Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của toàn bộ mọi người trên quảng trường đều quay đầu nhìn lại nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy từ phía xa, một thân ảnh đang từ từ bay đến. Trên người hắn khoác một thân trường bào màu đỏ sẫm, khuôn mặt thường thường. Nhưng khí thế của hắn phát ra và hình ảnh hắn đang bay trên không trung khiến cho mọi người ở đây không ai dám xem nhẹ hắn. Có thể phi hành đã chứng tỏ người này tu vi thấp nhất cũng là Thông Linh cảnh.
Rất nhiều thí sinh dưới quảng trường và những người đang quan sát bên ngoài đều cực kỳ bất mãn. Bọn hắn đã mong chờ cơ hội gia nhập học viện từ rất lâu rồi. Hiện tại, cơ hội đó đã ở trước mắt nhưng lại có người ngăn cản khiến họ tức giận. Nhưng bọn họ cũng không dám chất vấn cường giả Thông Linh Cảnh. Tất cả mọi người quay lại nhìn Trần Tâm chờ đợi hắn lên tiếng.
Trần Tâm lúc này cũng nhíu mày, lớn tiếng nói với nam tử vừa đến:
“Tào Phi, Bạch Hổ học viện ta chiêu sinh thì liên quan gì đến ngươi. Ngươi chạy đến nơi này làm gì. Tòa thành này cũng không thuộc phạm vi quản lý của Thanh Long học viện các ngươi.”
Lý Nguyên giật mình. Trước đó một kẻ thần bí đeo mặt nạ đã giao cho hắn nhiệm vụ lấy đồ từ Thanh Long học viện. Vốn Lý Nguyên còn không biết làm thế nào để có thể vào được Thanh Long Học Viện. Bây giờ lại có người của Thanh Long Học viện đến đây. Liệu đây có phải sắp xếp của kẻ thần bí đó không.
Quả nhiên, như đáp lại suy nghĩ của Lý Nguyên, nam tử trung niên tên là Tào Phi kia vừa đến liền cất giọng lớn tiếng nói:
“Viện trưởng của Thanh Long học viện chúng ta đã thương lượng với viện trưởng Bạch Hổ học viện trao đổi những tân sinh của Đại Nguyên thành này. Bọn họ sẽ gia nhập Thanh Long Học Viện chúng ta. Đổi lại, chúng ta sẽ cắt cho Bạch Hổ viện những tân sinh ở Bạch Linh thành.”
Toàn trường giật mình. Không ai ngờ mục đích của nam tử kia lại là như thế. Đại Nguyên thành vậy mà được Thanh Long Học Viện chú ý đến, muốn trao đổi với Bạch Hổ Học Viện. Lúc này đây, mọi người đều nhìn về phía Trần Tâm xem phản ứng của hắn như thế nào. Với bọn họ, vào bất cứ học viện nào trong Tứ Linh Học Viện đều là chuyện cầu còn không được. Không ai có ý kiến với việc phải đổi sang học viện khác cả. Nhất là khi bọn họ còn chưa chính thức vào Bạch Hổ Học Viện.
Trần Tâm bất mãn nhìn về phía Tào Phi nói:
“Tại sao Bạch Hổ Học Viện chúng ta phải trao đổi với Thanh Long Học Viện các ngươi. Không phải trước đó mỗi bên đều đã phân chia ra phạm vi quản lý của mình rồi sao. Ngươi cần phải cho ta một lý do hợp lý về việc này.”
Tào Phi cũng không muốn giải thích nhiều với Trần Tâm. Hắn lấy ra một bức thư rồi nói:
“Đây là mệnh lệnh của viện trưởng chúng ta. Bên trên cũng đã có ấn ký của Bạch Hổ viện trưởng. Điều này cho thấy ngay cả viện trưởng của các ngươi cũng đồng ý chuyện này. Vì thế, ngươi không cần hỏi nhiều. Nếu còn thắc mắc ngươi có thể về hỏi Bạch Hổ viện trưởng.”
Trần Tâm cạn lời. Mệnh lệnh của hai vị viện trưởng đưa ra, một tên chấp sự như hắn cũng không có quyền đưa ra ý kiến. Hắn không biết tại sao hai vị viện trưởng lại đưa ra quyết định như vậy. Nhưng hiển nhiên, hắn bắt buộc phải tuân theo.
Trần Tâm nhìn về phía những tân sinh cất giọng tiếc nuối nói:
“Kể từ bây giờ, người phụ trách của các ngươi là Tào chấp sự. Hắn sẽ dẫn các ngươi tiến đến gia nhập Thanh Long học viện. Mọi thứ sau đó không còn liên quan đến ta nữa.”
Nói rồi, hắn trực tiếp rời đi khỏi quảng trường. Nơi đây đã không còn việc của hắn. Mặc dù Trần tâm rất muốn mang những thiên tài nổi bật như Lâm Lạc, Vân Mộng, Lý Nguyên về Bạch Hổ viện nhưng hắn không thể chống lại ý của viện trưởng.
Nhìn Trần Tâm rời đi, Lý Nguyên chỉ biết lắc đầu cảm thán. Tên thần bí đeo mặt nạ bạc kia có thể dễ dàng khiến viện trưởng ra quyết định như vậy chứng tỏ hắn không đơn giản. Thế nhưng, hắn không tự lấy hai vật phẩm kia mà lại yêu cầu Lý Nguyên lấy giúp hắn. Hơn nữa, còn rất nhiều thiên tài từ các thành thị khác nhưng tên này lại chỉ định Lý Nguyên. Điều này khá là bất thường, Lý Nguyên không tài nào hiểu được.
“Trước mắt mặc kệ vấn đề này, tăng thực lực lên mới là vương đạo. Chỉ cần ta đủ mạnh thì có gì phải sợ chứ.”-Lý Nguyên thầm nghĩ.
Hắn cũng không lo lắng vấn đề an toàn của mình. Có Âm Dương Điện trong tay, ở nơi này không ai có thể gây nguy hiểm cho hắn.
Tào Phi đợi Trần Tâm rời đi một lúc rồi mới hướng về phía các tân sinh nói:
“Các ngươi không cần lo lắng. Đãi ngộ của các ngươi ở Thanh Long Học Viện và Bạch Hổ Học Viện đều giống nhau cả. Thành tích của các ngươi ở khảo hạch trước đó được giữ nguyên.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ tay.
Từng tiếng ưng gáy vang lên phía trên quảng trường, khiến mọi người giật mình nhìn lên phía trên. Mười con phi ưng đang lượn lờ trên bầu trời. Theo tiếng vỗ tay của Tào Phi, chúng từ từ hạ cánh xuống quảng trường.
Mỗi con phi ưng đều có hỉnh thể khá to lớn. Thân cao hơn hai trượng, sải cánh dài gần bốn trượng. Toàn thân chúng được bao phủ bởi một lớp lông vũ màu xanh lục. Cặp mắt chúng sáng rực linh quang, mỏ cong nhọn. Mỗi một con phi ưng đều phát ra khí thế của Tụ Nguyên Cảnh tầng chín. Điều này khiến các tân sinh đang đứng trên quảng trường bất khả tư nghị.
Trên lưng mỗi con phi ưng đều có những chiếc yên bằng da thú để thuận tiện cho người ngồi lên nó. Một con phi ưng nhìn qua có thể chở được khoảng năm người mà vẫn đảm bảo không gian thoải mái, ổn định khi đi đường dài.
Thấy các phi ưng đã đậu ngay ngắn trên quảng trường, Tào Phi tiếp tục lớn tiếng nói:
“Đây là Phong Dực Ưng, yêu thú phi hành chuyên dụng của học viện. Những con phi ưng này sẽ chở các ngươi cùng ta bay về Thanh Long Học viện. Bây giờ, tính từ bên tay trái các ngươi đi vào, hãy xếp hàng theo thứ tự thành tích của các ngươi trong khảo hạch, lần lượt từng người tiến lên trên lưng của phi ưng. Chúng ta sẽ nhanh chóng xuất phát.”
Lời vừa dứt, toàn bộ tân sinh phía dưới quảng trường lập tức di chuyển theo hiệu lệnh. Năm mươi người nhanh chóng tạo thành hàng dọc ngay ngắn, dựa theo thứ tự đã được sắp xếp trong khảo hạch. Lần lượt từng người bước lên, cẩn thận leo lên lưng của những con Phong Dực Ưng đang đứng sẵn.
Ánh mắt của đa phần tân sinh đều lộ vẻ háo hức. Một số còn thể hiện ra vẻ mặt căng thẳng và phấn khích. Dù sao thì việc cưỡi yêu thú phi hành, đặc biệt lại là loại yêu thú cấp cao như Phong Dực Ưng, có tu vi tương đương Tụ Nguyên tầng chín cũng là một trải nghiệm hiếm có. Nhìn khắp quảng trường, không một ai trong số tân sinh có thực lực vượt qua đám yêu thú này, điều đó càng khiến bọn họ cảm thấy khá là kích động.
“Hửm. Đệ nhất tân sinh của nơi này vậy mà lại là một tiểu tử Tụ Nguyên tầng năm”
Tào Phi dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Lý Nguyên. Hắn thấy khá là bất ngờ khi mà đệ nhất tân sinh lại không phải là Phong Viêm, Vân Mộng hay là Lâm Lạc. Theo cảm nhận của hắn từ lúc mới đến, ba người này là ba người có tu vi cao nhất trong số những tân sinh ở đây. Lâm Lạc và Vân Mộng đều đã là Tụ Nguyên tầng tám đỉnh phong. Phong Viêm nhìn qua cũng đã vừa mới bước vào Tụ Nguyên tầng tám. Dù trong một tháng vừa qua, mỗi người đều nổ lực thêm nhưng có lẽ cũng không đến nỗi người sau vượt người trước nhiều đến như thế.
Bản thân Tào Phi cũng không biết tại sao viện trưởng lại ra quyết định muốn thu nhận tân sinh của Đại Nguyên Thành về Thanh Long Học viện. Nhưng điều này cũng chứng tỏ viện trưởng khá để ý đến tân sinh ở nơi này. Bây giờ, hắn lại thấy được đệ nhất tân sinh là Lý Nguyên có khả năng vượt cấp khá nổi bật. Điều này khiến hắn cảm thấy tương lai nên chiếu cố Lý Nguyên nhiều một chút.
Thấy các tân sinh đều đã lên trên lưng của Phong Dực Ưng, Tào Phi liền ra hiệu lệnh xuất phát.
Từng tiếng ưng gáy vang lên trên quảng trường. Mười con Phong Dực Ưng đồng thời vỗ cánh bay lên, tạo nên từng luồng gió mạnh. Chỉ trong chớp mắt, mười con yêu thú đã lần lượt rời khỏi mặt đất, thân hình to lớn của chúng bay vút lên không trung, bắt đầu bay về phía học viện.
Tào Phi không nhanh không chậm đi dẫn đường ở phía trước. Nhìn dáng vẻ hắn vô cùng nhàn nhã. Hầu hết các tân sinh đều nhìn về hắn bằng ánh mắt hâm mộ. Ai ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ, có thể tự do phi hành giống như vậy.
Suốt quảng đường, mọi người cũng không nói chuyện gì nhiều. Tiếng vỗ cánh của phi ưng và tiếng động khi lao vút trong không khí khá ồn khiến việc giao tiếp khá bất tiện. Mọi người đều nghiêm túc trải nghiệm cảm giác lần đầu được bay trên bầu trời.
Hơn nửa ngày sau, Tào Phi và mười con phi ưng bắt đầu từ từ hạ thấp độ cao và giảm tốc độ. Chỉ thấy từ phương xa, một tầng kiến trúc hung vĩ bắt đầu hiện ra trong mắt mọi người.
Trước mắt mọi người, Thanh Long Học Viện dần hiện rõ trong tầm mắt. Một quần thể kiến trúc cổ kính, đồ sộ, tọa lạc tựa lưng vào một ngọn núi lớn cao chót vót, có mây mù lượn lờ xung quanh. Cả học viện tỏa ra một loại uy nghiêm, bề thế khó tả.
Bên ngoài học viện là một quảng trường khổng lồ lát đá xanh, rộng không dưới mười dặm. Giữa quảng trường, từng dòng người qua lại tấp nập. Bên cạnh còn có những con Phong Dực Ưng đang đậu ở đó. Nhìn qua có vẻ như họ cũng là những tân sinh đến từ các thành thị khác.
Phía ngoài quảng trường, có một cánh cổng đá lớn, hai cột trụ cao bằng mấy người ôm, chạm khắc hình rồng uốn quanh sống động như thật. Ngay trên cổng đá ấy là một tấm bảng hiệu bằng ngọc thạch xanh biếc, trên đó khắc bốn chữ lớn: “Thanh Long Học Viện”. Mỗi một nét chữ như có linh vận quanh quẩn, dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng khiến lòng người sinh ra kính ngưỡng.
Bên ngoài học viện, một dòng sông lớn uốn lượn quanh chân núi, nước sông trong vắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ của linh khí tỏa ra từ học viện. Sóng nước vỗ nhẹ vào bờ, từng cơn gió mang theo hơi nước mát lạnh lướt qua, khiến lòng người thư thái. Những cây cầu đá trắng cong cong bắc qua sông, nối liền các lối đi dẫn về phía ngọn núi, càng khiến toàn cảnh nơi đây trông như một tiên cảnh trong mộng.
Tào Phi bắt đầu ra hiệu cho mười con phi ưng hạ cánh xuống quảng trường. Từng con phi ưng theo thứ tự lần lượt đáp xuống quảng trường rộng lớn phía trước. Móng vuốt sắc bén của chúng khẽ chạm đất, thân hình cao lớn ổn định không chút lay động. Dù thân thể to lớn đến vậy nhưng từng động tác lại vô cùng vững vàng, cho thấy chúng đã được huấn luyện thuần thục.
Sau khi tất cả đã đáp xuống, cánh chim thu lại gọn gàng, yên cương trên lưng rung nhẹ. Các tân sinh cũng bắt đầu từ từ bước xuống. Mọi người đều đứng gọn về một góc, chờ đợi sắp xếp của Tào Phi.
Nhìn thấy mọi người đều đã ổn định tại một góc quảng trường, Tào Phi cất giọng dặn dò:
“Các ngươi tạm thời ở đây chờ đợi tân sinh từ các thành khác đến đông đủ. Khi đó, học viện sẽ bắt đầu làm thủ tục chào đón tân sinh.”
…………….
Hiện tại em đang bận ôn thi cuối kỳ, phải mất gần ba tuần nữa em mới thi xong ạ ạ. Trong thời gian này em có thể không ra chap được, mong mọi người thông cảm.