Bạch Mộc Ninh vừa leo lên xe đã lập tức thấy hối hận, cậu không nên ở trong xe mà nên chạy trốn mới phải.
Bầu không khí trong xe nặng nề, một tay Văn Cảnh nắm lấy vô lăng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì mà vẻ mặt trông rất căng thẳng, đôi mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Chắc tâm trạng không tốt, vì cô em gái chạy mất rồi.
Tình hình như vậy nên Bạch Mộc Ninh càng không dám mở miệng, cậu sợ rằng mình sẽ trở thành một miếng bia đỡ đạn rồi bị lửa giận của Văn Cảnh thiêu rụi mất.
Bạch Mộc Ninh mím môi, ngoan ngoãn tựa vào ghế, im lặng không nói lời nào
Thậm chí tay cậu cũng không dám sờ mó bậy bạ mà chỉ đặt lên đùi mình.
Người thuê có nói là anh thích những cậu trai ngoan ngoãn dễ thương tràn đầy nhựa sống.
Nhưng vì vấn đề thận hư chưa giải quyết xong, thành ra cái vế tràn trề nhựa sống không có sức thuyết phục, vậy thì cậu chỉ có thể đi theo con đường ngoan ngoãn dễ thương mà thôi.
Giữ tư thế ngoan ngoãn được một lúc, Bạch Mộc Ninh bắt đầu thấy mệt, chỉ muốn tựa vào đâu đó cho thoải mái.
Hơi ấm thổi mãi một lúc càng khiến đầu Bạch Mộc Ninh đau dữ dội hơn, cả người dường như bị rút hết sức lực, không còn duy trì được vẻ ngoan ngoãn nữa, chỉ có thể mềm oặt ra như một vũng bùn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Quả nhiên hôm nay không phải thời điểm thích hợp để làm quen với ai cả, thuốc của Lý An Triệt đưa đã hết tác dụng, cậu bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
Bạch Mộc Ninh không biết Văn Cảnh định đưa mình đi đâu, nhưng lúc này cậu chẳng còn tâm trí để bận tâm nữa.
Mơ màng không biết đã ngủ bao lâu, Bạch Mộc Ninh nghe thấy ai đó gọi tên mình nhưng mí mắt quá nặng không tài nào mở ra được, chỉ muốn được ngủ.
Cậu mệt lắm rồi, chỉ muốn được ngủ thêm một chút nữa thôi, cho cậu ngủ thêm một chút nữa đi mà.
Không lâu đâu, năm phút là được rồi.
Bạch Mộc Ninh có cảm giác mình đã thì thầm điều đó ra miệng, nếu không tại sao người kia lại không đánh thức cậu chứ?
Cánh cửa xe bị mở ra từ bên ngoài làm gió lạnh ùa vào trong. Bầu không khí ấm áp chợt biến thành băng giá, hơi lạnh tỏa ra khắp nơi. Bạch Mộc Ninh lạnh đến mức run rẩy, thậm chí chỉ muốn co người lại.
Khóa dây an toàn được tháo ra, cơ thể bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, cậu cảm thấy mình như sắp hóa thành tiên bay đi mất, chứ không thì tại sao lại lơ lửng như thế này?
Lạnh quá đi, Bạch Mộc Ninh vùi đầu vào bả vai ai đó, chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc Đông y đắng chát, nhưng lần này có vẻ như không khó ngửi lắm.
Chẳng bao lâu sau, xung quanh ấm áp trở lại, lần này bên tai lại vang lên tiếng trò chuyện.
"Lão Văn, chẳng phải cậu ra ngoài tìm em gái à? Sao lại mang về một bé trai thế này?"
"Nhặt đâu về vậy? Cũng đáng yêu phết đấy, nhưng mặt đỏ quá, sốt rồi à?"
Giọng Văn Cảnh lạnh nhạt, không dừng lại mà chỉ buông một câu: "Nhặt ngoài đường."
"Thế cậu phải nói rõ địa chỉ ở đâu để tôi cũng ra nhặt một bé về nuôi mới được."
Anh nghĩ đây là mèo con chó con à?
Sau đó còn nói gì nữa nhưng Bạch Mộc Ninh không nghe thấy, cậu muốn phản bác một câu là không phải mình bị nhặt về mà là tự đưa mình đến đây.
-
Một giấc này của Bạch Mộc Ninh cũng tạm ổn, chỉ là không biết kẻ vô lương tâm nào nhân lúc cậu ngủ còn x.oa n.ắn cậu một trận. Cứ như nhào bột vậy, lưng bị đẩy tới đẩy lui, huyệt vị nào cũng bị ấn qua hết cả, nếu không phải thể chất của cậu tốt thì e rằng đã bị ấn ngất xỉu rồi.
Không những thế, kẻ xấu kia còn không chịu dừng tay, thậm chí còn châm kim vào người cậu.
Kim dài mảnh đâm qua da, tuy không chảy máu nhưng vẫn đau thấy rõ. Từng mũi kim chích xuống, đến cả Dung ma ma cũng chưa chắc đã ác độc thế này.
Cuối cùng Bạch Mộc Ninh bị đau đến mức tỉnh dậy.
Văn - Dung ma ma - Cảnh cầm kim hỏi: "Thấy thế nào rồi?"
Bạch Mộc Ninh đau đến mức xuýt xoa một tiếng, nhìn thấy cây kim trong tay Văn Cảnh thì cảm thấy như bị uy hiếp ngầm, bao nhiêu câu bất mãn đều bị cậu nuốt xuống bụng: "Ổn't ạ."
Chỉ đau đến mức muốn đánh người thôi chứ không có gì.
Văn Cảnh cất cây kim mảnh đi rồi nói với Bạch Mộc Ninh: "Nếu ổn rồi thì mặc đồ vào rồi đi đi."
Nếu không được nhắc, Bạch Mộc Ninh cũng không để ý là áo trên người mình đã bị cởi mất.
Dù đều là đàn ông với nhau, nhưng tự dưng bị người xa lạ lột đồ cũng không quen được, mà điều khiến cậu khó chịu nhất là cuối cùng còn phải cảm ơn người ta.
Bạch Mộc Ninh nói câu cảm ơn rất chi là không tình nguyện, Văn Cảnh chỉ hờ hững ừ một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Đủ lạnh nhạt, đủ vô tình, ngay cả một câu dư thừa cũng không có. Dù sao cũng là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân, đối xử nhiệt tình với người ta một chút thì chết ai kia chứ?
Bệnh nhân cũng cần phải yêu cầu bác sĩ cung cấp giá trị cảm xúc nữa mà.
Bạch Mộc Ninh tìm được quần áo của mình ở tủ đầu giường, cậu mặc vào rồi xuống giường chuẩn bị chạy lấy người.
Thế nhưng không biết cậu bị sao mà nửa người dưới cứ như không có cảm giác vậy, mới đặt chân xuống đất định đứng dậy, cậu mới phát hiện bản thân không nhấc nổi người, chân vừa tê vừa mỏi, phải mất một lúc mới hồi phục lại cảm giác.
Đừng nói là bị Văn Cảnh châm cứu đến hỏng rồi chứ?
Tên đàn ông này xấu xa lắm, chắc chắn có khả năng đó rồi.
Lết từng bước một xuống lầu, Bạch Mộc Ninh để ý quầy thu ngân đã đổi người, chị gái hôm trước đã không thấy đâu mà thay vào đó là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bạch Mộc Ninh đã từng thấy ảnh của người này trên bức tường giới thiệu của phòng khám Tam Vấn rồi. Anh ta tên là Trần Hạo Nam, cũng là bác sĩ y học cổ truyền như Văn Cảnh.
Chỉ là anh ta có thêm một chức danh nữa, đó là chủ phòng khám - người phụ trách của phòng khám Tam Vấn.
Tính cách của anh ta khác hoàn toàn với Văn Cảnh. Văn Cảnh là kiểu giả vờ hòa nhã nhưng thực chất lại rất lạnh lùng, còn người này vừa nhìn đã biết là dạng nói năng lưu loát rất giỏi giao tiếp.
Tính cách hai người trái ngược thế này mà cũng đi cùng nhau được sao?
"Này nhóc, trải nghiệm châm cứu của bác sĩ Văn thế nào? Anh nói cho nhóc biết nhé, vừa rồi cả xoa bóp lẫn châm cứu đều do chính tay bác sĩ Văn thực hiện đấy. Thế cũng đủ thấy nhóc được cậu ấy coi trọng nhường nào rồi ha."
Nhóc này, xưng hô sao mà thấy ghét thế, nhóc cái gì mà nhóc chứ?
Kẻ trước mặt biết nói dối thật đấy, Văn Cảnh coi trọng cậu chỗ nào chứ?
Dù trong lòng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ lễ độ, Bạch Mộc Ninh cười đáp: "Dạ tốt lắm ạ, bác sĩ Văn giỏi thật đấy."
"Cho em hỏi hết bao nhiêu ạ?" Bạch Mộc Ninh không cho rằng Văn Cảnh sẽ phát tâm từ bi đến mức không cần tiền, thế là cậu chủ động hỏi đối phương.
Trần Hạo Nam in hóa đơn thanh toán ra đưa cho cậu xem, đồng thời hỏi: "Có phải tuần trước em đến chỗ tụi anh khám rồi không? Nhìn em trông quen mắt lắm."
Bạch Mộc Ninh dạ một tiếng, nhưng ngay lập tức choáng váng mặt mày bởi con số trên hóa đơn, một nghìn năm trăm tám mươi tệ, đắt đến vậy sao?
"Em quen với cậu ấy từ trước à? "Trần Hạo Nam còn hỏi dò, nhưng Bạch Mộc Ninh chẳng còn tâm trí đâu để trả lời nữa.
Bạch Mộc Ninh cầm hóa đơn, hoài nghi hỏi: "Em muốn hỏi một chút, sao mà đắt vậy anh? Em đã phạm phải tội tày trời gì rồi hả?"
Trên hóa đơn liệt kê các khoản phí như xoa bóp, châm cứu, phí giường bệnh, tiền thuốc Đông y các thứ.
Lần trước cậu đến khám chỉ hết hơn hai trăm, mà hôm nay lại đội lên hơn một nghìn tệ, cậu thật sự không chấp nhận nổi.
Trần Hạo Nam cười cười nói: "Bên anh thu phí công khai nên giá cả cực kỳ phải chăng nhé, hơn nữa bác sĩ Văn là bác sĩ chủ lực ở đây, cái này là đã giảm giá cho em rồi đấy. Em muốn thanh toán qua WeChat hay Alipay?"
Chữ chủ lực là được dùng như vậy sao?
Nhìn thấy nụ cười đầy vẻ gian thương của Trần Hạo Nam.
Có vẻ như Bạch Mộc Ninh đã hiểu tại sao Văn Cảnh lại nói là 'có trách nhiệm' với mình rồi, hóa ra là muốn chém cậu một khoản.
Bọn họ đều là kẻ xấu xa.
Sao có thể lừa tiền người ta đến vậy chứ?
Bạch Mộc Ninh ít khi nào đến bệnh viện nên không rõ mức phí của dịch vụ y học cổ truyền, cậu chỉ có thể cắn răng thử thêm một lần cuối: "Có thể dùng bảo hiểm y tế không ạ?"
"Không được đâu, bên tụi anh là phòng khám tư nhân mà."
Hết cách, trái tim tan nát mất rồi.
Bạch Mộc Ninh lấy di động ra quét mã, nhìn con số trên màn hình mà cậu muốn khóc tới nơi, tiền sinh hoạt tháng này coi như không còn gì nữa rồi.
Cậu tội nghiệp hỏi lại: "Đau lòng có thể dùng bảo hiểm y tế không ạ?"
Trần Hạo Nam đưa túi thuốc đã sắc sẵn cho cậu, bật cười: "Cái này cũng không được, nhưng anh thấy nhóc em cũng thú vị phết đấy."
Nhưng ngay sau đó thứ khiến Bạch Mộc Ninh đau đớn hơn chính là tài khoản của cậu không đủ tiền, cậu quên mất là mình đã dùng tiền để trả nợ vay sinh viên.
Bạch Mộc Ninh không có tiền học đại học, chỉ có thể nhờ nhân viên trong cộng đồng giúp đỡ làm hồ sơ vay vốn, mấy năm trước vay vài vạn, giờ đã trả xong.
Cậu cất điện thoại rồi lấy ra số tiền mặt mà Lý Lệ đã đưa cho mình.
Dạo gần đây Lý Lệ đang xử lý thủ tục ly hôn, thành ra mấy chuyện liên quan đến tiền bạc có hơi nhạy cảm, thế là đưa cậu tiền mặt.
Cô rất hào phóng, không chỉ thanh toán cho cậu hai trăm tệ tiền công làm 'cái miệng hộ', mà còn cho thêm một nghìn bốn trăm tệ tiền tip. Vừa vặn đủ để trả viện phí, nếu không cậu sẽ xấu hổ chết mất thôi.
Bạch Mộc Ninh đưa tiền cho Trần Hạo Nam, nhận lại hai mươi tệ tiền thừa.
Lúc này Bạch Mộc Ninh mới xách theo túi thuốc rồi ra ngoài chờ xe buýt.
Bây giờ đang là buổi chiều, trạm xe công cộng chỉ có mỗi mình cậu, bụng Bạch Mộc Ninh đã đói đến mức kêu òng ọc lên.
Điện thoại di động hiển thị tên Lý An Triệt.
Cậu bắt máy, giọng nói quan tâm của Lý An Triệt vang lên: "Ninh à, cậu thế nào rồi? Xong chuyện chưa? Khi nào về?"
Trong ký túc xá có bốn người, nhưng chỉ có Lý An Triệt là quan tâm cậu nhất.
Bạch Mộc Ninh một thân một mình đến Kinh Nam học hành, Lý An Triệt là người bạn duy nhất của cậu.
Hai người còn lại đã có kế hoạch dọn ra ngoài ở riêng, sở dĩ Lý An Triệt không chuyển về nhà cũng vì sợ để cậu ở lại một mình thì sẽ cô đơn.
Dù sao thì trường học cũng không thể thoải mái như ở nhà, nhưng Bạch Mộc Ninh vẫn rất cảm kích vì Lý An Triệt luôn ở bên cậu.
Được người khác quan tâm tốt biết bao nhiêu, trong lòng Bạch Mộc Ninh cảm thấy chua xót: "Xong rồi, tớ đang về đây."
Lý An Triệt nói: "Cậu đang ở đâu? Đừng tiếc tiền xe, tớ trả tiền cho, mau bắt taxi về đi, đang bệnh đừng ngồi xe buýt."
"Biết rồi mà."
Nhưng Bạch Mộc Ninh làm sao nỡ bắt taxi, và cậu cũng không thể tiêu tiền của Lý An Triệt một cách không biết xấu hổ như vậy được.
Là một người anh em tốt, Lý An Triệt quả thực rất có tình nghĩa, thỉnh thoảng còn mang thịt từ nhà đến để cùng ăn với Bạch Mộc Ninh.
Bạch Mộc Ninh đều ghi nhớ hết cả, cho nên cậu không dám vô tư nhận lấy mà chẳng nghĩ gì.
Với điều kiện kinh tế của mình, cậu không biết bao giờ mới có thể báo đáp Lý An Triệt, cho nên cậu cố gắng không thể làm phiền cậu ấy.
"Ừm, biết rồi, tớ gọi taxi đây." Để đánh lạc hướng nghi ngờ của Lý An Triệt, cậu vội chuyển chủ đề: "An An, tớ nói này, tớ vừa đi khám Đông y xong, giờ không sao rồi."
"Ninh này, dạo gần đây cậu thích khám Đông y quá nhỉ, Đông y chỗ đó có tốt không? Phí khám thế nào?"
"Khám thì cũng ổn, chỉ là giá hơi chát một chút." Bạch Mộc Ninh than thở: "Xoa bóp, châm cứu rồi tiền thuốc, tổng cộng một nghìn năm trăm tệ! Trời ạ, cậu nói xem có phải tớ gặp phải phòng khám chặt chém không?"
Lý An Triệt có kinh nghiệm hơn Bạch Mộc Ninh, nói: "Không đúng đâu, giá này đắt quá ấy chứ, dùng kim vàng à? Mẹ tớ cũng hay đi châm cứu mà giá cao nhất cũng chỉ hơn hai trăm tệ thôi, cậu bị chém rồi."
Nghe Lý An Triệt nói vậy xong, Bạch Mộc Ninh càng chắc chắn rằng bản thân đã bị chém: "Đúng là tớ gặp phải bác sĩ Đông y có tâm địa đen tối rồi. Mà nhìn người ta đàng hoàng lắm, ai mà ngờ lại lừa tiền người khác vậy chứ? Tớ thề, sau này sẽ không bao giờ tìm anh ta khám bệnh nữa."
"Đồ gian thương, tớ phải đi tìm hắn hỏi cho ra lẽ!"
Có thể lừa người, nhưng không thể lừa tiền, đây chính là giới hạn của Bạch Mộc Ninh.
Cúp máy xong, cậu vừa xoay người thì trông thấy Văn Cảnh đang đứng ngay bên cạnh lặng lẽ nhìn mình. Không biết anh đã đứng đó bao lâu, cũng không biết là đã nghe được những gì.
Nhưng nhìn khóe môi đang mím chặt xuống của anh, có vẻ như đã đứng đó rất lâu, nghe hết mọi thứ và rõ ràng không hề vui vẻ khi Bạch Mộc Ninh nói như vậy.
Bị bắt quả tang nói xấu sau lưng đúng là quá xấu hổ.