Sao Anh Ấy Còn Chưa Chịu Chia Tay Với Tôi?

Chương 35: Để dỗ cho bạn trai em vui



Cậu cũng không biết Văn Cảnh có phát hiện ra sự biến hoá trên cơ thể mình hay không, nhưng Bạch Mộc Ninh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều, chỉ còn cách tìm cách lảng tránh sự lúng túng này.

Dù sao thì cũng không thể để bạn trai mới của mình nghĩ rằng cậu vừa yêu đã nghĩ bậy nghĩ bạ được, đúng không?!

Bạch Mộc Ninh cảm thấy giữ gìn danh tiếng là điều vô cùng quan trọng. Cậu là một người thuần khiết, cậu theo đuổi tình yêu trong sáng cơ mà!

Thế là cậu mạnh tay đẩy Văn Cảnh ra, như một cơn gió vụt khỏi sofa phóng thẳng vào nhà vệ sinh để giải quyết tình huống lúng túng này.

Sau khi khóa cửa lại, chắn hết ánh nhìn từ bên ngoài, lúc này Bạch Mộc Ninh mới cúi đầu nhìn xuống nỗi xấu hổ của mình.

Đúng là xấu hổ thiệt, gò đất nhỏ đã biến thành núi lắm rừng. Nếu không chạy nhanh thì giờ chắc cậu đã lộ hàng rồi.

Bạch Mộc Ninh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý tình trạng oái oăm của mình.

Cách cậu xử lý rất đơn giản, chính là giữ bình tĩnh. Bác sĩ Văn đã nói rồi, dùng tay hoài thì không tốt cho sức khỏe.

Cậu vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, Văn Cảnh đã bắt mạch và chẩn đoán cậu bị thận yếu, thậm chí còn chỉ bằng việc bắt mạch mà biết cậu thường xuyên tự tuốt mình.

Từ dạo đó trở đi, Bạch Mộc Ninh gần như không tự xử nữa, hầu hết đều cố gắng giữ bình tĩnh để vượt qua.

Bạch Mộc Ninh thở phào một hơi, bắt đầu ra sức tống hết mấy suy nghĩ tầm bậy trong đầu ra ngoài, nhưng mấy thứ đó cứ như keo dính, đuổi hoài không chịu đi.

Thôi thì học thuộc số Pi cho đỡ nghĩ bậy vậy!

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên giọng của Văn Cảnh: "Bé Ninh à, em sao rồi?"

Bạch Mộc Ninh nào dám nói thật, cậu vội bịa bừa: "Em bị đau bụng... đang đi nặng!"

Mà giờ cũng không biết phải chờ bao lâu mới nguội lại được, nên cậu phải tìm cách đuổi Văn Cảnh đi trước.

"Hay là... anh cứ về trước đi? Chắc em còn ngồi đây lâu đấy, bụng em đau lắm, chắc là do ăn linh tinh rồi."

"Cần anh khám cho em không?"

"...?"

Sao cậu lại quên mất người đàn ông đứng ngoài kia là bác sĩ Đông y chứ?

Bạch Mộc Ninh chỉ còn cách nghiến răng, gồng mình từ chối: "Không cần đâu! Anh cứ về trước đi, lát nữa em ổn liền!"

Văn Cảnh đứng im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Được, mai gặp em."

Mãi mà không thể bình tĩnh lại được, Bạch Mộc Ninh quyết định phải chuyển hướng sự chú ý. Thế là cậu bước đến trước gương, vừa nhìn vào, cậu lập tức thấy đôi môi mình đỏ ửng, một màu đỏ đặc trưng của việc cháo lưỡi quá đà.

Trên môi vẫn còn vương lại hơi ấm của Văn Cảnh. Bạch Mộc Ninh cắn cắn môi, rồi trong đầu lại tự động hiện lên hình ảnh anh cúi đầu hôn mình.

Bạch Mộc Ninh chỉ biết cười khổ, thế này thì còn bình tĩnh kiểu gì nữa chứ?

Không còn cách nào khác, cậu đành phải giơ bàn tay tội lỗi ra để giải quyết nỗi xấu hổ của mình. Chỉ là lúc sục, trong đầu cậu toàn hiện lên hình ảnh của Văn Cảnh.

Bạch Mộc Ninh cảm thấy mình thật sự đã nhuốm chàm rồi.

-

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch sắp kết thúc, chuyến team building của phòng khám Tam Vấn cũng đi đến hồi kết. Mọi người chụp chung một bức ảnh tập thể, cầm băng rôn giơ cao đầy khí thế.

Xong xuôi, cả nhóm cùng lên xe buýt quay trở về.

Văn Cảnh ngồi ngay cạnh cậu, âm thầm nắm tay cậu.

Chuyện hai người họ đang yêu nhau chỉ có mỗi hai người biết, còn tất cả những người khác thì chẳng hay biết gì.

Bạch Mộc Ninh nghĩ như vậy cũng tốt, để sau này lỡ mà chia tay cũng đỡ ngượng ngùng.

Có lẽ vì trong lòng đang chột dạ nên suốt dọc đường cậu không dám nói chuyện với Văn Cảnh, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng không nhịn được mới lén nhắn tin cho anh vài câu.

Chính vì cả hai cứ im lặng suốt chặng đường như vậy, nên lúc vừa đến phòng khám Tam Vấn, Trần Hạo Nam liền len lén kéo cậu sang một bên, hạ giọng hỏi: "Em với Văn Cảnh vẫn chưa làm hòa à? Sao còn chiến tranh lạnh thế? Cả đường đi chẳng nói câu nào, anh tò mò muốn chết, không biết cậu ta chọc giận em chuyện gì."

Bình thường Bạch Mộc Ninh chẳng phải người lắm lời thì cũng là kẻ hay phá trò, lúc nào cũng ríu rít trêu chọc mọi người, hoặc chí ít cũng tìm cớ trêu Văn Cảnh vài câu.

Hôm nay lại im thin thít, nhìn thế nào cũng thấy sai sai.

Bạch Mộc Ninh liếc nhìn Văn Cảnh một cái, cũng đúng lúc anh đang nhìn cậu. Cậu vội thu mắt lại, trả lời: "Anh Hạo Nam, bọn em không có cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh. Chỉ là hôm nay em không muốn nói chuyện nhiều thôi."

Trần Hạo Nam nghe vậy thì vỗ vỗ vai cậu: "Vậy thì tốt rồi. Về nghỉ ngơi đi, mai nhớ đừng đi làm trễ đó."

Mọi người bắt đầu gọi xe về nhà, Bạch Mộc Ninh cũng giả vờ gọi xe theo, dù thật tế cậu không cần bắt xe vì ban nãy Văn Cảnh đã nhắn tin bảo sẽ đưa cậu về rồi.

Đợi mọi người đi hết, Bạch Mộc Ninh mới lôi vali ra, rón rén tiến lại gần bên Văn Cảnh, nói: "Anh Cảnh, mình đi thôi nào!"

Văn Cảnh khẽ "ừm" một tiếng, rồi đón lấy vali từ tay cậu cẩn thận đặt vào cốp xe.

Bạch Mộc Ninh cũng không mang theo nhiều đồ, phần lớn là đặc sản địa phương, mà mấy món đó lại do Văn Cảnh mua cho cậu, bảo là đem về tặng bạn bè.

Văn Cảnh lớn tuổi hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, làm việc gì cũng chu đáo, lại hay để ý mấy mối quan hệ xã giao thay cậu.

Đi chơi về, đúng là nên mua chút đặc sản tặng bạn bè.

Trên đường về trường, trong lúc chờ đèn đỏ, Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn Bạch Mộc Ninh, chần chừ một chút rồi hỏi: "Hay là về chỗ anh luôn nhé?"

Bạch Mộc Ninh lúc này đang ngồi ghế phụ cúi đầu nhắn tin, là trả lời tin nhắn của Lý An Triệt, cậu bạn đã về lại ký túc xá trước rồi.

Không nghe rõ Văn Cảnh nói gì, cậu liền tắt màn hình, nghi hoặc ngẩng đầu: "Anh Cảnh, anh vừa nói gì thế?"

Đèn đỏ chuyển xanh, Văn Cảnh đạp nhẹ chân ga, đáp: "Không có gì đâu, về nghỉ ngơi sớm đi."

Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, ngay trước khi xuống xe, Bạch Mộc Ninh nhanh như chớp nghiêng sang chụt nhẹ lên môi Văn Cảnh một cái rồi chuồn lẹ, giả bộ như chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.

Trong xe thì còn hôn được chứ, ra ngoài rồi là không có cơ hội nữa đâu.

Văn Cảnh mím môi khẽ cười, rồi xuống xe mở cốp lấy vali giúp cậu.

Khi đưa tới chân ký túc xá, Bạch Mộc Ninh đột nhiên thấy trong lòng có chút lưu luyến, một chút thôi, nhưng đủ để khiến cậu không nỡ rời anh.

"Anh Cảnh, em lên phòng đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé. Mai gặp."

"Ừm, mai gặp."

Sau khi vẫy tay tạm biệt anh, Bạch Mộc Ninh kéo vali lên lầu.

Văn Cảnh lúc nãy có ý muốn đưa cậu lên tận phòng, nhưng Bạch Mộc Ninh đã từ chối.

Cậu không muốn để Lý An Triệt biết về sự tồn tại của Văn Cảnh, đây là một bí mật nhỏ của cậu.

Vừa về đến ký túc xá, Bạch Mộc Ninh lập tức bị mùi rượu nồng nặc xộc vào khiến cậu phải đưa tay bịt mũi.

Rèm cửa kéo kín mít, trong phòng tối om như mực, không thấy rõ gì cả.

Bạch Mộc Ninh bật đèn lên, thấy Lý An Triệt đang ngồi trên ghế ôm chai bia uống một mình, dường như còn chưa nhận ra cậu đã về.

"An An, cậu sao vậy?"

Lý An Triệt uống nhiều đến mức sàn nhà toàn chai lọ, thần trí cũng bắt đầu trì trệ.

Cậu chàng chớp mắt nhìn Bạch Mộc Ninh rất lâu, rồi đột nhiên buông chai bia, nhào tới ôm chặt lấy người anh em tốt: "Ninh à, cuối cùng cậu cũng về rồi... Cậu có biết tớ ở ký túc xá một mình buồn chán đến mức nào không hả?"

"Tớ buồn lắm, tớ đau lòng lắm luôn ấy..."

Lý An Triệt nước mắt nước mũi tèm lem, vừa khóc vừa nói, nghe mà thấy xót xa hết sức.

"Không phải cậu đi chơi với người ta rồi sao? Sao về sớm vậy?" Bạch Mộc Ninh vừa nói, vừa đưa khăn giấy cho cậu bạn.

Trước đó, Lý An Triệt còn vui như Tết vì được Trịnh Khả Kiện rủ đi chơi. Vậy mà giờ chưa được bao lâu, cậu chàng lại như một người khác.

Nhắc tới chuyện kia, Lý An Triệt lại khóc to hơn, nức nở nghẹn ngào, nước mắt rơi như suối: "Trịnh Khả Kiện đưa tớ về nhà anh ấy, lúc đó tớ vui lắm. Tối còn uống rượu với nhau, rồi... rồi anh ấy hôn tớ! Tớ tưởng có cơ hội rồi, nên mới lấy hết can đảm tỏ tình... Ai ngờ anh ấy lại từ chối tớ..."

"Anh ấy nói... nói..." Lý An Triệt nức nở: "Anh ấy nói chỉ xem tớ như em trai thôi, chưa từng nghĩ gì khác cả. Còn bảo tớ nên thích người khác đi, chứ anh ấy không thể ở bên tớ."

"Ninh ơi, anh ấy không thích tớ... tớ phải làm sao đây?"

Bạch Mộc Ninh nghe mà bốc hỏa. Không thích người ta thì hôn làm gì?! Muốn làm trai đểu hả?

Theo Bạch Mộc Ninh thấy, Trịnh Khả Kiện rõ ràng là thích Lý An Triệt, nếu không thì hôn cậu ấy làm gì?

Say rượu có thể khiến người ta mất kiểm soát, nhưng đâu thể lệch luôn cả giới tính, không có tình cảm thì loạn sao được?

Bạch Mộc Ninh hiểu rõ điều đó, nhưng đồng thời cũng nhận ra Trịnh Khả Kiện là một kẻ hèn nhát, không dám thừa nhận tình cảm thật của mình.

"An An à, bỏ đi." Bạch Mộc Ninh dịu giọng an ủi: "Một người không đủ dũng khí để đối mặt với cảm xúc của mình, thì cuối cùng kẻ chịu tổn thương vẫn là cậu thôi."

Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ Trịnh Khả Kiện không nhận ra Lý An Triệt thích mình sao?

Tên đàn ông này đúng là chẳng ra làm sao cả.

Lý An Triệt hít mũi, giọng đầy không cam lòng: "Nhưng tớ thật sự thích anh ấy, anh ấy cũng thích tớ mà... Vậy tại sao lại không chịu ở bên tớ chứ?"

"Chẳng lẽ là vì sợ ánh mắt của người khác? Hay là muốn làm một người bình thường?"

Tình yêu đồng giới vốn đã không dễ được chấp nhận, Lý An Triệt cũng không dám chắc liệu ba mẹ mình có đồng ý hay không.

Cậu bạn đập đập đầu, nhưng chỉ khiến bản thân thêm sụp đổ: "Ninh à, tớ thật sự rất đau lòng."

Cậu chàng chọc ngón tay vào ngực, mếu máo: "Chỗ này nè, đau quá!"

"Ninh, cậu giúp tớ được không? Bình thường cậu thông minh nhiều chiêu, cậu có thể giúp tớ theo đuổi Trịnh Khả Kiện không?"

"Anh ấy sắp rời khỏi Kinh Nam rồi, nếu bây giờ không làm gì... thì tớ sẽ không còn cơ hội nữa."

Lần tỏ tình này của Lý An Triệt thực ra là muốn giữ chân Trịnh Khả Kiện. Nếu không thành, cậu chàng còn tính đến chuyện nghỉ việc để đi theo người ta nữa kia.

Thật sự không nỡ rời xa...

Nếu Trịnh Khả Kiện thật sự rời đi, có lẽ cậu bạn sẽ chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa.

Nghĩ tới đây, trái tim Lý An Triệt lại đau nhói từng cơn.

Thấy cậu bạn mình như vậy, Bạch Mộc Ninh cũng không đành lòng. Sau một hồi suy nghĩ, cậu nói: "Được rồi, An An, tớ sẽ giúp cậu theo đuổi anh ta."

Lý An Triệt như thấy ánh sáng cuối đường hầm, ngừng khóc, đôi mắt ngấn nước nhìn cậu: "Thật sao?"

"Thật mà. Tớ sẽ giúp cậu cưa đổ anh ta." Bạch Mộc Ninh hừ một tiếng: "Một tên nhát gan trốn trong tủ, tớ không tin mình không trị được anh ta."

Lý do thật sự khiến cậu đồng ý là để giúp Lý An Triệt giải tỏa sự không cam lòng của mình.

Vì cái làm cho người ta đau nhất trong một mối tình đơn phương, chính là: không cam tâm, không buông được, và không có được.

Biết đâu qua lần này, Lý An Triệt có thể nhìn rõ bản chất của Trịnh Khả Kiện, từ đó sẽ dứt khoát buông tay, bắt đầu lại một cách nhẹ nhàng hơn.

Bạch Mộc Ninh bày mấy món đặc sản lên bàn, sau đó mở nắp một chai rượu rồi ngồi uống cùng Lý An Triệt.

"Chẳng phải anh ta đã bảo cậu hãy thích người khác, rồi ở bên người khác sao? Vậy thì cậu cứ làm đúng lời anh ta nói đi, làm anh ta tức chết luôn."

"Chỉ có sự ghen tuông mới khiến một người nhận ra lòng mình thật sự nghĩ gì thôi."

Lý An Triệt vừa gặm vịt quay vừa gật đầu lia lịa, thấy Bạch Mộc Ninh nói có lý. Nếu cậu bạn mà có bạn trai thật, chẳng phải sẽ nhìn ra được Trịnh Khả Kiện nghĩ gì sao?

Nếu đối phương vẫn dửng dưng, thì cậu có thể chết tâm được rồi.

Nhưng nếu Trịnh Khả Kiện ghen thì chứng tỏ cậu chàng vẫn còn cơ hội.

Chưa được bao lâu, Lý An Triệt lại bắt đầu rầu rĩ: "Nhưng mà... tớ biết đi đâu mà kiếm bạn trai bây giờ?"

Bạch Mộc Ninh vỗ ngực cái bộp, hùng hồn nói: "Không phải đang có sẵn một ông bạn trai đây sao? Nào, gọi một tiếng 'chồng yêu' nghe chơi!"

Lý An Triệt cuối cùng cũng bật cười, chọc ghẹo: "Ninh, cậu dạo này bắt đầu nhờn lắm rồi đó nha!"

Bạch Mộc Ninh cười nói: "Thì cũng vì vai diễn mà! Để tớ nói cho cậu biết, đàn ông mà dễ có thì sẽ không biết trân trọng, chỉ khi mất rồi mới hiểu được ai quan trọng, không thể chiều hư được. Từ hôm nay trở đi, tớ chính là anh bạn trai hay nhờn của cậu!"

Lý An Triệt và Bạch Mộc Ninh bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng chốt được vài chiến thuật.

Nhìn đồng hồ đã thấy 9 giờ tối.

Sau khi uống không biết bao nhiêu rượu, Lý An Triệt mơ màng trèo lên giường ngủ, có lẽ vì trong lòng đã thấy có hy vọng nên ngủ cũng nhanh hơn hẳn.

Cuối cùng có chút yên tĩnh, Bạch Mộc Ninh mới cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Văn Cảnh đã nhắn cho cậu mấy tin, nhưng cậu bận đến mức chưa kịp trả lời cái nào.

Mới bắt đầu yêu mà đã lơ là bạn trai, Bạch Mộc Ninh cảm thấy hình như cậu cũng hơi tệ thật.

Nghĩ là phải giải thích một chút, cậu cầm điện thoại lên bắt đầu soạn tin nhắn.

Tuy nhiên, trong lòng cậu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ muốn được gặp Văn Cảnh, thế là Bạch Mộc Ninh không nhắn lại nữa, quyết định sẽ trả lời anh trực tiếp.

Cậu có hơi say nên không đi tàu điện ngầm, mà gọi xe thẳng đến nhà của Văn Cảnh.

Kinh Nam lại bắt đầu có tuyết rơi, lần này còn dày hơn cả lần trước. Bạch Mộc Ninh bước vào khu chung cư, đi chưa được bao xa, trên người đã phủ một lớp tuyết trắng.

Đứng dưới tòa nhà nơi Văn Cảnh sống, cậu lấy điện thoại gọi cho anh.

Lần đầu không ai bắt máy, cậu kiên nhẫn gọi lại lần hai.

"Anh Cảnh, anh có ở nhà không?"

Văn Cảnh không biết đang làm gì, hơi thở có phần gấp gáp: "Anh đang ở nhà, sao thế?"

"Anh ra cửa sổ nhìn xuống dưới đi, có bất ngờ đấy."

"Bất ngờ gì cơ?"

"Anh nhìn chưa?"

"Anh đang nhìn đây."

Thấy bóng dáng quen thuộc của người kia xuất hiện bên khung cửa sổ, Bạch Mộc Ninh chắc chắn rằng Văn Cảnh đang nhìn xuống. Thế là cậu bắt đầu bước từng bước dưới tầng.

Tuyết rơi trắng xóa, phủ kín mặt đất, Bạch Mộc Ninh mỗi bước một dấu, từ từ đi thành hình một trái tim to tướng giữa sân.

Khi hoàn tất đường viền, cậu nhảy vào giữa rồi ngẩng đầu nhìn lên, hai tay giơ cao tạo thành một hình trái tim hướng về phía cửa sổ tầng trên.

Bạch Mộc Ninh nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa má và vai: "Anh Cảnh, anh thấy chưa?"

Tiếng cười khẽ vang lên từ bên kia: "Thấy rồi, anh rất thích."

Tiếp đó là tiếng bước chân gấp gáp, Bạch Mộc Ninh đoán chắc Văn Cảnh đang chạy xuống lầu.

Cậu đứng yên trong trái tim mình vừa vẽ bằng tuyết, im lặng chờ anh đến.

Chẳng bao lâu sau, cửa khu nhà bật mở, Văn Cảnh lao ra ngoài, đến cả áo khoác cũng chẳng kịp mặc, chỉ mặc mỗi bộ đồ mặc nhà mà chạy thẳng về phía cậu.

Anh nắm lấy cổ tay Bạch Mộc Ninh kéo mạnh cậu vào lòng, rồi không kiềm chế được nữa mà hôn lên môi cậu.

Mặc dù bây giờ đã là buổi tối, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn lo có người nhìn thấy, nên liền thúc giục Văn Cảnh mau chóng quay về, mặc ít như vậy, lỡ bị lạnh đến phát ốm thì sao?

Văn Cảnh vẫn nắm tay dắt cậu lên lầu, vừa nhấn nút thang máy, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại uống rượu nữa rồi?"

Bạch Mộc Ninh tựa đầu vào vai Văn Cảnh, lúc này cảm thấy ấm áp hơn, và cậu cũng thấy mình càng lúc càng say.

"Bạn em buồn nên em uống với cậu ấy vài ly. Vì vậy mới không thấy tin nhắn anh gửi."

"Vậy nên em đến đây là để...?"

"Là để dỗ bạn trai em vui vẻ."

Văn Cảnh mím môi cười khẽ, tay ôm chặt lấy eo cậu: "Vậy thì anh cũng không dễ dỗ đâu."

Vừa bước vào nhà, Bạch Mộc Ninh còn chưa kịp tháo giày hay cởi áo khoác, Văn Cảnh đã không nhịn được mà đè cậu xuống ngấu nghiến môi cậu.

Lần này, nụ hôn dữ dội đến mức khiến Bạch Mộc Ninh có cảm giác như dạ dày mình bị anh kéo ra ngoài.

Cơ thể Bạch Mộc Ninh lảo đảo như sắp ngã, Văn Cảnh liền siết eo cậu, ân cần dẫn cậu đến bên sofa.

Cả người chìm xuống chiếc ghế mềm mại, đầu óc Bạch Mộc Ninh càng lúc càng quay cuồng hơn.

Văn Cảnh tiếp tục cúi xuống hôn cậu, nhưng chẳng bao lâu sau lại dừng lại, hơi nghiêng người lên một chút rồi khẽ hỏi: "Em..?."

Văn Cảnh còn chưa nói hết câu thì má Bạch Mộc Ninh đã ửng đỏ, ngọn đồi nhỏ lại bắt đầu hóa thành bọc núi to. Mà tất nhiên Văn Cảnh cảm nhận được rất rõ ràng.

Bạch Mộc Ninh lập tức giật lấy cái gối ôm bên cạnh che kín mặt mình lại, giọng lí nhí nói: "Xấu hổ chết mất... Anh tránh xa em ra chút coi..."

Văn Cảnh chẳng những không chịu ngoan ngoãn rời đi, mà còn cúi người kéo chiếc gối ôm che mặt Bạch Mộc Ninh ra, khẽ hỏi: "Cần anh giúp không?"

Nghe rõ từng chữ Văn Cảnh vừa nói, Bạch Mộc Ninh lập tức đơ toàn tập.

Giúp...?

Giúp cái gì cơ...?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com