên đời này chẳng có chuyện gì là không thể vượt qua, không có gì quan trọng hơn mạng sống cả."

Khi ấy, cậu chỉ nghĩ rằng, có một người như ông tồn tại thật sự quá tốt.

Thế nhưng, quả thực cậu đã vượt qua được tất cả. Nếu không có ông, cậu không biết cuộc đời mình sẽ trôi dạt về đâu.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có một mái nhà đúng nghĩa.

Lão gia tử là người duy nhất trên đời mà cậu công nhận là thân nhân.

Giản Thượng Ôn khẽ cười, nhìn ông nội rồi nói: "Tiền hết rồi thì kiếm lại là được. Ông đừng xem thường con, gần đây con nhận được rất nhiều công việc mới đấy, ông xem con có phải đã mập lên một chút không?"

Lão gia tử nhìn cháu mình, trong lòng nghĩ thầm: Nói dối! Gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, một chút cũng chẳng mập lên. Ăn bao nhiêu khổ sở, làm sao có thể béo được?

Thế nhưng, khi nhìn vào đôi mắt cong cong vì nụ cười của Giản Thượng Ôn, ông chỉ khẽ thở dài, rồi cũng mỉm cười theo: "Chỉ cần con sống tốt là được. Nhưng công việc cũng đừng quá vất vả, ông chủ của con có đối xử tốt với con không?"

"Anh ta à? Cũng tạm." Giản Thượng Ôn ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, thoải mái tựa lưng: "Ông chủ của con là người rất tốt, bệnh viện này cũng là anh ấy giúp con tìm. Tuy thỉnh thoảng miệng có hơi độc, nhưng tâm địa cũng không đến nỗi nào."

Lão gia tử có chút lo lắng: "Hắn đối với con tốt như vậy, có phải là có ý đồ gì không?"

Giản Thượng Ôn bật cười: "Ông cứ yên tâm đi, anh ta mắt cao hơn đầu, ai cũng có thể nhìn trúng, chỉ là không phải con."

Thẩm Nghị quy tắc ngầm với người khác?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy khó rồi.

Lão gia tử lúc này mới tạm yên lòng.

Hai ông cháu đang trò chuyện, bên ngoài bỗng có người bước vào. Là người phụ nữ trong hoa viên vừa nãy. Bà vẫn như mọi khi, đến tìm lão gia tử nói chuyện phiếm, không ngờ lần này trong phòng lại có người khác.

Lão gia tử lên tiếng trước: "A Ngọc đến rồi à! Đây là cháu trai của tôi, Giản Thượng Ôn, hôm nay nó đến thăm tôi đấy!"

Giản Thượng Ôn nghiêng mắt nhìn người phụ nữ kia. Bà mặc bộ đồ bệnh nhân, dáng người gầy gò. Đôi mắt có nét thanh tú, nhưng ẩn chứa một nỗi buồn man mác, như một dòng nước chảy xiết dưới lớp băng mỏng. Rõ ràng dung mạo rất xinh đẹp, nhưng lại khiến người khác cảm thấy bi thương nhiều hơn là rung động.

Người thanh niên năm đó mất đi, khiến trái tim bà mang theo nỗi day dứt suốt bao năm.

Giản Thượng Ôn thầm nghĩ, có lẽ đó cũng là lý do khiến bà không sống được lâu sau khi được cứu ra.

Ngọc Như Bình không quen nói chuyện với người trẻ tuổi, có chút lúng túng: "Vậy à, thế tôi đi trước đây."

"Không cần." Giản Thượng Ôn đứng dậy, nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Con đã nói hết những gì cần nói với ông rồi, cũng đang định ra ngoài tìm bác sĩ trao đổi thêm về tình trạng của ông. Cô cứ ngồi đi."

Ngọc Như Bình không ngờ cậu lại chu đáo như vậy, nhận ra sự gượng gạo và không thoải mái của bà khi phải đối diện với một người lạ.

Giản Thượng Ôn bước đi hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại: "À đúng rồi, con có mang theo một ít điểm tâm của Vân Ký, loại này không quá ngọt, có nhiều hương vị khác nhau. Cô có thể thử xem, con nghĩ ông nội cũng ăn không hết đâu."

Lão gia tử liền cười tươi: "A Ngọc, cô nếm thử đi, bác sĩ không cho tôi ăn nhiều, nhưng cô thì chắc chắn không bị cấm đâu."

Ngọc Như Bình đã lâu lắm rồi không ăn những món đồ từ bên ngoài. Mọi thứ bà ăn uống đều bị kiểm soát chặt chẽ. Nếu không phải vì lão gia tử đã già yếu, lại không thể đi lại, có lẽ bà cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều đến vậy.

"Được, cảm ơn." Ngọc Như Bình cuối cùng cũng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Vậy tôi thử một chút."

Bàn tay gầy guộc của bà chậm rãi tháo lớp bao bọc bên ngoài, động tác vô cùng cẩn trọng. Khi nhấm nháp miếng điểm tâm, khí chất thanh tao, nhã nhặn càng hiện rõ. Nhìn vào, có thể thấy ngay đây là một tiểu thư được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất quy củ.

Năm đó, bà từng có một mối tình đẹp như mộng với người bạn tri kỷ thời thanh xuân.

Trai tài gái sắc, lẽ ra phải cùng nhau hạnh phúc trọn đời, cuối cùng lại rẽ ngang thành một kết cục đầy tiếc nuối.

Khi thưởng thức xong, đôi mắt vốn trầm tĩnh như nước lặng của Ngọc Như Bình bỗng sáng lên, bà nhìn về phía Giản Thượng Ôn, nhẹ giọng nói: "Thật sự rất ngon."

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Vậy lần sau con đến thăm ông nội, sẽ mang thêm các vị khác cho cô thử nhé."

Ngọc Như Bình có chút ngượng ngùng: "Không cần phiền phức như vậy đâu."

"Không phiền đâu." Giản Thượng Ôn cười nhẹ, giọng nói vô cùng tự nhiên: "Dù sao cũng là tiện thể mua thôi."

Thái độ của cậu không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt, vừa đủ để khiến người ta thoải mái. Hơn nữa, cậu còn tinh tế lựa chọn thời điểm thích hợp để rời đi, không khiến bà cảm thấy bị xâm phạm không gian riêng tư. Chính vì vậy, sự cảnh giác ban đầu trong lòng Ngọc Như Bình cũng dần dần lơi lỏng, thậm chí còn có chút thiện cảm với chàng trai có gương mặt xinh đẹp này.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Giản Thượng Ôn chậm rãi bước dọc theo hành lang. Cậu vừa định tìm một góc vườn yên tĩnh để giết thời gian thì bất ngờ gặp người phụ trách bệnh viện đi ngược chiều.

Người phụ trách nhìn thấy cậu, thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức tiến lên chào hỏi: "Sao cậu lại ra ngoài vậy?"

Giản Thượng Ôn khẽ cười, thái độ thản nhiên: "À, không có gì, tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút." Cậu liếc nhìn vẻ vội vã của đối phương, thuận miệng hỏi: "Anh đang có việc gì gấp sao?"

Người phụ trách lập tức đáp: "Hôm nay có một vị nhà đầu tư đột nhiên muốn đến bệnh viện thị sát, tôi đang chuẩn bị qua đó tiếp đón."

Giản Thượng Ôn vừa nghe, lập tức đoán được đó là ai.

Xem ra cậu không trả lời tin nhắn đã khiến người kia sốt ruột đến mức phải tự mình đến tận đây.

Nhưng cậu tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra sự tồn tại của Ngọc Như Bình.

Vì vậy, Giản Thượng Ôn cố ý dò hỏi: "Là ai vậy?"

"Chính là Phó tổng." Người phụ trách trả lời: "Cậu biết Phó thị tập đoàn không? Gần đây hắn còn tham gia một chương trình giải trí rất hot nữa." Đột nhiên, anh ta sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên: "A! Tôi nhớ rồi! Bảo sao trông cậu quen mắt như vậy! Cậu cũng tham gia chương trình đó đúng không?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười, không phủ nhận: "Đúng vậy."

Người phụ trách lập tức hào hứng: "Vậy chắc cậu quen Phó tổng lắm nhỉ? Hay là đi cùng tôi đến gặp hắn đi!"

Đúng là cầu còn không được.

Trong lòng Giản Thượng Ôn thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ do dự, làm bộ cân nhắc, sau đó nhẹ giọng đáp lại bằng một câu mang đậm sắc thái "trà xanh": "Như vậy có ổn không? Tôi có thể làm chậm trễ công việc của anh không?"

"Không sao đâu!" Người phụ trách căn bản không nhận ra ẩn ý, ngược lại còn vô cùng phấn khởi: "Dù gì Phó tổng cũng chỉ đến để thị sát, nếu có thể gặp được người quen, chắc chắn sẽ vui hơn nhiều!"

Vui sao? Hắn tới là để tìm tôi.

Giản Thượng Ôn vẫn giữ nguyên ý cười, giọng điệu thản nhiên: "Vậy thì tốt quá rồi."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, vừa bước đến cửa đã thấy không xa có một chiếc Bentley màu đen bóng loáng, dáng xe dài hơn bình thường, biển số xe lại là dãy số quen thuộc đến không thể quen hơn trong trí nhớ của cậu.

Xe đậu ngay ngắn bên đường, từ ghế sau có người bước xuống.

Đó là một người đàn ông cao lớn, mặc chiếc áo gió đen đơn giản, cả người toát lên vẻ thành thục, ổn trọng. Hắn đứng đó, không nói một lời, nhưng khí thế bức người lại mạnh đến mức khiến người khác không dám tùy tiện tiến đến.

Ngũ quan sắc sảo, khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng, chân mày khẽ cau, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước, mang theo một áp lực vô hình.

Nhìn qua chính là kiểu người vô cùng khó đối phó.

Nhưng ai mà ngờ, sáng nay hắn còn điên cuồng nhắn tin, khiến khung trò chuyện đỏ rực thông báo.

Đúng là người có thể diễn suốt cả đời.

Người phụ trách dẫn Giản Thượng Ôn tiến lại gần, giọng nói vô cùng nhiệt tình: "Phó tổng! Ngài đại giá quang lâm, thật là khiến nơi này bừng sáng hẳn lên!"

Phó Cẩn Thành không đáp lại, chỉ đơn giản bắt tay với anh ta, sau đó ánh mắt liếc qua người đứng bên cạnh.

Người phụ trách lập tức giới thiệu: "Giản tiên sinh tình cờ đến đây thăm người thân, trùng hợp gặp tôi, nghe nói ngài có mặt ở đây nên muốn qua chào một tiếng!"

Vốn dĩ đôi mày nhíu chặt của Phó Cẩn Thành ngay khi nghe đến ba chữ "Giản Thượng Ôn" lập tức giãn ra.

Ngay cả cơn tức giận vì bị cậu phớt lờ tin nhắn cũng vơi đi đôi chút.

Hắn nhìn cậu, nhếch cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống, môi mỏng khẽ mở: "Thật sao?"

Giản Thượng Ôn nở nụ cười vô cùng dịu dàng, giọng điệu cũng thoải mái: "Đúng vậy."

Người phụ trách đứng bên cạnh vội vàng phụ họa: "Hai người quả là có duyên, tôi thấy cũng rất xứng đôi! Quan hệ chắc hẳn cũng rất tốt nhỉ?"

Thật ra vị này không theo dõi chương trình quá kỹ, chỉ biết đây là một show hẹn hò, nên cứ nghĩ hai người tham gia là có tình cảm với nhau. Vì thế, anh ta thuận miệng nói lời hay.

Phó Cẩn Thành vẫn còn đang giận cậu, liếc nhìn một cái, giọng điệu lãnh đạm: "Cũng bình thường thôi."

Người phụ trách thoáng sững sờ.

Giản Thượng Ôn lại không hề tỏ vẻ mất tự nhiên, nụ cười trên môi không suy chuyển, cậu dịu dàng nói: "Trong chương trình, tôi và Phó tổng cũng không phải là quá thân thiết. Hơn nữa, chuyện tình cảm trước đây của tôi không mấy suôn sẻ, nên tôi vẫn luôn rất cẩn trọng, không dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ mới."

Cậu chỉ thuận miệng giải thích một chút, để tránh người phụ trách tiếp tục ghép đôi lung tung.

Ai ngờ, đối phương ngay lập tức gật đầu liên tục, tiếp tục tâng bốc: "Đúng, đúng! Giản tiên sinh, cậu đừng quá lo lắng! Con người sống trên đời, ai mà chẳng gặp vài kẻ tồi tệ trong chuyện tình cảm? Quá khứ cứ để nó qua đi, có câu "ngựa tốt không ăn cỏ cũ", cậu nên hướng về phía trước. Như Phó tổng đây, là người chính trực, chắc chắn không thể nào giống với mấy gã bạn trai cũ của cậu!"

Anh ta nói một cách hùng hồn, tưởng rằng bản thân đang khen đúng người.

Nhưng lời vừa dứt, sắc mặt Phó Cẩn Thành lập tức trầm xuống.

Không khí xung quanh dường như cũng lạnh đi vài phần.

Người phụ trách còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe bên cạnh truyền đến một giọng cười khẽ.

Anh ta quay đầu, liền thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giản Thượng Ôn đang ánh lên tia giễu cợt.

Cậu mỉm cười chậm rãi nói: "Tôi thấy viện trưởng nói cũng rất có lý. Phó tổng, anh nghĩ sao?"