Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 74: Hóa ra...là đang ghen sao?



Hắn đã hôn.

Mặc kệ chương trình đang được livestream.

Mọi thứ vừa xảy ra khiến khán giả hoang mang toàn tập:

"A a a a! Tiểu Phỉ, cậu đang làm cái gì thế?"

"Tôi có nhìn nhầm không trời?"

"Bỏ cái áo ra, che máy quay làm gì???""

"Nhưng mà tại sao phải che lại?"

"Đỏ tai rồi kìa!"

"Không thể nào chỉ đơn giản là đắp áo khoác cho người ta đâu! Tôi cá với mọi người, chắc chắn không đơn giản như vậy!"

"Vậy rốt cuộc là cái gì chứ?"

"Có gì mà không thể cho chúng ta xem?"

Mặc kệ phòng livestream có náo loạn đến mức nào, trong phòng lại yên ắng lạ thường.

Giản Thượng Ôn chậm rãi mở mắt, phát hiện trời đã xế chiều.

Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu vào từ cửa sổ, ấm áp đến mức dễ khiến người ta lười biếng. Không ngờ cậu lại ngủ quên mất.

Chắc tại sáng nay dậy quá sớm. Mới hơn năm giờ, cậu đã phải ra ngoài quay chương trình. Hôm qua lại ghi hình ở ngoại ô cả ngày, mệt đến rã rời. Sức khỏe cậu vốn không tốt, đương nhiên chịu không nổi.

Cậu ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, thấy Phỉ Thành vẫn đang luyện tập.

Cúi đầu, cậu mới nhận ra trên người mình có một chiếc áo khoác, là của Phỉ Thành.

Màu đỏ, nổi bật như chính con người hắn, dù đứng giữa đám đông cũng có thể thu hút ánh nhìn đầu tiên.

Dù sao thì...

Với ngoại hình và xuất thân của mình, Phỉ Thành vốn dĩ vẫn luôn chói lọi nhất trong giới này.

Một thiên chi kiêu tử.

Mà đã là thiên chi kiêu tử, thì những kẻ lấm lem trong bùn đất như cậu, hắn chắc chắn chẳng thèm bận tâm.

Giản Thượng Ôn khẽ siết chặt vạt áo khoác, sau đó nhẹ nhàng đặt sang bên cạnh.

Phỉ Thành vẫn đang đeo tai nghe, hoàn toàn không nhận ra người phía sau đã tỉnh. Mãi đến khi có một mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, hắn mới giật mình, lấy lại tinh thần.

Hắn vừa ngẩng đầu, đã thấy Giản Thượng Ôn cầm hai xiên xúc xích nướng bước tới. Cậu đưa cho hắn một xiên, giọng điệu chắc chắn:

"Nếm thử đi, tôi đặc biệt chọn riêng đấy, đảm bảo ngon."

Xúc xích nướng vừa chín tới, lớp vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mọng, cắn vào liền vỡ ra, hương thơm tràn ngập khoang miệng.

Phỉ Thành cắn một miếng, gật gù đánh giá:

"Không tệ, anh chọn kiểu gì thế?"

"Trước đây lúc học đại học, tôi có làm thêm ở căng-tin trường. Sau khi tan học, tôi liền đến bếp phụ việc. Thật ra cũng không có lương, nhưng mỗi lần làm xong đều được ăn miễn phí." Giản Thượng Ôn ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Những món này tôi từng tự tay làm rất nhiều lần, nên đương nhiên biết cái nào là ngon nhất."

Phỉ Thành có chút ngạc nhiên:

"Anh còn làm mấy công việc này sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu:

"Ừm."

Nụ cười chói lóa chợt hiện lên trên gương mặt anh tuấn của Phỉ Thành. Hắn cắn thêm một miếng, vừa ăn vừa cười:

"Ngầu ghê! Tôi đi học ngày trước chán chết luôn."

Giản Thượng Ôn tò mò:

"Vậy lúc đi học, cậu thường làm gì?"

"Thì chơi bóng rổ, chơi game, chả có gì đặc biệt." Phỉ Thành suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung: "Nhưng tôi chơi bóng rất giỏi! Hồi đó tôi còn là đội trưởng đội bóng rổ của trường đấy!"

Giản Thượng Ôn chớp mắt, đột nhiên hỏi:

"Vậy có phải cậu học ở Nhất Trung không?"

Phỉ Thành hơi ngạc nhiên:

"Anh biết à?"

Chẳng lẽ lúc còn đi học, Giản Thượng Ôn từng gặp hắn?

Phỉ Thành nghiêm túc suy nghĩ lại. Hồi đó, hắn suốt ngày chỉ có chơi bóng, chơi game, về nhà thì bị kéo đi luyện võ, thật sự không chú ý lắm đến đám bạn cùng trường.

Nhưng nghĩ kỹ một chút...

Năm đó, hắn đúng là nhận được rất nhiều thư tình. Dù là ở sân bóng hay dọc hành lang lớp học, luôn có không ít người vây quanh.

Chẳng lẽ...

Giản Thượng Ôn cũng là một trong số những người từng thầm thích hắn?

Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nghe Giản Thượng Ôn lên tiếng:

"Ừ, tôi biết. Có một năm các cậu thi đấu bóng rổ, tôi từng đến xem. Khi đó, tôi phụ trách hậu cần cho hội học sinh, sân bóng rổ của các cậu chính là do tôi đứng ra quản lý và dọn dẹp."

Đôi mắt Phỉ Thành sáng lên, hắn hỏi ngay:

"Tại sao?"

Giản Thượng Ôn bật cười, trả lời gọn lỏn:

"Được trả tiền công."

Phỉ Thành: "......"

Hắn đột nhiên im lặng.

Người xem trong phòng livestream thì cười đến muốn phát điên:

"Ha ha ha, Giản Thượng Ôn cậu..."

"Đứa nhỏ này sao lại thật thà thế chứ?"

"Giản lão sư ơi, có vẻ như Tiểu Phỉ nhà chúng ta hơi bị suy sụp rồi."

"Không hiểu sao buồn cười quá trời!"

Phỉ Thành còn đang bực bội, chợt nghe thấy Giản Thượng Ôn khẽ cười, giọng cậu mang theo chút ý cười nhàn nhạt: "Đương nhiên, sau khi dọn dẹp xong sân bóng, tôi còn nán lại xem trận đấu một lát. Nhớ lúc đó các cậu đúng là rất phong độ."

Thực ra, cậu ở lại cũng chỉ để nhặt chai nước khoáng đem đi bán ve chai mà thôi.

Còn về ai đánh bóng, đánh như thế nào, cậu căn bản không để ý.

Dù sao hôm ấy cũng có quá nhiều người đến xem trận đấu, khán đài ồn ào đến mức không nghe nổi ai đang nói gì.

Nhưng Phỉ Thành lại đột nhiên vui vẻ hẳn lên. Như một chú chó nhỏ vừa đánh mất sinh khí, chỉ cần ai đó vỗ về một chút liền lập tức khôi phục tinh thần. Hắn liếc Giản Thượng Ôn một cái, hừ nhẹ, vẻ mặt có chút đắc ý: "Sau này đội của bọn tôi cũng có mấy trận bóng rổ giao hữu. Đến lúc đó, tôi dẫn anh đi xem."

Hắn hoàn toàn không nhận ra, lời mời mang tính riêng tư này, thật ra có chút ám muội.

Giống như đã ngầm đồng ý.

Ngầm đồng ý để đối phương bước vào thế giới của mình.

Rõ ràng trong hai mùa trước của chương trình, các khách mời đều không ai chủ động nhắc đến chuyện riêng tư của nhau.

Nhưng bây giờ, khoảng cách vô hình ấy dường như đang dần thu hẹp lại.

Giản Thượng Ôn chỉ cười nhẹ: "Được!"

Nói không chừng, sau này nếu câu lạc bộ của Phỉ Thành ký được hợp đồng đại diện thương hiệu nào đó, cậu cũng có thể tiện thể kiếm thêm một công việc.

Nhưng quan trọng hơn cả...

Nếu Phỉ Thành dồn nhiều tâm huyết vào sự nghiệp thi đấu, có khi sẽ trì hoãn chuyện tiếp quản gia tộc thêm vài năm. Đến lúc đó, nếu Lương Thâm, Phó Cẩn Thành hay thậm chí Ôn Kiến Thành xảy ra vấn đề gì, Phỉ gia cũng sẽ không vội vàng tìm kiếm đồng minh.

Trước khi hành động, cậu phải tính toán mọi thứ thật chu toàn.

Hai người trò chuyện một lát rồi xuống lầu.

Giản Thượng Ôn nói: "Cậu có thể chơi thêm một lúc nữa mà, dù sao cũng không cần vội về. Tổ chương trình có nói hôm nay chúng ta được phép hẹn hò cả ngày."

"Không chơi nữa, có cảm giác là được rồi." Phỉ Thành đáp, rồi quay sang nhìn cậu: "Đi thôi, tôi đưa anh đi chơi chỗ khác."

Giản Thượng Ôn thực sự bất ngờ. Không ngờ một người nghiện game như hắn lại có thể nghĩ đến việc ra ngoài đi dạo. Cậu bật cười: "Tiểu Phỉ, không nhìn ra đấy, có tiến bộ rồi nha."

Lỗ tai Phỉ Thành bất giác đỏ lên.

Giản Thượng Ôn cố tình trêu chọc: "Không hổ danh người thầy này dạy dỗ giỏi, sau này đi chơi đừng quên công lao của tôi đấy nhé."

Câu nói đó chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng xuống sự hưng phấn của Phỉ Thành.

Hắn liếc mắt nhìn cậu, tức đến mức chỉ hận không thể lườm cháy cả người trước mặt.

Giản Thượng Ôn vô tội chớp chớp mắt nhìn lại hắn.

Phỉ Thành tức tối nói: "Đi nhanh đi! Tôi vừa tra rồi, chỗ này sau 5 giờ chiều là đóng cửa đấy."

Giản Thượng Ôn nghe hắn nói vậy cũng nổi lên chút tò mò.

Khi hai người rời khỏi khu trò chơi, bầu trời đã nhuốm sắc hoàng hôn. Ánh nắng chiều tràn ngập khắp nơi, những tia nắng vàng cam phản chiếu trên mặt đường, ráng chiều loang rộng tựa một bức tranh thiên nhiên rực rỡ.

Phỉ Thành nói: "Đi bên này."

Một trước một sau băng qua đường phố.

Chẳng mấy chốc, trước mặt hiện ra một khung cảnh tuyệt đẹp, một đài phun nước kết hợp với âm nhạc. Trời đã dần tối, ánh sáng vàng cam phủ lên mặt nước, tạo nên những gợn sóng lấp lánh. Dòng nước từ đài phun không ngừng bắn lên, xung quanh có rất nhiều người đang dừng lại thưởng thức.

Đôi mắt Giản Thượng Ôn sáng lên, cậu khẽ thốt: "Đẹp thật."

Phỉ Thành nhìn thấy cậu vui vẻ, trong lòng cũng bất giác dâng lên cảm giác hài lòng. Hắn cười nói: "Ừm, đây là đài phun nước âm nhạc. Nghe nói nếu ném đồng xu vào trúng dòng nước trung tâm rồi ước nguyện, điều ước sẽ thành sự thật."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Lợi hại vậy sao?"

Phỉ Thành gật đầu: "Muốn thử không?"

Giản Thượng Ôn vốn không tin vào những chuyện như thế này, nhưng cậu không phải người hay phá hỏng không khí. Cậu cười gật đầu: "Được."

Phỉ Thành đã chuẩn bị sẵn tiền xu, đưa cho cậu: "Thử xem nào."

Giản Thượng Ôn nhận lấy, nhẹ nhàng ném đồng xu vào đài phun nước. Đồng xu xoay tròn trên mặt nước, suýt chút nữa thì chạm vào vòng tròn trung tâm, nhưng cuối cùng vẫn lỡ mất.

Phỉ Thành nói: "Thử lại đi."

Giản Thượng Ôn tiếp tục ném thêm lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ.

Phỉ Thành nhìn không nổi nữa. Hắn bước đến gần, nắm lấy tay cậu, điều chỉnh góc độ: "Dùng góc này thử xem."

Vốn dĩ hắn đã quen với việc tính toán góc ném khi chơi game, phản xạ cũng nhanh nhạy hơn người bình thường, nên ngay lần đầu tiên, hắn đã giúp Giản Thượng Ôn ném trúng.

Giản Thượng Ôn bật cười: "Tiểu Phỉ, vận may của cậu cũng không tệ lắm nhỉ."

Phỉ Thành cũng rất vui, nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Anh có thể ước nguyện rồi đấy."

Giản Thượng Ôn vốn không mấy tin vào chuyện ước nguyện, vì từ trước đến nay, những điều cậu mong muốn chưa từng trở thành sự thật. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của Phỉ Thành, cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi khẽ cười nói: "Vậy thì, điều ước của tôi chính là cậu có thể giành được hạng nhất trong giải đấu mùa thu tháng sau."

Phỉ Thành thoáng sững sờ, gần như không tin vào tai mình. Hắn kinh ngạc hỏi: "Sao lại ước như vậy? Anh không cầu cho chính mình à?"

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Đây chính là tâm nguyện của tôi."

Thi đấu nhiều vào, cậu nghĩ thầm. Đại thiếu gia, cậu đừng vì Ôn Cẩm mà đứng ra bênh vực, đừng vì cậu ta mà ra tay giúp đỡ những người kia nữa. Như vậy đã là giúp tôi rất nhiều rồi.

Ánh chiều tà nhuộm ráng đỏ khắp bầu trời.

Phỉ Thành liếc sang nhìn Giản Thượng Ôn, định nói gì đó, nhưng chợt nhận ra lúc nãy, khi ném đồng xu, tay hai người gần như chồng lên nhau. Bàn tay Giản Thượng Ôn mềm mại, hơn nữa, khi đến gần, hắn còn có thể ngửi thấy hương thơm quen thuộc thoang thoảng trên người cậu.

Dưới ánh hoàng hôn cam vàng, cả thế giới dường như dịu lại. Gương mặt Giản Thượng Ôn dưới ráng chiều lại càng rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh. Cậu đứng cạnh hồ nước, nhẹ nhàng nói rằng điều ước của mình chính là mong hắn thi đấu tốt. Xung quanh là dòng người tấp nập, những tiếng cười nói rộn ràng, nhưng trong khoảnh khắc đó, Phỉ Thành lại chẳng nghe thấy gì cả. Mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất, chỉ còn giọng nói của Giản Thượng Ôn vang lên bên tai.

"Nhất định tôi sẽ cố gắng thi đấu." Phỉ Thành khẽ nói: "Anh chờ xem."

Giản Thượng Ôn đang mải nhìn những người khác ném xu, nghe vậy liền quay đầu lại, cười đáp: "Được."

Phỉ Thành chạm nhẹ vào tóc mình, gương mặt thiếu gia tóc đỏ bỗng chốc lại càng đỏ hơn.

Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người kéo dài trên mặt đất.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả cũng phấn khích không thôi:

"Ha ha ha, Tiểu Phỉ lần này là hoàn toàn bị nắm thóp rồi."

"Giản Thượng Ôn, cậu đừng có trêu đùa trái tim người ta như thế chứ!"

"Tiểu Phỉ hoàn toàn không phải đối thủ luôn!"

"Xong rồi xong rồi, tôi bị hai người này trói lại vứt lên thuyền mất rồi."

"Hôm nay, CP 'Phi Thường Đơn Giản' đã có bước tiến lớn!"

"Nhưng chẳng phải Tiểu Phỉ thích Ôn Cẩm sao?"

"..."

Khi mặt trời lặn hẳn, Giản Thượng Ôn và Phỉ Thành cùng nhau trở về làng. Vì đi dạo hơi lâu, lúc hai người về đến nơi thì những khách mời khác đều đã trở lại phòng nghỉ từ trước.

Lần này, Phỉ Thành bốc thăm trúng phòng chung với Ôn Cẩm.

Theo lẽ thường mà nói, hắn được ở cùng người mình thầm thích suốt bao năm qua, đáng lẽ ra phải rất vui mới đúng. Nhưng tối hôm qua, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện hẹn hò với Giản Thượng Ôn, hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc này.

Ôn Cẩm vốn đang ngồi xem TV trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, cậu ta ngoảnh lại, vui vẻ gọi: "Phỉ ca, cậu về rồi!"

Phỉ Thành gật đầu: "Ừ."

"Buổi hẹn hò thế nào? Chơi vui không?" Ôn Cẩm tò mò hỏi.

Phỉ Thành nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Giản Thượng Ôn, khóe môi bất giác cong lên. Hắn gật đầu, giọng điệu vô thức trở nên dịu dàng: "Rất vui, anh ấy... thật sự rất tuyệt."

Đây là lần đầu tiên Ôn Cẩm nhìn thấy Phỉ Thành với biểu cảm như vậy. Không phải kiểu nụ cười thoải mái thường ngày, mà là một thứ cảm xúc đến từ tận sâu trong lòng, hạnh phúc chân thật, thuần túy, như thể đang nhớ về một điều gì đó vô cùng tốt đẹp.

Ngũ quan của Phỉ Thành vốn rất góc cạnh và lạnh lùng, khi không cười sẽ trông vô cùng khó gần, thậm chí có chút đáng sợ. Nhưng một khi hắn nở nụ cười, trên gương mặt ấy lại có thêm vài phần vụng về, như một đứa trẻ ngốc nghếch không biết che giấu cảm xúc.

Ôn Cẩm nhìn mà bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Phỉ ca trước kia chỉ viết thư cho cậu ta. Lúc cậu ta từ nước ngoài trở về, Phỉ gia còn tặng rất nhiều quà quý giá, buổi tiệc chào mừng cũng là Phỉ gia tài trợ toàn bộ địa điểm. Khi ấy, Phỉ Thành thậm chí còn từ chối một trận đấu quan trọng để đến dự buổi tiệc của cậu ta.

Sau khi tham gia chương trình này, Phỉ Thành cũng đối xử với cậu ta rất tốt.

Dù cậu ta thích là Thẩm đạo, nhưng việc một người từng thích mình bỗng nhiên bắt đầu quan tâm đến người khác cũng khiến cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.

Ôn Cẩm cố nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: "Ra là vậy à, không hổ là Giản ca, hẹn hò với anh ấy chắc vui lắm nhỉ? Thật ngưỡng mộ Giản ca có thể đưa cậu đi chơi vui vẻ như thế, chứ tôi còn chưa từng yêu đương bao giờ."

Lời này của Ôn Cẩm khiến tâm trạng vốn đang hào hứng của Phỉ Thành chợt trùng xuống.

Giản Thượng Ôn đối xử với hắn rất tốt.

Vậy còn với những người đàn ông khác thì sao? Cậu có tốt với họ như thế không?

Nghĩ đến đây, cảm xúc của Phỉ Thành bỗng trở nên nặng nề. Hắn hơi mất tập trung, thờ ơ đáp: "Ừ, sau này cậu cũng sẽ có cơ hội thôi. Tôi về phòng nghỉ trước đây."

Ôn Cẩm gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy Phỉ ca nghỉ sớm nhé. Mai sáng tôi lấy phần ăn sáng giúp cậu."

Phỉ Thành chỉ đáp một tiếng rồi rời đi.

Về đến phòng, hắn nằm thẳng trên giường, ký ức ban ngày lần lượt hiện lên trong đầu. Một mặt, hắn cảm thấy vui vẻ, nhưng mặt khác, lời của Giản Thượng Ôn cùng Ôn Cẩm lại khiến hắn trăn trở.

Rất nhiều chuyện hắn đều hiểu rõ, duy chỉ có một điều hắn không thể lý giải, trong chương trình này, rốt cuộc hắn muốn điều gì? Vì sao lúc nào hắn cũng cảm thấy khó chịu? Rốt cuộc hắn đang tức giận vì điều gì?

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.

Phỉ Thành ngồi dậy: "Chuyện gì vậy?"

Bên ngoài vang lên giọng nhân viên chương trình: "Phỉ ca, cậu có đồ để quên trên xe, Giản lão sư nhặt được nên nhờ tôi mang trả lại. Đúng rồi, còn có một lá thư nữa."

Phỉ Thành lập tức mở cửa, cau mày hỏi: "Thư gì?"

Nhân viên trả lời: "Là thư hảo cảm đó."

Hóa ra, chiếc áo khoác của Phỉ Thành bị để quên trên xe, Giản Thượng Ôn vô tình nhặt được. Hắn nhận lấy chiếc áo cùng lá thư từ tay nhân viên, ánh mắt vô thức dừng lại trên lớp vải mềm mại. Cả buổi trưa áo khoác này đều phủ trên người Giản Thượng Ôn, đến giờ vẫn còn phảng phất mùi hương thanh nhẹ quen thuộc của cậu. Trong không khí tĩnh lặng của đêm muộn, mùi hương ấy lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ buông áo xuống mà ôm chặt vào lòng, rồi ngồi xuống sofa mở thư ra xem.

Bên trong là những nét chữ thanh tú quen thuộc của Giản Thượng Ôn, chỉ vỏn vẹn một hàng:

Hôm nay thật vui.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi.

Phỉ Thành nhìn chằm chằm vào lá thư đến tận năm phút mà vẫn không nhúc nhích.

Thiếu gia tóc đỏ cầm chặt tờ giấy, không chịu buông xuống. Cuối cùng, hắn ngả người nằm trên sofa, lấy bức thư che lên mắt, khẽ thở dài.

Khoảnh khắc ấy, hắn chợt hiểu ra điều bản thân vẫn luôn trăn trở.

Hắn bực bội vì Giản Thượng Ôn luôn phớt lờ mình.

Hắn khó chịu vì bên cạnh Giản Thượng Ôn luôn có rất nhiều người khác.

Hắn tức giận vì suốt thời gian qua, ai cũng nhận được thư của cậu, chỉ có riêng hắn là không.

Bấy lâu nay, Phỉ Thành luôn nghĩ rằng mình chẳng cần gì cả.

Nhưng giờ đây, hắn bỗng nhận ra mình muốn gì.

Thứ hắn muốn thật ra rất đơn giản.

Chỉ cần một lá thư như thế này.

Chỉ cần cậu đừng phớt lờ hắn, đừng coi hắn như không tồn tại.

Chỉ cần cậu không ghét bỏ hắn.

Vậy là đủ rồi.

.......

Phòng số 3.

Giản Thượng Ôn sau khi xử lý xong công việc trong ngày thì đi tắm rồi ra phòng khách ngồi đọc sách.

Phòng này ánh sáng trong các phòng khác khá tối, chỉ có đèn phòng khách là sáng rõ nhất. Cậu từng phải thôi học giữa chừng khi đang học đại học, điều đó vẫn luôn là một tiếc nuối trong lòng. Thế nên, dù không còn ở trong trường, thỉnh thoảng cậu vẫn xem một số sách chuyên môn và tài liệu giảng dạy.

Trên lầu vang lên tiếng bước chân.

Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn lên, có chút bất ngờ: "Lạc lão sư, anh vẫn chưa ngủ sao?"

Lạc Chấp Diệp khẽ gật đầu. Người đàn ông cao lớn, tuấn tú mặc một bộ đồ ngủ đơn giản, khí chất trầm ổn, thanh lãnh nhưng vẫn toát lên sự cao quý. Anh hơi rũ mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Về rồi à?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Đúng vậy. Có phải tôi làm ồn đến anh không?"

"Không có." Lạc Chấp Diệp đáp, giọng vẫn điềm đạm như cũ. "Tôi xuống lấy nước."

Giản Thượng Ôn liền nói: "Vậy để tôi lấy giúp anh nhé?"

Lạc Chấp Diệp lắc đầu: "Không cần."

Giản Thượng Ôn cũng không nói thêm, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Nhưng sau khi lấy nước xong, Lạc Chấp Diệp lại không rời đi ngay. Anh đột nhiên cất giọng: "Có chỗ nào đọc không hiểu không?"

"Hửm?" Giản Thượng Ôn ngẩng đầu lên, rồi bật cười: "À, không đâu. Quyển sách này khá dễ hiểu. Tôi cũng không dám mua mấy quyển chuyên sâu quá, sợ bản thân đọc rồi cũng chưa chắc đã hiểu nổi."

Lạc Chấp Diệp khẽ gật đầu: "Những sách lý luận này tất nhiên là cần đọc, nhưng kinh nghiệm thực tiễn mới là thứ giúp học được nhiều nhất."

Giản Thượng Ôn mỉm cười. Cậu lười biếng tựa vào sofa, chợt phát hiện người đàn ông này hôm nay có vẻ có hứng trò chuyện. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật: "Nhưng mà, Lạc lão sư à, thực tiễn cũng cần phải có cơ hội mới được chứ. Trong giới tôi chẳng có nhiều mối quan hệ, cơ hội ít đến đáng thương. Làm sao mà thực hành được đây?"

Cậu ngừng lại một chút.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ liếc nhìn người đàn ông cao lớn cách đó không xa, đuôi mắt hơi nhướng lên, ánh cười đầy ý vị: "Hay là... Lạc lão sư giúp đỡ tôi một chút đi?"

Câu này rõ ràng là một lời trêu chọc.

Nói xong, Giản Thượng Ôn vốn không mong chờ Lạc Chấp Diệp sẽ trả lời nghiêm túc.

Nhưng không ngờ...

Lạc Chấp Diệp lại gật đầu, giọng điềm tĩnh: "Có thể."

Giản Thượng Ôn sững người, có chút ngạc nhiên nhìn anh. Khuôn mặt người đàn ông vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc như trước. Hoặc có lẽ, bất kể lúc nào, Lạc Chấp Diệp cũng luôn nghiêm túc như vậy.

Thấy cậu ngây ra nhìn mình, Lạc Chấp Diệp hơi nghiêng đầu, nhàn nhạt hỏi: "Sao thế?"

Giản Thượng Ôn khẽ cười, giọng điệu thoáng chút trêu chọc: "Không có gì, chỉ là có hơi thụ sủng nhược kinh thôi."

Lạc Chấp Diệp vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, nhẹ giọng nói: "Vậy sao? Chỉ nhiêu đó mà đã thụ sủng nhược kinh rồi? Chiều nay, quán quân E-Sport chẳng phải vẫn còn ngồi chơi game với cậu sao?"

Lời này vừa dứt, Giản Thượng Ôn liền sững người thật sự. Cậu nhíu mày nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi: "Lạc lão sư cũng xem livestream à?"

"Không." Lạc Chấp Diệp cầm ly nước trên tay, hờ hững uống một ngụm nước ấm. Hầu kết anh khẽ di chuyển theo động tác nuốt, gương mặt vẫn lạnh nhạt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ là giọng nói mang theo một tia thản nhiên: "Nhân viên công tác ở đây thỉnh thoảng có bàn tán."

Dù rằng họ không tiện bàn luận chuyện của các khách mời trước mặt mọi người.

Nhưng đôi khi vẫn sẽ có vài tin đồn lan truyền trong ê-kíp.

Giản Thượng Ôn tựa vào sofa, lặng lẽ nghe anh nói. Một lát sau, cậu chậm rãi đặt sách xuống bàn, đôi mắt dần cong lên, lấp lánh ý cười.

Ánh mắt đào hoa xinh đẹp chớp nhẹ một cái, như có như không lướt qua gương mặt người đàn ông trước mặt. Cậu cố ý kéo dài giọng, chậm rãi nói: "Tôi tự hỏi sao anh lại chưa ngủ mà còn xuống đây... Hóa ra...là đang ghen sao?"