Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 23: Cậu có muốn xem không?



Bạch Mộc Ninh lập tức cảnh giác hơn hẳn, tất cả là vì cái tin nhắn đã gửi đi hơn hai phút và không thể thu hồi được kia.

Tay bị tật à? Sao lại thiếu mất hai chữ quan trọng chứ?

Có phải hệ thống tự động xóa đi trong lúc mình gõ không?

Bạch Mộc Ninh không chắc Văn Cảnh có nhìn thấy không. Nếu thấy rồi, anh ấy sẽ nghĩ gì? Có khi nào sẽ cảm thấy cậu là một tên bi.ến th.ái không?

Bạch Mộc Ninh tự trấn an mình, rõ ràng phía trước "Bên anh có to không?" còn có mấy từ bổ nghĩa mà! "Bên em tuyết rơi rồi" chính là phần mở đầu nè, đâu nhất thiết phải nghĩ theo hướng tắt đèn tối thui chứ? Giống như mắt có to không? Tai to không? Tay to không? Chân to không? Tuyết có to không?

Có rất nhiều cái to mà, đâu nhất thiết cứ phải nghĩ bậy đâu!

Hơn nữa Văn Cảnh là bác sĩ, lại là chính nhân quân tử, sao có thể suy diễn như một tên bi.ến th.ái được?

Chắc chắn anh ấy rất trong sáng, siêu thuần khiết, sẽ không nghĩ bậy bạ đâu!

Sau khi tự thuyết phục bản thân, Bạch Mộc Ninh quyết định đi ngủ. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Bạch Mộc Ninh báo một tin nhắn vừa được gửi đến. Sau khi đọc xong, cả người cậu muốn lịm luôn.

【Văn Cảnh: Đúng là hơi to đấy, cậu có muốn xem không?】

Có phải anh ấy bị ai nhập rồi không? Chứ sao lại có thể nói ra loại câu từ ô uế này chứ?!

Trong phút chốc, hình tượng đàn ông cấm dục hoàn mỹ của Văn Cảnh trong lòng cậu hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một gã đàn ông đầy mỡ, nham nhở và vô cùng bi.ến th.ái!

Cái thằng cha đầy độc này, nhìn cái đầu anh ấy! Ai thèm nhìn chứ?!

Đúng là phường dung tục, đồi truỵ, lưu manh!

Bạch Mộc Ninh lập tức tắt điện thoại không thèm để ý đến anh nữa.

Nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi, sao Văn Cảnh lại có thể nghĩ lệch lạc như thế được?

Hay là vốn dĩ anh ấy vẫn luôn là một gã bi.ến th.ái, chỉ là trước kia giấu kỹ quá, bây giờ mới lộ bản chất thật ra?

Bạch Mộc Ninh nhắm mắt lại nhưng mãi không ngủ nổi, thế là cậu tức giận bật dậy, cầm điện thoại lên định nhắn tin mắng cho Văn Cảnh một trận.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì cuộc gọi video từ Văn Cảnh đã nhảy ra trước!

Màn hình đột ngột sáng lên khiến Bạch Mộc Ninh giật mình, cậu thầm nghĩ sao Văn Cảnh lại gửi video cho mình chứ?!

Lý An Triệt vẫn đang ngủ, thành ra Bạch Mộc Ninh vội vàng cầm điện thoại chạy nhanh ra nhà vệ sinh.

Ký túc xá của trường họ khá cũ nên không có nhà vệ sinh riêng, tất cả khu vực rửa mặt, bồn cầu và phòng giặt đồ đều là dùng chung.

Giờ này đã hơn 11 giờ đêm, đa số đám nam sinh hoặc đang ngủ, hoặc đang chơi game trong phòng, nên khu vệ sinh vắng tanh, lạnh lẽo vô cùng.

Cuộc gọi video vẫn tiếp tục đổ chuông, Bạch Mộc Ninh vô thức chỉnh lại tóc, sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi.

Nhưng vừa nhấn xong cậu liền hối hận. Nửa đêm thế này, cậu nhận cuộc gọi để làm gì hả? Nhẽ ra phải từ chối mới đúng chứ!

Hơn nữa, sao cậu lại chạy ra nhà vệ sinh chứ? Lạnh quá đi mất!!!

Bạch Mộc Ninh khoanh tay ôm lấy người, hắng giọng, sắc mặt lạnh lùng: "Này, gọi video cho em làm gì?"

Màn hình hiện lên khuôn mặt của Văn Cảnh, anh dường như mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhỏ giọt. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm, dây buộc ngay ngắn, nhưng vẫn để lộ xương quai xanh và một phần ngực rắn chắc.

Bình thường Văn Cảnh hay mặc sơ mi trắng, vóc dáng bị che kín nên căn bản là chẳng thấy được gì, chỉ có thể phỏng đoán đường nét cơ thể anh qua lớp vải mà thôi.

Bây giờ lại vô tình thấy được một chút, Bạch Mộc Ninh không khỏi cảm thán trước dáng người thật sự rất đẹp của Văn Cảnh.

Hơn ba mươi tuổi mà vẫn không bị phát tướng, bộ bình thường mắc tập thể dục lắm hả?

Văn Cảnh khẽ cười, anh đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy ra một chai nước mở nắp uống một ngụm, rồi chậm rãi nói: "Sao thế? Không được phép liên lạc với cậu à?"

Bạch Mộc Ninh cứ thế nhìn chằm chằm vào Văn Cảnh qua màn hình, không muốn bỏ lỡ bất kỳ động tác uống nước nào của anh.

Không thể không cảm thán một câu, người mà đã đẹp trai thì ngay cả uống nước cũng trông giống như đang quay quảng cáo vậy.

Đôi môi ướt át, yết hầu khẽ chuyển động, lại thêm một giọt nước lăn từ khóe môi, chầm chậm trượt vào bên trong áo choàng tắm nữa.

Bạch Mộc Ninh bất giác nuốt nước bọt, bỗng dưng cảm thấy khát nước vô cùng.

"Anh không ngủ hả?"

Phòng của Văn Cảnh sáng trưng, trông hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc sắp đi ngủ cả.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm rồi. Là ai từng nói rằng phải ngủ trước 10 giờ tối ấy nhỉ?

Thì ra ngay cả bác sĩ Đông y cũng không đi ngủ lúc 10 giờ tối, vậy mà còn dám khuyên bệnh nhân ngủ sớm cơ?

Bạch Mộc Ninh lập tức chỉ trích anh: "Em đang ngủ ngon, tại anh đánh thức em đấy."

"Một phút trước khung chat của cậu vẫn còn hiển thị 'đang nhập tin nhắn' mà." Văn Cảnh cong môi cười, "Cậu ngủ nhanh thật đấy."

Thôi được rồi, nói không lại Văn Cảnh, Bạch Mộc Ninh đầu hàng.

"Thôi được rồi, vậy rốt cuộc anh gọi em có chuyện gì? Nếu không có gì thì em đi ngủ tiếp đây."

Để thể hiện mình đang buồn ngủ thật, cậu còn cố ý ngáp một cái.

"Đợi đã."

Màn hình video bắt đầu rung lắc, Văn Cảnh đứng dậy, hình như định đi đâu đó.

"Không phải cậu muốn xem sao? Tôi quay lại cho cậu xem."

"...?"

Trong đầu Bạch Mộc Ninh lập tức hiện lên tin nhắn đầy chấn động vừa rồi của Văn Cảnh:【Đúng là hơi to đấy, cậu có muốn xem không?】

Đậu má! Văn Cảnh sẽ không thật sự là một gã đồi truỵ rồi định cho cậu xem cái ấy đấy chứ?!

Thì ra Văn Cảnh là một tên thích phô bày cơ thể sao?!

Bạch Mộc Ninh hoảng hốt nói: "Ai muốn xem anh chứ?! Anh điên rồi sao? Đồ bi.ến th.ái, đồ nham nhở, đồ lưu manh! Đừng có làm ô nhiễm đôi mắt em!"

Vừa dứt lời, cậu bỗng thấy màn hình video đảo ngược góc quay. Tim cậu nhảy dựng lên tận cuống họng, mắt nhắm không xong, mở cũng không được, trong lòng thấp thỏm không biết có nên mong đợi hay không...

Nhưng chưa đầy một giây sau, cảnh vật trên màn hình thay đổi từ căn phòng ấm áp sang khung trời tuyết lạnh bên ngoài. Thế là Bạch Mộc Ninh thở phào một hơi thật dài.

Hú hồn hú vía à!

Văn Cảnh sống ở tầng cao, từ góc nhìn này có thể bao quát cả thành phố. Buổi đêm, ánh đèn neon lấp lánh giữa trời tuyết rất tráng lệ.

Tuyết vẫn đang rơi, Văn Cảnh giơ tay hứng lấy vài bông tuyết rồi nhẹ nhàng nói: "Có phải rất to không?"

Mấy bông tuyết đọng lại thành một khối nhỏ trên tay anh, trông có vẻ to hơn bình thường.

...Ừm, đúng là hơi to đó.

Bạch Mộc Ninh thở ra một hơi: "Hóa ra là tuyết à!"

Cậu còn tưởng Văn Cảnh là một tên bi.ến th.ái thật, ai ngờ đâu vẫn còn thuần khiết lắm.

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Văn Cảnh: "Không phải tuyết thì còn có thể là gì?"

Tai Bạch Mộc Ninh hơi đỏ lên, cậu nghiến răng đáp: "Không có gì hết, em đang nói tuyết mà."

Cậu tuyệt đối không hề nghĩ lệch lạc đâu nhé, từ nãy tới giờ cậu chỉ nói về tuyết thôi.

"Ừm, bạn nhỏ Ninh của chúng ta chỉ nói về tuyết thôi."

Giọng nói của Văn Cảnh như có dòng điện chạy qua truyền vào tai cậu một cảm giác tê tê ngứa ngứa, nhất là khi nghe thấy cụm từ "bạn nhỏ Ninh của chúng ta".

Từ nhỏ đến lớn, cậu có rất nhiều biệt danh, nhưng cách gọi của Văn Cảnh mang lại một cảm giác giống anh như đang cưng chiều một đứa trẻ vậy.

Chỉ là cảm giác đó thoáng qua rồi biến mất, bởi ngay sau đó, Văn Cảnh của lúc nãy còn trông ôn nhu, dịu dàng lại thốt ra một câu khiến người ta muốn phát điên: "À phải rồi, bé Ninh à, khi nãy tại sao cậu lại chửi tôi là bi.ến th.ái, nham nhở, lưu manh nhỉ? Chẳng lẽ cậu không nói về tuyết sao?"

"Vậy rốt cuộc cậu nói về cái gì ấy?" Người này còn giả vờ không hiểu, vẻ mặt đầy thắc mắc hỏi lại nữa.

"...?"

Thôi, xin hồi lại tất cả những đánh giá tốt đẹp về Văn Cảnh lúc nãy. Người đàn ông này xấu xa quá!

Rõ ràng anh biết hết, vậy mà còn cố tình trêu chọc cậu!

Đồ xấu tính!

"Em không nói gì hết." Cậu nghiêm mặt, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này: "Thôi, tuyết cũng xem xong rồi, bác sĩ Văn, giờ em có thể đi ngủ chưa?"

Vừa rồi cậu còn căng thẳng đến nỗi không thể ngủ nổi, nhưng sau khi được tháo gỡ hiểu lầm, Bạch Mộc Ninh bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.

"Chờ đã, những gì tôi dạy hôm nay cậu đã nhớ kỹ chưa? Ôn lại bài cái nào."

Tại sao đột nhiên lại biến thành kiểm tra miệng vậy?!

Bạch Mộc Ninh nhìn xuống cổ tay mình, nơi đó chỉ còn một vết mực mờ nhạt, nét chữ cũng không còn rõ ràng nữa. Cậu cố gắng nhớ lại nội dung đã học hôm nay: "Tay trái thuộc âm, tay phải thuộc dương, ba điểm mạch cổ tay gồm Thốn, Quan, Xích tương ứng với các nội tạng khác nhau..."

Sau khi Bạch Mộc Ninh nhắc lại kiến thức mà anh dạy xong, Văn Cảnh khen: "Bé Ninh thông minh quá, chỉ một lần đã nhớ ngay rồi."

Được khen thì ai mà chẳng vui, Bạch Mộc Ninh hất cằm đầy kiêu hãnh: "Đương nhiên rồi, em vốn thông minh mà!"

Bên kia, Văn Cảnh cũng bật cười: "Được rồi, ngủ đi. Bé Ninh ngủ ngon."

"Bác sĩ Văn ngủ ngon."

Cuộc gọi kết thúc, Bạch Mộc Ninh dụi dụi lỗ tai, cố gắng xua đi cảm giác tê tê còn sót lại.

Cậu không khỏi thắc mắc, tại sao giọng nói của Văn Cảnh lại có dòng điện vậy chứ?!

-

Sáng thứ tư đi làm, Bạch Mộc Ninh thay nước cho cá rồng, sau đó thả thêm vài con cá dọn bể mới mua vào hồ.

Bạch Mộc Ninh cũng đổi thức ăn cho con cá rồng, cậu thả một bầy cá nhỏ còn sống vào hồ, chúng hoảng loạn bơi tán loạn khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị cá rồng nuốt trọn.

Khi mặt nước dần trở nên yên ắng, thức ăn thừa rơi xuống đáy bể, lũ cá dọn bể bắt đầu làm công việc của chúng.

Hôm nay bệnh nhân tìm đến Trần Hạo Nam không nhiều lắm, nên anh ta đứng bên cạnh giúp một tay.

Thậm chí lúc thấy cá rồng khỏe mạnh, dũng mãnh, anh ta còn tỏ ra rất hài lòng: "Anh Long, hãy sống thật lâu nhé, tài vận của bọn em đều trông cậy vào anh đấy!"

"Phù hộ cho chúng em phát tài lớn, giàu sang phú quý!"

Bạch Mộc Ninh nhắc nhở: "Anh Hạo Nam này, hay là mình thử đi thắp hương cho Thần Tài xem có hiệu quả hơn không?"

"Có lý ha!"

Sau khi dọn dẹp xong dụng cụ, Trần Hạo Nam đề nghị: "Bạn anh mới mở một phòng chơi giải đố trong phòng kín (escape room) đấy, tan làm có muốn đi thử không?"

Trần Hạo Nam và Văn Cảnh là hai kiểu người có tính cách hoàn toàn khác nhau: một người thích vui chơi, tận hưởng cuộc sống; còn người kia thì chỉ biết tập trung vào công việc.

Vậy nên bình thường, Trần Hạo Nam luôn rủ rê mọi người ra ngoài giải trí, thư giãn đầu óc, hay còn gọi là thanh lọc không khí chỗ làm.

Nhờ phẩm chất hòa đồng với dân chúng, nên anh ta còn được phong danh hiệu ông chủ vừa đẹp trai vừa hào phóng nhất hệ mặt trời.

Bạch Mộc Ninh chưa từng chơi trò này bao giờ, nghe thấy vậy lập tức phấn khởi cười tươi: "Được đó! Em muốn đi!"

Bạch Mộc Ninh sống khá tiết kiệm, trước giờ rất ít khi bỏ tiền ra chơi mấy trò giải trí kiểu này, nhưng vì chưa từng thử qua nên cậu luôn tò mò.

Bạn cùng lớp cậu từng đi rồi, ai cũng bảo rất vui, chỉ là giá hơi chát nên cậu đành dừng ở mức thèm muốn chứ chưa có cơ hội trải nghiệm.

Trang Vũ Miên cũng hào hứng giơ tay: "Vốn dĩ tối nay em hẹn ăn với bạn trai, nhưng giờ thì anh ấy phải xếp sau rồi. Em muốn đi chơi escape room!"

"Ok, quyết định vậy đi! Anh đi hỏi thử lão Văn xem cậu ấy có muốn đi không, đông người chơi mới vui!"

Chưa đầy ba phút sau, Trần Hạo Nam quay về với gương mặt thất vọng: "Lão Văn không đi, cậu ấy nói mấy chỗ giả thần giả quỷ chẳng có gì hay ho. Đúng là quá nhạt nhẽo! Thây kệ, cậu ấy không đi thì tụi mình đi!"

Việc Văn Cảnh từ chối thật sự rất hợp với tính cách của anh. Chỉ cần tưởng tượng cảnh mọi người hét lên vì sợ hãi, còn anh thì đứng đó mặt không cảm xúc Hồ Quang Hiếu, thì đúng thật là chẳng có gì vui vẻ cả.

Vì tối nay đi chơi phòng thoát hiểm nên cậu không thể học với Văn Cảnh như mọi khi được, thế là trong giờ nghỉ trưa, cậu đặc biệt đến báo trước với anh.

"Bác sĩ Văn, tối nay em không học được rồi. Em đi chơi escape room với anh Hạo Nam và mọi người đây, mai em sẽ học bù."

Văn Cảnh quay qua nhìn cậu, hỏi lại: "Cậu thực sự muốn đi à?"

"Dĩ nhiên rồi!" Bạch Mộc Ninh nói, "Bác sĩ Văn, anh không đi đúng là tiếc mà, chơi escape room gay cấn và kí.ch thí.ch lắm đó, không chỉ kiểm tra IQ mà còn thử thách cả lòng dũng cảm nữa!"

"Em nghe nói trò này đáng sợ lắm! Có nhiều người bị dọa đến mức xỉu ngay trong phòng, phải có người khiêng ra ngoài, thậm chí còn có người hoảng loạn đến nỗi tè ra quần luôn cơ!" Bạch Mộc Ninh bật cười: "Em thật sự muốn xem nó có đáng sợ đến mức đó không!"

"Ừm, vậy tối nay chúng ta cùng đi xem thử." Văn Cảnh điềm nhiên đáp.

Bạch Mộc Ninh kinh ngạc thốt lên: "Bác sĩ Văn, không phải anh nói anh không đi sao?"

"Ai nói tôi không đi?" Văn Cảnh nói, "Tôi cũng cảm thấy trò này có vẻ thú vị đấy chứ."

Bạch Mộc Ninh: "...?"

Ủa, vậy ai mới là người vừa tuyên bố mấy trò giả thần giả quỷ chẳng có gì hay ho?!

 

Tác giả có lời muốn nói

Trần Hạo Nam: "Là cậu ấy, là cậu ấy, chính là cậu ấy! Người đàn ông thích tự vả mặt mình!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com