Lúc Phó Cẩn Thành cất giọng hỏi, cả Giản Thượng Ôn lẫn người ở đầu dây bên kia đều im lặng.
Lương Thâm và Phó Cẩn Thành lớn lên cùng nhau, giọng của Phó Cẩn Thành dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, tuyệt đối không thể nghe nhầm. Điều duy nhất khiến hắn không tài nào hiểu nổi chính là, hai người kia rốt cuộc còn liên quan gì đến nhau?
Phó Cẩn Thành đứng trước mặt Giản Thượng Ôn, ánh mắt lạnh nhạt, cất tiếng hỏi: "Ai gọi?"
Giản Thượng Ôn khẽ cười, phong thái tự nhiên, điềm nhiên đáp: "Lương tiên sinh."
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày, dường như chưa nghe rõ.
Giản Thượng Ôn liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi bình thản nói vào đầu dây bên kia: "Lương tiên sinh, Phó tổng đang ở bên cạnh tôi, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?"
Lương Thâm: "......"
Hắn thật sự muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Phó Cẩn Thành.
Không nói một lời đã đưa người đi, đây là kiểu gì? Hai người này không phải đã sớm cắt đứt rồi sao? Giờ lại tính làm gì đây? Không lẽ muốn quay lại? Phó Cẩn Thành xem Giản Thượng Ôn như thế thân của Ôn Cẩm, dù có muốn hợp lại cũng không tới lượt hắn ta!
Giọng Lương Thâm chậm rãi, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Được."
Phó Cẩn Thành nhận lấy điện thoại, giọng nói trầm ổn: "Là tôi."
Lương Thâm hỏi thẳng: "A Cẩn, sao cậu lại ở cùng Giản Thượng Ôn?"
Phó Cẩn Thành khẽ nhướng mày, phong thái mạnh mẽ, giọng điềm nhiên: "Vậy còn cậu? Sao cậu lại gọi điện cho cậu ấy?"
Lương Thâm vẫn giữ giọng thản nhiên: "Tối qua tôi tình cờ gặp cậu ấy ở khách sạn. Hôm nay lên hotsearch, cũng nên gọi điện hỏi một chút."
Phó Cẩn Thành "ồ" một tiếng, đôi mắt thâm trầm cụp xuống, không để lộ chút cảm xúc nào: "Tôi cũng chỉ tình cờ gặp thôi."
Lương Thâm cười cười: "Vậy đúng là trùng hợp thật."
Phó Cẩn Thành đáp lời: "Ừ, đúng là trùng hợp."
"Vậy hai người cứ dùng bữa đi." Lương Thâm thản nhiên nói: "Tôi và Thượng Ôn sẽ hẹn lúc khác nói chuyện."
Một câu nhẹ nhàng nhưng lại mang theo tầng ý khác. Tình cờ gặp nhau thì đã sao? Giữa hắn và Giản Thượng Ôn vẫn còn chuyện cần bàn. Không giống kiểu quan hệ chỉ ăn một bữa cơm rồi cắt đứt như bọn họ.
Phó Cẩn Thành lạnh nhạt đáp: "Ừ, ăn thôi, không thì lát nữa đồ ăn lại nguội mất."
Nụ cười của Lương Thâm thoáng chững lại: "...... Được, vậy hai người cứ ăn đi."
Cuộc gọi kết thúc.
Phó Cẩn Thành nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, mày vẫn nhíu chặt. Lương Thâm đột nhiên gọi tới là có ý gì? Năm đó chẳng phải chính Lương Thâm là người đẩy Giản Thượng Ôn về phía mình sao? Bây giờ lại gọi điện giữa đêm khuya...
Không lẽ...
Muốn quay lại?
Nực cười, chính Lương Thâm đã dâng Giản Thượng Ôn đến tận tay mình, bây giờ muốn quay lại cũng không đến lượt hắn ta!
Nhưng mà... Giản Thượng Ôn có ở bên ai thì liên quan gì đến hắn chứ?
Đột nhiên, một đôi tay trắng nõn vươn vào tầm mắt. Giản Thượng Ôn chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, mỉm cười nói: "Phó tổng, nên trả điện thoại cho tôi rồi."
Phó Cẩn Thành đưa điện thoại lại cho cậu, gương mặt vẫn giữ vẻ bình thản, trông giống như một vị thẩm phán công chính vô tư. Nhưng khi ánh mắt hơi cụp xuống, hắn chậm rãi nói: "Lương Thâm không đơn giản như cậu nghĩ. Lương gia rất phức tạp, tốt nhất là cậu nên tránh xa hắn một chút."
Giản Thượng Ôn bật cười, nhướng mày hỏi lại: "Phó tổng thấy tôi với anh ấy thân thiết lắm sao?"
Phó Cẩn Thành không đáp.
Hai người quay trở lại bàn ăn. Trên bàn là một loạt món ngon được bày biện tinh xảo, màu sắc đẹp đẽ, nhưng phần lớn đều chẳng động đũa. Giống như căn phòng sang trọng này, bề ngoài xa hoa lộng lẫy, nhưng bên trong lại lạnh lẽo vô hồn.
Chỉ có hai bát mì trước mặt vẫn còn nóng hổi, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.
Giản Thượng Ôn ngồi xuống.
Bên tai vang lên giọng Phó Cẩn Thành: "Vậy sao cậu lại gặp hắn ở khách sạn?"
Giản Thượng Ôn thản nhiên cầm đũa: "À, công ty bảo tôi đi gặp vài đạo diễn. Đúng lúc có chút chuyện ngoài ý muốn, Lương Thâm tình cờ thấy được nên giúp tôi một tay."
Phó Cẩn Thành nhíu mày: "Cậu chẳng phải đã ký hợp đồng với Phi Đạt sao? Vậy là công ty giải trí dưới trướng Lương gia nhỉ?"
Giản Thượng Ôn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy."
Nếu là người khác, có thể họ không nắm rõ chuyện này, nhưng Phó Cẩn Thành thì không thể nào không biết. Mối quan hệ của hắn vô cùng lớn, mọi ngóc ngách trong giới giải trí gần như đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Phó Cẩn Thành nhàn nhạt nói: "Nếu công ty giải trí của Lương gia không tốt, cậu đổi sang công ty khác đi. Phó thị cũng đang có kế hoạch thành lập một công ty giải trí."
Giản Thượng Ôn đương nhiên biết rõ điều này.
Công ty giải trí của Phó Cẩn Thành vốn được lập ra để nâng đỡ Ôn Cẩm. Sau đó, phần lớn tài nguyên từ công ty của Lương Thâm cũng đổ dồn về phía Ôn Cẩm, giúp cậu ta trở thành ngôi sao hot nhất trong nước. Đặc biệt, sau khi tham gia một chương trình thực tế, chuyện tình cảm của Ôn Cẩm cùng một loạt "ông xã" bị dân mạng bàn tán sôi nổi, nhân sinh có thể nói là vô cùng phóng túng.
Không ngờ kiếp này, Phó Cẩn Thành lại hỏi cậu trước.
Nhưng đây không phải là mục đích cuối cùng của Giản Thượng Ôn. Điều cậu muốn là khiến Phó Cẩn Thành và Lương Thâm đối đầu nhau. Nếu Phó Cẩn Thành đã có ý định lôi kéo người của công ty Lương Thâm, thì đây chính là bước đầu tiên dẫn đến việc hai người đó trở mặt.
Suy nghĩ này khiến cậu cảm thấy rất hài lòng.
Tuy nhiên, trên mặt lại không để lộ bất kỳ dấu vết nào, chỉ ra vẻ khó xử mà nói: "Như vậy có vẻ không hay lắm. Thực ra công ty hiện tại đối xử với tôi cũng không tệ, bảo tôi đi tiếp rượu có lẽ cũng là vì họ coi trọng tôi thôi."
Quả nhiên, Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống: "Coi trọng kiểu gì mà bắt cậu đi tiếp rượu? Cậu giải ước đi, phí vi phạm hợp đồng tôi sẽ trả."
Giản Thượng Ôn bật cười, đáp: "Bây giờ vẫn còn nhiều công việc chưa giải quyết xong, đợi tôi xử lý xong rồi tính sau."
Nói đùa sao, làm sao cậu có thể để Phó Cẩn Thành bỏ tiền vi phạm hợp đồng cho mình được.
Như thế chẳng phải tự trói mình vào Phó thị sao? Vậy chẳng khác nào nhảy từ hố lửa này sang hố lửa khác. Cậu không ngốc. Cậu chỉ muốn hai người đàn ông kia đánh nhau, chứ không phải tự mình lao vào cuộc chiến này.
Phó Cẩn Thành nói: "Vậy khi nào xử lý xong, cậu có thể liên hệ với trợ lý của tôi bất cứ lúc nào."
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng gật đầu. Gương mặt trắng trẻo dưới ánh đèn càng thêm phần rực rỡ, đôi mắt cong lên, cậu mỉm cười nói: "Được."
"Anh mau ăn đi." Cậu nhắc nhở hắn: "Sinh nhật mà để bị đói thì không tốt đâu."
Phó Cẩn Thành không nói gì, chỉ cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa. Hắn ăn rất quy củ, từng động tác thong thả và chững chạc.
Giản Thượng Ôn đột nhiên hỏi: "Muốn ước một điều gì đó không?"
Trước đây cậu cũng từng hỏi hắn câu này.
Khi đó, Phó Cẩn Thành không cần suy nghĩ mà lắc đầu từ chối ngay.
Nhưng hôm nay, hiếm khi hắn lại do dự. Ngay lúc hắn sắp từ chối, quản gia từ bên ngoài bước vào, cung kính báo: "Tiên sinh, Ôn thiếu gia đến chơi."
Ôn Cẩm đến đây làm gì?
Cùng một thời khắc, suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu cả Phó Cẩn Thành lẫn Giản Thượng Ôn.
Chỉ là, phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau.
Giản Thượng Ôn cảm thấy chuyện này càng thêm thú vị, có trò hay để xem rồi.
Còn Phó Cẩn Thành, theo bản năng cảm thấy phiền phức. Ý nghĩ này khiến ngay cả chính hắn cũng thoáng ngạc nhiên.
Phó Cẩn Thành không biểu lộ cảm xúc, giọng điệu bình thản: "Mời vào."
Ôn Cẩm không đi một mình.
Cậu ta còn dẫn theo Ôn Kiến Thành, mang theo một chiếc bánh kem. Thực ra, ban đầu Ôn Cẩm không định đưa ba đi cùng. Nhưng Ôn Kiến Thành úp mở nói rằng tình hình tài chính trong nhà đang gặp chút vấn đề, muốn nhân cơ hội này bàn chuyện làm ăn với Phó tổng, nên cậu ta đành miễn cưỡng đồng ý.
Trên đường tới đây, Ôn Cẩm cũng không nghĩ quá nhiều. Cậu ta cho rằng chỉ cần mình mở miệng, Phó ca nhất định sẽ giúp đỡ. Nhưng khi vừa bước vào đại sảnh, nhìn thấy một người khác đang ngồi ở bàn ăn, cậu ta lập tức sững sờ.
"Giản... Giản ca?" Gương mặt trắng trẻo, thanh thuần của Ôn Cẩm hiện lên nét kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Vô tình gặp Phó tổng, thế nên ghé làm khách."
Nghe được câu trả lời này, Ôn Cẩm khẽ thở phào, cười nói: "Thì ra là vậy. Bình thường em rất ít thấy có người ở nhà Phó ca đấy!"
Giản Thượng Ôn nhìn cậu ta, cười cười: "Vậy à? Xem ra Phó tổng rất biết giữ mình."
Ôn Cẩm bật cười: "Đương nhiên rồi! Phó ca kén chọn bạn đời lắm, trước đây anh ấy còn nói, nếu không gặp được người thật sự thích hợp, thà rằng cứ độc thân mãi."
Giản Thượng Ôn khẽ nhướng mày, ánh mắt có chút thâm thúy lướt qua Phó Cẩn Thành: "Vậy sao..."
Phó Cẩn Thành trước giờ luôn điềm tĩnh, không hiểu sao khi bị Giản Thượng Ôn nhìn chằm chằm lại có chút mất tự nhiên. Hắn quay sang hỏi Ôn Cẩm: "A Cẩm, sao hôm nay đến đây?"
Ôn Cẩm cười tươi: "Em đến chúc mừng sinh nhật anh!"
Ôn Kiến Thành đứng phía sau cũng lên tiếng phụ họa: "Phó tổng, A Cẩm luôn nhớ sinh nhật cháu, đã chuẩn bị từ lâu rồi đấy! Chiếc bánh kem này là tự tay nó làm!"
Vừa nói, ông ta vừa đặt bánh xuống bàn.
Chiếc bánh kem do chính tay Ôn Cẩm làm cuối cùng cũng lộ diện. Nó được trang trí vô cùng tinh xảo, trên mặt còn có những họa tiết trang nhã cùng dòng chữ Sinh nhật vui vẻ.
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "A Cẩm đúng là khéo tay, nhìn không khác gì đầu bếp năm sao làm đâu."
Thực tế, nó đúng là do đầu bếp năm sao làm.
Ôn Cẩm có chút ngượng ngùng, lí nhí: "Em chỉ nhào bột thôi, còn lại có đầu bếp hỗ trợ..."
Thật ra, cậu ta cũng chỉ nhào bột một chút cho có.
Quản gia đứng bên cạnh nghe đến đây suýt chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt. Chút công sức này cũng có thể đem ra khoe khoang sao? Giản tiên sinh của bọn họ đã tự tay nhào bột, cán sợi suốt cả buổi trưa, tay nghề làm mì chắc chắn còn giỏi hơn cậu ta gấp bội!
Mà cũng không đáng để so sánh.
Nếu không có Giản Thượng Ôn ở đây, hành động của Ôn Cẩm có thể coi như chân thành. Nhưng khi đặt giữa bối cảnh này, nó lại chẳng đáng nhắc đến.
Phó Cẩn Thành không hề tỏ ra xúc động, chỉ đơn giản đáp: "A Cẩm, em có lòng rồi."
Mặt Ôn Cẩm hơi ửng đỏ, giọng nói pha chút mong chờ: "Phó ca, anh muốn thử không?"
Trước đây, cậu ta không mấy bận tâm đến những chuyện này. Nhưng từ sau khi trở về từ trang viên, Phó ca vốn luôn yêu chiều mình đột nhiên thay đổi. Chỉ mới vài ngày không gặp, vậy mà cậu ta lại cảm thấy có chút nguy cơ.
Ôn Cẩm nhanh chóng chuẩn bị cắt bánh, Ôn Kiến Thành cũng đứng bên cạnh giúp đỡ, tạo nên một hình ảnh gia đình hòa thuận vui vẻ. Nhưng thực tế, mỗi người trong phòng đều có tâm tư riêng.
Quản gia bước đến hỏi: "Có cần chuẩn bị thêm bát đũa không ạ?"
Phó Cẩn Thành gật đầu: "Thêm đi."
Quản gia ngập ngừng: "Nhưng... mì... hình như không đủ dùng."
Ôn Cẩm lập tức nói: "Em không cần ăn mì đâu. Giản ca, Phó ca, hai người đang ăn mì sao? Đây mà cũng gọi là mì á? Nhìn có vẻ hơi cứng, liệu có ngon không? Phó ca, lần sau sinh nhật anh nên bảo đầu bếp nấu ngon hơn một chút. Không thể qua loa thế này được, như vậy sao có thể ngon được?"
Nói xong, cậu ta còn có chút đắc ý, cảm thấy mình quan tâm chu đáo như vậy, Phó ca chắc chắn sẽ thấy mình dịu dàng, tinh tế.
Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm: "Đúng đó, không biết ai lại thích ăn thế này nhỉ? Phó tổng, lần sau nhớ để đầu bếp làm ngon hơn một chút."
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày. Hắn cảm thấy như mình vừa bị hai người cùng lúc "khịa", không đến mức nghẹn lời, nhưng vẫn có chút khó chịu. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng thể trách Giản Thượng Ôn, bởi vì người khơi mào chủ đề này vốn dĩ không phải cậu.
Mà bữa cơm vốn đang ăn ngon lành, bây giờ lại trở nên nhạt nhẽo.
Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng, Phó Cẩn Thành nhàn nhạt nói: "Không cần, cứ ăn như vậy là được rồi. A Cẩm, nếu em không thích, thì cứ bảo đầu bếp làm riêng cho em là được."
Ôn Cẩm hoàn toàn không nghe ra ý khác trong lời nói của hắn, còn tưởng rằng Phó Cẩn Thành đang quan tâm đến mình. Cậu ta liền cười tươi: "Vậy thì tốt quá! Em muốn ăn cơm gạo nếp, Phó ca còn nhớ không? Hồi nhỏ mỗi lần đến đây, em đều ăn món đó. Lúc ấy anh còn hay ăn cùng em nữa!"
Phó Cẩn Thành gật đầu: "Được, bảo họ làm."
Thực ra, trong biệt thự này đã lâu không còn món cơm gạo nếp. Giản Thượng Ôn đã loại bỏ nó khỏi thực đơn, bởi vì cơm gạo nếp khó tiêu, mà dạ dày Phó Cẩn Thành vốn không tốt. Vậy nên sau này, cậu đã yêu cầu đầu bếp không làm nữa.
Dĩ nhiên, Ôn Cẩm không biết điều này, vẫn vô tư lựa chọn món ăn cho mình.
Mỗi người trên bàn ăn đều có một suy nghĩ khác nhau.
Đến gần cuối bữa, Ôn Kiến Thành bắt đầu sốt ruột. Ông ta cười nói: "Phó tổng, lần này chú đến còn mang theo trà do trang viên nhà tự trồng. Chút nữa cháu nhất định phải nếm thử. Nhân tiện, sắc trời cũng đã muộn, A Cẩm vẫn luôn nhắc muốn đến thăm cháu, hay là để thằng bé ở lại đây vài ngày, chơi một chút?"
Ông ta muốn nhân cơ hội này để bàn chuyện nợ nần của Ôn gia.
Phó Cẩn Thành còn chưa kịp lên tiếng, Giản Thượng Ôn đã buông đũa, nhẹ nhàng nói: "Tôi ăn no rồi."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.
Giản Thượng Ôn khẽ cười, chậm rãi đứng dậy: "Tôi ra ngoài một chút."
Ôn Kiến Thành còn định nói thêm điều gì đó.
Phó Cẩn Thành liền lên tiếng: "Đi đâu?"
"Toilet." Giản Thượng Ôn nhàn nhã buông đũa, trên gương mặt xinh đẹp thấp thoáng ý cười, phong thái ung dung, không hề vội vã: "Mọi người cứ từ từ ăn."
Lúc này, Phó Cẩn Thành mới không nói gì nữa.
Nhưng từ khi Giản Thượng Ôn rời đi, bầu không khí trên bàn cơm bỗng chốc trở nên lạnh lẽo. Một phần vì Phó Cẩn Thành vốn dĩ không phải người hay nói, lúc nãy còn có Giản Thượng Ôn thỉnh thoảng tiếp lời Ôn Cẩm nên bữa ăn vẫn xem như náo nhiệt. Nhưng khi cậu vừa đi khỏi, khí áp quanh Phó Cẩn Thành cũng như hạ xuống vài độ, khiến không gian trở nên lúng túng và ngột ngạt hẳn.
Bóng đêm dần buông xuống, không gian càng tĩnh lặng hơn.
Ôn Cẩm vì quá mệt nên đã đi nghỉ ngơi.
Phó Cẩn Thành tiếp tục tiếp chuyện Ôn Kiến Thành. Ông ta uyển chuyển đề cập đến chuyện của Ôn gia, nhưng Phó Cẩn Thành chỉ thản nhiên nói: "Chuyện này cháu sẽ để cấp dưới đi xem xét."
Ôn Kiến Thành sững người, nhưng cũng không dám phản đối điều gì.
Trong lòng ông ta có chút bất an.
Nếu là trước đây, chuyện của Ôn gia đối với Phó Cẩn Thành luôn là ưu tiên hàng đầu, hắn nhất định sẽ đích thân xử lý. Nhưng bây giờ thì sao? Lại tùy tiện giao cho cấp dưới?
Ôn Kiến Thành vừa rời đi, Phó Cẩn Thành liền gọi quản gia vào. Hắn hỏi: "Giản Thượng Ôn đâu?"
"Giản tiên sinh đã đi rồi." Quản gia đáp. "Cậu ấy nói còn có việc phải làm, nên đã đi trước."
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày.
Lúc ăn cơm vẫn còn bình thường, sao đột nhiên lại có việc? Nói đi là đi.
Hắn tuy không nói gì, nhưng bầu không khí quanh người đã trở nên lạnh lẽo.
Quản gia nhìn biểu cảm của hắn, bỗng dưng nảy ra một ý, liền nói: "Tôi nghĩ có lẽ Giản tiên sinh thấy Ôn thiếu gia muốn ngủ lại đây, nên cậu ấy không tiện ở lại, vì vậy mới rời đi."
Phó Cẩn Thành trầm giọng: "Trước khi đi, cậu ấy có nói gì không?"
Quản gia đáp: "Không có."
Sắc mặt Phó Cẩn Thành càng khó coi hơn.
Quản gia thấy vậy, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Trong thời gian gần đây, cả biệt thự đều chú ý đến chương trình tống nghệ mà thiếu gia nhà họ tham gia. Ông liền đề xuất: "Thiếu gia, chương trình đó đang mở cổng bình chọn. Không phải họ nói cặp đôi có số phiếu cao nhất sẽ được hẹn hò riêng một ngày sao? Hiện tại, Giản tiên sinh và những người khác đều không có số phiếu cao. Nếu chúng ta thao túng một chút, chắc chắn có thể giành vị trí đầu bảng. Đến lúc đó, ngài có thể thoải mái hẹn hò với Giản tiên sinh."
Phó Cẩn Thành lạnh giọng: "Ai nói tôi muốn hẹn hò riêng với cậu ấy?"
Quản gia lập tức im lặng.
Thầm nghĩ bản thân đúng là dư hơi khi đề xuất chuyện này. Đúng là tự chuốc lấy rắc rối!
Nhưng mà...
Mấy giờ sau, khi quản gia đến nhắc nhở Phó Cẩn Thành nghỉ ngơi, hắn vừa xử lý xong công việc liền quay sang hỏi: "Có nhiều CP cao hơn tôi và cậu ấy không?"
Dưới ánh mắt sắc bén của Phó Cẩn Thành, quản gia trầm mặc vài giây rồi đáp: "...... Ngay sau đây sẽ không còn ai cao hơn hai người nữa."
Phó Cẩn Thành hài lòng gật đầu: "Ừ."
Quản gia: "......"
Nếu không phải muốn gian lận phiếu bầu thì là gì?
Đôi lúc, quản gia thực sự muốn bỏ ra một số tiền lớn để tìm một khóa đào tạo giúp thiếu gia nhà mình học cách nói chuyện sao cho bớt ngang ngạnh một chút!
.........
Biệt thự nhà họ Lương đèn đuốc sáng trưng, nhưng không khí lại căng thẳng đến đáng sợ.
Cả tầng hai ngập trong đống đồ vỡ vụn. Những món đồ cổ quý giá, những chậu hoa tinh xảo, những bức tranh vô giá từng được cất giữ cẩn thận, giờ đây đều nằm lăn lóc trên sàn, tan tành thành từng mảnh. Người hầu ai nấy đều nín thở, không dám lên tiếng.
Tiểu thiếu gia vì những tin đồn không hay bên ngoài mà bị gia chủ trách mắng. Rõ ràng ban đầu đã đồng ý ngay lập tức sẽ đứng ra làm rõ mọi chuyện, nhưng vừa nghe điện thoại xong liền nổi trận lôi đình, bắt đầu đập phá đồ đạc.
Cuối cùng, vẫn là quản gia Lương Thâm, người đã theo hầu thiếu gia từ nhỏ, dám bước lên lầu khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài nên nghỉ ngơi rồi."
Lương Thâm ngồi dựa vào ghế sô pha. Chiếc áo sơ mi trắng hơi mở cúc để lộ khuôn ngực rắn chắc, mái tóc có chút rối, đường nét gương mặt chìm trong bóng tối, trông u ám đến đáng sợ.
"Ra ngoài." Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Quản gia thầm thở dài, kiên trì nói: "Dù tâm trạng có không tốt, cũng không thể hành hạ bản thân như vậy. Hơn nữa, vừa rồi Giản tiên sinh có gọi điện đến."
Vốn dĩ không có phản ứng gì, nhưng vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt Lương Thâm đột nhiên sáng lên.
Hắn ngồi thẳng dậy, giọng điệu có chút gấp gáp: "Cậu ấy nói gì?"
"Giản tiên sinh nói cậu ấy vừa rời khỏi Phó gia." Quản gia đáp. "Còn nói rất cảm ơn ngài đã đứng ra giúp đỡ vụ Hoa Đình, nếu cần, cậu ấy có thể phối hợp cùng ngài để làm rõ mọi chuyện."
Lương Thâm híp mắt: "Chỉ nói vậy thôi?"
Quản gia gật đầu: "Vâng."
Lương Thâm im lặng.
Hắn vốn đã tức giận chuyện Giản Thượng Ôn ở cùng Phó Cẩn Thành. Giờ nghe thế này, lại càng không vui.
Giản Thượng Ôn chắc hẳn nghĩ rằng hắn nhất định sẽ phủi sạch quan hệ, nên mới tìm đến Phó Cẩn Thành để giúp xã giao.
Hừ, hắn không đời nào để Phó Cẩn Thành dễ dàng làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy đâu.
Mấy tên nhà đầu tư kia rõ ràng là do hắn tự tay xử lý, cuối cùng công lao lại thuộc về Phó Cẩn Thành? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Lương Thâm nói: "Không cần làm sáng tỏ gì cả. Đi hẹn Giản Thượng Ôn cho tôi, nói tôi muốn gặp cậu ấy."
Quản gia có chút do dự: "Nhưng Giản tiên sinh nói mấy ngày tới lịch trình của cậu ấy đã kín rồi."
Lương Thâm nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh hơn: "Kín cái gì mà kín? Lịch trình gì?"
Quản gia trầm ngâm một lát rồi đáp: "Hình như có một buổi chụp quảng cáo với Lạc ảnh đế."
Ánh mắt Lương Thâm lập tức tối đi mấy phần.
Giản Thượng Ôn vẫn luôn như vậy.
Dù bị dồn ép xuống tận đáy, dù có bị giẫm nát dưới bùn, dù bị cơn mưa lớn nhấn chìm đến mức không thể ngoi lên, nhưng chỉ cần có một chút ánh sáng, cậu ấy liền có thể bám vào đó mà vươn lên mạnh mẽ, như một loài cỏ dại ngoan cường, dù có bị vùi dập đến đâu vẫn không chịu khuất phục.
Quản gia dè dặt lên tiếng: "Nhưng tôi nghe nói, cuộc bình chọn của chương trình hẹn hò lại sắp bắt đầu. Lần trước, số phiếu của Giản tiên sinh rất thấp. Lần này, khách mời của CP có số phiếu bầu cao nhất sẽ có cơ hội hẹn hò một ngày. Chúng ta chỉ cần mua thêm một ít phiếu, có lẽ sẽ không ai phát hiện ra."
Nói đến đây, giọng quản gia chợt nhỏ dần.
Lương Thâm ngước mắt nhìn một cái, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Quản gia tim đập thình thịch.
Thiếu gia nhà mình lúc nào cũng như một con chó sói hoang dã, chẳng ai biết được khi hắn cười là đang muốn thân cận, hay chuẩn bị vồ tới mà cắn người.
Lương Thâm phất tay: "Cứ làm vậy đi. Giản Thượng Ôn không phải minh tinh lưu lượng gì, sẽ không ai để ý đâu. Đi làm đi."
Quản gia lập tức cung kính đáp: "Rõ, thiếu gia!"
..........
Phỉ gia
Tháng này, chồng của Phỉ Lan đều ở nước ngoài công tác, thế nên cô quay về nhà mẹ đẻ để ở cùng cha mẹ. Nhưng không ngờ cha mẹ chẳng cần cô bận tâm gì nhiều, trái lại, kẻ khiến cô đau đầu lại là cậu em trai xui xẻo của mình.
Quản gia từ trên lầu bước xuống, khẽ lắc đầu với cô.
Phỉ Lan hỏi: "Nó vẫn chưa chịu ăn sao?"
"Vâng." Quản gia đáp. "Dạo này, ban ngày thì cậu ấy ở căn cứ huấn luyện, về nhà rồi cũng lại lao đầu vào tập luyện tiếp, hầu như chẳng ăn gì cả."
Phỉ Lan thở dài: "Đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy, từ nhỏ đã thế rồi."
Cô vẫn nhớ khi còn nhỏ, nhà họ Phỉ quản giáo con cái vô cùng nghiêm khắc. Khi ấy, Phỉ Thành rất thích một con chim nhỏ bên ngoài, nhưng vì thành tích học tập quá kém nên cha mẹ không cho phép mua. Đứa trẻ ấy lúc đó chẳng nói gì.
Trở về nhà, hắn giận dỗi, tự hành hạ chính mình.
Mỗi ngày ngoài đọc sách và làm bài tập ra thì chẳng còn gì khác, đến cơm cũng ăn qua loa. Hắn thậm chí không oán trách cha mẹ, chỉ trút hết sự tức giận lên bản thân, như thể đang tự trừng phạt mình vậy.
Phỉ Lan bất đắc dĩ nói: "Hâm nóng cơm đi, chờ đến khi nó đói bụng thì cứ để nó tự ăn."
Quản gia gật đầu: "Vâng, nhưng mà tiểu thư, cứ thế này cũng không phải cách hay. Cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông mới được..."
Phỉ Lan suy nghĩ một chút, rồi nói: "Anh nói cũng đúng. Nhưng tôi nhớ không lầm thì chiều nay tổ chương trình có gọi đến báo rằng cuộc bình chọn CP lại bắt đầu đúng không? Nếu nó còn nhớ nhung Giản Thượng Ôn như vậy, chi bằng để nó đi gặp cậu ấy một lần đi."
Quản gia ngập ngừng: "Nhưng mà hiện tại, cặp đôi đứng đầu bảng vote CP chính là 'CP IQ Vô Cực' – tức là Giản tiên sinh và Lạc Ảnh đế. Chúng ta e là không cạnh tranh lại..."
Phỉ Lan cười khẩy: "Anh đúng là đầu gỗ. Thế thì bỏ tiền mua phiếu đi! Dù sao Giản Thượng Ôn cũng chẳng có CP nào đứng đầu bảng, chúng ta chỉ cần quét chút phiếu là lên ngay thôi!"
Quản gia vui mừng đáp: "Vâng, tiểu thư, tôi sẽ đi làm ngay!"
........
Công ty quản lý....
Kỳ Ngôn vừa từ văn phòng quản lý bước ra.
Tiểu trợ lý vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Lần này, Kỳ Ngôn ra tay đánh người bên ngoài khách sạn, khiến người đại diện tức đến phát điên. Hai người đã nói chuyện trong đó suốt hơn nửa tiếng, nhưng so với trách mắng thì có lẽ phần lớn là khuyên nhủ.
Kỳ Ngôn lắc đầu: "Không có gì."
Tiểu trợ lý thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh đã thức suốt một ngày một đêm rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
"Không cần, tôi không mệt." Kỳ Ngôn dứt khoát, rồi tiếp tục dặn dò: "Tối nay có thảm đỏ đúng không? Đi xem trang phục đã chuẩn bị ổn chưa. Còn nữa, địa điểm gặp mặt ngày mai, nhớ xác nhận lại với ban tổ chức. Tôi đi trang điểm trước."
Anh phân phó mọi việc rõ ràng, giọng điệu bình thản, nhưng tiểu trợ lý vẫn có thể cảm nhận được áp lực trong ánh mắt anh.
Cô thực sự không biết hôm đó ở khách sạn đã xảy ra chuyện gì.
Từ ngày hôm đó trở đi, Kỳ Ngôn trở nên khác lạ. Trước đây rất hiếm khi thấy anh thất thố, nhưng đêm đó, khi cô đến phòng gọi anh, Kỳ Ngôn lại thức trắng cả đêm. Dù anh nói là chỉ viết lời bài hát, nhưng cô biết, có gì đó không ổn.
"Tốt lắm, anh." Tiểu trợ lý dịu giọng: "Em sẽ lo liệu mọi thứ, anh cũng nên nghỉ ngơi một chút, đừng để bản thân kiệt sức."
Kỳ Ngôn gật đầu.
Tiểu trợ lý nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ thở dài.
Một trợ lý khác ghé lại gần, hỏi nhỏ: "Có phải vì Giản Thượng Ôn không, chị Tình?"
Hai trợ lý đều đã theo Kỳ Ngôn từ những ngày đầu ra mắt, có một số chuyện dù không biết tường tận, nhưng cũng đoán được phần nào. Thậm chí, chiến dịch quảng cáo của Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn lúc trước cũng chính là do hai người họ âm thầm thúc đẩy.
Tình tỷ thở dài: "Tám, chín phần là vậy... Thực sự rất thảm. Chỉ mong anh ấy có thể vui lên một chút."
Trợ lý kia hạ giọng thì thầm: "Chị biết không, nhờ lần quảng cáo điện thoại trước, siêu thoại của Ngôn ca và Giản Thượng Ôn lại bùng lên rồi. Hơn nữa, trên bảng vote CP lần này, họ chỉ đứng sau 'CP IQ Vô Cực', cách biệt có mười vạn phiếu thôi!"
Tình tỷ mắt sáng rực: "Thật à?"
"Đương nhiên!" Trợ lý hạ giọng hơn nữa: "Chị nói xem, dù sao trong tay chúng ta cũng có tài nguyên mà. Hay là giúp Ngôn ca mua chút phiếu đi? Như vậy đến ngày hẹn hò, chắc chắn anh ấy sẽ vui phát điên cho xem."
Tình tỷ càng nghĩ càng thấy có lý: "Hình như cũng không phải không thể... Dù sao CP của Giản Thượng Ôn cũng không quá hot, chúng ta làm chút ít sẽ không ai để ý đâu!"