Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 95: Tận dụng tài nguyên hợp lý



Mọi người xung quanh đều có chút háo hức xem kịch vui.

Nhưng Phỉ Thành thì hoàn toàn không cười nổi.

Chiếc cúp trong tay hắn nặng tựa ngàn cân. Hắn bắt gặp ánh mắt của Giản Thượng Ôn, rồi cuối cùng hạ quyết tâm bước về phía cậu.

Hắn dừng trước mặt Giản Thượng Ôn.

Nhưng ngay lúc đó, cậu lại mở miệng trước:

"Nếu đã quyết định tặng cho A Cẩm, sao còn chưa đưa qua?"

Phỉ Thành khựng lại.

Hắn đến đây là vì muốn trao chiếc cúp này cho Giản Thượng Ôn.

Nhưng Giản Thượng Ôn lại nói rằng, hắn đã hứa tặng Ôn Cẩm thì phải làm được.

Hắn nhìn sâu vào mắt cậu, muốn tìm kiếm chút gì đó, dù chỉ là một tia cảm xúc khác lướt qua đáy mắt. Nhưng không có. Giản Thượng Ôn nghiêm túc, thật sự muốn hắn thực hiện lời hứa.

Cuối cùng, Phỉ Thành đưa chiếc cúp trong tay cho Ôn Cẩm.

"Tặng cho cậu."

Ôn Cẩm thoáng ngây người.

Phỉ Thành cười thoải mái, giọng điệu chân thành: "Thật lòng cảm ơn cậu vì những gì đã giúp tôi trước đây, giúp tôi có đủ niềm tin để theo đuổi con đường này. Cảm ơn cậu."

Ôn Cẩm đón lấy chiếc cúp, nhưng khoảnh khắc chạm tay vào nó, trong lòng lại không hề có chút vui sướng nào.

Mà ngược lại, là một nỗi bất an kỳ lạ.

Cậu ta biết, người mà chiếc cúp này thực sự dành cho không phải là mình.

Cậu ta cũng không đáng để nhận nó.

Cảm giác này thật quen thuộc.

Phỉ Thành trao chiếc cúp này, không giống như vì tình cảm, mà giống như đang đưa ra một quyết định hệ trọng nào đó.

Sau khi Ôn Cẩm nhận lấy cúp, Phỉ Thành quay sang nhìn Giản Thượng Ôn, giọng điệu bình thản nhưng chắc nịch: "Lần sau, khi tôi giành được chức vô địch toàn quốc, tôi sẽ tặng nó cho anh."

Hắn nói rất nghiêm túc, rất rõ ràng. Không hề e ngại việc có bao nhiêu khách mời đang đứng xung quanh.

Toàn bộ phòng nghỉ lặng đi trong giấy lát.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Chỉ có Giản Thượng Ôn vẫn bình thản, khẽ cong môi:

"Vậy tôi sẽ chờ."

Nhưng trong lòng cậu lại rõ ràng, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Bởi vì nửa năm sau, Phỉ gia sẽ xảy ra biến cố lớn. Ông nội của Phỉ Thành lâm bệnh nặng, thế lực khắp nơi bắt đầu nhăm nhe hành động. Chàng trai trẻ Phỉ Thành khi ấy phải gánh vác trọng trách gia tộc, chính thức nắm quyền trong tay.

Ở kiếp trước, cũng bắt đầu từ thời điểm đó, Phỉ Thành bước chân vào cuộc chiến tranh giành tình cảm của Ôn Cẩm, trở thành một trong những đối thủ đáng gờm nhất.

Mà Giản Thượng Ôn thì lại muốn ngăn chặn chuyện này ngay từ bây giờ.

Vì nửa năm sau, khi cuộc chiến thật sự bắt đầu, cậu không muốn Phỉ Thành xen vào.

Không muốn hắn trở thành một trong những kẻ phá rối.

Bên cạnh, các thành viên trong đội nhìn cảnh này mà có chút ngơ ngác.

Dư Xán Xán là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí:

"Chúng ta đứng tụ lại đây cũng hơi chật chội nhỉ? Hay là ra ngoài trước đi?"

Mọi người đều đồng loạt gật đầu.

Sau đó, đội của Phỉ Thành quyết định tổ chức tiệc ăn mừng chiến thắng. Các thành viên cũng mời những khách mời tham gia cùng.

Bữa tiệc quán quân chắc chắn sẽ vô cùng hoành tráng.

Đương nhiên, chẳng ai nỡ từ chối.

Lần này bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Phỉ gia.

Phòng VIP trên tầng thượng, mọi người chơi đùa hết mình, rượu chảy như suối, âm nhạc sôi động, cả đám cuốn vào những điệu nhảy cuồng nhiệt.

Giản Thượng Ôn không đặc biệt thích nơi quá náo nhiệt, cậu ra ngoài sân thượng hít thở chút không khí trong lành. Khách sạn này nằm ở vị trí đắc địa tại A thành, từ đây có thể nhìn thấy dòng sông lấp lánh ánh đèn. Cậu đứng bên lan can, đưa mắt nhìn xuống bờ sông, nơi đó có không ít cặp đôi tay trong tay, tựa vào nhau trò chuyện, từng đôi từng đôi một, trông thật hạnh phúc.

Chợt, một giọng nói mang theo chút tuyệt vọng truyền đến từ giàn dây leo phía sau.

"Em không hiểu, tại sao lại không được?" Giọng một chàng trai trẻ có chút run rẩy: "Rõ ràng lần trước em diễn rất tốt, anh còn khen em mà! Vậy mà lần này đoàn phim lại thẳng tay loại em. Chẳng lẽ trước kia em làm chưa đủ tốt sao? Nhà em còn có thể rót vốn vào đoàn nữa mà!"

Giản Thượng Ôn hơi bất ngờ.

Cậu chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút cũng có thể vô tình nghe được câu chuyện thú vị. Cậu khẽ nghiêng đầu, chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ của chàng trai trẻ, không thể nhìn rõ người đối diện.

Cậu còn đang đoán xem đối phương là ai thì một giọng nói quen thuộc vang lên, lười biếng nhưng không giấu được sự uy nghiêm: "Không có lý do gì cả, không phù hợp thì loại."

Thẩm Nghị.

Chỉ cần nghe một câu, Giản Thượng Ôn lập tức nhận ra.

Chàng trai kia có vẻ càng thêm bất an: "Em có thể làm tốt hơn! Anh thật sự không thể cho em thêm một cơ hội sao?"

"Trên đời này nếu ai cũng có cơ hội thứ hai," Thẩm Nghị nói bằng giọng nhàn nhạt, "vậy tôi cần gì phải ngồi một chỗ casting cả một ngày trời."

Chàng trai vẫn không cam lòng: "Đạo diễn, em có thể làm mọi thứ, chỉ cần..."

Thẩm Nghị cắt ngang, giọng điệu vẫn chậm rãi nhưng mang theo sự cảnh cáo rõ ràng: "Vừa hay tâm trạng tôi đang tốt vì được ăn ngon, cho cậu một cơ hội biến mất. Nếu nói thêm một chữ, sau này cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Người kia lập tức cứng đờ.

Không lâu sau, bóng dáng cậu ta khuất khỏi tầm nhìn.

Giản Thượng Ôn quan sát toàn bộ sự việc, khẽ cảm thán trong lòng. Cậu đã nghe danh Thẩm đạo nghiêm khắc từ lâu, nhưng không ngờ lại có thể thẳng tay đến mức này. Đúng là một người lợi hại.

Cậu còn đang suy nghĩ thì giọng nói từ phía bên kia tường vọng đến: "Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì ra đây."

Giản Thượng Ôn hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Nghị lại phát hiện ra mình. Nhưng bị phát hiện cũng chẳng sao, cậu không phải kiểu người lén lút. Nếu không cần thiết, cậu thật sự không muốn đụng chạm đến người này.

Cậu vòng qua giàn dây leo, bước vào không gian bên kia. Trước mắt là một chiếc bàn sạch sẽ, trên đó bày vài đĩa đồ ăn tinh xảo. Thẩm Nghị ngồi lười biếng trên ghế dài màu đỏ, ánh đèn trầm thấp trên mặt đất hắt lên, làm nổi bật vẻ ngoài tuấn tú đầy khí chất của anh. Anh khẽ nâng mắt nhìn Giản Thượng Ôn, giọng điệu nhàn nhạt: "Trốn cái gì?"

"Anh oan tôi rồi." Giản Thượng Ôn nghiêng đầu cười, đôi mắt sáng như phủ một lớp ánh sáng lung linh: "Nếu tôi nói chỉ là tình cờ đi ngang qua, anh tin không?"

Thẩm Nghị gật đầu không chút do dự: "Tin."

Giản Thượng Ôn bất ngờ: "Vì sao?"

"Nếu cậu thật sự muốn tìm tôi, trực tiếp lên tầng trên là được," Thẩm Nghị hờ hững nói, "chứ không phải để lại một con thỏ ngu ngốc hát bài 'Cảm ơn' cho tôi nghe."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Xem ra Thẩm đạo không thích rồi, thỏ con thật đáng thương."

Cậu khéo léo lái chủ đề sang con thỏ, hoàn toàn không tỏ ra áy náy vì chuyện trước đó.

Thẩm Nghị lướt mắt nhìn cậu một cái, không vạch trần, chỉ hỏi: "Ngồi chặn cửa làm gì? Lại đây ngồi. Đi cùng ai đến đây?"

"Chúc mừng quán quân, đi chung xe đến." Giản Thượng Ôn thản nhiên ngồi xuống chiếc sofa đối diện. Gió trên tầng thượng lướt qua gò má trắng mịn của cậu, khiến cả người trông càng lười biếng hơn. Cậu tựa vào thành ghế, cười nhạt: "Rồi tình cờ nghe được một màn kịch hay."

Thẩm Nghị cong môi, ánh mắt đầy ẩn ý: "Hay đến thế sao?"

Giản Thượng Ôn thông minh không trả lời câu hỏi đó, chỉ nói: "Thẩm đạo, anh loại cậu ta là vì cậu ta không hợp với yêu cầu của anh sao?"

Thẩm Nghị cắt một miếng bò bít tết, động tác nhàn nhã nhưng dứt khoát, hắn tùy ý nói: "Có thể xem là vậy."

Giản Thượng Ôn cười, chờ anh nói tiếp.

Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ không dám tùy tiện đặt câu hỏi như vậy. Nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, cậu nhận ra một người có thể tự mình xây dựng một phòng cho mèo trong tòa cao ốc thì cũng chẳng có gì đáng sợ đến thế.

Hơn nữa...

Cậu phát hiện, khi nói đến công việc và chuyên môn, Thẩm Nghị cũng không hẳn là quá hà khắc.

Quả nhiên, Thẩm Nghị thản nhiên nói: "Diễn xuất của cậu ta quá đơn điệu, cảm xúc lúc nào cũng chỉ có một kiểu biểu đạt. Cậu ta có thể hợp vai, nhưng nếu diễn viên nào cũng giống nhau, tôi không có lý do để quay thêm một lần nữa. Đó là lý do thứ nhất."

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ không hiểu hết ý trong câu này.

Nhưng Giản Thượng Ôn lại hiểu.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Nghị đã nói tiếp: "Lý do thứ hai, đúng là phía sau cậu ta có tư bản chống lưng. Cậu ta có tài nguyên, nhưng lại dùng sai cách. Thay vì tìm mọi cách chen chân vào đoàn phim, có lẽ nên dành thời gian trau dồi kỹ năng diễn xuất thì hơn."

Giản Thượng Ôn hiếm khi cảm thấy hứng thú với một chủ đề như vậy, cậu hỏi: "Thẩm đạo, anh thực sự rất ghét diễn viên có chống lưng từ tư bản sao?"

"Không hẳn." Thẩm Nghị lười biếng liếc nhìn cậu một cái, đôi mắt sắc bén phản chiếu rõ ràng bóng dáng của Giản Thượng Ôn. Hắn khẽ nhếch môi cười: "Tôi chỉ ghét những kẻ ngu ngốc đến mức ngay cả tận dụng lợi thế cũng không biết cách."

.....

Ba ngày sau.

Sau khi rời khỏi tòa cao ốc, Giản Thượng Ôn dành hai ngày ở nhà nghỉ ngơi. Cậu chủ yếu cân nhắc về kịch bản mà Lạc Chấp Diệp gửi.

Trong số đó, cậu chọn ra một vai khiến mình có hứng thú nhất. Đây không phải là một nhân vật quan trọng xuyên suốt bộ phim, nhưng lại khiến cậu vô cùng thích thú.

Một vai thái giám.

Không phải nhân vật trung tâm, cũng không phải nhân vật được tranh giành, nhưng nhân vật này lại có một hành trình phát triển hoàn chỉnh.

Là một kẻ thấp hèn bị ức hiếp trong cung, một thân hình gầy gò, yếu ớt nên bị các thái giám khác chèn ép.

Sau đó, nhờ sự cố gắng không ngừng, cậu ta rốt cuộc lọt vào mắt xanh của một quý nhân. Cậu ta bắt đầu từng bước trả thù tất cả những kẻ đã ức hiếp mình, gây ra vô số chuyện tàn nhẫn.

Đến cuối cùng, dù bị ban chết, cậu ta vẫn mỉm cười, nói rằng bản thân không hối hận.

Càng đọc, Giản Thượng Ôn càng bị nhân vật này cuốn hút.

Cậu dành hai ngày nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối cùng, trong ngày thử vai, cậu đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sẵn sàng bước vào tòa cao ốc.

Vừa bước vào trong, Giản Thượng Ôn phát hiện số người xếp hàng thử vai đông ngoài dự kiến.

Cậu đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, nhưng vẫn thu hút ánh mắt của không ít người đang chờ. Cũng chẳng phải vì điều gì đặc biệt, chỉ là một số người sinh ra đã có khí chất khác biệt. Dù có che mặt đi nữa, sự nổi bật vẫn không thể giấu nổi.

Giản Thượng Ôn tìm một chiếc ghế trống bên cạnh ngồi xuống.

Người bên cạnh tò mò, khẽ hỏi: "Cậu cũng đến thử vai à? Vai nào vậy?"

Cậu đáp: "Vân Kính, Tiểu Vân Tử."

"Thái giám?" Người kia kinh ngạc, lộ rõ vẻ khó tin. "Sao cậu lại thử vai đó?"

Giản Thượng Ôn nghiêng đầu, hơi nhướn mày: "Không được sao?"

Người kia bật cười: "Không phải là không được... Chỉ là chỗ này hầu như toàn người đến thử vai Tiểu Vân Tử. Bề ngoài của cậu tốt như vậy, tôi còn tưởng cậu đến thử vai nam chính cơ."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, giọng điềm đạm: "Nhân vật không có phân chia cao thấp. Hơn nữa, Tiểu Vân Tử có đất diễn rất tốt. Đối với tôi mà nói, đây là một vai rất đáng giá."

Giọng điệu của cậu ôn hòa, mang theo sự tao nhã, khiến người đối diện bất giác có cảm giác dễ chịu.

Người kia lại càng khó tin hơn. Hắn tự hỏi có phải mình bị ảo giác không, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt mà đã xinh đẹp đến mức này. Một người như vậy, sao tài nguyên lại ít đến mức này được?

Đang suy nghĩ miên man, bỗng có nhân viên công tác bước ra phía trước thông báo:

"Mọi người lại đây rút thăm số thứ tự. Ai có số nào thì vào theo thứ tự đó."

Giản Thượng Ôn đứng dậy đi rút thăm. Cậu cúi đầu nhìn số trên tấm thẻ - số 10.

May mắn là trong lúc chờ đến lượt, cậu có thể xem những người khác diễn thử. Khi người đầu tiên bước vào, tất cả mọi người đều được chứng kiến toàn bộ quá trình.

Người đầu tiên diễn rất khá. Từ dáng vẻ đến thần thái của Tiểu Vân Tử đều được hắn thể hiện tinh tế, có thể thấy rõ đây là một diễn viên có kinh nghiệm đóng phim cổ trang.

Những người sau đó, mỗi người lại có một phong cách khác nhau.

Giản Thượng Ôn lặng lẽ quan sát, đến khi đến lượt mình, cậu hít sâu một hơi, đứng dậy đẩy cửa bước vào.

Cậu đi đến giữa phòng, khẽ cúi người: "Chào các đạo diễn, tôi là Giản Thượng Ôn, số 10."

Đạo diễn chính—một người đàn ông mập mạp—đang chăm chú xem kịch bản trong tay. Nghe tiếng chào, hắn vừa ngẩng đầu lên thì lập tức sửng sốt.

Giản Thượng Ôn vừa tháo khẩu trang, gương mặt trắng trẻo, đường nét tinh tế đập vào mắt. Khoảnh khắc ấy, dường như toàn bộ căn phòng thử vai đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại bóng dáng của cậu.

Đạo diễn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được mà cảm thán một câu: "Cậu..."

Hắn hắng giọng, nhanh chóng lấy lại phong thái chuyên nghiệp: "Cậu diễn thử cảnh Tiểu Vân Tử vừa mới tiến cung, cãi nhau với đồng nghiệp trong viện đi."

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Được."

Đạo diễn liếc nhìn kịch bản, lại hỏi: "Có cần xem qua kịch bản không? Vì chúng tôi chọn ngẫu nhiên một đoạn, nhiều diễn viên sẽ cần nhìn qua trước."

Giản Thượng Ôn lắc đầu, giọng điềm tĩnh mà chắc chắn: "Không cần, tôi đã học thuộc rồi."

Đạo diễn có chút bất ngờ - thực ra rất hiếm gặp một diễn viên trẻ lại có thái độ chuyên nghiệp đến vậy. Nhưng ngay sau đó, mọi người liền chứng kiến phần diễn thử của Giản Thượng Ôn.

Ban đầu, không ít người nghĩ rằng ngoại hình quá nổi bật của cậu sẽ khiến họ khó tập trung vào nhân vật. Nhưng chỉ sau vài giây, ai nấy đều bị cuốn vào màn trình diễn của cậu. Từng động tác, từng biểu cảm, ngay cả lời thoại và phản ứng cũng đều khớp hoàn hảo với yêu cầu của đạo diễn.

Khi phần diễn kết thúc, đạo diễn không kìm được mà gật đầu, thốt lên: "Không tồi, thực sự không tồi!"

Giản Thượng Ôn nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, trong lòng có chút vui vẻ.

Nhưng khi cậu sắp bước ra khỏi phòng, lại vô tình nghe thấy cuộc thảo luận giữa phó đạo diễn và đạo diễn chính.

"Diễn xuất rất tốt, không thể chê vào đâu được. Nhưng vấn đề là... gương mặt này quá bắt mắt."

"Nếu sau này lên phim, e rằng nhân vật chính sẽ bị lu mờ mất. Cậu ta mà diễn Tiểu Vân Tử thì ai còn chú ý đến vai chính nữa chứ? Chúng ta làm sao giải thích được với bên kia đây?"

Giản Thượng Ôn nghe thấy, bước chân khựng lại trong chốc lát. Nhưng cuối cùng cậu vẫn rời đi, không nói gì thêm.

Ra đến hành lang, cậu ngồi xuống một góc, tâm trạng vừa mới phấn chấn giờ lại dần trầm xuống.

Cậu có thể nắm bắt nội tâm nhân vật, nhưng không thể đọc được suy nghĩ của đạo diễn. Rõ ràng khi cậu diễn, họ rất hài lòng, vậy mà giờ đây, một gương mặt "quá đẹp trai" lại có thể khiến cơ hội của cậu bấp bênh đến vậy sao?

Nhưng cậu đã chuẩn bị cho vai diễn này rất lâu. Cậu thực sự không muốn chỉ vì một lý do như vậy mà bỏ lỡ cơ hội.

Vậy thì phải làm sao đây?

Giản Thượng Ôn tựa lưng vào ghế, đầu óc xoay chuyển không ngừng. Cậu luôn quen với việc tự mình giải quyết vấn đề, nhưng bất chợt, trong đầu lại hiện lên câu nói của Thẩm Nghị mấy ngày trước, khi cả hai trò chuyện trên tầng cao nhất của tòa nhà.

Lúc ấy, Thẩm Nghị đã nói:

"Có tài nguyên trong tay mà không biết tận dụng, đó mới là ngu xuẩn nhất."

Câu nói ấy khiến Giản Thượng Ôn chợt bừng tỉnh.

Vậy có nghĩa là... cậu cũng có thể tận dụng tài nguyên của chính mình?

Cậu chỉ chần chừ trong giây lát, rồi đứng dậy, đi về phía hành lang ban công, đóng cửa lại phía sau. Sau đó, cậu ấn nút gọi trên điện thoại.

Tiếng chuông vang lên vài hồi. Khi Giản Thượng Ôn bắt đầu nghĩ rằng có lẽ nên cúp máy thì đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

Giọng nam trầm khàn truyền đến, mang theo chút lười biếng và mơ màng chưa tỉnh ngủ. Hẳn là vừa bị cuộc gọi này đánh thức. Nhưng dù có lười biếng đến đâu, khí thế trong giọng nói ấy vẫn không thể che giấu được.

Thẩm Nghị nói, giọng còn vương chút ngái ngủ:

"Đừng nói với tôi là cậu đột nhiên nhớ đến con thỏ ngốc thích hát kia cần sạc pin, nên mới gọi cho tôi đấy?"

Giản Thượng Ôn bật cười: "Thật tiếc khi phải nói với anh, tin xấu là con thỏ kia đúng là cần sạc pin."

Thẩm Nghị không chút do dự, giơ tay định cúp máy.

"Nhưng tin tốt là sau khi tan làm, tôi có thể tiện thể mang theo sạc đến cho anh." Giản Thượng Ôn tiếp lời.

Thẩm Nghị hừ nhẹ: "Lương tâm trỗi dậy nên tự nguyện đến tìm tôi à?"

"Không phải." Giản Thượng Ôn đáp thản nhiên, "Thực ra tôi đã muốn mua sạc từ lâu rồi. Chỉ là, trên đường mua sạc, tôi vừa vặn gặp một chút rắc rối nhỏ."

Giọng cậu chậm rãi, nhưng từng chữ đều rõ ràng:

"Cụ thể, tôi đang tham gia thử vai. Nhưng vì ngoại hình không phù hợp với nhân vật nên có thể sẽ bị loại. Vậy nên, dưới góc độ của một đạo diễn, anh nói xem, tôi phải làm gì để thay đổi suy nghĩ của họ?"

Thẩm Nghị: "......"