Tôn Ninh Ninh nằm dài trên giường, nước mắt chảy ra khắp hai gò má.
Cô ta nằm im như chết, để mặc cho hắn dạo chơi trên khắp cơ thể.
Chiếc lưỡi dài cứ thế quét qua từng lớp thịt trên người Tôn Ninh Ninh.
Hắn ta vùi đầu vào nơi tư mật của người con gái kia, cắn xé đến nghiện.
Chỉ thêm một vài động tác đơn giản, hắn đã cởi bỏ hết quần áo trên người, hung hăng nằm đè lên trên cơ thể nhỏ bé.
"A-aaa..." Tôn Ninh Ninh cắn chặt môi đến chảy máu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thét thảm thiết.
Nước mắt cô ta giàn giụa, chảy ra khắp khuôn mặt xinh đẹp.
Tôn Ninh Ninh sớm đã không còn nhớ lần cuối cùng mình khóc là từ bao giờ nữa rồi.
Cô ta không phải khóc vì đau đớn về thể xác, mà khóc cho sự nhục nhã ê chề. Tự mình chà đạp tấm thân trước mặt người mình yêu thương nhất, cảm giác ấy, sao có thể diễn tả thành lời? Theo từng tiếng rên rỉ của Hoắc Ngọa là tiếng va chạm kim loại vang vọng trong căn phòng.
Vương Phong dùng hết sức, vùng mình muốn thoát khỏi chiếc còng số tám.
Cổ tay anh bị kim loại cửa sâu vào, mùi vị tanh nồng của máu xộc lên sống mũi,Vương Phong vẫn không dừng lại.
Hoắc Ngọa ở trên giường, điên cuồng thác loạn. Đến khi hắn nhìn thấy một dòng máu chảy ra từ thân dưới của Tôn Ninh Ninh, vẻ mặt kia càng thêm ti tiện. “Hay lắm, tôi chính là người đàn ông đầu tiên của em sao? Tôn Ninh Ninh, tối nay tôi sẽ làm cho em sung sướng đến chết.” Hắn thô bạo dùng làm ra đủ loại tư thế, ép Tôn Ninh Ninh phải phục tùng mình.