Ăn tối xong thì cùng tụm lại hát hò giống chuyến đi biển lần trước.
Chơi cũng mệt, lại còn phải giữ sức cho các hoạt động ngày mai nên ai nấy cũng tranh thủ về lều đi ngủ.
Mạn Nghiên nằm trong lều không sao ngủ được.
Cô đau bụng nên cứ trằn trọc trở mình, mặt mày thì nhăn lại như khỉ.
Rõ là vì cả ngày hôm nay cô ăn rất nhiều thứ, nên bây giờ mới rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy.
Không được rồi! Nếu còn không đi “giải quyết nỗi buồn”, Mạn Nghiên sẽ không sao ngủ được.
“Yến Kỳ, Yến Kỳ à.”
Nhã Yến Kỳ có vẻ vì mệt nên ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Mạn Nghiên “Tiêu rồi, tiêu rồi! Biết thế không ăn nhiều như vậy.” Mạn Nghiên chật vật ngồi dậy, ôm bụng chạy ra ngoài.
Cô không thể một mình vào rừng được, nên mới liều mình đến lều của Tôn Bách Thần.
“Tôn Bách Thần, anh có nghe em gọi không?” Cô thì thào vào trong lều.
Hắn chưa ngủ, tại lại rất thính.
Tôn Bách Thần nghe được tiếng Mạn Nghiên, liền mở khóa kéo cho cổ chui vào trong.
“Sao thế? Nửa đêm còn mò sang đây, nhớ tối hửm?” “Bách Thần, em đau bụng” Mạn Nghiên hai tay đặt trước bụng, chân quắn quéo cả lại.
Cô ghé sát vào tai Tôn Bách Thần, xấu hổ nói cho hắn biết nhu cầu của mình.