Rung Động Tuyệt Đối

Chương 26



Tần Lễ Tinh lái xe đưa Tần Nho Nguyệt và Trình Mỹ Trân xuống dưới lầu trước, sau khi chào tạm biệt họ, anh mới lái xe vào gara.

Anh lái xe vòng quanh gara ngầm một vòng rồi mới dừng lại ở chỗ đỗ xe. Ngu Mãn đẩy cửa ra, Tần Lễ Tinh quay đầu nhìn cô, cũng xuống xe.

Gara rộng rãi yên tĩnh, tiếng bước chân chồng lên nhau vang lên đặc biệt rõ ràng.

"Ngu Mãn."

Ngu Mãn dừng bước quay đầu nhìn anh, Tần Lễ Tinh sải một bước dài đuổi kịp, hai người sóng vai đi cùng nhau, Tần Lễ Tinh nói: "Bữa cơm hôm nay, cô có vui không?"

Ngu Mãn không hiểu tại sao Tần Lễ Tinh lại hỏi như vậy, nhưng nghĩ đến dáng vẻ anh giúp cô giải vây trên bàn ăn, cô gật đầu: "Khá vui."

Tần Lễ Tinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt cô, Ngu Mãn sờ sờ mặt mình hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Tần Lễ Tinh nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, điều gì khiến cô vui."

Trên bàn ăn, Ngu Phong Lâm bận rộn kết nối với anh trai mình, Diệp Thư thỉnh thoảng phụ họa vài câu, những lúc khác thì chú ý đến Ngu Duyệt nhiều hơn, duy nhất một lần là lúc bảo Ngu Mãn thử món ăn kia.

Nhìn là biết nói cho có lệ, chẳng hề thật lòng.

Ngu Mãn nói: "Lúc anh giúp tôi từ chối Diệp Thư, tôi rất vui."

Tần Lễ Tinh hơi sững người, Ngu Mãn cười tủm tỉm nói: "Vẫn chưa kịp nói cảm ơn với anh, cảm ơn anh, Tần Lễ Tinh."

Anh đã cho cô một chỗ dựa tạm thời. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Chuyện nhỏ." Tần Lễ Tinh đáp: "Lần sau tự từ chối đi, đừng để bị ức hiếp."

Mặc dù anh biết Ngu Mãn sẽ ngầm không để bản thân chịu thiệt thòi, nhưng trước mặt mọi người, anh cũng không muốn cô phải chịu thiệt.

Dù sao cũng là người anh để ý... đối tác làm ăn, thì phải ngầu như anh mới được!

Ngu Mãn bật cười, đáp: "Vâng."

*

Sau bữa tiệc gia đình, mọi người đều bước vào giai đoạn bận rộn cuối năm.

Ngu Mãn cũng bận, giáo viên mà trước đó cô nhờ Tần Lễ Tinh tìm giúp có vài buổi học trước Tết, cô vừa đi học vừa chạy đến bệnh viện.

Thời gian tỉnh táo của Tề Việt không dài, nhưng tình hình vẫn được coi là tốt, thỉnh thoảng Ngu Mãn đến, vẫn có thể nói chuyện với bà ấy vài câu.

Chỉ là Tề Việt luôn bảo cô đừng đến bệnh viện, bảo cô tập trung vào việc của mình.

Nhưng Ngu Mãn thực sự không yên tâm về Tề Việt, chỉ là ngoài mặt đồng ý, nhưng vẫn đến thăm đều đặn bất kể mưa gió.

Gần Tết, đường phố trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều, trên cây treo đầy đèn lồ ng, đèn màu và một số nút dây Trung Quốc, Ngu Mãn đi trên đường, cô định ghé qua mua ít đồ Tết cho hai mẹ con nhà họ Tề trước khi đến bệnh viện.

Tết năm nay, Tề Việt và Tề Dực chỉ có thể đón Tết trong phòng bệnh, năm nay cô phải cùng Tần Lễ Tinh về nhà cũ ăn Tết, chắc là không thể đến thăm họ được, sớm nhất cũng phải qua Tết mới có thể gặp lại.

Ngu Mãn hít sâu một hơi, hôm nay khó khăn lắm cô mới có một ngày nghỉ ngơi, lát nữa nói không chừng còn có thể trò chuyện với Tề Việt.

Mặc dù từ sau khi tỉnh lại giáo viên của cô không muốn gặp cô.

Ngu Mãn đi vào siêu thị, nhưng vừa mới đi được hai bước, điện thoại trong túi đã đổ chuông, cô lấy ra xem, là của Tề Dực gọi đến.

Cô và Tề Dực rất ít khi gọi điện thoại, thường là liên lạc qua WeChat, thấy cuộc gọi này, tim Ngu Mãn đập thình thịch, vội vàng bắt máy: "Chị Tiểu Dực, có chuyện gì vậy?"

Bên phía Tề Dực có vẻ ồn ào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng còi xe.

Giọng nói của Tề Dực truyền đến từ loa điện thoại, cô ấy nói: "Mãn Mãn, bây giờ em đang trên đường đến bệnh viện phải không?"

"Vâng, có chuyện gì vậy ạ?" Phản ứng đầu tiên của Ngu Mãn là chẳng lẽ Tề Việt đã xảy ra chuyện gì.

Tề Dực nói: "Không có gì, chỉ là muốn nói với em, bọn chị không còn ở bệnh viện nữa."

Không ở bệnh viện? Vậy ở đâu?

Ngu Mãn đang định mở miệng hỏi thì Tề Dực ở đầu dây bên kia đã nhanh chóng giải thích: "Sức khỏe mẹ chị đã tốt hơn nhiều rồi, bà ấy không muốn đón Tết ở bệnh viện, bây giờ chị đang đưa bà ấy về nhà."

Trước khi rời đi, ngay cả cô cũng không muốn gặp lại sao?

Giọng Tề Dực cũng có chút trầm xuống, nhưng vẫn tiếp tục nói với Ngu Mãn: "Mãn Mãn, tấm lòng của em, cô Tề đều biết, hôm qua lúc tỉnh táo bà ấy có nói với chị, không muốn gặp em, em cũng không cần phải quay lại đâu."

"Bây giờ em đã có cuộc sống tốt hơn rồi, có gia đình rồi, Mãn Mãn, ở lại Sương Thành, sống tốt nhé, đợi chị..."

Tề Dực dừng lại một chút: "Thôi cứ vậy đi, chúc em năm mới vui vẻ."

Cô ấy cúp máy ngay không cho Ngu Mãn cơ hội nói chuyện, Ngu Mãn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, theo bản năng hạ máy xuống, sau đó lại giơ tay gọi lại cho đối phương, nhưng Tề Dực đã không nghe máy nữa.

Khoảnh khắc này Ngu Mãn có chút hoang mang. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hai chân cô như bị trói ngàn cân xi măng, phải mất một lúc mới chậm rãi đi đến ven đường giơ tay chặn một chiếc taxi, cô báo tên bệnh viện.

Chưa đến năm phút đã tới nơi, Ngu Mãn trả tiền theo giá mở cửa rồi xuống xe, tài xế lẩm bẩm một câu người kỳ lạ, rồi đạp ga phóng đi.

Ngu Mãn chạy lên khoa nội trú với tốc độ nhanh nhất. Quả nhiên, phòng bệnh mà Tề Việt ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc của họ đều biến mất không thấy tăm hơi, bọn họ thực sự đã rời đi.

Cô đứng ở cửa, hồi lâu không hoàn hồn, cô không hiểu nổi, tại sao Tề Việt lại không muốn gặp cô?

"Tiểu Ngu, cháu thực sự đến rồi à."

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Ngu Mãn quay đầu lại nhìn, là điều dưỡng vẫn luôn chăm sóc Tề Việt, điều dưỡng bước tới, bà ấy vẫn cười như mọi khi: "Tiểu Dực bảo dì đưa đồ cho cháu, dì đang định gọi điện cho cháu thì cháu đã đến rồi."

Điều dưỡng lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng, Ngu Mãn nhận ra, chính là chiếc thẻ mà cô đã đưa cho Tề Dực cách đây không lâu.

Điều dưỡng trả lại thẻ cho Ngu Mãn, bà ấy làm điều dưỡng ở đây nhiều năm rồi, trong lòng biết rõ điều gì nên nói điều gì không nên nói.

Bà ấy nhìn người chủ trước mặt, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thỉnh thoảng lúc cô Tề tỉnh táo cũng trò chuyện với dì đôi ba câu, thỉnh thoảng cũng nhắc đến chuyện cũ, bà ấy nói đời này bà ấy không còn gì hối tiếc, những việc muốn làm đều đã làm, con gái cũng đã trưởng thành, cháu cũng đã có cuộc sống tốt đẹp, bà ấy cảm thấy cuộc đời này của bà ấy rất đáng giá."

"Cháu cũng đừng quá buồn, chỉ cần không còn gì hối tiếc, sống vui vẻ là quan trọng hơn tất cả."

Ngu Mãn cảm ơn dì điều dưỡng, chậm rãi đi xuống lầu.

Cô đứng trên đài vọng cảnh của khoa nội trú nhìn ra ngoài, cuối cùng thì tuyết mà dự báo thời tiết đã báo trước mấy ngày cũng rơi xuống.

Ngu Mãn co ro trong chiếc áo khoác, cô bước xuống bậc thang, nhưng vì không tập trung nên bước hụt một cái, cả người nghiêng ngả sang một bên, xung quanh không có gì để bám vào, cô ngã thẳng xuống.

Lòng bàn tay cọ xát trên mặt đất, cô khẽ kêu lên một tiếng, cơn đau khiến đầu óc cô ngừng suy nghĩ vài giây, sau khi hoàn hồn, cô tự mình bò dậy.

Cô nhìn lòng bàn tay, tay trái bị trầy xước vài đường, không nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất, chắc là chân trái vừa bị bước hụt, xương truyền đến cơn đau buốt óc, chắc là bị bong gân.

Ngu Mãn thở dài một hơi, tuyết rơi trên người cô, cô chậm rãi định đi vào khoa nội trú, bên trong có ghế ngồi, nhưng nhìn bậc thang trước mặt, cô đột nhiên lại không muốn lên nữa.

Bậc thang này, thật dài, cô cũng thật mệt mỏi.

Cô thu lại ánh mắt, xoay người chậm rãi đi ra ngoài.

May mà ở cửa khoa nội trú có xây dựng không ít nơi để mọi người nghỉ ngơi, tuyết càng lúc càng rơi nhiều, Ngu Mãn tìm một cái đình có thể che bớt tuyết trước mặt. Cô khập khiễng ngồi xuống, cúi đầu, ánh mắt lại rơi vào mắt cá chân trái, cơn đau vẫn đang k1ch thích dây thần kinh của cô.

Trời lạnh, chân đau, lòng cũng mệt mỏi.

Ngu Mãn ngẩn người ngồi trong đình, chẳng muốn nhúc nhích chút nào, cô chỉ muốn chui vào chăn ngủ một giấc thật ngon, không muốn ai quấy rầy.

Tiếng bước chân vội vã vang lên bên tai, nhưng rất nhanh đã chậm lại, chắc cũng là đến để tránh tuyết.

Ngu Mãn không hứng thú, cũng không ngẩng đầu lên.

Cho đến khi người đó dừng lại trước mặt cô.

Người trước mặt đi một đôi giày thể thao nam, đôi giày này Ngu Mãn đã từng thấy, Tần Lễ Tinh đã đi hôm qua, là giày phiên bản giới hạn mới, bây giờ rất hiếm có.

Tần Lễ Tinh.

Ngu Mãn đột ngột ngẩng đầu lên, quả nhiên người đứng trước mặt chính là Tần Lễ Tinh.

Trên mặt cô không khỏi hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô nói: "Sao anh lại..."

Cô còn chưa hỏi xong, người trước mặt đã cắt ngang lời cô.

"Mới mấy tiếng không gặp, sao lại thành ra thế này?" Trên đầu và người Tần Lễ Tinh cũng dính chút tuyết, anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau tóc và vai ướt cho Ngu Mãn.

Lau xong, anh nhét khăn tay vào túi, rồi tùy ý phủi phủi tuyết trên người.

Ngu Mãn nhìn anh, nhìn một lúc lâu mới hỏi lại câu hỏi mà mình muốn hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Tần Lễ Tinh nói: "Đi ngang qua, thấy trời đổ tuyết, nghĩ đến cô đang ở đây nên vào xem."

Ngu Mãn chớp mắt, giọng nói có chút khô khốc hỏi: "Vậy là anh đến tìm tôi sao?"

Tần Lễ Tinh cảm thấy cô hơi kỳ lạ, anh nói: "Tôi không tìm cô thì tìm ai?"

Anh lại nhìn xung quanh: "Không phải cô sợ lạnh sao? Sao lại ngồi ở đây?"

"Cô giáo và Tề Dực xuất viện rồi." Ngu Mãn giải thích: "Cô giáo muốn về nhà ăn Tết."

Tần Lễ Tinh lại nhìn Ngu Mãn, lúc này mới phát hiện Ngu Mãn giờ phút này giống như cà bị sương muối, anh ngồi xuống bên cạnh cô, che chắn một bên gió cho cô: "Sao vậy?"

Ngu Mãn đã điều chỉnh lại cảm xúc, lộ ra vẻ mặt không khác gì lúc trước: "Không sao, chúng ta về thôi."

Tần Lễ Tinh khẽ tặc lưỡi, nói thật, anh rất không thích người khác nói chuyện nửa chừng nửa vời, hơn nữa cũng không có ai dám nói chuyện với anh như vậy.

Ngu Mãn đã đứng dậy, ánh mắt anh vẫn luôn dừng trên người Ngu Mãn, tự nhiên cũng nhìn thấy sự khác thường của cô.

Tần Lễ Tinh nhíu mày, hỏi: "Tay cô làm sao vậy?"

Ngu Mãn theo bản năng giấu tay trái ra sau lưng, nhưng Tần Lễ Tinh đã đưa tay ra, bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy cổ tay cô, vết thương trên tay trái liền lộ ra trước mắt anh, đỏ ửng một mảng lớn, cũng có chút lấm lem.

Ngu Mãn không quen với ánh mắt thẳng thắn của Tần Lễ Tinh, cô muốn rút tay về, nhưng Tần Lễ Tinh nắm chặt, cô đành phải nói: "Vừa nãy lúc xuống cầu thang khoa nội trú không cẩn thận bước hụt ngã, không sao rồi."

Tần Lễ Tinh ngẩng đầu nhìn cô, nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, lời đến miệng lại nuốt xuống, anh buông tay Ngu Mãn ra: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

Ngu Mãn cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình: "Hình như chân trái bị bong gân."

Tần Lễ Tinh lập tức cúi đầu nhìn chân trái của cô, anh thở phào: "Đi khám bác sĩ chưa?"

"Không có gì nghiêm trọng, từ từ sẽ khỏi."  Ngu Mãn không để ý lắm, từ nhỏ cô đã lăn lộn nhiều rồi, vết thương nhỏ này, nghỉ ngơi một chút là khỏi.

Tần Lễ Tinh khẽ hừ một tiếng, anh cũng đứng dậy: "Có thể đi được không?"

Ngu Mãn gật đầu, cô ngồi một lúc, bây giờ đã cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng vừa bước một bước, chân trái lại nhói đau, cô theo bản năng khuỵu gối xuống, lần này lại không ngã, bởi vì có người nhanh hơn ôm lấy eo cô, cho cô một điểm tựa.

Mùi hương được nhận ra trước tiên, trên người Tần Lễ Tinh có mùi hương gỗ dễ chịu, rất độc đáo, lại ngoài ý muốn hợp với anh.

"Còn cứng miệng."

Ngu Mãn nghe thấy Tần Lễ Tinh lẩm bẩm hai câu, giây tiếp theo anh đã ngồi xổm xuống trước mặt cô: "Lên đây."

Ngu Mãn nhìn lưng anh, không nhúc nhích.

Tần Lễ Tinh đợi một lát, đang định quay đầu lại thì cảm thấy trên lưng mình nặng thêm, Ngu Mãn đã bò lên.

Anh ổn định tinh thần, nhẹ nhàng cõng cô lên.

Tần Lễ Tinh nhấc cô lên một chút, anh nói: "Sao vẫn nhẹ như vậy?"

Ngu Mãn không nghe rõ, cô hỏi bên tai Tần Lễ Tinh: "Anh đang nói gì vậy?"

Tần Lễ Tinh ồ một tiếng: "Không có gì."

Anh cõng Ngu Mãn đi rất nhanh, vội vàng, ngay cả những bông tuyết bay lượn cũng chỉ lướt qua họ.

Tần Lễ Tinh cõng Ngu Mãn đến phòng khám, lấy số thứ tự, để bác sĩ khám mắt cá chân cho Ngu Mãn.

Lúc cởi giày và tất ra mới phát hiện mắt cá chân đã sưng to, Tần Lễ Tinh khẽ hừ một tiếng bên cạnh: "Còn nói không sao."

Ngu Mãn không nói gì. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Bác sĩ yêu cầu kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng may mắn là kiểm tra xong cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi hai ngày là khỏi.

Tần Lễ Tinh đặt cô lên ghế, lại đi lấy thuốc cho cô. Cô nhìn bóng dáng bận rộn của Tần Lễ Tinh, cảm giác này thật kỳ diệu.

Cô luôn độc lai độc vãng, rất ít khi được chăm sóc, nhưng lần này, là Tần Lễ Tinh đang chăm sóc cô.

Một cậu ấm mười ngón tay không dính nước mùa xuân (*) làm việc cũng đặc biệt thuận tay.

(*) Ý chỉ người không bao giờ phải làm việc nhà.

Không bao lâu Tần Lễ Tinh đã xách thuốc về, vừa đi vừa lấy thuốc trong túi ra xem, xem nhãn mác trên đó, ghi nhớ cách dùng thuốc.

Anh đi đến trước mặt Ngu Mãn, đưa túi thuốc cho cô.

Ngu Mãn nhận lấy, cũng cúi đầu nhìn thuốc trong túi, nhìn sơ qua, đều là thuốc mỡ bôi ngoài. Cô đang định ngẩng đầu lên, thì một chiếc áo khoác đã phủ xuống.

Hôm nay Tần Lễ Tinh mặc một chiếc áo khoác dáng dài vừa phải, chiếc áo khoác mang hương gỗ che trên đỉnh đầu cô, cô nhìn sang, trên người anh bây giờ chỉ còn một chiếc áo len trắng.

Tần Lễ Tinh không nói gì, chỉ lại ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngắn gọn nói: "Lên đây, xe ở ngoài."

Ngu Mãn kéo áo khoác trên người lại, áo của anh rất lớn, gần như bao trùm lấy Ngu Mãn.

Cô im lặng bò lên lưng anh, Tần Lễ Tinh cõng cô lên: "Tự giữ cho chắc, ngã tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Anh nói xong cõng cô sải bước đi ra ngoài, lúc họ ra ngoài, tuyết vẫn đang rơi, xung quanh đã có thể nhìn thấy một ít tuyết trắng đọng lại.

Cằm Ngu Mãn tựa lên vai Tần Lễ Tinh, tuyết rơi xuống, cũng chỉ rơi trên áo Tần Lễ Tinh, cô được cõng, dường như không cảm thấy lạnh.

Cô hỏi bên tai Tần Lễ Tinh: "Tần Lễ Tinh, anh không lạnh sao?"

Gió mang theo tuyết thổi về phía họ, Tần Lễ Tinh cà lơ phất phơ nói: "Cô ôm chặt một chút thì sẽ không lạnh."

Anh chỉ thuận miệng nói, anh chịu lạnh giỏi hơn Ngu Mãn nhiều, chút lạnh này đối với anh không có cảm giác gì.

"Được." Người dựa trên lưng anh thật sự nhỏ giọng đáp ứng, cô siết chặt tay: "Như vậy được không?"

Tần Lễ Tinh cảm thấy mình sắp bốc hỏa, hai chân như muốn đánh nhau, mấy giây sau mới nói: "Tùy ý."

Ngu Mãn trên lưng lại như mở hộp thoại, lẩm bẩm bên tai anh: "Tần Lễ Tinh, anh vẫn chưa nói, sao anh lại đến bệnh viện."

"Không phải đã nói rồi sao, đi ngang qua." Tần Lễ Tinh nói: "Sau đó nhìn thấy một con thỏ đáng thương."

"Tôi không đáng thương." Ngu Mãn lại siết chặt cổ tay hơn một chút: "Áo khoác của anh rất ấm."

Tần Lễ Tinh khẽ cười một tiếng: "Vậy cô phải che cho kỹ, cái áo khoác này sáu vạn, rớt xuống đất là bỏ đi đấy."

Ngu Mãn cảm thấy toàn thân mình đều là mùi hương gỗ của Tần Lễ Tinh, nghe vậy, cô im lặng đưa tay nắm lấy một góc áo.

Ngu Mãn phía sau không nói nữa, Tần Lễ Tinh tiếp tục cõng cô đi ra ngoài.

Một lát sau, Ngu Mãn lại nói bên tai anh: "Cảm ơn anh, Tần Lễ Tinh, áo khoác đắt tiền như vậy cũng sẵn lòng cho tôi che tuyết."

Mặc dù cô che giấu rất tốt, nhưng Tần Lễ Tinh vẫn nghe ra giọng điệu của cô có chút... nghẹn ngào.

Tần Lễ Tinh dịu giọng: "Tôi chỉ nói đùa thôi, rớt xuống đất thì rớt xuống đất thôi. Chỉ là một cái áo khoác, nếu cô thích, trong tủ quần áo còn có cái đắt hơn, tùy cô che."

"Tần Lễ Tinh." Ngu Mãn khẽ gọi tên anh.

"Hửm?" Tần Lễ Tinh muốn quay đầu nhìn Ngu Mãn đang nằm trên lưng mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, anh vừa đi vừa đợi Ngu Mãn lên tiếng.

Sắp đến cửa bệnh viện rồi, anh mới nghe thấy Ngu Mãn nói ra những lời còn lại.

"Anh đang an ủi tôi sao?" Cô hỏi.

Nói thật, sự hỏi thẳng thắn của Ngu Mãn luôn khiến anh có chút trở tay không kịp.

Nhưng Ngu Mãn dường như không cần anh đáp lại, cô nói: "Tôi rất vui."

Hốc mắt Ngu Mãn đỏ hoe, cô thật sự rất vui, rất vui.

Cô không hiểu tại sao cô giáo lại không muốn gặp cô, cũng không hiểu rõ ràng đã tìm được người thân, vậy mà cô vẫn giống như một đứa trẻ mồ côi.

Ngu Mãn cảm thấy hai mươi mấy năm nay của mình thật sự rất thất bại, cô đơn độc bước đi, một mình trưởng thành đến tuổi này, cuối cùng vẫn không có được gì.

Cô áp vào lưng Tần Lễ Tinh, cách lớp áo cô dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Lễ Tinh.

Như một ngọn lửa, cô nhịn không được lại muốn siết chặt cánh tay đang ôm lấy anh, nhưng lý trí trở lại, cô lại buông lỏng tay ra.

Không thể làm phiền Tần Lễ Tinh, hôm nay anh có thể làm đến mức này, đã là anh mềm lòng rồi.

Anh là một người cộng sự tốt, cô cũng phải biết dừng đúng lúc.

Tần Lễ Tinh vừa định nói chuyện, lại cảm thấy trên cổ mình lướt qua giọt nước ấm áp, người trên lưng cử động cánh tay, lau đi giọt nước đó, dường như không muốn để anh biết.

Nhưng trên thực tế cả hai đều hiểu rõ trong lòng.

Anh im lặng, không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cõng cô tiếp tục đi về phía trước.

Thật đúng là một cô gái cứng đầu. Tần Lễ Tinh thầm nghĩ, ngay cả khóc cũng không thành tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com