Không gian trong phòng lặng như tờ.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Phó Cẩn Thành chỉ nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên bên tai. Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên đầy vẻ trêu chọc: "Phó tổng nghĩ rằng tôi nên quan tâm sao?"
Phó Cẩn Thành bình thản nói: "Tôi nói gì, cậu cũng sẽ nghe theo?"
Giản Thượng Ôn bật cười khẽ, tiếng cười trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng, như thể vừa dội một chậu nước lạnh lên tia hy vọng mong manh trong lòng Phó Cẩn Thành. Nhưng rồi cậu lại quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt sâu thẳm, cất giọng nhẹ bẫng: "Nhưng Phó tổng có thể thử xem."
Sắc mặt Phó Cẩn Thành thoáng sa sầm. Hắn trầm giọng: "Xem ra trước đây khi tôi bị thương, sự quan tâm của cậu đối với tôi cũng không phải thật lòng?"
Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng đáp: "Phó tổng nói gì vậy, tôi thật sự không hiểu."
Phó Cẩn Thành dõi theo Giản Thượng Ôn, thấy cậu chậm rãi ngồi xuống đối diện mình, thong thả thu dọn hộp thuốc, giọng điềm nhiên mà dứt khoát: "Trước đây, Phó tổng là kim chủ của tôi, mọi chi phí ăn mặc, sinh hoạt của tôi đều do anh chu cấp. Anh xem tôi như tình nhân, tôi cũng cố gắng làm tròn bổn phận của một tình nhân. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thuộc về chính mình. Đây là tự do của tôi."
Câu nói thẳng thừng ấy khiến không gian càng trở nên im ắng.
Những ngày qua, mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Nhưng Giản Thượng Ôn vốn là người linh hoạt, nếu tình huống thay đổi nhanh, cậu cũng sẽ có cách ứng phó nhanh.
Suy nghĩ kỹ lại, Phó Cẩn Thành chưa từng thực sự tỉnh táo nhìn nhận mối quan hệ giữa cả hai. Trong tiềm thức của hắn, cậu vẫn là người của hắn, vẫn là một tình nhân thuộc quyền sở hữu của hắn.
Nhưng bây giờ, Giản Thượng Ôn muốn hắn hiểu rõ một điều: thời thế đã thay đổi. Cậu sẽ không còn dựa vào ai, cũng không còn thuộc về bất kỳ ai nữa. Đã đến lúc Phó Cẩn Thành nên thức tỉnh, đừng tiếp tục chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình.
Quả nhiên, sắc mặt hắn tối sầm.
Nhưng Giản Thượng Ôn chẳng hề bận tâm. Dù sao trước đây cậu cũng đã chịu đủ rồi, đàn ông mà, đôi khi cần phải để họ nếm trải chút cảm giác thua cuộc thì mới tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần.
Cậu nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Phó tổng còn gì muốn nói không?" Sau đó cười nhạt: "Nếu không có, vậy tôi đi trước. Để bác sĩ vào kiểm tra lại cho anh."
Cậu xoay người định rời đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, giọng nói trầm thấp của Phó Cẩn Thành vang lên phía sau: "Có phải bất kể sau này ai bao nuôi cậu, cậu cũng sẽ quan tâm họ như cách cậu từng quan tâm tôi không?"
Bước chân Giản Thượng Ôn khựng lại.
Căn phòng dường như rơi vào một khoảng lặng tuyệt đối, một sự im lặng như thể đến từ tận sâu linh hồn.
Phó Cẩn Thành cứ ngỡ Giản Thượng Ôn sẽ cảm thấy bị sỉ nhục mà không đáp lời.
Nhưng trái ngược với dự đoán của hắn, Giản Thượng Ôn chậm rãi xoay người lại, trong đôi mắt không có chút nào chua xót hay bi thương, mà chỉ là một nụ cười hờ hững, nhẹ nhàng.
Cậu đứng đó, ánh mắt điềm nhiên nhìn xuống hắn, kẻ đang ngồi trên ghế, thần thái nhàn nhạt, nhưng chính thái độ ấy lại khiến Phó Cẩn Thành có cảm giác như người đang bị sỉ nhục lại là chính hắn.
Bởi vì Giản Thượng Ôn khẽ cười, giọng nói êm dịu nhưng lại lạnh lẽo đến tận đáy lòng: "Tôi cứ tưởng Phó tổng là người thông minh, hẳn sẽ hiểu một đạo lý. Cái gì dùng thủ đoạn mà có được, một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác dùng chính thủ đoạn đó để cướp đi. Không phải sao?"
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Bên ngoài hành lang, ánh đèn rực rỡ cùng tiếng ồn ào huyên náo ùa vào ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra. Nhưng chỉ trong tích tắc, khi cánh cửa đóng lại, không gian bên trong lại rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Không phải bị ngăn cách bởi một cánh cửa, mà như thể là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Giản Thượng Ôn bước ra ngoài, ngay lập tức nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng tựa vào tường gần cửa - Lạc Chấp Diệp.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Lạc Chấp Diệp dáng người cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến người ta không thể đoán được cảm xúc thực sự của anh.
Giản Thượng Ôn cất giọng bình tĩnh: "Anh làm gì ở đây?"
Lạc Chấp Diệp điềm nhiên đáp: "Vừa từ phía sau đi đến, nghe nói ở đây có chuyện nên qua xem thử."
Giản Thượng Ôn khẽ gật đầu: "Phó tổng ở bên trong."
Lạc Chấp Diệp không giấu giếm, nói thẳng: "Không cần. Nếu em đã ở đây, trực tiếp nói cho tôi biết tình hình cụ thể là được."
"Không bị thương đến xương cốt," Giản Thượng Ôn đáp, giọng điềm nhiên, "Chỉ là vết thương ngoài da."
Lạc Chấp Diệp gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Tính anh vốn không phải người hay nói nhiều, bình thường cũng chỉ nói những gì cần nói, nên cũng chẳng ai thắc mắc gì về điều đó.
Nhưng Giản Thượng Ôn lại thoáng cười, hỏi vu vơ: "Anh đứng ngoài này, có nghe thấy gì không?"
Lạc Chấp Diệp đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đối diện không để lộ cảm xúc: "Tôi vừa đến. Hai người đã nói gì sao?"
Hai người nhìn nhau không chớp mắt.
Cuối cùng, vẫn là Giản Thượng Ôn rời mắt trước, cậu mỉm cười: "Có thể nói gì chứ? Nếu Lạc lão sư không định vào, vậy chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi."
Lạc Chấp Diệp không phản đối.
Khi quay trở lại quảng trường, bầu không khí căng thẳng vì chuyện vừa xảy ra cũng đã dần tan biến.
Do sự cố ở quảng trường, buổi lễ cầu phúc tối nay đã bị hoãn lại hai ngày. Chính quyền thị trấn lập tức cử người kiểm tra toàn bộ các thiết bị để đảm bảo không có sự cố tương tự xảy ra nữa.
Khách mời sau một ngày dài mệt mỏi được sắp xếp nghỉ lại tại khách sạn gần nhất.
Khách sạn mang phong cách cổ kính, dù diện tích không lớn nhưng bên trong được bài trí rất tinh tế, chi phí cũng hợp lý.
Khi phân phòng, vì số lượng phòng vẫn còn dư dả, nên mỗi khách mời đều có phòng riêng. Phòng của Giản Thượng Ôn nằm đối diện phòng Kỳ Ngôn.
Khi nhận phòng cũng đã gần tối.
Sau đó, mọi người cùng nhau xuống lầu dùng bữa.
Thực đơn của khách sạn hôm nay khá chỉn chu, có thể thấy đầu bếp đã bỏ nhiều tâm huyết, chỉ có điều dường như đầu bếp này đặc biệt yêu thích hương vị chua ngọt, nên hầu hết các món ăn đều mang vị này. Đáng tiếc, Giản Thượng Ôn không thích vị chua lắm.
Cậu ăn rất ít. Nhưng dù sao, buổi tối cậu cũng không quen ăn nhiều, chỉ cần qua loa vài miếng là được.
Chỉ có một vấn đề duy nhất: nước nóng.
Không biết có phải do ảnh hưởng của trận động đất hay không, mà vòi nước nóng của khách sạn này hoàn toàn không hoạt động. Sau một hồi chờ đợi vô ích, Giản Thượng Ôn quyết định xuống quầy lễ tân hỏi thử.
Vừa bước ra ngoài, cậu thấy cửa phòng đối diện đang mở.
Và ngay lúc đó, tầm mắt cậu chạm phải Kỳ Ngôn đang bận rộn sắp xếp đồ đạc trong phòng.
Không biết từ lúc nào, trong phòng của Kỳ Ngôn xuất hiện thêm khá nhiều nhạc cụ và cả một số sách vở. Có lẽ trong lúc ăn tối, nhân viên hậu cần đã chuyển đến cho anh.
Vì cần tiện ra vào, nhân viên cũng không đóng cửa phòng anh lại.
Giản Thượng Ôn thoáng ngạc nhiên, dứt khoát bước vào hỏi: "Sao lại có nhiều đồ vậy?"
Kỳ Ngôn đáp: "Mấy ngày trước, tôi đến trường học trên núi, thấy nhạc cụ trong lớp học của bọn trẻ đều đã cũ, có cái còn hư hỏng không thể sử dụng. Thế nên tôi liên hệ người ta, nhờ gửi một ít nhạc cụ tôi từng dùng trước đây đến đây. Hai ngày nữa tôi sẽ quyên tặng cho bọn nhỏ."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Không tệ nhỉ. Làm việc thiện tích đức."
Kỳ Ngôn lắc đầu cười: "Tích đức thì chưa biết, chỉ là đồ mình không dùng đến để đó cũng phí thôi. Tôi quen dùng nhạc cụ của riêng mình. Bình thường, tôi chơi guitar nhiều nhất, cây đàn đó là đặt làm riêng, âm sắc cũng do tôi tự điều chỉnh theo thói quen..."
Anh đang nói dở thì chợt dừng lại.
Có những chuyện dù muốn giữ kín, nhưng thời gian trôi qua, ký ức như bọt biển hút nước, tích tụ đến một mức độ nào đó, chỉ cần một khoảnh khắc vô tình lại có thể tràn ra.
Đó là một câu chuyện rất lâu trước đây.
Kỳ Ngôn yêu âm nhạc từ nhỏ. Nhưng khi đó, anh và Giản Thượng Ôn đều chỉ là những đứa trẻ nghèo. Một cây guitar đối với họ mà nói, là thứ vô cùng xa xỉ.
Hồi ấy, Kỳ Ngôn thường tranh thủ làm thêm, sau đó trốn vào phòng nhạc khi không có ai, mượn đàn để luyện tập.
Cũng bởi vậy mà không ít lần bị bảo vệ đuổi đi.
Lâu dần, anh học được cách tự kiềm chế, cố gắng không chạm vào đàn quá nhiều.
Mãi đến một ngày, cũng là vào mùa đông năm ấy.
Ngày hôm đó, tuyết rơi dày.
Kỳ Ngôn và Giản Thượng Ôn ngồi bên một quán lẩu cay nghi ngút khói bên đường.
Khi thổi nến sinh nhật, Kỳ Ngôn đã ước rằng, nếu một ngày có thể dư dả một chút, anh muốn có một cây guitar thuộc về riêng mình.
Ngay khi điều ước ấy vừa thốt ra, anh mở mắt và trông thấy trước mặt mình thật sự có một cây guitar gỗ màu óc chó.
Cùng với đó, là ánh mắt Giản Thượng Ôn sáng lấp lánh và nụ cười dịu dàng của cậu.
Kỳ Ngôn khi đó vô cùng bất ngờ, anh hỏi: "Sao cậu lại mua? Cái này đắt lắm đúng không?"
"Không đắt." Giản Thượng Ôn đáp nhẹ bẫng, "Tôi đã tích góp được một khoản khi làm gia sư. Cây guitar này tuy không phải loại xa xỉ nhất, nhưng tôi đã nghiên cứu kỹ, âm sắc của nó rất hay, hơn nữa còn có thể tự điều chỉnh theo sở thích. Như vậy, sau này cậu không cần lén lút vào phòng nhạc nữa."
Đây là cây guitar đầu tiên trong đời của Kỳ Ngôn.
Là Giản Thượng Ôn chắt chiu từng đồng suốt một khoảng thời gian dài để mua được.
Kỳ Ngôn lúc ấy thoáng ngẩn người, rồi nói: "Cậu vất vả như vậy mới mua được, tôi không thể nhận. Mau mang đi trả lại đi."
"Nếu không nhận thì cứ vứt đi." Giản Thượng Ôn thở dài, nhíu mày nhìn anh: "Trời, sao cậu lại ngang ngạnh thế nhỉ? Bây giờ tôi tặng cậu, sau này tôi muốn thứ gì, cậu lại tặng tôi là được mà? Hơn nữa, cậu chơi guitar rất hay, mỗi lần nghe đều khiến tôi có cảm giác như đang tắm nắng, vô cùng thư thái. Đã vậy, đây là cây guitar đầu tiên của cậu, đặt cho nó một cái tên đi! Gọi là 'Tiểu Thái Dương' nhé!"
Kỳ Ngôn bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tên gì mà kỳ cục vậy?"
Nhưng về sau, cây guitar ấy vẫn được gọi là "Tiểu Thái Dương".
Nó luôn ở bên anh, thậm chí còn theo anh đến cuộc thi tuyển chọn tài năng. Chỉ là sau khi debut, quản lý nói việc mãi dùng một cây guitar cũ không phù hợp với hình ảnh của anh, thế nên đã thay đổi nó...
Giản Thượng Ôn chớp mắt, hỏi: "Tiểu Thái Dương vẫn còn chứ?"
Kỳ Ngôn gật đầu: "Ừm, chất lượng vẫn rất tốt, chỉ là bây giờ tôi ít dùng đến."
Anh không muốn để Giản Thượng Ôn biết rằng, suốt những năm qua, mình vẫn âm thầm giữ lại những kỷ niệm thuộc về quá khứ. Như thể chỉ có anh là người duy nhất chưa từng muốn buông bỏ.
Câu nói này vốn mang theo chút hờn dỗi.
Đáng tiếc, Giản Thượng Ôn chỉ cười nhạt, đáp: "Cũng đúng, đồ cũ vốn dĩ nên bị thay thế."
Ban đầu, Kỳ Ngôn chỉ định trêu chọc Giản Thượng Ôn một chút, nhưng không ngờ cậu lại chẳng có phản ứng gì, thế nên người giận lại thành anh. Anh cau mày nói: "Chưa có thay, tôi chỉ nói là ít dùng, chứ đâu có nói không cần! Tôi không giống cậu, cái gì cũng dứt khoát đến mức cực đoan, nói bỏ là bỏ được ngay!"
Giản Thượng Ôn hơi sững người.
Kỳ Ngôn cũng nhận ra mình có phần hơi kích động, gương mặt điển trai thoáng lướt qua một tia mất tự nhiên.
Giản Thượng Ôn bật cười: "Cậu xem cậu kìa, lúc nào cũng vậy, tôi còn chưa giận, mà chính cậu đã nổi nóng rồi."
Kỳ Ngôn trừng mắt nhìn cậu một cái.
Bình thường anh rất ít khi nổi giận, nhưng không hiểu sao mỗi lần đối mặt với Giản Thượng Ôn, anh lại không kiềm chế được.
Thấy anh lúc này vẫn còn cáu kỉnh, Giản Thượng Ôn cũng không trêu chọc nữa, kiếm cớ rời đi.
Nhưng cậu vừa đi được vài bước thì lại tình cờ gặp Lạc Chấp Diệp.
Đúng là khéo thật, dạo gần đây không hiểu sao số lần cậu đụng mặt Lạc ảnh đế lại tăng vọt đến mức khó tin.
Giản Thượng Ôn cười hỏi: "Lạc lão sư, sao anh lại ở đây?"
Lạc Chấp Diệp đáp: "Bình nóng lạnh trong phòng tôi bị hỏng, tôi định xuống dưới tìm nhân viên khách sạn."
"À, vậy đúng là trùng hợp, tôi cũng thế." Giản Thượng Ôn gật đầu, "Đi chung nhé?"
Lạc Chấp Diệp không từ chối.
Nhân viên khách sạn nhanh chóng đến kiểm tra. May mắn là bình nóng lạnh trong phòng Lạc Chấp Diệp chỉ bị lỗi nhỏ, sửa một lát là xong. Nhưng đến phòng của Giản Thượng Ôn thì lại là chuyện khác.
"Ống dẫn nước trong phòng ngài có vẻ bị hỏng rồi, nhưng chúng tôi không có linh kiện thay thế ngay lúc này." Nhân viên khách sạn ái ngại nói, "Nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai. Tối nay ngài có thể tạm dùng phòng của một vị khách khác được không?"
Giản Thượng Ôn thở dài: "Đành vậy."
Nhân viên khách sạn thở phào nhẹ nhõm rồi rời đi.
Cậu đứng giữa hành lang, cân nhắc xem có nên qua phòng Dư Xán Xán mượn tắm nhờ hay không thì chợt nghe giọng trầm thấp của Lạc Chấp Diệp: "Qua phòng tôi đi."
Giản Thượng Ôn có hơi bất ngờ, quay sang nhìn anh.
Nếu câu này do người khác nói, chắc chắn sẽ khiến người ta phải cảnh giác, hoặc ít nhất cũng sinh nghi. Nhưng nếu là Lạc Chấp Diệp, thì lại chẳng có chút nào giống như đang đùa cợt hay có dụng ý khác. Người đàn ông này lúc nào cũng mang theo vẻ chính trực, khiến người ta không thể nghĩ sai được.
Giản Thượng Ôn bật cười, nửa đùa nửa thật: "Anh cũng gan thật đấy, không sợ bị người nào đó bắt gặp rồi hiểu lầm à?"
"Nếu có hiểu lầm, tôi sẽ giải thích rõ ràng." Lạc Chấp Diệp nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng trầm ổn mà vững vàng, "Em không cần lo lắng."
Anh nghĩ rằng, với tính cách cẩn trọng của Giản Thượng Ôn, cậu chắc chắn sẽ từ chối.
Anh vừa nghe fan bàn tán, mới biết rằng rất lâu về trước, Giản Thượng Ôn đã từng chịu tổn thương vì những tin đồn không đâu liên quan đến anh.
Lạc Chấp Diệp cứ ngỡ rằng, sau những tổn thương ấy, cậu sẽ không muốn lại gần anh nữa, càng không thể cho anh thêm một cơ hội lần thứ hai.
Nhưng khi anh ngước mắt lên, đối diện với anh vẫn là ánh mắt cong cong, dịu dàng như cũ.
Giản Thượng Ôn nói: "Vậy được rồi, nếu Lạc lão sư đã nói vậy, tôi mà từ chối thì có vẻ không phải phép."
Lạc Chấp Diệp hiếm khi tỏ ra nghi hoặc: "Em không lo sao?"
"Lo cái gì?" Giản Thượng Ôn bật cười, "Không phải anh đã nói rồi sao, nếu có tin đồn không hay, anh sẽ tự mình giải quyết. Vậy thì tôi còn gì phải lo nữa?"
Đôi mắt cậu trong trẻo, ánh nhìn bình thản, chẳng lẫn chút hoài nghi.
Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, Lạc Chấp Diệp nhìn khuôn mặt cậu, lắng nghe giọng nói của cậu, bỗng nhiên có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim mình chậm rãi, chậm rãi vang lên. Kỳ lạ thật, trái tim này vẫn luôn đập từng giây từng phút, vậy mà mãi đến hôm nay, anh mới phát hiện sự hiện diện của nó rõ ràng đến thế.
Như thể có thứ gì đó đang dần trồi lên khỏi mặt nước, chậm rãi trở nên rõ ràng.
Phòng của Lạc Chấp Diệp nằm ở cuối hành lang tầng hai.
Giản Thượng Ôn vào phòng, lấy áo choàng tắm và đồ vệ sinh cá nhân xong thì đi vào phòng tắm. Theo lẽ thường, vào giờ này, ai cũng ở trong phòng riêng, không ai lại đi gõ cửa phòng người khác. Nhưng hôm nay thì không như vậy.
Cậu vừa vào phòng tắm chưa bao lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Lạc Chấp Diệp đang đọc kịch bản, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy mở cửa, thấy Từ Dương đang đứng bên ngoài. Anh hỏi: "Trễ thế này rồi, có chuyện gì?"
"Lạc ca, nhân viên khách sạn vừa mang chút trái cây lên, em ăn thấy ngon nên mang sang cho anh một ít." Từ Dương cười nói, "Anh còn nhớ không, trước đây anh từng dẫn em về vườn nhà anh hái trái cây, vị của mấy quả này rất giống lúc đó."
Lạc Chấp Diệp nhận lấy túi trái cây trên tay cậu ta: "Ừ, tôi sẽ thử."
Từ Dương thực chất đến đây là vì chuyện lúc trưa. Khi đó, ở nhà ăn, Giản Thượng Ôn nhất quyết nhắc lại chuyện bánh kem của đoàn phim trước kia. Mặc dù không có ai đào sâu chủ đề này, nhưng cậu ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy bất an.
Cậu ta sợ Lạc Chấp Diệp hiểu lầm mình, nên đến đây để giải thích.
Từ Dương nói: "Lạc ca, em có chuyện muốn nói với anh. Lâu rồi chúng ta không tâm sự đàng hoàng, anh cho em vào ngồi một lát nhé?"
Bình thường, Lạc Chấp Diệp có thể sẽ đồng ý.
Nhưng hôm nay thì không.
Giản Thượng Ôn vẫn đang trong phòng tắm. Anh biết hai người này vốn không ưa gì nhau, nếu để chạm mặt, chắc chắn Giản Thượng Ôn sẽ không vui.
Lòng người vốn thiên vị.
Trước đây, Lạc Chấp Diệp không nghĩ đến điều này, nhưng bây giờ, theo thói quen, anh không muốn Giản Thượng Ôn phải khó chịu. Bởi vì mỗi khi cậu không vui, tâm trạng anh cũng chẳng khá hơn.
Thế nên, hiếm khi anh thẳng thừng từ chối: "Muộn rồi, có gì để mai hẵng nói."
Từ Dương thoáng ngạc nhiên. Muộn ư? Mặc dù biết Lạc ca luôn nghỉ ngơi sớm, nhưng bây giờ còn chưa đến chín giờ mà?
"Lạc ca... anh..."
Từ Dương vốn định nói gì đó, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cậu ta chợt nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm. Âm thanh không lớn, nhưng nếu để ý thì vẫn có thể nghe rõ ràng.
Phòng của Lạc ca... tại sao lại có người đang tắm?
Phát hiện này khiến Từ Dương gần như chết lặng, trong đầu thoáng chốc lướt qua vô số khả năng. Cậu ta mở miệng hỏi: "Lạc ca, trong phòng tắm... là ai vậy?"
Lạc Chấp Diệp thản nhiên đáp: "Giản Thượng Ôn. Máy nước nóng trong phòng cậu ấy bị hỏng, nên tôi bảo cậu ấy qua đây tắm."
"Tại sao cậu ấy không qua phòng em?" Từ Dương lập tức cau mày, nhưng ngay sau đó, cậu ta liền tìm cách chữa lại: "Ý em là, dù sao phòng em cũng gần phòng Thượng Ôn hơn mà!"
Ban đầu, cậu ta còn muốn châm chọc Giản Thượng Ôn một chút.
Nhưng không ngờ.
Lạc Chấp Diệp sắc mặt bình thản, giọng điệu lại lạnh lùng: "Vậy à? Tôi cũng muốn biết vì sao. Hay là cậu về suy nghĩ lại xem?"
Câu nói này khiến lòng Từ Dương chấn động mạnh.
Lạc ca... có ý gì? Chẳng lẽ anh ấy biết gì đó sao?
Trong đầu cậu ta đầy rẫy những câu hỏi, nhưng khi đối diện với gương mặt lãnh đạm của Lạc Chấp Diệp, cậu ta đành phải nuốt xuống, im lặng rời đi.
Sau khi Từ Dương đi rồi, căn phòng lại trở về sự yên tĩnh ban đầu.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Giản Thượng Ôn quấn áo choàng tắm bước ra ngoài. Mái tóc cậu còn ướt, những sợi tóc đen dính trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú. Chiếc áo choàng dài đến bắp chân, để lộ ra làn da trắng mịn, tựa như ngọc thạch thượng hạng.
Giọng cậu khàn khàn một chút, có lẽ do bị nước ấm xối qua, mang theo chút âm sắc trầm thấp đầy từ tính: "Ai vừa đến vậy?"
Lạc Chấp Diệp xoay người nhìn cậu, ánh mắt bỗng trầm xuống. Anh chậm rãi đáp: "Dương Dương vừa qua đây."
"Từ Dương ca à?" Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Xem ra tôi lại sắp có phiền phức rồi."
Lạc Chấp Diệp nói: "Sẽ không đâu. Tôi đã nói rõ ràng với cậu ta rồi."
Giản Thượng Ôn nghe vậy thì hơi yên tâm, nhưng không hoàn toàn tin tưởng. Tính cách của Từ Dương, Lạc Chấp Diệp có thể hiểu được một phần, nhưng so với anh, cậu lại càng hiểu rõ hơn.
"Ừm." Giản Thượng Ôn gật đầu, "Vậy tôi tin anh."
Dù có tin hay không, cứ nói trước như vậy đã. Nếu sau này có chuyện gì, ít nhất cũng có thể khiến Lạc Chấp Diệp cảm thấy áy náy. Không thiệt.
Trong lòng cậu tính toán rõ ràng.
Giản Thượng Ôn nói: "Vậy tôi về trước đây."
Khi xoay người định bước ra cửa, bất ngờ bị một lực kéo nhẹ, cánh tay bị giữ chặt, quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lạc Chấp Diệp.
Anh khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Em không tin tôi sao?"
Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Không có."
"Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được." Lạc Chấp Diệp cúi đầu nhìn cậu, giọng anh trầm thấp: "Bất kể trước đây em đã gặp ai, đã trải qua những gì, tôi đều không quan tâm, tôi không giống họ. Chuyện tôi hứa với em, tôi nhất định sẽ thực hiện."
Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Giản Thượng Ôn im lặng rất lâu mà không nói gì.
Ngay khi Lạc Chấp Diệp nghĩ rằng cậu vẫn chưa thể tin mình, Giản Thượng Ôn bỗng ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu ánh lên tia lý trí rõ ràng. Cậu tựa vào cửa, nhìn thẳng vào Lạc Chấp Diệp, khẽ cất giọng: "Lạc lão sư, vậy ra... thật ra buổi chiều hôm nay, bên ngoài phòng Phó tổng, ở hành lang... anh đã nghe thấy hết rồi, đúng không?"