Tiền lãi ít ỏi từ tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền đi làm thêm cả mấy tháng trời, Mạn Nghiện tích góp mãi, nhưng vì phải trả tiền viện phí của bà nội, nay chẳng còn nhiều lắm.
Tôn Bách Thần vốn dĩ không lấy lại số tiền viện phí kia, nhưng cô đang giận dỗi hắn, nên muốn sòng phẳng.
Tối hôm qua Mạn Nghiên trả tiền, hắn không nhận, cô để hẳn lên giường rồi rời đi.
Chú Vĩ đưa hai người ra bến xe.
Lần này chủ chùi rửa xe sạch sẽ hơn, làm Tôn Bách Thần hơi chột dạ.
Chắc không phải hắn đã để lộ thái độ bất mãn ra ngoài chứ?
“Bao giờ cháu lại về quê thế Mạn Nghiên?” “Đến giỗ của cha mẹ cháu ạ.
Chú Vĩ giữ gìn sức khỏe nhé” Cả đoạn đường, chỉ có Mạn Nghiên nói vài câu với chú Vĩ.
Trước khi lên xe, Mạn Nghiên đưa vé xe cho Tôn Bách Thần.
"Vé của anh.” Tôn Bách Thần ban đầu còn chút thắc mắc vì sao Mạn Nghiên phải đưa vé cho mình, nhưng sau đó đã hiểu rõ.
Cô mua hai ghế riêng lẻ, ghế của cô ở bên trên, còn của hắn ở sát phía dưới.
Chẳng trách lúc ở nhà, cô còn đem quần áo của Tôn Bách Thần bỏ sang một cái ba lô khác.
Khóe miệng hắn nhếch lên đầy khinh thường, chân bước đến chỗ của mình, ngồi xuống.
Tờ vé xe ở trong tay bị hắn và chặt lại, còn suýt nữa rách tươm ra.
Xe chạy đằng đẵng suốt sáu tiếng đồng hồ, đến khi dừng lại đã là chín giờ tối.
Đợi khi xuống xe, Mạn Nghiện bắt taxi về thẳng ký túc xá.