Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 8: Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi!



Giản Thượng Ôn không ngờ Phỉ Thành lại chú ý đến chi tiết đó. Đúng là đầu óc của một cậu trai trẻ, còn non nớt lắm. Cậu bật cười, chậm rãi lên tiếng:

"Kinh nghiệm phong phú thì sao chứ? Cũng đâu có ai quy định rằng tình cảm nhất định phải nghiêm túc."

Với Phó Cẩn Thành, Lương Thâm thì "tình cảm" mà cậu nhận được chỉ là một chuỗi vết thương chằng chịt. Có những mối quan hệ đáng trân trọng, nhưng cũng có những thứ, khi nhớ lại, chỉ thấy kinh tởm mà thôi.

Những lời này rơi vào tai Phỉ Thành chẳng khác nào châm ngòi nổ.

Hắn chỉ vào Giản Thượng Ôn, cả tay cũng run lên vì tức. Hèn gì lúc nãy hôn hắn, Giản Thượng Ôn lại chẳng chút do dự, không có tí cảm giác ngại ngùng nào. Thì ra, với Giản Thượng Ôn, những chuyện như thế này đã quá quen thuộc rồi! Phỉ Thành nhìn Giản Thượng Ôn đầy khinh thường.

Thế nhưng, Giản Thượng Ôn chỉ cười khẽ, đôi mắt hổ phách ánh lên nét tinh quái, như thể có thể nhìn thấu lòng người:

"Cậu nổi giận làm gì? Ghen à?"

Như bị chạm đúng chỗ đau, Phỉ Thành lập tức trừng mắt, hừ lạnh, kiêu ngạo nói:

"Anh đang tưởng tượng cái gì thế? Tôi mà đi ghen với anh á?"

Nghe vậy, Giản Thượng Ôn bật cười, trông chẳng khác nào một con cáo ranh mãnh, bướng bỉnh. Cậu lười biếng nói:

"Ừ nhỉ, Phỉ Thành cậu đẹp trai ngời ngời, tất nhiên không thể để mắt tới tôi rồi. Nhưng nếu vậy, sao không hợp tác với tôi nhỉ? Tôi giúp cậu theo đuổi người cậu thích?"

Nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt Giản Thượng Ôn, Phỉ Thành cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Hắn đã nói là không thích Giản Thượng Ôn, nhưng chẳng phải nếu anh ta thích mình thì nên níu kéo sao? Vậy mà Giản Thượng Ôn lại không hề buồn bã, ngược lại còn sốt sắng muốn giúp hắn ghép đôi với người khác? Người này... đúng là chẳng có trái tim!

Thiên tài từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, đặc biệt là những kẻ thành danh từ khi còn trẻ. Phỉ Thành ngả người ra sofa, mái tóc đỏ rối bời, ngũ quan sắc bén ánh lên vẻ tự tin cuồng ngạo của một kẻ sinh ra để tỏa sáng:

"Tôi theo đuổi người mình thích, không cần ai giúp."

Nói rồi, hắn liếc nhìn Giản Thượng Ôn:

"Hơn nữa, sao anh biết tôi không có cửa thắng?"

Giản Thượng Ôn nghe xong chỉ hơi nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ.

Cậu đương nhiên biết rõ.

Sống lại một lần, Giản Thượng Ôn đã hiểu rõ mọi thứ. Ôn Cẩm là thụ chính của câu chuyện này, ngay từ đầu, cậu ta cũng không có chủ đích xây dựng dàn hậu cung. Ôn Cẩm từng yêu đơn phương một người—không phải thanh mai trúc mã Phó Cẩn Thành, không phải vị hôn phu Lương Thâm, cũng không phải siêu sao Kỳ Ngôn, càng không phải "cún con" Phỉ Thành—mà là tổng đạo diễn của chương trình, Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị là một huyền thoại trong giới điện ảnh. Ngay từ bộ phim đầu tiên của mình, anh ta đã mời được những cái tên hàng đầu của showbiz. Xuất thân của Thẩm Nghị là một bí ẩn, chỉ biết anh ta có hậu thuẫn tài chính cực kỳ vững chắc. Chỉ cần dự án lọt vào mắt xanh của anh, kinh phí không bao giờ là vấn đề.

Ôn Cẩm đã phải lòng Thẩm Nghị ngay từ lần đầu gặp mặt tại một bữa tiệc. Vì muốn được anh ta để mắt đến, Ôn Cẩm thậm chí từ bỏ cuộc sống thoải mái ở nước ngoài, về nước gia nhập showbiz, chỉ mong có thể trở thành chàng thơ của Thẩm Nghị.

Thế nhưng, dù Ôn Cẩm có nổi bật thế nào, Thẩm Nghị vẫn chẳng hề để tâm.

Thậm chí, có lần Thẩm Nghị chuẩn bị làm một bộ phim mới, Ôn Cẩm say rượu đến tận cửa tự tiến cử, quyến rũ hết mức có thể. Nhưng Thẩm Nghị còn chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh lùng bảo trợ lý đuổi cậu ta về với lý do "không tuyển diễn viên nghiệp dư". Từ đó trở đi, những người đàn ông kia mới có cơ hội tiếp cận Ôn Cẩm.

Nghĩ đến đây, Giản Thượng Ôn cảm thấy không cần vội vàng. Dù Ôn Cẩm có là "trung tâm vũ trụ" của mọi người đi chăng nữa, nhưng trên đời này luôn có những ngoại lệ.

"Thế thì đợi đến ngày mai xem sao." Giản Thượng Ôn đứng dậy, mỉm cười nhìn Phỉ Thành: "Đến lúc đó cậu tự đưa ra quyết định cũng chưa muộn."

Phỉ Thành cau mày: "Sao anh lại muốn giúp tôi?"

Giản Thượng Ôn nhún vai, tỉnh bơ đáp: "Coi như trả ơn cậu."

Phỉ Thành hơi sững người. Còn chưa kịp phản ứng, Giản Thượng Ôn đã bất ngờ tiến lại gần.

Ánh hoàng hôn chiếu lên sàn nhà kéo dài bóng hai người. Khoảng cách giữa họ bỗng thu hẹp lại.

Phỉ Thành ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Giản Thượng Ôn, bàn tay lạnh buốt của cậu bất ngờ chạm lên xương quai xanh của hắn—ngay vị trí vết cắn khi nãy—mang theo một cảm giác tê dại khó tả.

Sau đó, Giản Thượng Ôn ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười:

"Trả lễ nhé."

Nói xong, cậu xoay người rời đi, để lại Phỉ Thành đứng chết trân một chỗ.

Vài giây sau, hắn chợt bừng tỉnh. Khoan đã... đây chẳng phải là kiểu "được lợi còn bày đặt ra vẻ" sao?

Mình là cái gì trong mắt anh ta chứ?

Tình một đêm à?!!

Tầng dưới.

Khi Giản Thượng Ôn xuống lầu, trời đã bắt đầu tối. Bên dưới khá nhộn nhịp.

Cậu ngửi thấy mùi thơm từ phía bếp, liếc nhìn quanh phòng khách. Hầu hết khách mời đã xuống dưới, toàn là trai đẹp mỗi người một phong cách. Một màn "trai đẹp tụ hội" thế này đúng là mãn nhãn.

Đúng lúc đó, Dư Xán Xán bước đến.

"Cậu xuống rồi à? Căn biệt thự này là nơi đoàn phim sắp xếp cho mọi người ở tạm thôi, đồ ăn cũng không nhiều lắm. Lúc nãy tụi này kiểm tra, trong tủ lạnh chỉ có ít hải sản, mà chẳng ai biết nấu ăn. May mà A Cẩm đề xuất làm cơm chiên hải sản."

Giản Thượng Ôn ngạc nhiên: "Cơm chiên hải sản?"

Dư Xán Xán gật đầu: "Đúng vậy, may có A Cẩm chứ không thì đói rồi. Cậu qua lấy đĩa đi!"

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được, cảm ơn Dư ca. Tôi đi xem sao."

Nhưng khi đến bếp, nhìn thấy nồi cơm chiên trước mặt, cậu đơ người.

Một bát cơm cháy khét, chín chưa tới, nhìn là biết... "thảm họa ẩm thực".

Vậy mà ở kiếp trước, mấy tên đàn ông kia lại coi đây là "mỹ vị cứu rỗi tâm hồn" cơ đấy.

Thật hết nói nổi.

Ôn Cẩm lúc này thấy Giản Thượng Ôn, liền vui vẻ vẫy tay: "Giản ca, anh đây rồi!"

Dưới ánh đèn sáng rực của phim trường, Giản Thượng Ôn mỉm cười hỏi:

"Đúng rồi, cơm đâu?"

"À..." Ôn Cẩm đeo tạp dề, khuôn mặt hơi ửng đỏ, vội đáp: "Thâm ca đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi, anh cứ lấy trực tiếp là được."

Giản Thượng Ôn liếc nhìn về phía quầy bar, nơi Lương Thâm đang đứng.

Người đàn ông khoác lên mình chiếc sơ mi trắng tinh, vóc dáng cao gầy, vòng eo thon gọn được thắt nhẹ bởi chiếc tạp dề màu trầm. Đôi kính gọng vàng phản chiếu ánh sáng, tôn lên khí chất ôn nhu, điềm đạm của anh. Trước mặt Lương Thâm là một đĩa cơm chiên hải sản, trang trí đẹp mắt, kết hợp hoàn hảo giữa màu sắc của rau củ và tôm mực.

Giản Thượng Ôn tiến lại gần, nhận lấy đĩa cơm từ tay hắn, kèm theo một ly nước đặt sẵn bên cạnh. Lương Thâm nhẹ giọng dặn dò:

"Của cậu, nước ở kia, chúc cậu ngon miệng."

Ôn nhu, chu đáo đến từng chi tiết.

Ngay lập tức, khán giả trong phòng livestream bùng nổ:

"Aaa! Anh Thâm dịu dàng quá đi!" "Cảm giác cứ như nam chính bước ra từ tiểu thuyết ấy!" "Sao trên đời lại có người đàn ông hoàn hảo thế này chứ?!"

Giản Thượng Ôn nhìn chăm chú vào đĩa cơm trước mặt. Cảnh tượng này khiến cậu nhớ về lần đầu tiên tham gia show thực tế kiếp trước. Khi đó, cậu không chuẩn bị gì cả, lại bị Phó Cẩn Thành chèn ép và các khách mời khác xa lánh. Đến bữa ăn, vì quá căng thẳng, cậu chẳng thể nuốt nổi, thẳng thừng từ chối.

Hậu quả? Cả mạng xã hội lao vào chỉ trích cậu kiêu ngạo, không biết điều.

Về sau, cũng chính Lương Thâm là người mang đến cho cậu một đĩa cơm chiên hải sản. Trong lúc bối rối và cảm động, cậu đã ăn hết mà không hề hay biết—đĩa cơm ấy đã bị bỏ thuốc.

Khi màn đêm buông xuống, cơ thể cậu dần trở nên nóng rực, cuối cùng không chịu nổi mà mò đến phòng của Lương Thâm cầu xin " thuốc giải". Người đàn ông luôn mang vẻ ngoài đạo mạo kia tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội, giày vò cậu suốt đêm đến khi kiệt sức mới buông tha.

Hôm sau, hình ảnh cậu bước ra từ phòng của Lương Thâm bị camera ghi lại.

Dư luận dậy sóng.

Cả mạng xã hội đều chửi rủa cậu là loại vô liêm sỉ. Trong mắt khán giả, một người lịch lãm, nho nhã như Lương Thâm thì không thể có chuyện cưỡng ép được. Chỉ có thể là do cậu cố tình leo lên giường khách mời để nổi tiếng!

Cũng vì vậy mà danh tiếng của cậu sụp đổ hoàn toàn.

Bây giờ, khi đối diện lại với cùng một tình huống, Giản Thượng Ôn chỉ nở một nụ cười nhạt.

Lần này, cậu không ngu ngốc để mặc người ta xâu xé nữa.

Lương Thâm nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế? Cơm không hợp khẩu vị à?"

Giản Thượng Ôn biết rõ, chỉ cần cậu dám chê bai, khán giả trong phòng livestream sẽ lập tức ném đá không thương tiếc.

Người khác ăn được, chẳng lẽ cậu không ăn được?

Cậu chợt bật cười. Lương Thâm đúng là đáng sợ. Luôn mang gương mặt dịu dàng vô hại, nhưng từng lời nói, từng hành động đều được tính toán cẩn thận, giống như một con rắn đang nhỏ từng giọt nọc độc cho người ta chết từ từ.

Nhưng đáng tiếc...

Kiếp này, cậu không còn là ngây thơ như vậy nữa."Không có gì đâu." Giản Thượng Ôn khẽ thở dài, cố tình lộ ra vẻ bối rối: "Cơm của A Cẩm làm ngon lắm, chỉ là... thật đáng tiếc..."

Vừa nói, cậu vừa liếc mắt nhìn Ôn Cẩm đầy ẩn ý.

Quả nhiên.

Ôn Cẩm vốn đang lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người, lập tức bị thu hút. Cậu ta nhanh chóng tiến lại gần:

"Giản ca, sao thế?"

Giản Thượng Ôn thầm cười lạnh. Cái gì mà "bé ngoan đơn thuần", "hoa trắng nhỏ không vướng bụi trần"? Ôn Cẩm luôn tỏ ra không để tâm, nhưng thực chất lại cực kỳ coi trọng ánh nhìn của người khác. Chỉ cần nắm được điểm yếu này, thì chẳng có gì là không thể điều khiển.

Khi Ôn Cẩm bước tới, cậu ta thấy Giản Thượng Ôn đứng trước quầy, dáng người gầy gò trong chiếc sơ mi mỏng, gương mặt trắng trẻo có chút nhợt nhạt, trông yếu đuối đến đáng thương.

Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu:

"Không có gì đâu, A Cẩm, em đừng bận tâm. Anh đi trước đây."

Câu nói nửa vời càng khiến người khác tò mò.

Nhất là Ôn Cẩm. Cậu ta vốn đang muốn lợi dụng show thực tế này để thể hiện tài năng nấu ăn trước đạo diễn Thẩm Nghị. Nếu có khách mời chê đồ ăn của cậu ta, chẳng phải sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng sao?

Không được!

Ôn Cẩm kiên quyết giữ anh lại:

"Giản ca, có phải cơm có vấn đề gì không?"

Giản Thượng Ôn giả vờ do dự, miễn cưỡng đáp:

"Thật ra... anh bị dị ứng hải sản. Nhưng A Cẩm đã bỏ công làm món này, anh không muốn em thất vọng... Hơn nữa, anh Thâm cũng bảo rằng em đã rất vất vả..."

Vừa dứt lời, cậu lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lương Thâm phóng tới.

Nhưng Ôn Cẩm hoàn toàn không để ý. Cậu ta chỉ nghĩ rằng nếu Giản Thượng Ôn ăn vào mà bị dị ứng thật, có khi lại bị đạo diễn trách mắng. Cậu ta lập tức nói:

"Không sao đâu, Giản ca! Anh dị ứng thì đừng ăn!"

Giản Thượng Ôn khẽ nhíu mày:

"Nhưng mà... bỏ phí thức ăn thì không tốt lắm đâu. Anh Thâm còn nói—"

"Vậy thì để anh Thâm ăn đi!" Ôn Cẩm nhanh chóng cầm đĩa cơm chiên đặt trước mặt Lương Thâm, giọng đầy nhiệt tình: "Anh Thâm, anh ăn đi! Nếu không đủ, em làm thêm cho anh nhé!"

Nụ cười của Lương Thâm cứng đờ.

Ôn Cẩm thì vui vẻ nghĩ rằng mình đã làm một việc tốt, có thể ghi điểm với đạo diễn Thẩm Nghị.

Còn Giản Thượng Ôn...

Cậu thầm bật cười.

Lương Thâm chắc đang tức điên lên rồi, đúng không?

Mà buổi tối nay, có khi sẽ càng khó chịu hơn nữa.